Một phòng ăn tao nhã. Vẻ mặt Vũ Vi lãnh đạm ngồi cạnh cửa sổ vừa quấy cà phê vừa thưởng thức cảnh đẹp ngoài. Mạc Tử Hiên ngồi đối diện Vũ Vi, vừa uống cà phê vừa đau lòng nhìn cô, mới vừa rồi trong phòng khách cô còn cố cười nói vui vẻ , làm anh đau lòng, Vũ Vi luôn là cô bé luôn mang vui vẻ đến cho người khác, đem bi thương để lại ình. Cô nhẹ nhàng hớp một hớp cà phê quay đầu lại đối diện với Mạc Tử Hiên vẽ mặt nghiêm túc nhìn anh, cô hơi nghiêng người về phía trước, khẽ nói "Điều kiện của tôi là . . anh ngoài tiền và quyền lực sẽ cho tôi, có thể giúp tôi chóng lại Sở thị, tôi muốn Sở thị biến mất ở thành phố này, anh có thể làm được không?" Chỉ cần có tiền thì cô có biện pháp trả thù Sở Xa, Xa Lan cùng với Lục Hàng, nhưng nhiêu đó cô không thể đánh bại Sở thị, cho nên cô chỉ có thể dựa vào Mạc Tử Hiên để báo thù. Tay Mạc Tử Hiên bưng tách cà phê ở giữa không trung dừng lại một chút, gương mặt anh tuấn có một chút ngoài ý muốn, tựa hồ đã sớm nghĩ đến cô vì điều này mới đồng ý gả cho hắn. Hắn châm chú nhìn cô thật lâu, chậm rãi nói "Tôi có thể làm được, nhưng. . . tôi muốn em biết, tôi cưới em là bởi vì tôi thích em, yêu em, tuyệt đối không phải vì nguyện vọng của bà nội mà cưới em"Mạc Tử Hiên nói lời này làm Vũ Vi không nhịn được bật cười, thiếu chút nữa đem cà phê vừa mới uống phun ra, cô cố nín cười nhìn Mạc Tử Hiên "Anh yêu tôi? Anh khi nào thì thành yêu tôi rồi? Tôi đáng để anh yêu sao?"Mạc Tử Hiên cũng cười, nhưng ánh mắt thâm tình nhìn Vũ Vi "Đúng vậy, tôi cũng không biết là từ lúc nào mình đã yêu em? Tôi chỉ biết mình bị em hấp dẫn, càng này càng để ý đến em không cách nào ngăn được, lòng của tôi cũng vì vui buồn của em mà vui vẻ hay bi thương. Về phần em có đáng để tôi yêu hay không thời gian sẽ nói cho em biết toàn bộ." Tình yêu chính là như vậy đến một cách đột ngột, hắn còn chưa có chuẩn bị tốt để đón nhận tình cảm mới thì cô cứ như vậy không báo trước mà cứ xông vào trong lòng của hắn, để cho hắn đối với cô muốn không quan tâm cũng không được, luôn muốn đứng bên cạnh cô, trân trọng cô, che chở bảo vệ cô. Lời Mạc Tử Hiên đối với Vũ Vi chính là một chuyện cười. Lục Hàng năm đó cũng nói yêu cô, cũng nói nếu không phải là cô sẽ không cưới ai khác, lời thề son sắt có trời đất chứng giám bộ dạng thâm tình, lúc đó cô đã giao cả trái tim mình cho hắn, nhưng đến cùng thì sau vì leo lên phú quý hắn ta không chút lưu luyến vứt bỏ cô! Trác Nhất Phi, ước chừng cũng tốn mấy năm ròng theo đuổi cô, thậm chí trong thời điểm mẹ cô bệnh nặng luôn sát cũng và giúp đỡ cô, nhưng đến cuối cùng cũng bởi vì không phục, không cam lòng, mà muốn làm nhục cô! Còn có người cô gọi là cha, cũng từng thề thốt yêu mẹ cô, nhưng rồi cũng nhẫn tâm vứt bỏ bà, làm bà đau khổ mà qua đời. Ba ví dụ sống sờ sờ ở trước mắt, muốn cô tin tưởng vào tình yêu, trừ phi mặt trời mộc ở hướng tây. Cô từ trên ghế đứng lên, nhìn Mạc Tử Hiên trầm giọng nói "Mạc Tử Hiên, giữa chúng ta chỉ có giao dịch mà thôi, tôi sẽ không yêu bất kì kẻ nào, bao gồm cả anh! Nếu anh đồng ý, chúng ta tiếp tục giao dịch, ngoài ra sẽ không còn gì khác, nếu không muốn chúng ta sẽ chắm dứt tại đây."Mạc Tử Hiên cũng đứng lên, vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô dịu dàng nói "Vũ Vi, tôi biết hiện tại em sẽ không tin tưởng vào tình yêu, nhưng tôi sẽ làm cho em một lần nữa tin tưởng vào tình yêu, tôi sẽ làm cho em biết trên đời này còn có tôi quý trọng em, thương em, lo lắng bảo vệ cho em, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh em đến suốt đời này."