Một mình Uông Bội Nhu đi trên đường, gió lạnh thổi vào từ cổ áo của cô xuống, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh chút nào. Bởi vì, hiện tại trong lòng của cô còn lạnh hơn so với thời tiết rét lạnh này! “Tại sao vậy?” Cô không ngừng tự hỏi mình “Tại sao mình đã bỏ ra nhiều như vậy, lại không có được hồi đáp?” Tại sao không ai chịu dẫn cô đi cùng, cho cô một lễ tình nhân vui vẻ và không cô đơn vậy? Mong muốn của cô không nhiều lắm, chỉ muốn chia sẻ một chút hạnh phúc với người khác mà thôi, thật đó! Khi còn bé thì cô chỉ ở nhà lủi thủi đọc sách một mình nên không cảm thấy buồn, nhưng khi đã vào trung học và đại học, cô thấy bạn bè có người yêu, trông thấy bọn họ đắm chìm trong thế giới hạnh phúc, khiến cho cô cảm thấy rất ngưỡng mộ. Nhưng khi đó cô nhận thức rõ ràng mình không có quyền nói chuyện yêu đương, vì cô chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu nhà của người họ hàng, như vậy đã là tăng thêm rất nhiều gánh nặng cho người khác rồi, cho nên lúc còn đi học, cô luôn liều mạng cố gắng học thật tốt để giành lấy học bổng, ngoài ra thời gian rảnh cô còn đi làm thêm để kiếm ít tiền để tự trang trải phí sinh hoạt cho mình. Thời điểm đó, cô đã cố gắng chịu đựng... Nhưng bây giờ thì khác! Cô đã độc lập về mọi mặt, có thể tự lo cho bản thân mình, cũng đến lúc nếm thử mùi vị tình yêu cùng cảm giác có bạn trai chứ? Hơn nữa, cô cũng không có lòng tham gì nhiều! Cho dù là một đoạn tình cảm ngắn ngủi cũng được, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một tình yêu nghiêm túc... dù sao cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng, cô lấy gì để yêu cầu người ta phải nghiêm túc với cô chứ! Như vậy... Chẳng lẽ cũng quá xa vời sao! “Hừ! Mình không thể buông tay như vậy được.” Đây chính là mong ước của cô đối với chính bản thân mình “Mình nhất định phải có một người tình trong ngày lễ tình nhân.” Cô đang tự mình lầm bầm với chính mình thì đột nhiên từ đâu bay đến một tờ rơi quảng cáo: “Lễ tình nhân, bạn cảm thấy cô đơn sao? Ban đêm, khi bên cạnh người khác lại có bạn trai để ôm ấp, còn bạn lại chỉ có thể ở nhà ôm cái gối ôm lạnh lẽo, bạn... không cảm thấy lạnh sao? Các bạn đang rất cô đơn, chúng tôi hiểu. ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ đặc biệt chuyên thiết lập dành cho phái nữ, tiêu chí phục vụ của chúng tôi là: khách hàng là thượng đế, phục vụ chu đáo ân cần, chất lượng hàng đầu, không từ chối bất kỳ yêu cầu nào. Hàng của chúng tôi đầy đủ màu sắc, chất lượng hảo hạng, đạt tiêu chuẩn. Cho dù bạn muốn yêu cầu thành thục hay thuần khiết, bất kể là phái dịu dàng hay phái dã thú, đa dạng về màu sắc bất kể là da trắng, da vàng hay da đen, chỉ cần bạn muốn, chúng tôi có thể đáp ứng đầy đủ tất cả yêu cầu của các bạn! Không có người phụ nữ cô đơn, chỉ có người phụ nữ không hành động, hãy mau cầm điện thoại lên và gọi cho chúng tôi, hãy “Kết thúc cô đơn”, đường dây nóng : 000-520-520 – “Linh Linh linh, tôi muốn anh, tôi muốn anh”... phục vụ 24/24 hoặc địa chỉ web: www. iwantlover.com2.tw chờ bạn đó.” Đây là cái gì thế? Điều quan trọng là mong muốn của cô sẽ thực hiện được! Chỉ là... Cô một lần nữa cẩn thận nghiên cứu đọc từng chữ từng chữ trên tờ rơi, ừ... Có lẽ sẽ tốn rất nhiều tiền tiết kiệm của cô đó? Nhưng nghĩ đến chuyện mấy bữa trước đây, bất luận cô đã dùng mọi cách để năn nỉ cùng van xin, nhưng cũng không có người nào động lòng cho cô cùng tham gia chơi ngày lễ tình nhân, cô liền không nhịn được muốn đánh cuộc một lần. “Tốn tiền thì tốn tiền, ít ra ngày lễ tình nhân mình cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.” Như vậy là đủ rồi. “Được rồi, quyết định không bằng hành động ngay.” Uông Bội Nhu lập tức lấy điện thoại di động của mình ra gọi vào số điện thoại trên tờ rơi “Hy vọng có thể dùng tiền mướn được một người yêu tốt để bầu bạn!” _____________________________ “A Quảng, thật xin lỗi, mặc dù vẫn chưa đến lượt của cậu, nhưng sắp tới là ngày lễ tình nhân, việc kinh doanh của chúng tôi thật sự rất đắt khách...” Đầu dây bên kia chính là ông Tề, chủ của công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ đang nói: “Cậu có thể sắp xếp công việc đến đây để giúp chúng tôi một chút được không?” Mấy hôm nay Triển Dục Quảng bận tối mắt tối mũi về việc chỉnh đốn mấy phòng ban trong công ty, tâm trạng đang ảm đạm, hôm nay nhân cơ hội này để thoát khỏi phiền não, dĩ nhiên là đồng ý vô điều kiện rồi . “Ông chủ Tề, ông đừng khách sáo như vậy, tôi sẽ đến ngay.” Dứt lời liền tắt điện thoại di động, đi tới bàn làm việc nhấn số nội bộ trên điện thoại bàn. “Tiêu Dao, cậu giúp tôi sửa lại lịch làm việc của tôi một chút, cuối tuần tôi sẽ không đi làm.” “Dạ, tổng giám đốc.” Lạc Tiêu Dao lập tức bắt đầu thay đổi lịch làm việc của Triển Dục Quảng . Không lâu sau, anh liền xuất hiện trước bàn làm việc của Triển Dục Quảng. “Tổng giám đốc, buổi chiều cuối tuần chỉ cần ngài ghé qua công ty một chút là được.” Triển Dục Quảng nghe vậy, trên mặt đang vốn căng thẳng lập tức được giải tỏa. “Cám ơn cậu, Tiêu Dao! Tôi biết cậu sẽ làm được, vậy là tôi yên tâm rồi.” Nói xong, Triển Dục Quảng ung dung từ ghế ngồi đứng dậy, nhận lấy áo khoác màu đen mà Lạc Tiêu Dao đưa tới cho anh. Sau khi Lạc Tiêu Dao giúp ông chủ mặc áo khoác, mới từ trong túi lấy ra cái hộp được gói rất đẹp. “Tổng giám đốc, ngài nhận xong món này rồi mới khen thưởng tôi.” Sau khi Triển Dục Quảng nhìn đến hộp bao cao su trên tay anh, không khỏi cười “Cậu được lắm, Tiêu Dao.” Nhận lấy ‘công cụ’ bảo vệ, Triển Dục Quảng liền rời khỏi phòng làm việc, anh đối với phần ‘công việc’ này giống như đã mong chờ từ rất lâu vậy. Điều này khiến cho Lạc Tiêu Dao không nhịn được mà đuổi theo dặn dò thêm vài câu “Tổng giám đốc, đi làm nhớ mang vào đó! Ít nhất sẽ an toàn một chút.” Triển Dục Quảng cũng không có quay đầu lại, nhưng thân thể cũng có chút ngẩn ra, anh… Cũng có lúc nghĩ qua chuyện này, nhưng trước mắt anh thật sự thấy rất phiền khi phải nhớ tới những chuyện này! Sau một giây dừng lại, Triển Dục Quảng tiếp tục ngẩng đầu bước đi. Chỉ còn một mình Lạc Tiêu Dao ở phía sau lẩm bẩm nghĩ: “Cũng đã đi làm được ba năm rồi, sao vẫn chưa gặp được người ‘hợp ý’ vậy?” Trừ phi tổng giám đốc là một con người máu lạnh không có trái tim! Nhưng đã có anh ở đây, chỉ cần anh còn một ngày là trợ lý của tổng giám đốc, thì anh sẽ hỗ trợ tổng giám đốc có được hạnh phúc, nếu không anh sẽ cảm thấy hổ thẹn và không xứng đáng với vị trí anh đang đảm nhiệm. Hơn nữa tổng giám đốc lạnh lùng như Triển Dục Quảng thì cũng chỉ có một mình anh là có cách trị thôi! _______________________ Uông Bội Nhu đến theo sự hướng dẫn trong điện thoại, đi đến công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ vừa vào đến cửa, cô căn bản cũng không có chú ý đến bốn phía xung quanh đều là trai đẹp, cô thật lòng nói rõ thành ý cùng lập trường của mình với nhân viên tiếp tân. “Tôi... Tôi không có nhiều tiền, cho nên tôi cũng không yêu cầu quá nhiều...” Bởi vì khát vọng của cô là có thể mướn được một người yêu hoàn hảo, làm bạn với cô để cô không cảm thấy cô đơn trong ngày lễ tình nhân, cô muốn hưởng thụ cảm giác lần đầu tiên trong đời được người khác cưng chiều, chăm sóc là như thế nào. Cho nên, cô đành phải tháo chiếc mặt nạ vui vẻ xuống, không đi nịnh nọt van xin người khác nữa, cũng không vì khẩn trương mà gây ra họa. Cô đang rất nghiêm túc, đến nỗi sự sợ hãi trong mắt bị vẻ mặt cô đơn che khuất. Đổi lại bất luận ai trông thấy, cũng sẽ tránh né ánh mắt ấy, chỉ có những ai hiểu được ánh mắt cô tịch đó, mới có thể hiểu được trong lòng cô đang cần gì. Không sai, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trong phòng, chỉ duy nhất một người có thể nhìn ra cùng hiểu ánh mắt đang chất chứa nỗi buồn của Uông Bội Nhu. Đúng vậy, chính là anh...Triển Dục Quảng. Anh cũng không biết tại sao, gần một tháng nay anh chưa ghé qua chỗ này, nhìn người quen có chút lạ... Ách... Không đúng! Nhìn những đồng nghiệp kia đi qua đi lại, không hiểu sao trong lòng anh lại sinh ra một cảm giác bình thản dễ chịu. Sau đó ánh mắt của anh thoáng lướt qua mọi chỗ, rồi tập trung vào Uông Bội Nhu, ánh mắt của cô mang theo chút hy vọng, chút khẩn cầu, còn có sợ hãi cùng kinh ngạc. Dường như... Cô cũng đang rất cô đơn, giống như anh vậy! Nhất thời thần kinh của anh bị cô làm cho tê liệt. “Tôi có thể chọn khách được không?” Vào công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ hơn ba năm rồi, lần đầu tiên Triển Dục Quảng có ý muốn ôm lấy người phụ nữ này vào trong ngực để che chở cùng chăm sóc. Cho nên, anh không nhịn được đành nói ra yêu cầu quá đáng của mình với ông chủ Tề. Tề Hoạch Sinh có chút kinh ngạc, nhưng cũng bởi vì tình hình trước mắt bận rộn nhiều việc... Ngoài ra hiện tại có một người phụ nữ ngốc nào đó đem theo một túi lớn tiền lớn đến chỉ đích danh anh, nói muốn chọn anh, khiến cho anh không còn thời gian rảnh đi quản những chuyện khác. “Được... Có thể.” Tề Hoạch Sinh còn phải bận đi giải quyết người phụ nữ kia nữa. Sau khi Triển Dục Quảng nhận được sự đồng ý của ông chủ Tề, liền đi tới mục tiêu phía trước. Anh bước nhanh tới bên cạnh Uông Bội Nhu thì nghe được cô đang thảo luận cùng với nhân viên tiếp tân “Tôi... Tôi chỉ muốn một người yêu tốt là được, tôi không cần đẹp trai.” cô không yêu cầu cao, chỉ cần là đàn ông, trên người có đầy đủ chức năng cùng dụng cụ là được, cô không ngại mập hay ốm, xấu hay đẹp, phái dịu dàng hay là phái dã thú. Ừ... Căn bản mà nói, là ai cô cũng sẽ không cự tuyệt! Cho nên cô nghĩ mình không hề ‘kén chọn’ như vậy, bọn họ có thể giảm giá cho cô hay không? Nhưng chuyện cô không nghĩ tới chính là, anh chàng đẹp trai của bộ phận tiếp tân cũng đang rất khinh thường loại khách không biết ‘kén chọn’ như cô vậy. “Rất xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ có đẹp, tuấn, mỹ, hảo…” ( nghĩa là : đẹp trai , tuấn tú , chất lượng...) “Vậy cũng được.” Cô đã nói là không chọn lựa rồi mà! Hắn ghét nhất là người mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ và khách keo kiệt. “Vậy...” Uông Bội Nhu len lén nắm chặt lấy sổ tiết kiệm chỉ có ít ỏi tiền của mình, sau đó hỏi tiếp tân “Có phải trả toàn bộ số tiền trước hay không?” Nếu có thể “Sử dụng trước, sau trả tiền” hoặc là “Trả theo từng đợt” thì cô sẽ không lo rồi. “Nhảm nhí!” Nhân viên tiếp tân đã hết kiên nhẫn, khó chịu ra mặt: “Chúng tôi cùng cô ăn, chơi với cô, ngủ cùng cô... Thì đương nhiên là cô phải thanh toán hết trước chứ...” Đừng nghĩ được dùng thử trai đẹp miễn phí, cô nằm mơ đi! “Ừ...” xem ra không thể làm gì khác hơn là thương lượng để được giảm giá thôi. “Vậy...” Uông Bội Nhu ngoan ngoãn đưa sổ tiết kiệm của mình ra “Anh có thể cho tôi biết anh bớt được bao nhiêu đi!” Nếu như không đủ thì lát nữa cô sẽ lấy thẻ ATM đi rút thêm tiền mặt. Cô không biết rằng có một cánh tay đột nhiên từ bên cạnh cô đưa ra, cầm lấy sổ tiết kiệm của cô: “Chúng ta hãy trực tiếp thương lượng giá cả đi!” Hả? Anh ta là ai? Uông Bội Nhu nghi ngờ quan sát cùng đánh giá người đàn ông vừa mới xuất hiện, dáng dấp của anh đúng là rất chuẩn, mặc dù mang theo chút uy nghiêm cùng lạnh lùng, nhưng cũng có cảm giác dịu dàng: “Anh...” “Anh Triển?” Anh chàng đẹp trai ở bộ phận tiếp tân mang theo bộ dáng không biết điều cùng khinh thường cô mà nói “Cô ấy là khách đến từ châu Úc đó!” ( nghĩa là : khách hạng bét ) Ai... Ai nói cô là khách châu Úc chứ? “Tôi không phải!” Tranh thủ thời gian giải thích với nhân viên tiếp tân “Tôi chỉ muốn tính toán cẩn thận một chút mà thôi.” Không phải người châu Úc đâu, anh đừng ỷ mình đẹp trai thì có thể tùy tiện vu oan cho cô nha! “Không sao!” Triển Dục Quảng chỉ muốn xác nhận xem cô gái này chịu cô đơn đến mức nào mà phải đến nơi này “Tiểu Bát, cô ấy... Để tôi tiếp.” Thuận tay anh kéo Uông Bội Nhu vào một góc, dùng giọng ấm áp hỏi cô “Cô hãy nói cho tôi biết yêu cầu của cô, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô.” Thật tốt quá! Uông Bội Nhu cảm động đến nỗi thiếu chút nữa là rơi nước mắt: “Tôi...” Quan sát người có thể sẽ chung đụng với cô, đột nhiên cô quyết định nói hết sự thật cho anh biết, cũng có thể là do ánh mắt trấn an của anh đã khiến cho cô buông lỏng phòng bị chăng? “Điều đầu tiên là... Tôi không có nhiều tiền.” “Không sao đâu.” Triển Dục Quảng tới đây để ‘làm việc’ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiền bạc. “Tôi có quyền tự lựa chọn đối tượng phục vụ.” Anh nhẹ nhàng nói, mặc dù trước đây anh chưa bao giờ dùng đến quyền hạn này. “Thật vậy sao?” Uông Bội Nhu vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm giống như đã bỏ được một tảng đá lớn vậy. “Vậy thì tốt quá rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy bộ dáng gây khó dễ của người kia khiến tôi muốn bỏ cuộc giữa chừng!” “Cũng may là cô vẫn chưa rời khỏi!” Anh nhẹ giọng nói nhỏ, đáy lòng bỗng dâng lên một luồng cảm xúc xen lẫn cảm giác sợ hãi, anh sợ không có cơ hội cùng cô tiến thêm một bước. Anh đem sổ tiết kiệm trả lại cho cô “Đi thôi! Chúng ta hãy tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện đi!” “Nhưng mà...” Cô vẫn còn muốn nói rõ ràng với anh. “Cô muốn ở lại chỗ này sao?” Anh không hiểu hỏi lại. Nhìn trong mắt của Uông Bội Nhu có chút bối rối kèm theo sợ gì đó, Triển Dục Quảng liền hiểu ra lo lắng hiện tại trong lòng cô, nhất định là cô đang lo không đủ tiền! “Ừ” cô gật đầu “Tôi không yêu cầu gì nhiều, anh chỉ cần ở cùng với tôi đến ngày hôm sau của ngày lễ tình nhân là được, chỉ thế mà thôi.” Triển Dục Quảng rất muốn nói rõ ràng cho cô biết... Anh không định thu tiền của cô, anh chỉ muốn xóa đi nỗi cô đơn trong mắt cô mà thôi, sau mới nghĩ tới chuyện sẽ cùng cô tiến thêm một bước, nhưng anh vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng. Không thể giải thích được, một cảm giác kỳ lạ đang chảy rất mãnh liệt trong lòng anh, tim đập nhanh giống như đang nói cho anh biết, con tim của anh không muốn cô rời khỏi! Tại sao lại có thể như vậy? Từ trước đến nay anh không phải là người dễ dàng động lòng! “Được rồi, vậy cô muốn ký hợp đồng như thế nào đây?” Vì muốn giữ cô lại, Triển Dục Quảng lần đầu tiên đem quyền quyết định trong tay giao cho khách hàng. “Chỉ cần cô nói sao, tôi cũng sẽ nghe theo.” Tốt như vậy sao? “Tôi...” Cô xem hợp đồng và điều khoản của ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’. “Có thể bỏ những điều này được không?” Cô chỉ vào những điều bất lợi đối với mình. “Bỏ điều này... Điều này... Cùng điều này, tiền chi tiêu có thể như thế này hay không?” Cô viết viết, sau đó khoanh tròn vài vòng. Triển Dục Quảng chưa bao giờ nghĩ giá trị con người thật của mình rẻ tiền đến thế, tiền lương cũng chỉ nhiều hơn so với người đi làm thêm giờ ở siêu thị một chút mà thôi! Nhưng thôi, ai bảo anh có hứng thú với cô làm gì chứ. Cho nên, anh cố đè nén mà nói: “Cô vui là tốt rồi.” Ừ, thật sự cô rất vui. Cô viết yêu cầu của mình lên trên hợp đồng “Chuyện này làm phiền anh rồi, buổi sáng chủ nhật từ 8:00 giờ sáng bắt đầu, cho đến 8:00 sáng thứ hai là kết thúc, trong thời gian đó anh phải làm việc xứng đáng với nhiệm vụ tình nhân của mình, phàm là những việc nên làm và có liên quan đến tình nhân, thì cũng không thể thiếu” “Đồng ý.” Triển Dục Quảng nói xong liền ký tên vào trong hợp đồng. “Triển Dục Quảng!” cô nhìn chữ ký trên hợp đồng rồi khẽ gọi. “Tên này khó gọi quá, hay là tối nay về nhà tôi sẽ nghĩ ra một cái tên thân mật dành cho anh nhé.” Thân mật? Lời nói vô tâm của cô nhưng lại khiến cho lòng anh chấn động, anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô tội cùng ngây thơ của cô. “Cô...” Có chút khó mở miệng ! Ngược lại Uông Bội Nhu không phát hiện anh có đều muốn nói lại thôi, cô cũng ký tên của mình vào hợp đồng, vừa viết vừa kinh ngạc mà nói: “Oa... Chữ ký chúng ta ký chung vào một chỗ như vậy, rất giống đang ký giấy chứng nhận kết hôn vậy đó.” Triển Dục Quảng biết lời nói của cô chỉ là vô tình mà thôi, nhưng trái tim anh cũng có chút lo sợ, nhìn vào ánh mắt của cô càng thâm thúy hơn. Sao rồi? Có hứng thú với cô bé này rồi sao? Cô đang ám chỉ cho anh biết, anh có thể tiến thêm một bước lui tới với cô sao? Hay là... Nhưng lại rất không có khả năng, nếu như cô muốn cùng anh tiếp xúc thân mật, tại sao hiện tại lại không muốn anh theo cô về đây? Bởi vì không hiểu rõ tâm tư của cô, khiến cho anh càng thêm hứng thú với cô hơn. Cuối cùng, Triển Dục Quảng cũng chỉ có thể lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, cũng không hiểu cô có cái gì đó rất là kỳ lạ. “Vậy cứ như thế nhé, buổi sáng chủ nhật gặp lại.” Ký hợp đồng xong, tay của Uông Bội Nhu cầm lấy một bản hợp đồng và nói “Anh sẽ tự đến? Hay là muốn tôi đón anh?” Triển Dục Quảng cảm thấy buồn cười “Tôi có xe, tôi sẽ đến đón cô.” “Vậy thì tốt quá.” Bây giờ Uông Bội Nhu mới phát hiện được ‘đại sự đã định’ liền đưa tay ra bắt tay với anh, ngay khi tay cô vừa tiếp xúc bàn tay của anh, đột nhiên một giây sau thần kinh của cô như bị tê liệt, đây là sao vậy? Cô mới bị điện giật sao! Không thể như thế được! Cô chỉ là một tên làm công bé nhỏ, sao có thể tham lam mong muốn ở chung một chỗ với trai đẹp mà nói chuyện yêu đương chứ? Cô không có dư thời gian cùng tiền bạc! Cô nhanh chóng che dấu cảm xúc kia của mình: “Anh nhớ phải đến đón tôi, và cùng đi dùng điểm tâm đó!” Nói xong, cô định rời đi. Lại bị Triển Dục Quảng kéo lại “Đợi chút đã...!” “Còn chuyện gì nữa sao...?” Cô nhìn thẳng vào mắt của anh, mặc dù cô giọng điệu của cô rất chua ngoa, nhưng cô cũng rất muốn biết rõ về anh. Rất vinh dự khi được người đàn ông đẹp trai này làm người yêu của mình, trong lòng cô tham lam muốn ghi nhớ cùng khắc sâu hình ảnh này cùng những chi tiết khác trong lòng, để ngày sau rảnh rỗi thì nhớ lại cho đỡ buồn mà cũng không phải tốn kém tiền bạc. “Cô cần tình nhân...” Ai... Mặc dù anh ‘đi làm thêm’ đã hơn ba năm rồi, nhưng loại lời nói mập mờ không uyển chuyển này, anh lại không thể hỏi, bởi vì công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ của bọn họ cũng chỉ là mang tính nghiệp vụ. Chẳng biết tại sao, Uông Bội Nhu hiểu rõ biểu hiện lúng túng của anh. “A...” Mặc dù cô cũng đang đỏ mặt, nhưng cũng dũng cảm nói ra lời trong lòng “Tôi muốn người yêu chính là bao gồm tất cả mọi thứ.” Vậy... Chính là nghĩa đen mà anh muốn nói! “Tôi hiểu rồi.” “Vậy thì chủ nhật nhé.” Cô xấu hổ đi ra. Chỉ còn lại một mình Triển Dục Quảng đứng đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh vẫn không thể đoán ra lý do chính của cô. Chỉ là muốn thuê người yêu trong ngày lễ tình nhân sao? Uông Bội Nhu cũng không có trực tiếp về nhà, mà đi mua sắm. Dù sao, vừa rồi cô cũng đã được giảm giá và ưu đãi một cách đáng kể, cho nên bây giờ cô sẽ đối xử với bản thân mình khá hơn một chút. “Trong ngày lễ tình nhân đầu tiên của mình, phải đi mua một bộ nội y thật đẹp và mới.” Nghĩ như vậy, cô liền qua quầy hàng chuyên kinh doanh nội y đang “giảm giá”, để chiến đấu với một nhóm phụ nữ cũng đang chọn. Sau khi vất vả chiến đấu, cô cầm chiến lợi phẩm của mình trên tay, đi ra từ quầy thanh toán tiền, Uông Bội Nhu chợt nghĩ đến một chuyện khác quan trọng hơn. “Nếu như ngủ... Thì phải chuẩn bị áo ngủ khiêu gợi?” Cho nên, cô lập tức chui vào một cửa hàng chuyên bán đồ ngủ cũng đang ‘đại hạ giá’. Rốt cuộc cô cũng mua đầy đủ đồ dùng cho bản thân mình, sau đó lại gấp gáp vọt vào một nhà sách lớn. “Lần đầu tiên của tôi nhất định phải để lại một kỉ niệm thật tốt.” Cô tự nói với mình như vậy, cho nên cô mua ngay một cuốn sổ tay thật mỏng cùng một cây bút bi. “Bây giờ chỉ còn đi siêu thị mua sắm nữa thôi.” Cô muốn đem tất cả mọi chuyện xử lý ổn thoả trong buổi tối hôm nay, cô tỉ mỉ tính toán “Tổng cộng là 24 giờ, vậy thì phải chuẩn bị hai bữa ăn sáng, một bữa trưa và một bữa tối mới đủ.” Sau khi đã vội vàng đi siêu thị chọn lựa hàng hóa xong, Uông Bội Nhu tay xách nách mang, cầm gói to gói nhỏ trở về căn phòng thuê của mình. “Ai... Căn nhà trống trơn, tôi đã trở về rồi” Cô tiện tay để quần áo xuống, đem toàn bộ thức ăn nhét hết vào cái tủ lạnh bé nhỏ. “Có ai nhớ tôi không?” (Tội nghiệp chị này quá, sống một mình thật buồn.) Đương nhiên, trả lời cô chỉ có một căn phòng vắng lạnh. Bình thường, cô sẽ phải đối mặt với cảnh u buồn như mùa thu thay lá, nhưng hôm nay cô lại hào hứng lớn tiếng nói với chính bản thân mình “Ngày mai sẽ có người ở cùng với mình cả ngày rồi!” Trong lòng cảm thấy vui vẻ tràn lan không tả được... Sau đó Uông Bội Nhu thả mình trên chiếc ghế sô pha nhỏ, lấy ra cuốn sổ tay cùng viết bi, bắt đầu ghi chép trạng thái tâm tình của mình. “Thứ bảy, ngày x tháng x năm x , tối hôm nay thật mới mẻ! Thậm chí còn rất may mắn được ưu đãi kiếm được một người bạn trai giá cực rẻ để làm bạn, khiến cho tôi mong chờ cùng ngóng trông. Ngày mai, tôi sẽ từ giã hai từ ‘cô gái’, để trở thành ‘phụ nữ’, sẽ là một kỉ niệm đẹp đối với tôi!” Bởi vậy, Bội Nhu hết lòng lập ra một kế hoạch, để mãi mãi nhớ đến ngày kỉ niệm sau cuối khi còn là ‘cô gái’. Vì vậy trước ngày lễ tình nhân một ngày, cô dành thời gian ở nhà để chụp ảnh chính bản thân mình, ở mỗi góc độ khác nhau đều tạo một kiểu dáng khác nhau bao gồm dịu dàng, khôi hài, khoa trương, cũng động tác nhàm chán, để làm kỉ niệm sau này lấy ra để thưởng thức bộ dáng thiếu nữ ngây thơ của mình. “Ai... Nếu như có máy chụp hình thì tốt rồi, như vậy sẽ chụp được những tư thế thuần khiết nhất của mình để thế làm kỉ niệm...” Cô mới nghĩ như vậy thôi, một ý niệm khác đã hình thành trong đầu cô rồi.