Bà cụ Mạc cùng nữ giúp việc đồng thời nhìn ra cửa, chỉ nhìn thấy Vũ Vi cùng Mạc Tử Hiên sóng vai đi vào đại sảnh biệt thự, trong tay bọn họ cầm hành lý. Bà cụ Mạc không khỏi từ trên ghế sofa đứng lên, chỉ vào hành lí trong tay Vũ Vi, "Cháu. . Làm cái gì vậy?" Bọn chúng không phải đã đi du lịch rồi sao? Vũ Vi hé miệng cười, đem hành lí đưa cho người giúp việc, nhẹ giọng phân phó nói, " Chị đem hành lý của em cùng Tử Hiên đặt ở lầu hai giùm em nha." Ý tứ của cô cực kỳ rõ ràng muốn ở nơi này. Người giúp việc vui vẻ nhận hành lí nói, "Vâng, nhị thiếu phu nhân ."Sở dĩ bà cụ có chút mất mác, đó là bởi vì hai vị thiếu gia khi kết hôn liền muốn ra bên ngoài sinh hoạt, làm bà cụ cảm giác cô đơn , hiện tại nhị thiếu phu nhân cùng Nhị thiếu gia trở về ở, tin tưởng trong lòng bà cụ nhất định sẽ rất vui vẻ. Vũ Vi vài bước đi đến trước sofa, hai tay đỡ bà cụ, ngồi ở trên sofa, trên mặt treo một bên mỉm cười vui vẻ, "Bà nội, chúng cháu sẽ không đi du lịch, sẽ ở nhà chăm sóc bà nội nha?""Như vậy sao được? Tuần trăng mật nhất định phải đi nha." Tuy nhiên trong lòng bà cụ Mạc cực kỳ vui vẻ khi Vũ Vi cùng Mạc Tử Hiên có thể ở lại cạnh bà, ngoài miệng vẫn là muốn Vũ Vi cùng Mạc Tử Hiên đi hưởng tuần trăng mật."Bà nội kết hôn thật là mệt a,cháu cảm thấy mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút, khi cháu nghỉ ngơi đủ sẽ cùng Tử Hiên dẫn bà nội đi du lịch cùng chúng con nha." Vũ Vi tựa đầu vào vai bà cụ, làm nũng nói,bà cụ làm cho cô cảm giác như ở gần mẹ mình, dựa vào bà cụ lòng cô cảm thấy cực kỳ ấm áp, cực kỳ kiên định, rất có cảm giác an toàn."Nha đầu ngốc." Bà cụ vui vẻ cười, bà biết Vũ Vi không đi du lịch là muốn bồi bên cạnh bà , trong lòng bà đối với Vũ Vi cưng chiều cùng yêu thích, càng ngày càng tăng."Bà nội, chúng cháu cũng đã trở về." Lạc Ngưng Nhi cùng Mạc Tử Phàm xuất hiện tại cửa đại sảnh, trong tay cũng mang theo hành lí. Bà cụ Mạc cực kì giật mình, bà thật không ngờ Lạc Ngưng Nhi cùng Mạc Tử Phàm cũng không có đi du lịch, lại trở về ở. Lạc Ngưng Nhi chạy đến trước sofa, ngồi bên cạnh bà cụ kéo cánh tay bà. Bà cụ nhìn Vũ Vi lại nhìn Lạc Ngưng Nhi, thỏa mãn nở nụ cười, " Hai cháu của bà, cưới được hai cô cháu dâu hiền a!"Trên mặt Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi đồng thời hiện vẻ áy náy, các cô biết bà cụ cực kỳ thích các cô, nếu bà cụ biết hôn nhân của các cô cùng bọn hắn đều là giả, nhất định cực kỳ thương tâm. Màn đêm buông xuống. Mạc Tử Phàm một mình đứng bên cạnh hồ bơi, hai tay bỏ vào túi. Vũ Vi vài bước đi đến phía sau Mạc Tử Phàm, "Cám ơn anh lần trước đã giúp tôi thoát khỏi người Sở gia.""Cô không cần nói cảm ơn tôi, tôi không có giúp cô, là Tử Hiên giúp cô." Mạc Tử Phàm cũng không quay đầu lại đối với Vũ Vi nói. Vũ Vi giật mình, cô thật không ngờ cư nhiên là Mạc Tử Hiên muốn Mạc Tử Phàm trợ giúp cô. Mạc Tử Phàm chậm rãi xoay người nhìn Vũ Vi, "Từ nhỏ đến lớn cho dù phát sinh chuyện gì, Tử Hiên đều tự mình ứng phó, cho tới bây giờ nó đều không có yêu cầu tôi, vì cô, nó lần đầu tiên cầu tôi."Vũ Vi chớp chớp hai mắt, Mạc Tử Phàm nói là tại cô, Mạc Tử Hiên cực kỳ để ý cô. Chỉ là hắn đã chậm một bước khi trái tim cô đã không còn tin tưởng vào người ông nào nữa, lại càng không yêu bất người nào. Cô rũ mắt, không cho Mạc Tử Phàm nhìn đến ánh mắt của cô."Thật sao? Vậy tôi đây muốn thật tốt cảm ơn Tử Hiên." Vũ Vi cố tình thoải mái nói."Cô không cần cảm kích nó, chỉ cần cô yêu nó là đủ rồi." Hai tròng mắt Mạc Tử Phàm thẳng tắp nhìn Vũ Vi trầm giọng nói.