Tổng giám đốc đại nhân: xin dùng đứa con ký kết hợp đồng dài hạn

Chương 30 : Cuộc sống sau khi gặp lại: thú nhận

Đợi đến khi Giang Tiểu Ái khóc chỉ còn lại vài tiếng thút thít, Lãnh Thu Tuyệt vừa lên tiếng dụ dỗ vừa mang tính "cưỡng chế" đưa Giang Tiểu Ái trở về phòng, chờ cho khi sắp xếp người đã yên vị trên giường, Lãnh Thu Tuyệt lại "tất bật" đi ra nhúng một khăn nước lạnh tới trở lại trong phòng, cả quá trình đều rất lưu loát, mà trong lúc đó cả Giang Tiểu Ái và Lãnh Thu Tuyệt vẫn không chú ý đến sinh vật sống Giang Tuyệt Khắc vẫn còn đang ngồi trên ghế số pha. Mà đối với sự "vô tâm" này của hai người Giang Tuyệt Khắc cũng chẳng mấy để tâm, mà chính là người ba Lãnh Thu Tuyệt kia khiến cho Giang Tuyệt Khắc "quan tâm". Giang Tuyệt Khắc không ngờ vào trong tình cảnh như thế này mà người ba kia vẫn quan sát tốt "hoàn cảnh" như vậy ! Quả thật là khiến Tiểu Tuyệt khâm phục. Biết rõ nhà vệ sinh, phòng ngủ của mẹ Giang Tiểu Ái thế kia mà !!! ... Lãnh Thu Tuyệt cầm trên tay khăn ướt ngồi xuống mép giường, lên tiếng dụ dỗ Giang Tiểu Ái đang có ý định phản kháng không "yên phận". "Tiểu Ái, ngoan. Để anh lau... Xong rồi, có thể yên lặng ngồi nghe anh giải thích mọi chuyện được không ?" Lãnh Thu Tuyệt đưa tay vén mái tóc rối của cô, ôn nhu mà nhìn cô. "Bây giờ anh đến tìm em, anh nghĩ trong lòng em giờ cũng mơ hồ biết rõ đáp án rồi." "Biết rõ đáp án gì chứ ? Anh đến là muốn giành quyền nuôi dưỡng con chứ gì ?" "... Nếu vì điều đó thì anh cũng không cần ngồi lại đây nói chuyện với em. Đừng dối lòng mình. Bốn năm, anh tìm em vất vả lắm biết không ?" "Bốn năm, tôi cũng chẳng sống tốt đẹp gì ?" "Anh biết, là anh không tốt. Anh xin lỗi... Đừng khóc được không ?" Lãnh Thu Tuyệt đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt đang chực trào bên khóe mắt cô, cầm lấy bàn tay đang cào loạn trên ngực anh của cô. "... Anh thay thuốc tránh thai của em chính là muốn em mang thai con của anh..." Lãnh Thu Tuyệt thấy cô có "dấu hiệu" muốn nói, anh liền nháy mắt ra hiệu muốn cô im lặng để cho anh nói tiếp. Giang Tiểu Ái dù không tình nguyện nhưng chỉ có thể yên phận làm công tác là người lắng nghe của mình. Lãnh Thu Tuyệt nhìn cô như vậy, chỉ có thể mỉm cười, nói tiếp. "Muốn em mang thai con của anh, chính là muốn giữ em lại. Sau đó tìm cách trói em cả đời." Giang Tiểu Ái không tránh được kinh sợ, cô không ngờ người đàn ông này ôm trong người cái âm mưu sâu không lường này "lừa gạt" cô. "Anh tại sao phải làm cách này ? ..." "Chỉ vì nhìn thời hạn hợp đồng của chúng ta lúc đó sắp không còn bao lâu, anh chỉ có thể dùng cách này. Nếu như lúc đó anh có thể dũng cảm nói ra, thì cũng không cần phải... Mất đến bốn năm để nói yêu em..." Yêu cô sao ? Dù trong lòng đã sớm mơ hồ nhận ra rõ đáp án nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, Giang Tiểu Ái lại không khỏi hoảng sợ, lại nghĩ đến bốn năm của mình lại không tránh khỏi được uất ức. "Sao lúc đó anh không chịu nói ra chứ ? Nếu không bốn năm trước tôi cũng không rời đi ngu ngốc, có "lòng tốt" tác thành cho hai người ? ..." "Tác thành anh với ai ?" "Không phải anh với Tư Đồ Mị sao ? Cho hai người có cơ hội kết hôn với nhau, nối lại tình xưa ?! ..." "Tại sao anh phải kết hôn với cô ta ?" "Lãnh Thu Tuyệt, đừng tưởng chuyện "tốt" của anh tôi không biết ! Hai người không phải là thanh mai trúc mã, còn từng đã đính hôn với nhau sao ? ..." Giang Tiểu Ái đối với thái độ này của anh liền tức giận, hung hăng dùng ngón tay chọc chọc vào lồng ngực của anh. Lãnh Thu Tuyệt nhìn vào có chút đau lòng, cầm lấy ngón tay của cô hôn lên, thuận tiện ôm cô vào lòng. "Là ai nói cho em biết chuyện này ?" "Tư Đồ Mị." "Không ngờ ở sau lưng anh cô ta làm nhiều chuyện "tốt" như vậy. Sao lúc đó em lại không hỏi anh ? ..." "Hỏi sao ? Tôi lúc đó là có hỏi anh đó ? Anh lúc đó trả lời ra sao ? Anh nói chỉ là người quen đó..." Giang Tiểu Ái ở trong lòng anh muốn giãy giụa tách ra, anh liền siết chặt cánh tay bên hông cô, không cho cô động đậy. "Anh xin lỗi. Lúc đó mối quan hệ của chúng ta mới tốt lên được một chút. Anh không muốn em lại suy nghĩ lung tung. Không ngờ là vẫn gây ra hiểu lầm như vậy... Nếu nói anh và Tư Đồ Mị là thanh mai trúc mã thì cũng đúng... Em để yên cho anh nói hết được không ?" "..." Lãnh Thu Tuyệt nhìn cô bĩu môi trong lòng mình lại có chút bất đắc dĩ đến buồn cười. "Còn chuyện kết hôn là của hai gia tộc mặc định với nhau. Anh cũng chẳng có tình cảm gì với cô ta ? ..." "Anh nói anh không có tình cảm với Tư Đồ Mị ? Vậy sao lại đồng ý kết hôn với cô ta ? ... Lúc đó còn thừa nhận nói yêu cô ta ? ..." "Muốn kết hôn với Tư Đồ Mị là muốn lợi dụng một chút quyền lực từ Tư Đồ gia. Còn nói yêu Tư Đồ Mị, anh nói lúc nào với em ?" Lãnh Thu Tuyệt cảm thấy khó hiểu, anh nhớ mình chưa từng nói với cô điều này. Đưa tay nâng mặt đang trề môi tức giận của cô, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm. "Anh còn chối. Lúc đó chính miệng anh nói, chính tai tôi nghe được... Lúc đó tôi đau lòng biết bao nhiêu ?" "Vào lúc nào ? Địa điểm, thời gian." "Chính là cái lúc anh nghe tin Tư Đồ Mị đã được chuyển vào phòng bệnh thường đến bệnh viện thăm cô ta... Anh nói: "Có, anh yêu em". Anh còn chối, anh là cái tên lừa gạt..." "Em chỉ nghe đúng mỗi câu này. Còn nội dung phía sau thì sao ?" Lãnh Thu Tuyệt liền bắt đúng trọng điểm trong câu nói của cô. Dù anh không có ấn tượng lắm với câu nói này, nhưng mà anh không thể nào lại đi yêu Từ Đồ Mị. "Ừm. Chẳng lẽ anh còn muốn tôi đứng lại nghe hai người nối lại tình xưa." "... Chỉ vì sự hiểu lầm này, chưa kịp để anh giải bài nói rõ với em, em đã nhân lúc ở sau lưng anh trốn đi. Còn trốn đến bốn năm, em thật giỏi !" Giang Tiểu Ái vào lúc này cô cảm thấy cô của bốn năm trước có chút vội vàng, nếu như lúc đó cô dũng cảm đem hết mọi nghi vấn ra hỏi anh có phải kết quả sẽ không giống như bây giờ không ? Mà không phải, nếu như lúc đó cả cô và anh đều dũng cảm "đứng ra" trước đối phương thì cũng không phải hành hạ lẫn nhau đến như thế này ! ... Rõ là ngu ngốc !!! "... Vậy lúc đó anh có nói là anh yêu Tư Đồ Mị không ?" "Anh nghĩ anh không thể nào nói ra câu đó với Tư Đồ Mị... Nếu có thì chắc là câu nghi vấn ?" "Câu đó có thể đem ra làm câu nghi vấn sao ?" Giang Tiểu Ái buồn cười đánh vào ngực anh. "Có thể. Em có thể đem dấu chấm hỏi đặt ở cuối câu." "Xùy... Lãnh Thu Tuyệt, anh không thấy lạ sao ? Chúng ta bốn năm gặp lại, sao giờ có thể ôm nhau ngồi lại nói chuyện với nhau dễ dàng như vậy ?" "... Có thể là em vẫn còn yêu anh ?" "Ai yêu anh chứ ? ... Thật ra thì từ bốn năm trước em đã muốn tóm lấy anh, ... Muốn dùng đứa con trong bụng để giữ anh lại... Giờ bốn năm sau gặp lại, nghe Tiểu Tuyệt nói anh không có kết hôn với Tư Đồ Mị... Nhìn anh đang đứng trước mặt em, ... Em liền muốn tóm người đàn ông này lần nữa ! Không ngờ bốn năm trước anh còn có ý định này trước cả em. Muốn lợi dụng đứa con trong bụng của em để giữ mẹ nó lại. Ha... Anh quá mưu mô rồi. Nhưng mà... Nghe cái quỷ kế này của anh, em lại rất vui. Giang Tiểu Ái em rất đáng giá đó chứ, khiến cho Lãnh Thu Tuyệt anh tốn nhiều tâm tư như vậy. Ưm..." Lãnh Thu Tuyệt không kiềm lòng được ghì chặt lấy, cúi xuống hôn lấy môi cô, cảm nhận được sự tiếp xúc của đối phương liền giống như hai kẻ cơ khát trên sa mạc tìm được đối phương mà "điên cuồng" cuốn chặt lấy nhau. Từ trong khoang miệng đối phương muốn quét mọi thứ về mình, sự "cuồng nhiệt" làm người ta mê muội nhưng lại làm người ta không khó nhận ra có cả sự tồn tại của sự nhớ nhung. Lãnh Thu Tuyệt khó khăn lắm mới kiềm lòng được để kết thúc nụ hôn này, anh không muốn sau bốn năm gặp lại đã phải diễn cái tiết mục tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi là cái tình huống ly biệt dài hạn mới gặp lại này. Bởi vì sự tình của anh vẫn còn chưa nói hết đâu. "Anh đã rất lo sợ trước khi tới gặp em... Cũng không nghĩ tới bản thân có còn cơ hội hay không ? ... Tiểu Ái, cảm ơn em." Giang Tiểu Ái vẫn còn dư chấn sau nụ hôn, cả người ỷ lại dựa hẳn vào lòng anh, hai má có chút phát hồng, đôi môi cũng đã trở nên sưng đỏ, nghe những lời tâm tình này của anh trong lòng không khỏi nhịn được vui sướng cùng với thỏa mãn. "Phải, anh nên cảm ơn em." Dứt lời, cô chủ động choàng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh. Lãnh Thu Tuyệt đối với sự chủ động này của cô liền không chần chừ đáp trả lại cô nhưng cũng không có ý định kéo dài làm nó thêm sâu. Kết thúc cắn lấy môi dưới của cô coi như chút trừng phạt. "Anh còn có chuyện muốn nói đừng tùy tiện lau súng cướp cò." "... Anh nghĩ anh là người đang cầm súng sao ?" "Em nghĩ sao ? ..." Vừa nói Lãnh Thu Tuyệt đã cầm bàn tay của Giang Tiểu Ái đặt vào nơi đụng quần của anh. "Thấy thế nào ?" Giang Tiểu Ái liền cảm thấy nơi mình vừa chạm vào đã có dấu hiệu thức tỉnh, căng phồng lên, khuôn mặt liền lập tức đỏ bừng, rút tay ra, nhéo vào cánh tay của anh. "Biến thái." Lãnh Thu Tuyệt hôn lên trán cô, phát ra nụ cười trầm thấp, cũng không thể trách nó được, vật kia là đã bốn năm chưa chạm đến phụ nữ, giờ gặp lại được "mùi" quen thuộc thì không thể tránh được sự tình này. "Anh còn cười được... Nói đi, anh còn chuyện gì muốn nói với em." "... Em hứa với anh không được tức giận được không ?" "... Tại sao em phải hứa ? Nói đi, Anh cứ nói đi !" "Được. Anh nói, anh nói... Chúng ta từ bốn năm trước đã chính thức trở thành vợ chồng chính thức rồi." "Vợ chồng chính thức ? Ý anh là sao ? ... Không phải chúng ta... Ý anh là chúng ta đã được dấu mộc của Cục sở Dân chính công nhận là vợ chồng hợp pháp ? ... Chuyện từ khi nào ? Sao em lại không biết ?" Lãnh Thu Tuyệt nhìn người trong lòng đã có dấu hiệu tức giận, tay liền nhanh chóng càng thêm ôm chặt người trong lòng, sợ một chút sơ sẩy người này sẽ đẩy anh ra, một phát nhảy xuống giường cách xa anh. Giang Tiểu Ái đối với hành động này của anh có chút dở khóc dở cười, tức giận đến buồn cười, cảm thấy bất đắc dĩ đến không có chỗ phát tiết. "Anh ôm chặt làm cái gì ? Anh mau giải thích a !" "Chuyện giấy kết hôn là anh đánh tráo với bản hợp đồng của bên nhà xuất bản, lừa em ký tên vào tối hôm đó. Chỉ là muốn giữ em lại nên anh mới phải đành dùng cách này, em cũng không thể trách anh." "Đồ gian thương, đến cả cách này anh cũng thể đem ra để đi lừa người... Lãnh Thu Tuyệt đến cả cái cảm giác ký vào tờ giấy hôn thú anh cũng không cho tôi biết, hình dạng nó ra sao tôi cũng còn chưa nhìn thấy ! Gian thương, cái đồ gian thương nhà anh... Ưm... Đừng tưởng hôn tôi... Tôi sẽ im miệng... Không đánh chết anh... Ưm... Ngô..." Lãnh Thu Tuyệt cầm lấy hai tay đang đánh loạn trên người anh của cô, hôn sâu xuống, lúc người ta còn chưa kịp phòng bị nhanh chóng lật người đẩy ngã Giang Tiểu Ái nằm xuống trên giường. "Anh xin lỗi... Nếu em không muốn chúng ta trở về ly hôn, ... Sau đó lại kết hôn lại lần nữa." "Không muốn... Anh dám... Tôi cũng không muốn trở thành trò cười của người khác... Ưm... Đừng cắn nơi cổ..." Lãnh Thu Tuyệt dùng ngón tay cái thỏa mãn xoa lấy vết đỏ hồng anh để lại nơi cần cổ, rướn người lại lần nữa hôn lấy môi cô. Thỏa mãn mút lấy cánh môi trên dưới, bàn tay bắt đầu cũng có vài động tác "xấu". "Giang Tiểu Ái, anh yêu em... Em có yêu anh không ?" "... Lãnh... Em cũng yêu anh... Ưm..." Một câu nói yêu đối phương này, hai người đã đợi rất lâu, đến cuối cùng vào giờ phút này cũng nói ra. Bốn năm gặp lại để xác định để yêu nhau. Giang Tiểu Ái đã từng tự mình tưởng tượng mấy trăm ngàn trường hợp nhưng khi đã xác định được lòng đối phương khi nói ra cũng thật dễ dàng. Anh yêu cô, cô cũng yêu anh... Thật thỏa mãn lòng người !!! Trong lúc hai người đang trong tình cảnh nước lôi lửa bỏng như thế này thì cánh cửa phòng ngủ lúc này đột ngột mở ra, sinh vật sống Giang Tuyệt Khắc vẫn luôn đang yên vị trên ghế sô pha giờ này đang đứng ở ngoài cánh cửa. Đối với tư thế kỳ quái của hai người cũng chẳng cho ra biểu tình gì. Nhưng Giang Tiểu Ái để cho con trai chứng kiến tình cảnh này lại thật cảm thấy chẳng còn đường nào để trốn. "Mẹ, không định nấu bữa tối sao ?" "... À... Mẹ ra nấu liền. Bây giờ mấy giờ rồi ?" "Hơn bảy giờ tối." "..." Giang Tiểu Ái thật muốn tìm một cái hố nào đó để chui vào, vội vàng chỉnh lại quần áo, xuống giường bước nhanh ra khỏi phòng. Còn Lãnh Thu Tuyệt bị con trai cắt đứt chuyện tốt nửa chừng thật có cảm giác muốn tuyệt hậu, anh vừa lúc chính là có ý định không cần dùng bữa tối. Nhìn bóng lưng nhỏ của con trai nối tiếp theo sau gót chân Giang Tiểu Ái bi ai vuốt lấy mặt một cái, đứng dậy theo bước hai người lớn nhỏ vừa ra khỏi phòng. Ra tới phòng khách, anh nhìn Giang Tiểu Ái đang bận bịu trong bếp, chắc giờ là vẫn còn đang xấu hổ, anh tốt nhất là không nên vào chọc giận cô. Liếc nhìn con trai lại tiếp tục yên vị trên ghế sô pha, anh quyết định bước đến ngồi xuống bên cạnh con theo dõi chương trình đang chiếu trên truyền hình nhỏ kia. Nhưng mà càng xem thì càng lại... "Ba cũng không hiểu đúng không ?" "... Phải, bên trong là đang trình chiếu tiết mục gì ?" Lãnh Thu Tuyệt đối với một tiếng "Ba" kêu một cách thuận miệng này của con trai thật sự kinh ngạc, trong lòng nói không xúc động chính là giả, bên ngoài lại ngụy trang giống như rất trấn tĩnh. Xa cách bốn năm, thời điểm con được sinh ra trong quá trình con trưởng thành cũng không có mặt anh, đây chính là điểm hổ thẹn lớn nhất đời này của anh. Bây giờ con trai dễ dàng tiếp nhận như vậy, cũng không có cảm giác xa cách đây chính là một kỳ tích trong cuộc đời của anh. Nhưng mà nhìn vào con trai lại giống mình như vậy, đây có thể là điều anh cũng không lấy gì làm lạ. Quả thật rất cảm ơn Giang Tiểu Ái, cô ấy đã chịu sinh cho anh một đứa con trai tốt như vậy. Mà trong tương lai cũng có thể có thêm vài đứa nữa. "Cuộc hôn nhân hào môn thế gia không có tình yêu, người chồng có tiểu tam. Phim truyền hình mẹ yêu thích nhất." "..." Sở thích này cũng quá "đặc biệt" đối với hai cha con anh. "Con trai, qua đây cho ba ôm một chút." "... Dạ, được." Giang Tuyệt Khắc liền rất tự nhiên bò qua ngồi vào lòng người ba lâu năm mới gặp này. Rất thuận thế để cho hai cánh tay rắn chắc của người đàn ông trưởng thành ôm mình vào lòng. Giang Tuyệt Khắc cảm thấy bản thân mình quả thật cũng rất dễ dàng chấp nhận. Đối với người ba này cũng không hề cảm thấy xích mích, có lẽ trong tiềm thức nhỏ của Giang Tuyệt Khắc cũng mong muốn có một chữ "Ba" này. Mà người ba này lại xuất sắc như vậy so hơn với mấy đứa cùng trang lứa ở trong khu chung cư này. Quả thật trong lòng nhỏ Giang Tuyệt Khắc rất lấy làm tự hào. Người ba tốt như vậy ai mà không cần a ! Người mẹ Giang Tiểu Ái kia chính là ngu ngốc ! Nhìn rõ ràng người ba này yêu mẹ con Tiểu Tuyệt đến cỡ nào ! [╮(╯▽╰)╭ Cha con nhà này có độ tự luyến tự hào lẫn nhau.] ... Lúc Giang Tiểu Ái dọn thức ăn ra bàn, chính là nhìn thấy hình ảnh hai cha con kia ngồi ôm nhau trên ghế sô pha, theo dõi tiết mục trên truyền hình một cách chăm chú, lâu lâu lại thả ra một câu phán xét lỗi vụn trên phim truyền hình. Cô không ngờ hai cha con này mới gặp nhau lần đầu sau bốn năm lại có thể thân thiết đến trình độ này, đặc biệt chính là đứa con trai Giang Tuyệt Khắc vốn bản tính khó gần kia giờ lại có thể để yên cho Lãnh Thu Tuyệt ôm, còn là vô cùng tự nguyện hài lòng, cả thân thể nhỏ bé cứ thế dựa hẳn vào lòng Lãnh Thu Tuyệt. Thật chẳng giống lúc ở với cô, đều là trưng ra khuôn mặt bị cưỡng ép, chuyên chế vô cùng không tình nguyện. Haizzz... Đứa con trai này đối xử cũng quá khác biệt rồi. Làm mẹ của nó bốn năm có khi nào nó cho cô "sắc mặt tốt" đâu. Giang Tiểu Ái hắng giọng một tiếng, kẻo mất công hai cha con này đem hết lỗi phim của cô yêu thích ra mà bình luận. Đến lúc đó sợ đến một cái liếc mắt cô cũng không thèm nhìn đến bộ phim này nữa. Tốt nhất là cho nên dừng lại. "Hai cha con vào trong rửa tay ăn cơm đi." Ừm, ... câu "hai cha con" này Giang Tiểu Ái cô cũng kêu quá thuận miệng rồi phải không ?! Mà người đàn ông Lãnh Thu Tuyệt kia hình như còn rất hài lòng với danh đại xưng hô này mà cô ban ra. "Anh rất thích ba từ hai cha con này của em." Nói xong còn nhanh chóng cúi xuống hôn phớt lên môi cô, sau đó còn chưa để cô kịp phản ứng liền nhanh chân theo gót con trai đi vào trong bếp. Giang Tiểu Ái chỉ có thể mắng thầm hai từ lưu manh... Cô thật là muốn đem đầu lưỡi của mình cắn nuốt đi. Sao có thể dễ dàng để anh tự đắc như vậy ?! ... Hôm nay bữa cơm tối của gia đình nhỏ Giang gia có chút đặc biệt. Nếu mà nói thẳng ra thì là có chút thay đổi lớn. So với bốn năm qua trên bàn cơm chỉ có hai mẹ con ngồi lại với nhau thì giờ đây có thêm một Lãnh Thu Tuyệt, trên bàn cũng thêm một bộ chén đũa, món trứng cà chua của Giang Tuyệt Khắc cũng là nhiều thêm một phần. Trên bàn cơm giờ nói hai mẹ con Giang Tiểu Ái đang kích động cũng không phải là nói quá ! Bởi vì hai mẹ con Giang Tiểu Ái trong lòng thật sự chính là đang kích động ! Thậm chí một Giang Tuyệt Khắc luôn luôn trưng ra bộ mặt khó ở, không thích chia sẻ với người khác vào giờ phút này còn chủ động gắp món trứng cà chua mà bản thân yêu thích bỏ vào trong chén của ba mình còn phô trương bày ra bộ dạng một trang nam quân tử chuyện này rất thường tình ngày thường. Nhưng mà đôi mắt cứ chốc chốc lại nhìn vào chén cơm của người ba kia, tưởng là không ai biết nhưng rõ ràng là đã bán đứng bộ dạng bày ra của bản thân. Còn Giang Tiểu Ái thì sao ? Khóe môi kia chính là không thể nào kéo xuống lại được. Dù có cố che dấu thế nào thì ý cười cũng đã lan đến trong mắt. Cả nhà ba người a !!! Mà Lãnh Thu Tuyệt nhìn cái cảnh tưởng này thì lại không nhịn được nổi lên ý tưởng muốn đưa tay ôm lấy hai mẹ con Giang Tiểu Ái cười một trận thật lớn !? Mà đúng lúc này một dãy tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giúp phá tan cái không khí vô cùng "quỷ dị" này. "... Là điện thoại của mẹ ở ngoài phòng khách." "... Con ra lấy giúp mẹ đi." "..." "... !!!???" Con trai cô là làm sao đây ? Sao lại bày ra bộ dạng không tình nguyện thế kia hả ? Cũng không phải là cô cướp món trứng cà chua của thằng bé. "... Anh rốt cuộc đã làm gì đến cả con trai cũng bày ra bộ dạng "luyến tiếc" anh ?!" "Có thể là đàn ông ngồi lại với nhau dễ sinh ra thiện cảm. Huống chi em xem đó là con trai của ai ?" "Đàn ông" Hai từ này nghe vào Giang Tiểu Ái không khỏi trợn mắt, người đàn ông này tại sao có thể đem đứa con trai bốn tuổi đặt chung với hai từ đàn ông kia, độ vô sỉ có thể đúc dày thêm hơn được nữa không đây ?! "Bớt tự luyến, con trai em dứt ruột sinh ra nuôi lớn bốn năm cũng không thể để anh dễ dàng thu phục như vậy !" "Phải... Anh không nên giành con trai với em... Tiểu Ái, cảm ơn em bốn năm này đã đem con trai anh nuôi lên tốt như vậy. Cho nên... Sinh cho anh thêm một đứa nữa đi ? Lão bà !" Lãnh Thu Tuyệt gắp lấy món trứng cà chua mà con trai yêu thích bỏ vào trong chén của cô. Mặt ngoài ôn nhu mỉm cười, lời đầu khiến người ta nghe vào vô cùng cảm động thì câu sau là lời yêu cầu vô sỉ, mặt trong đã sớm dự mưu tính toán. Lưu manh ! Không có liêm sỉ ! Lão bà !!! Học ở đâu ra vậy ??? Giang Tiểu Ái ngậm món trứng cà chua trong miệng thật không biết nên nhổ ra hay đem nuốt xuống, lúc này chỉ có thể trừng mắt nhìn anh... Cuối cùng vẫn là đem món trứng cà chua trong miệng nhai nuốt xuống, hành động này khiến cô vô cùng không hài lòng, cảm giác giống như bản thân cô bị mua chuộc thành công. Bởi vì dù sao thì cô cũng không thể nhổ ra được, đó chính là món trứng cà chua mà con trai yêu thích, không thể đem chúng ra ghét bỏ được. "Ai là lão bà ? Muốn sinh, anh tự đi mà sinh..." "Bà xã..." "..." "Mẹ, là điện thoại của ba nuôi gọi tới. Nói ngày mai sẽ trở về." "..." "..." Giang Tuyệt Khắc bước vào cũng không quan tâm tới không khí xung quanh, biểu cảm của hai người, bỏ xuống câu này, tự nhiên bước tới kiễng chân ngồi lại trên ghế, cầm lấy bát cơm đã ăn được phân nửa tiếp tục ăn. Giang Tiểu Ái nhìn nhìn con trai xong lại nhìn tới ánh mắt như đang tìm tòi trên người cô của anh, cô chỉ có thể sờ sờ mũi nói ra một câu: "Lát em nói với anh." Sau đó liền học theo con trai cầm bát cơm vùi đầu vào ăn. Lãnh Thu Tuyệt nhìn hành động của hai mẹ con nhà này chỉ có thể bật cười. Ba nuôi a !!! Không cần phải nói anh cũng tự đoán được ra người nào chăng ?! Là họ Lương tự Minh Hạo đi !!! ... 9:30 Pm Gia đình nhỏ Giang gia sau khi cơm nước xong xuôi, trong phòng khách bây giờ chỉ còn ánh đèn nhỏ leo lắt. Giang Tuyệt Khắc đã sớm trốn vào trong phòng ngủ đóng cửa chơi xếp hình, may mắn lắm tối nay mới thoát khỏi cái chương trình bồi đắp tình cảm mẹ con diễn ra mỗi buổi tối ngu gì mà không nắm bắt. Với lại hai đấng sinh thành kia không phải là còn muốn nói chuyện bồi đắp tình cảm hơn cả tiểu Tuyệt Khắc mình sao ! Mà hai đấng sinh thành kia cũng không muốn quan tâm tới tâm tư nhỏ này của con trai. Mà nói thật ra thì... Đối với Giang Tiểu Ái bốn năm này nuôi con trai cũng không phải là không công chẳng lẽ một chút tâm tư này của con trai cô còn không còn nhận ra sao ? Còn với Lãnh Thu Tuyệt con trai không phải là không quan trọng nhưng lúc này đây anh là muốn bồi đắp tình cảm với vợ nhiều nhất, hiện tại bà xã là trên hết. Đối với hành động hiểu chuyện của con trai anh rất là hài lòng !!! Giờ hai người chính là làm tổ trên sô pha, nói chuyện "bồi đắp tình cảm". Giang Tiểu Ái co hai chân trên ghế sô pha cả người dựa hẳn vào người anh, bàn tay cầm lấy bàn tay của anh, ngón tay chốc chốc lại gãi vào lòng bàn tay anh. Cảm giác ngưa ngứa này chọc đến tâm anh cũng ngứa theo. Lãnh Thu Tuyệt không nhịn được bật cười, trở tay cầm lấy bàn tay của cô, ngăn cản hành động của cô: "Đừng nghịch." "Anh không có gì muốn hỏi em sao ?" Giang Tiểu Ái có chút bất mãn ngước mắt nhìn anh. Người đàn ông này sao có thể im lặng như vậy ? Chẳng lẽ không có chút gì muốn hỏi cô sao ? "Anh là đang tạo điều kiện để em tự nói ra." "... Vậy nếu em không nói anh sẽ không hỏi sao ? Lãnh Thu Tuyệt anh từ khi nào lại khoan lượng như vậy ?" "Đây không phải là sự khoan lượng lớn nhất anh dành riêng cho em sao ? Em nên cảm thấy may mắn." Lãnh Thu Tuyệt trân trọng hôn lên ngón tay của cô, lại cuối xuống hôn lên trán cô. "Mà chuyện này cũng không khó để đoán ra. Ngoài Lương Minh Hạo ra thì còn ai có khả năng." "Thì ra anh vốn đã sớm đoán được. Nói cũng phải ngoài Lương Minh Hạo ra thì còn ai có khả năng." Giang Tiểu Ái thở ra một hơi, xoay người tìm tư thế thoải mái trong lòng anh. "... Nói thật thì bốn năm này Lương Minh Hạo đã giúp hai mẹ con em rất nhiều... Tìm một ngôi nhà ở Slovenia cho một người phụ nữ mang thai như em, lúc em sắp sinh anh ấy là người đưa em tới bệnh viện, lúc Tiểu Tuyệt được đưa ra khỏi phòng sinh anh ấy là người bế đầu tiên, dù không phải là con mình anh ấy vẫn là vui vẻ như vậy..." Chuyện cô không ngờ chính là lúc nghe tin cô mang thai, nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Lương Minh Hạo, cô cứ nghĩ người đàn ông đó sẽ cứ rời đi như thế. Nhưng không ngờ người đàn ông Lương Minh Hạo đó vẫn cứ tình nguyện chiếu cố mẹ con cô như thế. Thời gian trưởng thành của Tiểu Tuyệt anh đều có tham gia. Khi cô nói ra ý định muốn trở về nước, dù phải nở ra một nụ bất đắc dĩ giống như sớm biết chuyện này rồi cũng sẽ đến thì vẫn tốt bụng muốn giúp hai mẹ con cô trở về, dù ít nhiều không muốn nhận sự giúp đỡ của anh nhưng vô cớ sự vẫn là nhận được nhiều như thế. Chính là không có cách nào từ chối, đối với sự nhiệt tình của anh cũng là không cho người nào có cách nào từ chối. Đến cả đứa con trai Giang Tuyệt Khắc cũng có một phần tình cảm đặc biệt dành riêng cho anh. "Lãnh Thu Tuyệt, ba người nhà chúng ta nợ Lương Minh Hạo rất nhiều. Trong chuyện này Lương Minh Hạo không có lỗi." Lãnh Thu Tuyệt nghe vào từng lời nói của cô... Ngoài tức giận bản thân mình nhiều nhất chính là sự tiếc nuối. Lúc cô mang thai, anh không có mặt. Lúc cô đau đớn trong phòng sinh, anh không có mặt. Lúc con trai được sinh ra, anh cũng không phải là người đầu tiên được bế lấy. Thời gian bốn năm con trưởng thành anh cũng không có mặt để mà tham gia. Vậy thì trách ai... Phải, chuyện này không phải lỗi của Lương Minh Hạo. Chính là bản thân anh đem mọi chuyện không giải quyết cho thật tốt. Cho Lương Minh Hạo có cơ hội đem người phụ nữ của anh đi, giờ lại làm cho người phụ nữ của mình gánh trong lòng một cái gọi là nợ ân tình. Biết trách ai chứ ? Chỉ có thể đem thời gian hiện tại đoạt lại tất cả. "Ngày mai hắn sẽ trở về. Cũng nên nói vói hắn một lời cảm ơn." Lời này của Lãnh Thu Tuyệt, Giang Tiểu Ái mang theo nghi hoặc ngước mắt nhìn anh. Nhìn thấy ánh mắt này của cô, trong lòng liền sinh ra chút buồn bực đến bật cười. Đây chính là chứng minh cho việc không tin vào năng lực của anh đó sao ? "Ánh mắt của em đây là có ý gì ?" "Anh nghĩ mình có năng lực đó sao ?" "Em không tin anh ?" "Cái này cũng không thể trách em. Ai bảo lời nói này từ Lãnh Thu Tuyệt nói ra chứ !" Giang Tiểu Ái bật cười, ngón tay vươn tới điểm nhẹ vào mi tâm đang nhíu lại của anh. Cái này cũng không thể trách được cô. Cô còn chưa thấy Lãnh Thu Tuyệt đứng trước người khác nói lời cảm ơn đâu. "Ha... Không nói nữa... Tiểu Ái, em tính khi nào cùng anh đem con trở về thành A. Bọn họ rất nhớ em..." Nói đến đây nụ cười đang thường trực trên môi cô liền dập tắt, môi dưới cũng bị cô mân lại cắn lấy, đôi mắt cụp xuống có thể thấy rèm mi run rẩy chớp vài cái. Lãnh Thu Tuyệt nhìn thấy liền đau lòng, vòng tay ôm lấy cô càng thêm chặt. Anh biết là cô biết "Bọn họ" anh nói ở đây là đang nói đến ai. "Bốn năm này cả nhà chúng ta còn thiếu họ một lời xin lỗi. Nhất là ba Lâm." "... Ừm..." Giang Tiểu Ái nhẹ gật đầu, nước mắt cũng theo đó từ trong khóe mắt chảy xuống dọc theo gò má, từng tiếng từng tiếng nấc vẫn nghẹn lại trong cổ họng cũng theo đó tràn ra. Lãnh Thu Tuyệt, lòng như bị nhéo lại, đưa tay gạt đi nước mắt của cô, cuối xuống hôn lấy môi cô tránh cho cô đem bản thân mình đi tổn thương. Chờ chỉ còn lại vài tiếng thúc thít anh mới buông cô ra, yêu thương hôn lên mí mắt cô. "Được không ?" "... Ừm... Anh sắp xếp đi." "... Được rồi. Không khóc nữa." Lãnh Thu Tuyệt nâng mặt của cô, đưa tay kiên quyết đem nước mắt trên mặt cô lau đi sạch sẽ. Hành động này của anh làm cho Giang Tiểu Ái có chút dở khóc dở cười, không nhịn được bật cười. "Hai người họ vẫn khỏe chứ ?" "Rất khỏe. Chuyện tìm ra tung tích của em anh vẫn chưa nói với hai người họ. Em có muốn..." "Khỏi đi. Chờ tới khi nào trở về hẳn hay." "Được rồi. Mọi chuyện nghe theo em." Thuyết phục được người coi như chuyện này cũng đã giải quyết được một nửa. Nhìn người trong lòng anh lại không nhịn được cuối xuống hôn lấy đôi môi kia. Giang Tiểu Ái tiếp nhận nụ hôn của anh, xoay người dựa đầu trên ngực anh. "... Lãnh Thu Tuyệt, còn anh thì sao ? Không có gì muốn nói với em hả ? Chuyện kia vỡ ra người nhà em không làm khó dễ anh chứ ?" "Cũng không có gì lấy làm tự hào, rất mất mặt. Em thật sự muốn nghe." "Em muốn nghe." Thật sự chuyện của bốn năm này anh thật sự không muốn nói ra, nhất là chuyện của bốn năm trước. Nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết muốn biết của người trong lòng, anh thật sự không nỡ từ chối... "... Tin tức kia vỡ ra, tiếp theo lại tin em bỏ đi, chân trước anh vừa chạy đuổi theo tới thì chân sau ba Lâm đã đuổi theo vào Lãnh gia. Một bình trà cũng được ném vào đầu đến chảy máu, trong tình thế hỗn loạn căng thẳng như vậy chính là ông nội của anh kịp thời ra mặt giải quyết..." "Là ba Lâm ném anh sao ? ... Phì... Không để lại sẹo chứ ?" Dù người đàn ông này cố đem mọi chuyện thành ngắn gọn nói ra nhưng qua lời nói của anh, cô cũng có thể đem tình hình hoàn cảnh lúc đó tưởng tượng ra... Người đàn ông Lãnh Thu Tuyệt này, hóa ra cũng có ngày... Thê thảm, đáng thương như vậy !!! "Không có. Em còn cười được... Haizzz... Sau đó anh là ngày ngày đến Giang gia điểm danh." Quả đủ đáng thương. Nhưng điều làm anh đáng tiếc chính là bình trà ném đến trên đầu đến chảy máu lại không hề để lại sẹo, một cái để coi như để bớt mặc cảm tội lỗi cũng không có. Giờ nhìn vết sẹo vẫn còn mờ nhạt trên trán cô, anh lại không nhịn được đau lòng, xem ra đời này anh đã tạo nghiệp quá nhiều rồi, chỉ có thể đem hết thảy sự tốt đẹp đối tốt với người trong lòng. "Không nói chuyện này nữa. Em để anh một mình gánh vác hậu quả như vậy, tối nay sinh cho anh thêm một đứa đi." Vừa nói, bàn tay to lớn đã bắt đầu sờ loạn trên người Giang Tiểu Ái... "Lãnh Thu Tuyệt, mặt anh có thể dày thêm được nữa không ?" Người này sao có thể đem mọi chuyện xoay chuyển nhanh chóng như vậy. "Có thể hơn thế nữa." "Ưm... Đây là phòng khách... Dừng, em còn chưa hỏi hết chuyện..." "Anh không chờ được nữa, mai rồi hỏi tiếp." Dứt lời lại hôn tới, giữ nguyên tư thế khom người bế cô rời ghế sô pha tiến vào phòng ngủ. "... Ưm... Anh chờ một chút, ông nội anh... Là vẫn còn sao ?" "Vẫn còn tốt... Khi nào trở về sẽ cho em với Tiểu Tuyệt gặp mặt... Tập trung một chút." Vừa đặt cô xuống trên giường, anh nhanh chóng thoát quần áo trên người cô sau đó nhanh chóng cuối xuống gặm lấy... Anh là đã nhịn đến phát đau. "Ưm... Nhẹ, anh nhẹ một chút..." ... "Bảo bối, ... Thoải mái không ?" "... Ưm... Thoải mái... Nhanh một chút..." "Theo ý em... Ngoan, cắn lấy vai anh, con trai còn ở bên cạnh..." "... Ừm..." ... Ai tới nói cho cô biết, sao cô có thể theo người đàn ông này làm chuyện xấu như vậy đây ?! Có phải quá cơ khát rồi không !!! Như vậy có phải quá nhanh rồi không !!! Nhưng mà... Cơ thể rất hưởng thụ a !!! 8:46 Pm, Thứ năm, 31/10/2019