Tổng giám đốc đại nhân: xin dùng đứa con ký kết hợp đồng dài hạn

Chương 31 : Cuộc sống sau khi gặp lại: trở về thành a

Sân bay thành S Lương Minh Hạo một thân phong trần, trên người mặc một chiếc áo bành tô, mang đôi giày da, áo sơ mi đơn giản cùng với quần âu. Thời gian bốn năm có thể đem con người ta mài giũa... Đến hiện tại khi nhìn lại đã trở thành một người đàn ông trầm lặng, "yên tĩnh" đi rất nhiều. Quả là trong cái "cuộc sống khắc nghiệt" này con người ta cũng học được cách "trưởng thành" và chấp nhận "kết cục" khi mà bản thân trước đó đã cố vùng vẫy thoát khỏi nó nhưng cuối cùng chẳng làm được gì chỉ có thể giơ tay xin hàng, buông xuôi tất cả mọi cố chấp, trong tiềm thức tự an ủi bản thân bằng một chút thành tựu nhận được trong quá khứ. Chỉ có như vậy, lòng mới nhẹ đi một chút... Bốn năm... Lương Minh Hạo lần đầu tiên mới thấy lại được ánh nắng mặt trời nơi Nội quốc. Đúng là có chút tưởng niệm... Nhưng kèm theo đó cũng là kết thúc cho một chuỗi sự tình. Lãnh Thu Tuyệt... Đã trở lại. Anh đánh cắp bốn năm, tự tạo ký ức cho riêng mình. Đã đến lúc cũng phải tỉnh lại. Có thể đó là một chút "từ thiện" Lãnh Thu Tuyệt đã sơ sót ban phát trên người anh... Quả là buồn cười... Không phải anh đã rất hăng hái nhanh tay nhận lấy sao ? Còn tự cho mình rất vĩ đại... Giờ hiện tại nhìn hình ảnh gia đình ba người dần hiện rõ trước mắt không khỏi làm người ta nhức mắt đến chua xót. Hình ảnh đẹp như vậy... Trong lòng chỉ có thể cười khổ. ... Bốn năm... Con người ta có thể thay đổi nhiều như vậy... Lãnh Thu Tuyệt có thể thấy rõ điều đó trên người Lương Minh Hạo. Anh nghĩ... Nếu như bên cạnh Giang Tiểu Ái không phải là anh thì Lương Minh Hạo đúng là một đối tượng rất tốt. Chỉ là chuyện này không có khả năng. Đáng tiếc, Giang Tiểu Ái là người phụ nữ Lãnh Thu Tuyệt anh nhìn trúng. Với tính cách của anh dù không đoạt được thì không một ai cũng có thể cướp, may mắn Giang Tiểu Ái đã không phải để anh làm điều tồi tệ này. Lãnh Thu Tuyệt vòng tay ôm lấy eo cô, nhìn người đàn ông đã bước tới đứng trước mặt bọn họ, mỉm cười: "Lương Minh Hạo, đã lâu không gặp." Nụ cười thân thiện này của Lãnh Thu Tuyệt khiến Lương Minh Hạo không nhịn được bật cười, xem ra hôm nay anh cũng quá may mắn. Không những được Lãnh Thu Tuyệt đích thân tới đón còn được ban phát nụ cười hiếm gặp này. *** Từng làn khói thuốc mỏng manh lượn lờ trong không khí... Bóng cây tùng to lớn che khuất cả một vùng sân rộng, từng tia nắng cố chiếu xen qua từng kẽ lá tạo nên những vết loang lổ trên nền bê tông, lâu lâu bị trận gió thổi qua tạo nên hình ảnh sáng tối, sáng tối. Khu chung cư này tuy cũ kỹ nhưng chính là có chỗ tốt: tươi mát và yên tĩnh. Lương Minh Hạo hít thêm một hơi thuốc phả ra từng làn khói, đưa tay nhẹ nhàng gẩy nhẹ tàn thuốc. "Muốn nói một tiếng cảm ơn với tôi sao ?" Nếu không một người không có tính kiên nhẫn đứng chung với người khác như Lãnh Thu Tuyệt thậm chí là hưởng chung bầu không khí với Lương Minh Hạo anh đây, nếu là trước đây thì đã sớm rời đi. Lương Minh Hạo hít một hơi kéo hết điếu thuốc, đem đầu thuốc vứt xuống di dưới chân dập tắt. Nhìn làn khói dần loãng trong không khí, Lương Minh Hạo không ngờ bản thân mình đã trở thành kẻ nghiện thuốc đến chừng này. "Như vậy, tôi sẽ nhận không nổi." "Tôi cũng không có ý định làm như vậy. Chỉ là Tiểu Khắc nhận anh một tiếng ba nuôi tôi cũng nên cảm ơn anh." Lãnh Thu Tuyệt đút hai tay vào túi quần, lướt mắt qua Lương Minh Hạo, nở một nụ cười thản nhiên. Lương Minh Hạo nhìn đến có chút ngỡ ngàng sau đó cũng bật cười. Không ngờ mấy năm gặp lại mối quan hệ cũng có thể trở thành "tốt đẹp" như vậy, có phải có chút nực cười hay không ? Ngoài sức tưởng tượng... "Lương Minh Hạo, cảm ơn anh đã đem hai người họ chiếu cố tốt như vậy." "Lãnh Thu Tuyệt, những lời này của anh sẽ càng khiến người ta nhìn thấy sự thất bại của người khác." Lương Minh Hạo không nhịn được đưa tay rút thêm một điếu thuốc đưa đến bên môi châm lửa... Nhả ra một làn khói... "Lương Minh Hạo tôi có lúc đã từng nghĩ nếu như bản thân không có dây liên hệ nào dính líu tới anh thì đã tốt biết mấy. Có khi sẽ không thất bại thảm hại như vậy... Ha... Lãnh Thu Tuyệt, tôi quyết định rút lui, bốn năm qua tôi cũng tranh thủ đã đủ... Trong lòng cô ấy trọng lượng của anh vẫn là nặng như vậy... Ngay từ đầu tôi đã không nên lao vào mối quan hệ này..." Cuối cùng chỉ vì hứng thú nhất thời dẫn đến trầm luân làm ra kết cục bi thảm. Lần này trở về nhìn đến kết quả quá mức "tốt đẹp" này quả thật là bi hài ! "Đã không còn là chuyện của tôi nữa... Tôi đi trước, nhờ anh gửi lời lại với cô ấy." Lương Minh Hạo bỏ lại câu này, rất dứt khoát xoay người rời đi. Cũng giống như lúc quyết định trở về cũng là vội vàng như vậy. Chỉ là lúc này... Lòng người lại nhẹ nhàng như vậy ?! ... Đây có lẽ là lần đầu tiên Lãnh Thu Tuyệt anh phải nhìn bóng lưng của người khác ! Ha... Lương Minh Hạo ! Người này không ngờ có thể dũng cảm thẳng thắn thừa nhận buông xuôi như vậy ! Chấp nhận thua cuộc và rời đi ! Nếu là anh, có lẽ anh không làm được điều này ! Vào giờ phút này anh chính thức thừa nhận rằng, ở một khía cạnh nào đó anh không bằng Lương Minh Hạo. Lãnh Thu Tuyệt anh sẽ không làm một việc mà chắc chắn không nắm chắc phần thắng và cũng sẽ không chấp nhận thua cuộc trước một người nào. Như anh có thể làm mọi cách đánh cược trước tình yêu của Giang Tiểu Ái nhưng anh sẽ không bao giờ chấp nhận cho việc thua cuộc nhường Giang Tiểu Ái cho một người đàn ông nào khác. Phải, anh tàn nhẫn ! Cho nên cuộc đời này, may mắn để Giang Tiểu Ái xuất hiện trong cuộc đời của anh, để anh không phải bóp nát hết những người trong cuộc. Mọi thứ trên đời này đều có kẻ thắng người thua ! Nhưng vào giờ phút này anh nhận thấy rằng sự tuyệt vời nhất chính là nhận lấy hai chữ may mắn ! ... Bầu trời trong xanh, không một gợn mây... Liệu có phải tất cả mọi thứ đều có thể đều được hong khô hay không ? Đau lòng không ? Đương nhiên là rất đau ! Ánh nắng chiếu vào trong mắt đến cay xè thấm ngược trong tận tâm can. Quả là đau đến một cách triệt để !!! Bản thân mình tự gánh lấy đau khổ chấp nhận buông tay để không phải tạo nên tình huống khó xử, để nhìn người mình yêu hạnh phúc. Chó má... Lương Minh Hạo anh chính là vừa làm theo lời thoại này. Cao thượng... Cao thượng quá phải không ?! Quả thật không cần anh phải bỏ ra cái cao thượng này Lãnh Thu Tuyệt cũng làm ra được cái hạnh phúc kia ! Vậy thì cho ai xem chứ ?! Lý trí quyết định buông bỏ một cách dễ dàng nhưng khi mở miệng nói ra hai chữ kết thúc. Thật sự tàn nhẫn đến cỡ nào ! Thế nhưng lại ở tận trong nơi sâu thẳm lại cảm thấy nhẹ lòng. Chính là mọi thứ cứ mâu thuẫn hòa trộn lẫn vào nhau như thế ! Haizzz... Lương Minh Hạo ném đi tàn thuốc, bóp lấy mi tâm đau nhức, rút ra điện thoại bấm một dãy số... "Nam Cung Vận, mau tới rước lão gia." ... Ở trong căn phòng bảo vệ núp dưới bóng cây tùng. Người đàn ông mặc thường phục bảo vệ cầm theo ly nước ngồi trước bàn làm việc đem theo ánh mắt tò mò nhìn tình cảnh được tái hiện bên ngoài khung cửa sổ, bên tai là tiếng kẽo kẹt của con mục gỗ đang hăng say đục lỗ trong tấm ván gỗ của bàn làm việc. Theo ánh mắt của ông, người đàn ông trẻ tuổi này cùng với người ba của Tiểu Tuyệt chính là xuất thân cùng một "giới". Nhìn tổng quan cũng có thể thấy được giá trị xa xỉ mà người thường không có được. Không biết tại sao khi nhìn người đàn ông trẻ tuổi này ông lại liên tưởng đến một vở kịch. Trong tình cảnh này cậu trai trẻ kia chính là một diễn viên nam phụ điển hình được biên kịch thêm vào nút thắt trong vòng mắc xích cho vở kịch thêm kịch tính. Vậy thì vào lúc này chính là lúc nam phụ tự nguyện buông tay lui thân về phía sau hậu đài nhìn nam nữ chính hạnh phúc ! ??? Ông chú bảo vệ cầm lấy ly nước trên bàn uống vào mấy ngụm, tự nghĩ bản thân mình có phải tự não bổ đến cảnh quá cẩu huyết phi thực tế so với hiện thực rồi hay không ? Ông cũng chính là bị sự liên tưởng này của bản thân đem đi dọa sợ chính mình ! Nói như vậy, Tiểu Ái con bé chính là nữ chính đó sao !? Vừa nghĩ đến kết quả này, trong đầu liền tự động xâu chuỗi mở ra trang quá khứ của ba nhân vật chính, xâu xé đến gà bay chó sủa, hình ảnh đặc sắc như vậy khiến dây thần kinh hai bên thái dương ông không ngừng co giật liên hồi, không nhịn được phải uống thêm vào mấy ngụm nước. Không khỏi cảm thán, mấy người trẻ tuổi này xuất hiện có phải hại ông suy nghĩ quá nhiều rồi hay không ??? Đang lúc ông chú bảo vệ còn đang phiền não trong mớ liên tưởng hỗn loạn của mình thì từ xa một tiếng gầm rú của động cơ mang phân khối lớn phóng tới khiến hai lỗ tai của một người già như ông cũng ù đi lấn át cả tiếng cọt kẹt của con mục gỗ vẫn vang ngay bên cạnh. Tiếp đó chính lại là một chiếc xe có giá trị xa xỉ xuất hiện dừng ngay dứt khoát trước cậu trai trẻ kia. Sau đó liền rất tự nhiên mở ra cánh cửa xe kia ngồi vào, chiếc xe cũng liền nhanh chóng rời đi. Nhưng mà dù xảy rất nhanh thì ông cũng kịp nhìn thấy người ngồi ở ghế phó lái kia cũng là một cậu trai cũng còn rất trẻ ! Ông chú bảo vệ uống ngụm nước cuối cùng còn sót lại trong ly, tự nghĩ khu chung cư cũ kỹ này từ khi nào trở thành điểm hấp dẫn thu hút sự xuất hiện của giới trẻ ở giới thượng lưu như thế ??!! Có phải đồ cũ lúc nào cũng có giá trị trở thành đồ cổ ??? Chính là hoài niệm !!! [༎ຶ‿༎ຶ Boo không biết trí tưởng tượng của bác ấy đi đến đâu rồi, nhưng mà Boo thấy cũng đúng ấy chứ. "Đồ cổ" chính là thứ khiến người ta hoài niệm. Mà người già mà, họ lại rất hoài niệm. (つ≧▽≦)つ Ai hiểu được ý của bác ấy thì quả thật rất hay đấy !!!] *** "Tiểu Tuyệt, mẹ của con đâu ?" Lãnh Thu Tuyệt mở cửa, đổi giày thay bằng đôi dép mang trong nhà, bước vào tiến tới gần sô pha vươn tay xoa lấy đầu của con trai. "Mẹ đang ở trong bếp." Giang Tuyệt Khắc ngẩng đầu nhìn ba của mình, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía sau. "Ba nuôi không cùng theo ba trở về sao ?" "Ừm. Đã sớm rời đi." Lại nghĩ đến điều gì, anh lại bổ sung thêm một câu: "Nếu có thời gian, ba sẽ chở con qua ghé thăm." "Dạ." Dù biết điều này là không đúng nhưng là cũng không nhịn được sự đố kỵ nổi lên trong lòng. Dù sao đó cũng là ba nuôi của con trai, anh cũng không thể ôm tư tưởng chia cắt tình phụ tử đã ngầm nuôi sản sinh trong ý thức ra áp dụng được. Vào lúc này đây lại có chút bất lực ! Nhìn bóng lưng bận rộn lui tới của cô, anh thế nhưng lại muốn cần một chút an ủi, anh nhẹ nhàng bước tới vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. "Làm sao vậy ? Minh Hạo không theo cùng anh trở về sao ?" "Ừm. Tại sao ai cũng hỏi anh câu này ?" "... Ai ? Tiểu Tuyệt sao ?" Giang Tiểu Ái nhìn cái nháy mắt im lặng như ngầm đồng ý của anh liền không nhịn được bật cười. "Ha... Anh thiệt là, còn không biết đó là con trai của ai, ở đây ăn giấm cái gì. Rốt cuộc hai người đã nói đến chuyện gì, em còn sợ có khi nào hai người động tay động chân hay không ? ..." "... Em có phải xem quá nhiều phim truyền hình rồi không ?" Lãnh Thu Tuyệt không khỏi nhíu lại chân mày, anh từ khi nào đã trở thành người đàn ông "tùy tiện" trong trí tưởng tượng của vợ mình như vậy ! Có phải... "Được rồi, là em nghĩ quá nhiều, được chưa ?" Giang Tiểu Ái mở ra nắp nồi canh đang sôi, cầm lấy dĩa rau củ đã thái rửa sạch nhẹ nhàng bỏ từng thứ vào... Vừa liếc mắt qua... "Làm sao lại trưng ra cái mặt thối rồi ?" "Lúc trước em đều nghĩ anh đều trong ở bộ dạng kia ?" Đối với chữ thối kia cũng chẳng màng để tâm ! Không biết tại sao Lãnh Thu Tuyệt bây giờ chính là có chút sốt ruột, nhất là khi nhìn đến vết sẹo vẫn còn mờ nhạt trên trán cô, có phải kể từ lúc đó vẫn còn lưu lại bóng ma trong cô hay không ? Giang Tiểu Ái không biết tại sao anh lại chấp nhất với chuyện này, cô đưa tay tắt bếp, xoay người lại nhìn anh. "Không nói chuyện này nữa được không ? Em chỉ là nói giỡn mà thôi. Còn không xem Lãnh Thu Tuyệt là ai chứ ! Được rồi, không mày cau mặt có nữa được không ?" Không biết lời nói của cô đụng tới chỗ nào lại khiến người đàn ông này trở nên nghiêm túc như vậy. Cô không khỏi buồn cười lấy ngón tay chọt chọt vào lồng ngực của anh. Quả là hai cha con này đúng là giống nhau. "Bây giờ nói..." "Không phải là tốt rồi." Lần này còn chưa để cô nói hết câu, anh lại lần nữa kéo cô ôm vào trong lòng. Hành động này của anh không khỏi khiến Giang Tiểu Ái có chút bất đắc dĩ. "Giờ để em nói cho hết câu được không hả, Lãnh tổng ?" "Được, em nói đi." Có phải cảm giác của cô sai rồi không ? Sao nghe đều giống như là anh đang làm nũng. "Em suy nghĩ kỹ rồi. Chúng ta trở về đi." "..." "... Lãnh Thu Tuyệt, anh không muốn sao ?" Giang Tiểu Ái thấy anh không đáp lại, nghi hoặc muốn đưa tay đẩy ra nhìn vào biểu cảm của anh, còn chưa thực hiện đã bị anh ngăn cản, lại lần nữa bị anh gắt gao ôm càng thêm chặt. Sau đó cô nghe anh mang chất giọng trầm khàn đáp lại một câu: "Được. Ngày mai chúng ta trở về." Ngày mai ??? Người đàn ông này trong tình trạng xúc động như thế kia vẫn là bá đạo không cho người ta có cách nào từ chối như vậy !!! Giang Tiểu Ái chỉ có thể vòng hai tay ôm lấy thắt lưng anh, đáp lại yêu cầu của anh: "Được. Ngày mai chúng ta trở về." Làm sao cũng phải cho người đàn ông này chút mặt mũi a !!! *** "Lương Minh Hạo, bốn năm mới gặp lại, cậu có thể cho lão tử chút mặt mũi không ?" Tại sao mỗi lần gặp mặt, không phải tên này có chuyện nhờ vả thì cũng là bồi cậu ta uống rượu. Lần này lại phải vác cả thân xác đầy rượu, nặng chẳng khác gì tảng đá này leo lên tầng hai mươi !!! Mệt đến nỗi không ra hơi, thở chẳng khác gì con cẩu hoằng mà cha anh mới mua về cho mẹ của anh. Cố gắng đến cỡ nào anh mới lôi được xác của Lương Minh Hạo ném tới trên giường. "Haizzz... Mệt chết lão tử rồi. Ôi, cái lưng già của tôi..." Nam Cung Vận đưa tay chống lấy thắt lưng đau nhức, anh có cảm giác chỉ cần một phút nữa thôi anh sẽ bị Lương Minh Hạo hại thành thân xác chia lìa. Chờ lấy lại đủ hơi, Nam Cung Vận lại lần nữa đem người trên giường chỉnh lại tư thế cho tốt, đem giày cùng với áo khoác cởi xuống. Nhìn người trên giường bị anh lật qua lật lại cũng không phản ứng gì khiến anh không khỏi trợn mắt. "Lương Minh Hạo, người ta không biết còn tưởng tớ đây là vợ cậu... Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, lão tử còn chưa phục vụ ai tới vậy đâu ! Rốt cuộc tạo nghiệp gì lại đi làm bạn với cậu chứ ? ..." Nam Cung Vận nhúng một khăn nước lạnh thô lỗ lau lên mặt của Lương Minh Hạo khiến cho Lương Minh Hạo đang say bất tỉnh nhân sự cũng phải nhăn mày khó chịu, Nam Cung Vận nhìn vào lại chút hả hê. Thế nhưng giây sau Lương Minh Hạo chính là mở to mắt nhìn anh, dọa anh một phen kinh hoảng. "Lương... Lương Minh Hạo, cậu tỉnh ?" "... Mỹ nhân." Dứt lời còn chưa để người khác kịp phản ứng liền lại lập tức nhắm mắt lại. "..." Mỹ nhân ??? Đùa nhau sao ??? Vậy thôi đó hả ??? Vậy khi không mở to mắt trừng người ta làm gì ??? "Lương Minh Hạo, mỹ nhân em gái cậu ! Muốn dọa chết lão tử sao ???" Nam Cung Vận tức giận đem khăn mặt vứt trên người Lương Minh Hạo, đem chăn trên giường trùm hết lên cả người anh, sợ còn không đủ lại bồi thêm một đạp sau đó mới tha cả người đầy mồ hôi đi vào phòng tắm. "Xem ngày mai cậu đem cái gì trả ơn tôi... Ông đây trước giờ cũng được xem là một mỹ nam tung hoành tứ phương... Mỹ nhân... Lương Minh Hạo... Cả nhà ngươi đều là mỹ nhân..." Câu sau đều là được Nam Cung Vận dùng hết lực, nghiến răng nghiến lợi ra mà hét lớn. Cái này anh có nên nói là làm ơn mắc oán không ???