Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 67 : Sau cơn mưa
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết từ lúc nào mưa đã ngừng rơi, Lạc Thiểu Trạch từ từ đi tới phía cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng dáng đang đứng yên trước cửa, suy nghĩ hàng triệu lần.
Tại sao? Tại sao sau bao nhiêu năm sau cô mới lựa chọn quay trở lại? Chẳng lẽ quên đi lại khó khăn như vậy sao? Thật vất vả anh và Mật Mật mới tiếp nhận lẫn nhau, bây giờ cô xuất hiện, muốn chúng tôi xử trí như thế nào đây?
Hôm nay vì công ty, vì danh tiếng của Mật Mật, anh không thể suy tính ý tưởng của Mật Mật. Nhưng vì sự xuất hiện của cô, Mật Mật lại hời hợt với anh? Anh không thể chấp nhận, không thể tiếp nhận!
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên bóng dáng ở bên ngoài cửa sổ nghiêng ngả, chậm rãi ngã xuống đất.
Lạc Thiểu Trạch nhìn ở trong mắt, cũng đã không khống chế được tay chân của mình, chạy nhanh ra ngoài cửa, đem Bùi Nhã Phi ngã xuống đất ngất đi ôm đi vào.
“Thiểu Trạch, anh tha thứ cho em rồi sao?” Trong mơ hồ Bùi Nhã Phi đưa tay muốn chạm vào gương mặt ấm áp của Lạc Thiểu Trạch, lại bị tránh thoát.
Lạc Thiểu Trạch đặt Bùi Nhã Phi ướt nhẹp ở ghế da sofa, lấy khăn lông ra lau khô, đưa nước ấm tới. Cả người Bùi Nhã Phi run run đưa tay nâng ly thuỷ tinh cầm ở trước ngực.
Ngẩng đầu nhìn lại, cái bóng dáng rắn rỏi mạnh mẽ quen thuộc đó lúc này trở nên lạnh lùng, đôi mi [email protected]/q’d buông xuống không có một tia sáng lộ ra, toàn thân toát ra một khí lạnh làm cho cơ thể run rẩy vì lạnh của Bùi Nhã Phi càng thêm rét lạnh.
Bùi Nhã Phi đánh răng, mặc dù trên thân thể không thoải mái nhưng trong lòng đang mừng thầm, cô biết chỉ cần vào được cửa này, rất nhiều chuyện có thể chuyển biến.
Cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cơ hội lần này.
“Thiểu Trạch, em…” Bùi Nhã Phi cố gắng hết sức khống chế run rẩy, cố gắng nặn ra vài chữ, lại bị Lạc Thiểu Trạch chặn trở về.
“Cô đi tắm trước đi, như vậy sẽ thoải mái một chút.”
Mặc dù đầu Lạc Thiểu Trạch không có hạ xuống nhưng nghe được câu này, Bùi Nhã Phi mừng rỡ không thôi, cô [email protected]/q’d giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, cặp mắt loé sáng, đôi môi không khỏi nhếch lên.
“Anh, anh quan tâm em sao? Thật tốt quá, Thiểu Trạch, em biết anh còn để ý đến em…”
“Cô suy nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn có một cái thi thể ở trong nhà tôi, cô tốt nhất tự chăm sóc mình cho tốt, nếu không cô có chết tôi cũng không để ý đến.”
Tuy lời nói lạnh lẽo nhưng Bùi Nhã Phi lại cảm nhận được sự ấm áp. Cô tình nguyện xem Lạc Thiểu Trạch nói như vậy là để kích thích mình, gián tiếp yêu mình, cũng không nguyện ý tin tưởng Lạc Thiểu Trạch chán ghét mình.
Bùi Nhã Phi chậm rãi đem ly thủy tinh đặt trên khay trà, run rẩy đứng dậy, khăn lông che kín cơ thể vòng qua ghế sofa đi vào phòng tắm, nhưng do nước mưa ở trên người còn không [email protected]/q’d có lau sạch sẽ, giọt mưa ở lòng bàn chân chảy xuống mặt đất, không cẩn thận trượt ngã.
Đứng ở một bên Lạc Thiểu Trạch thấy được cảnh này, trong lòng không khỏi hồi hộp, xì gà trên tay phải ở trên không trung dừng lại một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, trước sau như một nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Nhã Phi khẽ nghiêng mặt, nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch không có một chút phản ứng nào, chỉ có thể ủ rũ vịn sofa từ từ đứng dậy, đi thẳng về phía phòng tắm.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng tắm, tiếng vòi hoa sen tràn đầy nước vang lên.
Từng ấy năm tới nay, người phụ nữ anh đã từng yêu lại gần anh như vậy, Lạc Thiểu Trạch tâm loạn như ma. Nhưng là vào giờ phút này anh mới phát hiện chính mình mới là người bướng bỉnh, tựa hồ như không thể vượt qua được đoạn kia.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến gần hai tiếng đồng hồ, trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên như cũ nhưng vẫn không thấy Bùi Nhã Phi xuất hiện.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
18 chương
59 chương
71 chương
33 chương
128 chương
159 chương
11 chương