Tiểu Ốc cười, rất hài lòng tựa đầu lên vai cậu, nghe nói cách tốt nhất để quên một người chính là yêu một người khác, cho nên Đậu mỹ nhân anh nhất định phải làm cho em nhanh chóng loại bỏ tên đàn ông đáng ghét đó ra khỏi đầu, càng nhanh càng tốt. . . . . . Tiểu Ốc xuống máy bay đã thấy người của Mộc gia đón sẵn: "Tiểu thư, lão gia phái tôi đến đón cô về nhà"."Ba tôi đâu"?"Lão gia vẫn còn ở phố Tam Hoàng”."Không cần về nhà, tôi sẽ đi tìm ba tôi! Đậu mỹ nhân, hành lí em để ở chỗ anh nhé". Tiểu Ốc không muốn vừa về đã đụng phải Mộc Trạch Khải, nên giao hành lí cho Đậu Diệc Phồn, sau đó lên xe thủ hạ của Mộc ba. Vừa lên xe, vị thủ hạ vừa lái xe, vừa nói với Tiểu Ốc: "Tiểu thư, tôi nghĩ cô không nên quá thân mật với Đậu thiếu gia sẽ làm lão gia tức giận, mấy ngày nay tâm trạng lão gia không tốt". Tiểu Ốc biết ông ta là tốt bụng nhắc nhở, nhưng không có biện pháp gì: "Mẹ tôi có khỏe không"?"Chẳng biết tại sao mấy ngày nay ngày nào thiếu gia cũng ở nhà ăn cơm, phu nhân rất vui vẻ"."Mẹ vui vẻ là được rồi". Về sự khác thường của Mộc Trạch Khải không liên quan tới cô. Xe chậm rãi đi vào phố Tam Hoàng, người lái xe cho xe chậy chậm để cô có thêm chút thời gian suy nghĩ, chứ làm lão gia tức giận không có gì tốt. Chăm sóc tiểu thư từ lúc còn bé nên ông không hi vọng tiểu thư xảy ra chuyện gì. Xuống xe, Tiểu Ốc chào hỏi cậu bé canh cổng: "Ba tôi đâu"?"Ở trên lầu nghỉ ngơi". Tiểu Ốc gật đầu, nhẹ nhàng lên lầu đến phòng làm việc, gõ cửa hai cái: "Ba"."Tiểu Ốc, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà tới đây làm gì"?"Tới xem ba một chút, vả lại con cũng có chút chuyện muốn bàn bạc với ba. Đây là quà tặng cho ba mẹ, hi vọng ba mẹ thích chúng". Tiểu Ốc đưa ra hai túi quà tặng, quà cho Mộc ba là đôi giày da, Mộc mẹ là một chiếc áo khoác kiểu mới nhất. Mộc ba liếc mắt nhìn, để sang một bên: "Có nghĩa là con còn chưa về nhà"? Tiểu Ốc gật đầu: "Ba, con muốn ra ngoài ở một thời gian, có thể không"?"Bên ngoài, ở đâu"?"Đậu mỹ nhân cho con mượn một phòng nhỏ ở trung tâm chợ".