Vũ Vi nhất thời cả kinh, theo bản năng vươn tay muốn níu cái cột để ổn định lại thân thể của mình, nhưng là, cái cột là hình tròn, tay của cô vừa trợt, cái gì cũng không bắt được, thân thể không khống chế được té xuống. Vũ Vi nhắm chặt mắt chờ đợi đau đớn đến, nhưng đau đớn chờ đợi cũng không có đến, cô rơi vào trong một lồng ngực ấm áp. Vũ Vi mở hai mắt ra nhìn, mình cư nhiên bị Mặc Tử Hiên ôm chặt trong ngực, cô không cần suy nghĩ thoát khỏi ngực Mạc Tử Hiên, thậm chí cũng không có nhìn Mạc Tử Hiên một cái, chẳng qua là thản nhiên nói một câu, “Cám ơn”. Sau đó lướt qua Mạc Tử Hiên đi về phía trước. Mới vừa rồi tầm mắt Mạc Tử Hiên vẫn rơi trên người Vũ Vi, lúc Vũ Vi lộ ra nụ cười vui vẻ, trên mặt của hắn cũng không tự chủ lộ ra vẻ mỉm cười vui vẻ, nhìn Vũ Vi nhăn mày cười một tiếng, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Lúc hắn nhìn thấy Vũ Vi sắp ngã xuống, hắn không cần suy nghĩ đem Vũ Vi ôm vào trong ngực, lúc hai tay hắn chạm vào thân thể mảnh mai mềm mại của Vũ Vi, tim của hắn không khống chế được đập nhanh lên, lúc mùi thơm nhàn nhạt trên người Vũ Vi truyền vào mũi hắn, bên trong thân thể hắn phần nguyên thủy nhất hoàn toàn bị Đồng Vũ Vi dẫn ra ngoài. Cảm giác được Đồng Vũ Vi rời khỏi ngực hắn, tim của hắn không khỏi trầm xuống, lúc Đồng Vũ Vi hướng hắn nói câu cảm ơn xong liền lướt qua người hắn, trong lòng của hắn trống rỗng tựa như thiếu thứ gì đó, hắn không cần suy nghĩ vươn tay níu lại cổ tay Đồng Vũ Vi, mặt thâm tình nhìn Vũ Vi, “Đồng Vũ Vi, gả cho anh, anh là thật lòng muốn cưới em” . Hắn không phải là lần đầu tiên biết yêu, hắn biết giờ phút này hắn đối với Đồng Vũ Vi có phản ứng, là bởi vì hắn yêu Đồng Vũ Vi. “Mạc Tử Hiên, buông tay”. Vũ Vi cũng không quay đầu lại lạnh giọng ra lệnh Mạc Tử Hiên, “Ba mươi vạn, tôi sẽ sớm trả lại cho anh”. Đồng Vũ Vi cô dù thiếu tiền thế nào, cũng sẽ không vì ba mươi vạn liền đem hôn nhân của mình bán đi! Lời của Vũ Vi, giống như là một cây kim hung hăng đâm vào tim Mạc Tử Hiên một cái, làm hắn đau lòng không thôi, hắn dùng sức kéo Vũ Vi đến trước người mình, cúi đầu, hai tròng mắt thật sâu nhìn Vũ Vi, rất rõ ràng từng chữ một nói với Vũ Vi, “Đồng Vũ Vi em nghe rõ cho anh, Mạc Tử Hiên anh là bởi vì thích em nên mới cưới em, không phải bởi vì em thiếu anh tiền”. Vốn là hắn có rất nhiều thời gian theo đuổi Đồng Vũ Vi, làm cho Vũ Vi mở rộng lòng đối với hắn, nhưng mà, hiện tại không được, bà nội bệnh rất nghiêm trọng, hắn hi vọng trước khi bà nội rời đi nhân thế có thể thấy hắn và Vũ Vi kết hôn. “Mạc Tử Hiên, tôi nhớ tôi đã nói rất rõ ràng với anh, tôi sẽ không gả cho anh, muốn làm Mạc tổng phu nhân có rất nhiều người, van cầu anh, không nên quấn tôi không tha, tôi không có thời gian chơi với anh”. Vũ Vi dùng cùi chỏ hung hăng đụng vào ngực Mạc Tử Hiên, ngực Mạc Tử Hiên đau đớn, liền buông Vũ Vi ra. Vũ Vi lạnh lùng trợn mắt nhìn Mạc Tử Hiên một cái, liền đi về phía Hạo Hạo. Lúc này, Hạo Hạo đang cùng Giang Dĩ Đồng chơi vui vẻ. “Đồng Vũ Vi, quả thực là muốn làm Mạc tổng phu nhân có rất nhiều người, nhưng mà anh chỉ thích em, anh chờ em tùy thời thay đổi chủ ý” Mạc Tử Hiên nhìn thật sâu bóng lưng Vũ Vi nói. Vũ Vi bước đi về phía trước bước chân hơi dừng một cái, hừ lạnh cười một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Phía trước cách đó không xa, Sở Xa đi tới trước mặt, tim Vũ Vi trầm xuống, mặt lạnh đi về phía trước, lúc lướt qua Sở Xa, cô rũ tròng mắt cảnh giác nhìn hai chân Sở Xa, ai biết Sở Xa có hay không hèn hạ làm cô vấp té. Sở Xa nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Vũ Vi, nhịn không được cười một tiếng, lúc cô lướt qua Đồng Vũ Vi, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe, đối với Vũ Vi nói, “Đồng Vũ Vi, muốn biết mẹ của cô như thế nào bị tôi tức chết không?”