[ Lương tổng, việc này không liên quan với Lương Niên, hết thảy là do tôi không đúng, ngài có cái gì cứ nhắm về phía tôi.] Đều đến lúc này , còn che chở Thẩm Lương Niên? Lương Thần nhận được tin nhắn, câu môi, khinh thường cười khẽ một tiếng, ngón tay bay động, hồi đáp cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn:[ Tôi mặc kệ em tìm cớ gì, cho em mười phút, một mình em rời khỏi nơi này cho tôi.] Sau khi Lương Thần gửi qua, nghĩ đến chính mình liên tục bị Cảnh Hảo Hảo - cô gái nhỏ này đùa giỡn hai lần, liền tiếp tục bổ sung nói:[ Tôi cho em biết, người kiếm tiền ở thành phố Giang Sơn, đều phải nhìn sắc mặt Lương Thần tôi, nếu em không muốn để cho Trầm Lương Niên chết thảm, liền thu hồi những tâm tư nhỏ kia của em đi!] Hai người không phải anh nồng em mật ư? Trước mặt người một phòng, phơi bày hạnh phúc như vậy, thật đúng là đâm đau mắt anh...... Chính anh cũng không biết chính mình trúng tà gì, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo một bộ dáng cô gái nhỏ ngồi ở bên người Thẩm Lương Niên, anh liền cảm thấy cả người không thoải mái. Thẩm Lương Niên không phải hận không thể để cho mọi người trên toàn thế giới biết Cảnh Hảo Hảo là cô gái anh ta muốn kết hôn sau vài ngày nữa ư? Tốt lắm...... Nhưng chỉ cần nơi có Lương Thần anh, anh sẽ không thể để cho hai người bọn họ ngây ngô cùng một chỗ. Cảnh Hảo Hảo nhìn tin nhắn Lương Thần gửi đến, từ giữa những hàng chữ đều có thể cảm giác được khí phách độc đáo nguy hiểm của người đàn ông kia. Anh chỉ cho cô mười phút, để cho cô tìm cớ rời đi từ bên người Thẩm Lương Niên. Cảnh Hảo Hảo cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm di động phát ngốc một lúc lâu, mãi cho đến khi di động của mình lại chấn động, nhìn thấy câu:[ còn có năm phút đồng hồ.] kia của Lương Thần. Cảnh Hảo Hảo mới chợt hoàn hồn. Thẩm Lương Niên tán gẫu với người bên cạnh, nhưng vẫn luôn thường quay đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo một chút, khi anh ta cầm một khối bánh ngọt, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo vươn tay, một phen kéo tay Thẩm Lương Niên lại. “Lương Niên, em hơi mệt mỏi, muốn đi về trước.” Thẩm Lương Niên nghe nói như thế, nghĩ cũng không có nghĩ liền xoay người cầm lấy áo khoác của mình lên, nói:“Anh đưa em trở về.” “Không cần, không phải anh đã nói sẽ bồi bọn họ, sau đó cùng đi đánh bài ư?” “Không sao, hôm nào chơi cũng được.” “Như vậy rất không tốt, em chỉ là hôm nay dậy sớm, hiện tại có chút buồn ngủ......” Cảnh Hảo Hảo tiếp tục nói dối:“...... Anh bởi vì em hủy hẹn với những người đó, em cũng sẽ băn khoăn, lại nói anh uống rượu, lái xe cũng không an toàn, em xuống lầu trực tiếp đón xe taxi là được.” Cô phát hiện, kể từ khi chính mình xuất hiện một chút đánh bậy đánh bạ với Lương Thần, sau đêm đó, cô liền thường xuyên nói dối với Thẩm Lương Niên. Sao cô có thể như vậy chứ? Một lần lại một lần lừa anh...... Cô yêu anh sâu đậm như vậy. Thẩm Lương Niên nhìn Cảnh Hảo Hảo cố chấp như vậy, nghĩ nghĩ, nói:“Anh xuống lầu nhìn em lên xe taxi rồi trở về, bằng không anh sẽ lo lắng.” Lần này Cảnh Hảo Hảo không có cự tuyệt, để Thẩm Lương Niên đưa chính mình xuống lầu, đón một chiếc xe taxi cho mình. Trước khi lên xe, Thẩm Lương Niên còn theo thói quen hôn lên mặt cô một cái. Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên xe taxi, nhìn cảnh đêm thành phố Giang Sơn xẹt qua một màn lại một màn trước mặt, không biết như thế nào, liền nhớ tới một chút chuyện cũ. ...... Cảnh Hảo Hảo vẫn cảm thấy cảm tình giữa mình và Thẩm Lương Niên, có thể dùng loại từ ngữ “Sông cạn đá mòn” “Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa” này để hình dung. Trong lòng cô biết rõ ràng, hai năm nay nghiệm vụ công ty Thẩm Lương Niên càng làm càng lớn, cũng được coi như là một ông chủ lớn, đối mặt với dụ hoặc cũng càng ngày càng nhiều, nhưng cô lại chưa bao giờ lo lắng qua.