Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 32 : Tháng năm · tử hoa luyến (Tử: màu tím)

Thân thể Tống Tử Hàm bị đẩy ra ngoài cửa sổ, không có thẳng đứng rơi xuống đất, mà là chậm rãi hạ thấp, trên kia, Hàn Triết Si dùng hết khí lực toàn thân khống chế tốc độ dây thừng hạ xuống. Thân thể Tống Tử Hàm trên một mảnh màu xanh hoa cỏ rơi xuống, đôi mắt ngập nước mở ra có chút mơ hồ, một đầu dây thừng cột vào trên người kia cũng bị ném xuống dưới, mở miệng, cực lực muốn kêu ra tiếng, cũng chỉ có một thanh âm khàn khàn cơ hồ nghe không được, “Triết Si…” Triết Si… Năm năm trước, cậu cũng đã gọi như vậy. Sau đó, không còn có khí lực mở mắt ra, dòng lệ lăn dài, đôi mắt cũng chặt chẽ mà nhắm lại. Năm năm trước, năm năm trước trời thu, mùa Tử Kinh hoa đua nở xinh đẹp, Tử Kinh hoa trên không trung bay đầy trời sau đó rơi xuống đất, phủ kín mặt đường. Dưới bóng cây Tử Kinh hoa, thiếu niên gương mặt xinh đẹp duỗi ra một chân, ngăn lại chiếc xe đạp đi qua. Lúc đó, đều là còn trẻ, gió mát phảng phất, vương qua lọn tóc ai, thổi bay mùi hương Tử Kinh hoa, còn có mùi hương ai? Hắn hỏi: “Tử Hàm, em có biết taị sao năm năm trước anh ngăn lại em trên đường không?” Hắn đáp: “Bởi vì anh thích em.” Nguyên lai, lần đầu tiên gặp mặt không phải tại dưới tàng cây Tử Kinh hoa, mà là trong lúc vô tình. G đại cùng trung học ở cạnh nhau, G đại địa thế so với trung học cao hơn vài mét, cách một hàng rào, bên ngoài là thao trường của trung học. Trên sân bóng rổ, nam sinh mặc bộ đồ thể thao lam sắc dáng dấp ngượng ngùng, tại trên sân bóng vẫn tao nhã như vậy. Nét cười thanh tú trên gương mặt như ẩn như hiện, bị cầu thủ đối phương đụng phải cũng sẽ không xụ mặt, vẫn là tươi cười vui vẻ. Khi đó, nam sinh xinh đẹp ngồi trên ghế tựa vào hàng rào G đại vừa thấy liền mê, khóe môi câu lên, trên sân bóng có một đám thiếu niên thanh xuân, hắn chỉ nhìn thấy cậu. Nhìn mỗi một động tác của cậu, nhìn từng cái biểu lộ biến hóa trên mặt cậu, người như vậy nhất định rất dễ bắt nạt a. Hắn yêu thích tại thời điểm cậu chơi bóng ngồi trên ghế đó, cách hàng rào từ trên cao nhìn xuống nam hài mặc bộ đồ thể thao lam sắc chơi bóng. Nhìn cậu cười, nhìn cậu chơi đến đổ mồ hôi. Sau đó, ngay cả trên đường cũng gặp cậu, nam sinh thanh tú đi chiếc xe đạp màu đen, trên đường nhỏ nở đầy Tử Kinh hoa chậm rãi đạp xe. Đó là vào buổi xế chiều tan học, ngẫu nhiên thấy được. Buổi sáng ngày nào đó, bá đạo mỹ thiếu niên cứ như vậy duỗi ra một chân tại giữa đường, chặn đường đi của Tống Tử Hàm. Không phải không thèm nói đạo lý, không phải nhất thời cao hứng, cũng không phải trò đùa, mà là vì yêu thích, yêu thích cho nên muốn gần gũi. Đại học tiết học không nhiều lắm, đại đa số thời gian Hàn Triết Si đi học cũng sẽ không ngồi trong phòng học nghe giảng bài, lại mỗi sáng sớm đều đúng giờ xuất hiện ở đầu đường Tử Kinh hoa, duỗi ra chân, về sau, cũng chỉ là đứng ở đó, chờ Tống Tử Hàm đem xe dừng lại, sau đó tự động thối lui về chỗ ngồi phía sau. Thân là nhi tử chủ tịch Hàn thị tập đoàn như thế nào lại mua không nổi một chiếc xe đạp? A, bất quá là muốn cùng cậu một chỗ mà thôi. Đại thiếu gia bình thường đều không thích học như thế nào mỗi ngày lại đúng giờ đi học? Bất quá là muốn cùng cậu đến trường mà thôi. Mỹ thiếu niên kiêu căng không ai bì nổi đến sinh nhật của mình cũng không nhớ rõ, lại chỉ nhớ kỹ của cậu, liếc qua thẻ học sinh của cậu một lần, liền nhớ kỹ. Một Hàn Triết Si như vậy, một tổng giám đốc bá đạo như vậy, chính là mỹ thiếu niên kiêu căng kia. Nếu như, ngươi đem tính mạng một người không có quan hệ huyết thống so với của mình còn muốn trọng yếu hơn. Vậy có phải nói rõ rằng, là thật lòng yêu thích? Cha mẹ Tống Tử Hàm không biết nhi tử hôm nay mạng sống ngàn cân treo trên sợi tóc giữa biển lửa, gọi di động thì tắt máy, còn tưởng rằng chỉ đơn thuần là tăng ca, có thể là điện thoại hết pin. Tống Tử Hàm khi tỉnh lại, đã là buổi tối, khi đó cậu nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện. Cậu không bị thương tích gì, chỉ là trên da có vài chỗ bị thương nhẹ. Khi tỉnh lại, có y tá ở bên cạnh, Tống Tử Hàm đột nhiên ngồi dậy, nhất thời kích động, nhìn quanh bốn phía, không thấy Hàn Triết Si. Hàn Triết Si khi đó từ trong phòng cấp cứu đã được chuyển tới phòng bệnh bình thường, bác sĩ nói, hắn tay trái gãy xương cùng với bỏng nhẹ, trên bàn tay cùng trên thân thể cũng có vài chỗ bị tổn thương, hít vào rất nhiều khói độc, khả năng một vài ngày nữa mới có thể tỉnh lại. Bên người Hàn Triết Si có Tiếu bối ni (Người mẫu Tiếu Annie), nữ tử bình thường ăn diện xinh đẹp quý phái hôm nay chỉ mặc một kiện váy đơn sắc. Thời điểm Tống Tử Hàm đi vào, nhìn người nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, còn có một chút dấu vết bị tổn thương. Tay trái dùng thạch cao cố định đặt sang một bên, nguyên bản cánh tay thon dài trắng nõn nay đã bị bỏng. Đứng tại cửa phòng bệnh đôi mắt mờ nhoè, rơi nước mắt. Hàn Triết Si, ngươi thừa nhận, ngươi thừa nhận rằng ngươi muốn chẳng qua chỉ là thân thể của Tống Tử Hàm, cho nên đạt được thân thể của cậu về sau ngươi liền buông tha cậu! Từ nay về sau giống như người lạ, ngươi cho tới bây giờ đều chưa từng đối với ai nghiêm túc! Nhưng là vì cái gì, vì cái gì biết được Tống Tử Hàm còn tại trong biển lửa, ngươi không hề suy nghĩ đã xông vào? Đến cùng là vì cái gì? Tiếu bối ni một mực ngồi ở bên cạnh giường bệnh rốt cục phát giác có người ở cửa ra vào, nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Tống Tử Hàm nhìn thấy nàng  một đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ. Tiếu bối ni nhìn Hàn Triết Si hai mắt nhắm chặt, vẫn nói: “Hắn chưa từng có quan tâm một người như vậy.” Trong nội tâm khẽ run, Tống Tử Hàm cúi đầu, “Thực xin lỗi.” “Ngươi đây là nói xin lỗi với ai.” Tiếu bối ni cười đau khổ, “Ngươi phải nói với hắn, chờ hắn tỉnh lại ở trước mặt nói với hắn, ngươi nếu nói với ta, ta cảm thấy không cần, bởi vì ngươi không có lỗi gì với ta.” Sau đó, Tiếu bối ni dừng một chút, “Ngươi thực nên xin lỗi Triết Si, ngươi chưa từng quý trọng hắn.” Tống Tử Hàm chậm rãi đem cửa phòng bệnh khép lại, đứng tại phía sau cửa không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nghe Tiếu bối ni nói. Tiếu bối ni tiếp: “Ta năm năm trước chỉ thấy qua ngươi, qua hình của ngươi, tại nước Mỹ ta học cùng trường với Triết Si, thời điểm ta đến ký túc xá của hắn, thấy được trong phòng của hắn có rất nhiều ảnh chụp, đều là cùng là một người, cũng có hình ngươi với hắn.” Năm năm trước, Hàn Triết Si thích mỗi cuối tuần kéo lấy Tống Tử Hàm sắp thi đại học đi chơi, thích dùng máy ảnh kỹ thuật số cùng cậu chụp ảnh, cho nên, chụp được rất nhiều. Còn tưởng rằng, những ảnh chụp kia sẽ theo hai người chia lìa lặng yên mà lắng đọng theo thời gian. Nguyên lai, những năm này đều được đặt tại trời Mỹ xa xôi. Tiếu bối ni trên mặt không có bất kỳ gợn sóng, nàng muốn nói, nàng muốn nói cho cậu biết con người thật của Hàn Triết Si, tổng giám đốc bình thường bá đạo không nói đạo lý còn có một mặt khác. Tiếu bối ni nói: “Ta thích hắn, nhưng là hắn chưa từng thích ta, mỗi lần ta cố ý hướng hắn thổ lộ, hắn chỉ cười cười cho qua. Vô luận ta làm cái gì, hắn cũng sẽ không động tâm, bởi vì hắn một mực đều nhớ thương ngươi.” Tống Tử Hàm kinh ngạc mà đứng tại cửa ra vào, hai tay rủ xuống tại bên người, đôi mắt nhìn khuôn mặt trên giường bệnh không rời. “Ta cùng hắn đánh cuộc, nếu như sau khi hắn và ngươi gặp lại, trong vòng một trăm ngày, ngươi không muốn trở lại bên cạnh hắn, hắn phải cùng ta kết giao. Cho nên, một tháng trước, vừa vặn đầy một trăm ngày, đánh cuộc ta thắng.” Cho nên, một tháng trước, người mẫu mới nổi trước mặt tất cả phóng viên công bố nàng và Hàn thị tổng giám đốc Hàn Triết Si kết giao. “Nhưng không phải hắn thích ta mới cùng ta kết giao.” Tiếu bối ni trên mặt vẫn là gió êm sóng lặng, không giống nàng bình thường, “Hắn rất bá đạo, ta biết rõ, đây chẳng qua là đối với ngươi mà thôi.” Tiếu bối ni quay đầu lại nhìn Tống Tử Hàm vẻ mặt mờ mịt, “Ngươi đến cùng vì cái gì luôn nhiều lần cự tuyệt hắn?” Chỉ bởi vì cả hai đều là đồng tính, hay là nói ngươi căn bản không thích hắn. Tống Tử Hàm dựa vào vức tường sau lưng chậm rãi ngồi xuống, đem hai tay ôm đầu gối, đau lòng, Hàn Triết Si như vậy, là Hàn Triết Si cậu chưa từng biết đến.