Người đàn ông cả thân thể lười nhác nhàn hạ ngồi dựa trên ghế sô pha. Bàn tay phải cầm một chiếc ly bên trong chính là chất lỏng màu vàng sóng sánh theo từng động tác của người đàn ông, bàn tay trái đặt trên tay nắm sô pha cầm một điếu thuốc đang cháy dở, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn rồng vàng, thân rồng uốn lượn quấn quanh ngón tay, mặt nhẫn chính là đầu một con rồng ngậm một viên ngọc đen... Từng làn khói thuốc lượn lờ trong không khí, mờ ảo... Nhấp ngụm rượu nhắm mắt cảm nhận chất lỏng trôi qua cổ họng. Tư Đồ Mị nhìn đến không còn tính kiên nhẫn. "Cô ta đã đưa cho anh rồi đúng không ?" Người đàn ông đặt ly rượu xuống, rít một hơi thuốc phả ra một làn khói trắng, từng động tác này nhìn vào lại không hề thô thiển. Làn khói tỏa ra làm cho người ta không nhìn rõ biểu cảm của người đàn ông lúc này. Đối với câu hỏi của Tư Đồ Mị người đàn ông lại không mảy may để tâm đến. "Tại sao anh lại không hề nói với tôi ?" "Đem tới cho tiểu thư Tư Đồ này đây một ly rượu đi." "Anh..." Tư Đồ Mị cô ta trong lúc này sao còn có tâm trạng để mà uống rượu chứ ? ... Từ Tâm Giai ??? Cô ta... Tư Đồ Mị nhìn ly rượu đỏ được đặt trước mặt... Tức giận cầm lấy đem toàn bộ số rượu có trong ly hất lên mặt người phụ nữ kia, trong mắt ánh lên tia châm chọc, cất một tiếng cười lạnh nhìn người đàn ông đối diện. Nhưng người đàn ông là không hề mảy may để tâm tới, đến một cái liếc mắt cũng là lười biếng... Điều này càng làm cho Tư Đồ Mị càng thêm tức giận. "Anh giữ cô ta bên cạnh, đến cả chuyện này anh cũng không nói với tôi." "Tôi không có lý do gì để nói với cô cả. Giữ hay không giữ đó là quyết định của mình tôi." "Anh... Nhưng tôi cũng có quyền được biết." "Đừng quên thân phận của mình... Xem ra hai người có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Tôi đi trước." Tư Đồ Mị bị thái độ này của người đàn ông làm cho tức đến nỗi nói không nên lời, liếc nhìn người phụ nữ bình thản dùng khăn tay lau chất lỏng trên mặt càng thêm một phần chán ghét. "Lần đầu gặp mặt đã được hất ly rượu lên mặt thế này, màn chào hỏi như vậy cũng quá đặc biệt đi. Tôi có nên lấy làm vinh dự không đây hả ? Tư... Đồ... Mị !!!" Từ Tâm Giai ngồi xuống chiếc ghế mà người đàn ông vừa rời đi, tùy ý ném chiếc khăn xuống đất, cầm lấy ly rượu còn sót lại một ngụm, thản nhiên đón nhận ánh mắt phẫn nộ đầy châm chọc của Tư Đồ Mị. "Cô không cần phải lấy làm vinh dự, một ly rượu đó thì đáng gì, cô đáng lẽ phải được nhiều hơn thế. Từ Tâm Giai, đáng lẽ bây giờ không còn sự tồn tại của cô mới phải. Đã lấy được thứ mình muốn, anh ta là nên một tay giết cô làm cô biến mất khỏi thế giới này luôn mới đúng." "Ha... Tư Đồ Mị cô là cảm thấy thật đáng tiếc đi ?" "Phải, tôi thật sự cảm thấy rất đáng tiếc. Một người phụ nữ ngu ngốc như cô là nên chết đi..." "Ngu ngốc ? Vậy tôi hỏi cô, những người phụ nữ ngu ngốc như tôi đều là phải nên chết đi hay sao ? Mà tôi ngu ngốc ?!" "Đúng. Cô cơ hội ở bên cạnh anh ấy làm người phụ nữ của anh ấy hai năm thế mà đến phút cuối lại để vuột mất. Để một người như cô làm người phụ nữ thay thế thật không đáng." "Thay thế, thay thế, ... Hai năm, hai năm .Đúng rồi, tôi chính là một người phụ nữ thay thế ngu ngốc rất đáng chết đi..." Từ Tâm Giai cụp mắt xuống, nhìn chất lỏng còn trong ly, ngón trỏ nhẹ nhàng phác thảo miệng ly... "Nhưng mà... Một người phụ nữ thay thế như tôi lại có những thứ mà cô không có. Tựa như... Những đêm lãng mạn thưởng thức bữa ăn dưới ánh nến, lời nói dịu dàng cùng với nụ hôn nồng cháy... Cô không có !!! Những cuộc ân ái kích tình, từng đợt giao hoan khi hai cơ thể hòa vào làm một cùng khoái cảm anh ấy đem đến khi đạt đến đỉnh cao trào, cô không biết đâu giờ phút đó anh ấy có bao nhiêu phần quyến rũ, bao nhiêu dũng mãnh... Tư Đồ Mị, cô không có !!! Còn điều đặc biệt là... Câu nói "Anh yêu em." Tôi chắc chắn cô có mong ước cả đời cũng không có được." Từ Tâm Giai cất một tràng tiếng cười thống khoái, dốc cạn ly rượu trong ly. Xem ra Từ Tâm Giai cô đây còn may mắn hơn Tư Đồ Mị nhiều. Tư Đồ Mị nhìn người phụ nữ cười như điên dại kia, sự chán ghét trong đáy mắt càng thêm nồng đậm. Những lời nói của Từ Tâm Giai xoáy vào tâm can chọc đến nơi mềm mỏng nhất trên người của cô ta. Đúng, những thứ đó cô ta không có, cô ta có mong ước cả đời tuyệt đối cũng không có. Cho nên những người phụ nữ như Từ Tâm Giai hay Giang Tiểu Ái đều nên chết đi. Thứ cô ta không có thì người khác tuyệt đối càng không nên có. Cô ta không cho phép. @ Chiếc búa trên tay của người chủ trì buổi đấu thầu cuối cùng cũng gõ xuống, chốt lại kết quả cuối cùng, thông báo người thắng cuộc. "Chúc mừng ông Lương Minh Hạo của tập đoàn Lương thị." Hội trường đang im lặng lập tức ồn ào. Từng tiếng từng tiếng chúc mừng vang lên. "Chúc mừng Lương tổng..." "Chúc mừng Lương tổng." "Chúc mừng Lương tổng, có Lương tổng xuất hiện ở đây tôi đã đoán trước kết quả này, ha ha ha ..." Lương Minh Hạo đối với những lời "chúc mừng" này một mặt lạnh lùng, bước ra khỏi hội trường, đưa tay tháo cà vạt cởi mấy nút áo trên cùng đem cùng áo khoác ném cho Hoắc Long. Hoắc Long nhẹ nhàng tiếp lấy theo gót chân anh bước ra ngoài. Đối với hành động kỳ lạ và động tác thô lỗ này của Lương Minh Hạo những người ở đây không một ai dám tỏ thái độ gì với lại theo sau lưng Lương Minh Hạo luôn có anh chàng mặt lạnh mang hơi thở chết chóc kia. Cả địa vị và cả cận vệ kia, cái gọi là một chút thái độ bất mãn ai thông minh tuyệt đối không dám phô bày ra. ... Lương Minh Hạo bây giờ cảm thấy và càng xác thực cho việc anh là vừa nhặt cục xương do Lãnh Thu Tuyệt nhất thời hứng thú nửa đường mất hứng ném tới cho anh. Đối với vụ việc Lãnh Thu Tuyệt nửa đường rút khỏi vụ đấu thầu anh chính là có cảm giác này. Chờ cho Hoắc Long ngồi vào ghế phó lái, anh mới đưa tay khởi động xe, tại bên ngoài hội trường rộng lớn chiếc xe thể thao màu sampanh xoay đến một vòng tròn lớn, sau đó phóng vụt đi như tên bắn nhanh chóng mất hút chỉ còn lại dư âm của tiếng gầm rú cùng với làn khói dày đặc. Đa số những người tham gia buổi đấu thầu lần này đều đã bước qua tuổi trung niên nhìn thấy vụ việc vừa diễn ra là bị dọa cho thất hồn bạc vía. "Đem khu đất kia xây thành nghĩa trang." "Vâng, thiếu gia." @ Lãnh gia Giống như Lãnh Thu Tuyệt nói anh thật sự là rất bận, nhưng cô biết anh có trở về, mỗi sáng thức dậy phần giường bên cạnh vẫn còn độ ấm mà anh để lại. Mỗi ngày một mình Giang Tiểu Ái cô dùng bữa tối, tự mình dọn sạch phần ăn của mình, đặc biệt đến cả Tư Đồ Mị cũng không thấy bóng dáng. Cô vẫn như mọi ngày làm bạn với máy tính. Cô ngáp một tiếng, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ hơn, cô đóng máy tính quyết định đi ngủ. Thời gian gần đây cô đặc biệt ngủ rất sâu, vừa đặt người xuống liền lập tức say giấc. ... Rạng sáng Lãnh Thu Tuyệt trở về, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra nương theo đèn ngủ trên tường có thể nhìn thấy cô đã thực sự ngủ rất sâu không vì tiếng động của anh gây ra mà làm cho tỉnh giấc. Anh đặt túi công văn trên bàn, nhanh tay cởi bỏ tây trang trên người bước vào phòng tắm. Vẫn như mọi khi bên trong đã có bộ đồ ngủ cô chuẩn bị sẵn, anh có điểm vui mừng lại có một phần đau lòng. Nhanh chóng tẩy sạch thân thể thay bộ đồ cô đã chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm. Vén một góc chăn, nhẹ nhàng nằm xuống, vừa xoay người lại một bóng người liền áp tới nép vào lồng ngực của anh. Anh bật cười hôn lên trán cô, đây chính là hành động ỷ lại vô thức của cô mỗi đêm mà anh vô cùng yêu thích. "Tiểu Ái, anh yêu em." Đèn ngủ trong phòng liền lập tức tắc đi, cả căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối. ... Sáng sớm Giang Tiểu Ái tỉnh dậy nhìn phần giường bên cạnh cô biết anh đã rời đi. Cô bước xuống giường tiến vào phòng tắm, nhìn tấm giấy note được anh dán trên tấm kính. "Chào buổi sáng, Lãnh thiếu phu nhân. Tiểu Ái, cảm ơn mọi thứ em đã chuẩn bị cho anh. Bây giờ, anh phải đến công ty rồi. À, bữa sáng anh đã cho người đem tới. Em nhớ ăn cho hết. Tối gặp." Lãnh thiếu phu nhân !!! Lãnh thiếu phu nhân !!! Giang Tiểu Ái đưa tay chỉ chỉ dòng chữ này, đây là lần đầu tiên cô được nghe bốn từ này từ anh. Cô không rõ cảm xúc trong lòng bây giờ gọi là tư vị gì ??? ... Nhưng nghĩ đến người đàn ông kia bộ dạng nghiêm túc viết ra những dòng này, khóe môi không tự giác cong lên, bật cười. Giang Tiểu Ái nhìn cô gái trong gương cười như mùa xuân đến kia tự hỏi đó là cô sao ? Nhanh tay mở vòi nước hứng nước vóc thẳng lên mặt. Giang Tiểu Ái cô là điên rồi, tại sao có thể vì một mẩu giấy cười đến ngu ngốc như vậy chứ ? Nhưng làm thế nào khóe môi cũng là không khép lại được. Aizzz... Điên rồi, điên thật rồi. @ Trong một trung tâm siêu thị rộng lớn, Giang Tiểu Ái ở khu hàng thực phẩm dạo quanh một vòng. Lý do cô đứng ở đây chính là sau khi đọc mẩu giấy kia cùng với bữa sáng của Lãnh Thu Tuyệt cho người đem tới tâm tình liền vui vẻ làm ra quyết định nấu mấy món bồi bổ cho Lãnh Thu Tuyệt xem như báo đáp. Ngoài lý do đó ra đương nhiên là không có lý do nào khác rồi... Cô là nên nấu món gì đây. Trong đầu lúc này liền liệt kê một đống danh sách... Bồ câu hầm hạt sen, gà ác chưng râu bắp, vịt nấu rượu đỏ, chim cút hầm táo đỏ, canh đu đủ giò heo... Trong lúc cô còn đang phân vân không biết nấu món gì thì lúc này... "Tiểu Ái !" Lương Minh Hạo... Cô cũng không nhớ rõ từ lần tuyên bố hùng hồn kia đã bao lâu rồi cô không gặp người đàn ông này nhỉ ? "Anh sao lại ở đây, ... Có gì cần mua hả ?" Đối với sự xuất hiện của anh trong khu thực phẩm này đúng là có chút không thích hợp. Mà nói đúng hơn một người như Lương Minh Hạo là không nên xuất hiện ở đây. "Không phải anh mua mà là tên mặt than này mua về nấu." Bây giờ cô mới chú ý thấy người đàn ông đang đẩy xe đẩy đi sau lưng anh thì ra người đàn ông có khuôn mặt không có cảm xúc này còn có tài nấu nướng. Trong giỏ xe ngoài mấy thực phẩm xanh thì một nửa có đến mấy đồ ăn vặt. Nhìn theo ánh mắt của cô Lương Minh Hạo ho khan một tiếng: "Em cũng cần mua gì sao ? Đã lâu rồi không gặp em thật sự rất nhớ em..." Nhớ em ?! Người đàn ông này có cần thẳng thắn như vậy không hả ??? "À... Hơ Hơ..." "Công việc gần đây rất bận rộn, đến cả thời gian thở cũng không có... Ngày mai chúng ta hẹn hò đi. Em muốn đi khu vui chơi hay là xem phim. Thôi trước tiên chúng ta sẽ đi khu vui chơi sau đó sẽ đi ăn rồi sẽ cùng nhau xem phim, em thấy thế nào ? Quyết định vậy đi, sáng mai anh tới đón em. Mà em thích xem phim thể loại gì ?" "H... ả... Hả ? Ngôn... Ngôn tình." "Anh cũng nghĩ vậy." "..." Hẹn... Hẹn hò ?! Ai nói cho cô biết đây là cái tình huống gì đây ? Cô bị người đàn ông này làm cho lú lẫn rồi. "Khoan đã... Cái này..." "Cứ như thế đi. Sáng mai tám giờ anh tới đón em. Giờ anh phải đi trước rồi, không thể tiễn em." "À... Này..." "Vậy anh đi trước, mai gặp." Lương Minh Hạo nói xong liền xoay người rời đi, vẫn là như cũ một trước một sau, lúc đi ngang qua cô, người đàn ông có khuôn mặt không có cảm xúc kia bất giác khiến cô rùng mình một cái. Mà Lương Minh Hạo tại sao có thể tiền trảm hậu tấu như vậy chứ ? Haizzz... "Vịt nấu rượu đỏ." Cô quyết định rồi, tối nay sẽ nấu món này. ... "Cậu biết không ? Đây gọi là đánh đòn phủ đầu." Lương Minh Hạo cùng Hoắc Long tiến vào tầng hầm bãi giữ xe của siêu thị. Lương Minh Hạo khuôn mặt vô cùng đắc ý từ xa cầm chìa khóa bấm mở khóa xe, tiến đến mở cửa ngồi vào ghế lái. Hoắc Long vòng ra sau mở cốp xe bỏ mọi thứ vào bên trong, đóng lại. Lúc này trên khuôn mặt bốn mùa cũng chỉ một màu một, lúc này trong mắt lại loang loáng ý cười, nhưng chỉ là xuất hiện trong tích tắc liền biến mắt lại quay về trạng thái ban đầu, vẫn theo quy trình như cũ tiến đến mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Lương Minh Hạo cho xe khởi động, xe từ từ chạy ra khỏi hầm bãi giữ xe, liền rất nhanh chóng hòa nhập cùng với cảnh ồn ào đông đúc ở chốn thành thị. "Tối nay ăn gì ?" "Vịt nấu rượu đỏ." "... !!!" Không sao !? Tâm trạng của anh bây giờ rất tốt, sẽ không đi so đo chuyện này. Dù sao thì anh cũng đã quen cứ ba bữa lại có một món hầm bồi bổ. Vả lại đây chính là chỉ thị của bố già đại nhân, anh có nói không muốn thì tên Hoắc Long mặt than này chắn chắc cũng sẽ không nghe theo thì tổn hại gì anh phải tốn nước bọt đi nói... Còn bởi lẽ... Anh cũng đã thử rất nhiều lần rồi... Đồng nghĩa cùng với việc cũng đã thất bại rất nhiều lần. Đối với sự trung thành tuyệt đối của Hoắc Long trong chuyện này anh thật không có cách nào để nói, hoàn toàn là thất bại thảm hại. "Cái buổi trình diễn thời trang tối nay diễn ra lúc mấy giờ ?" "Lúc tám giờ ba mươi." "Thật đúng là phiền phức." @ Trên sàn catwalk từng dàng người mẫu lướt qua, trình làng những bộ thiết kế của các nhà thiết kế cho mùa Thu – Đông. Trên hàng ghế Vip Lãnh Thu Tuyệt cả người nghiêm nghị toát lên vẻ băng lãnh, chân phải vắt lên chân trái, hai bàn tay đan chéo đặt trên đầu gối đưa mắt đánh giá từng bộ trang phục, trên khuôn mặt cũng không nhìn ra biểu cảm gì ngoài sự lạnh lùng. Đến cả Tư Đồ Mị ngồi bên cạnh chính là cũng không nhìn rõ biểu cảm của anh lúc này, anh vốn là người giỏi che dấu nội tâm, sau mấy năm càng trở thâm trầm, khó đoán. Mà không chỉ ở hiện tại, mà ở cả quá khứ cô cũng không hiểu rõ anh... Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì ? Thu liễm lại nội tâm Tư Đồ Mị nghiêng đầu hỏi anh. "Anh thấy thế nào ?" "Cái này anh phải hỏi em, một nhà thiết kế như em còn chưa đưa ra ý kiến thì anh làm sao dám múa rìu qua mắt thợ. Em thấy thế nào ? Anh là đang muốn nghe ý kiến của em." Một câu này của anh một khắc nói ra liền làm cho Tư Đồ Mị bật cười, tâm trạng liền tốt lên phần nào. Đối với hạng mục lần này của anh, cô ta thật không ngờ anh lại muốn nghe một chút ý kiến từ cô ta, lần đầu nghe thấy đúng là không dấu nỗi sự kinh ngạc sau đó liền vui mừng. Trong lòng lại không thể nói dối bản thân cô ta là có một chút cảm giác thành tựu của nữ nhân. Cuối cùng bản thân cô ta cũng có lúc được anh "trọng dụng". Huấn chi lần này còn là một dự án lớn. "Em thấy thiết kế của William Kim rất được đi theo lối hiện đại của phong cách phương Tây năng động, phóng khoáng, gợi cảm... Làm toát lên nét quyến rũ của phụ nữ." "... Vậy Doãn Lộ thì sao ?" "Doãn Lộ ? Người này luôn theo lối cổ điển, đơn giản..." "Giúp anh liên lạc với người này." "Doãn Lộ người này chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, đời tư cá nhân cũng hoàn toàn là con số không đối với giới truyền thông đến bây giờ giới tính là nam hay nữ cũng chưa ai biết đến ? Anh muốn mời một người như vậy làm việc sao ? Với lại cũng không biết phương thức liên lạc với người này..." Tư Đồ Mị đưa mắt nghi hoặc nhìn anh, một khắc kia là còn muốn nghe ý kiến của cô ta, giờ Lãnh Thu Tuyệt lại muốn cô ta tìm cách liên lạc với Doãn Lộ "bí ẩn" kia, đối với quyết định này của Lãnh Thu Tuyệt cũng là nằm ngoài dự đoán hoàn toàn không ngờ tới bởi vì đối với một người mọi thông tin đều là một tờ giấy trắng như thế này thì hoàn toàn không có ai muốn và cũng không ai dám muốn mời làm việc với lại phong cách của Doãn Lộ này cô ta thấy là không phù hợp với dự án lần này của Lãnh Thu Tuyệt. Lãnh Thu Tuyệt sao lại có thể có "hứng thú" với người này ? "Vậy để anh tự mình tìm cách." "Anh... Sao lại chọn người này ?" "Phù hợp." Phù hợp ? Tư Đồ Mị muốn mở miệng lên tiếng phản đối người như vậy làm sao có thể phù hợp ? Nhưng lại nhận ra mọi việc một khi người đàn ông này đã quyết định thì làm thế nào cũng không thể xoay chuyển có khi còn phản tác dụng. Tư Đồ Mị là đành đem những lời muốn nói nuốt vào trở lại. Trên sàn catwalk từng dàng người mẫu vẫn tiếp tục trình diễn những bộ thiết kế mới. Lương Minh Hạo nhìn đến chán ghét, nói đúng hơn là không hề có một chút hứng thú nào. Nhưng đối với sự xuất hiện của Lãnh Thu Tuyệt ở đây đúng là có chút ngoài ý muốn. Mà... Người phụ nữ kia ? Qua camera theo tầm mắt của anh, Hoắc Long ở bên kia vừa giúp anh giải đáp thắc mắc, một bên nhấc con vịt nhẹ nhàng thả vào nồi nước đang sôi. Động tác tao nhã vô cùng đẹp mắt. "Cô ta là Tư Đồ Mị." Tư Đồ Mị ? Tư Đồ Mị ? Lương Minh Hạo nhẩm qua nhẩm lại cái tên này trong đầu... Như nhớ ra điều gì khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên "thích thú". Thì ra là người của Tư Đồ Gia. ... Buổi trình diễn kết thúc tiếp theo chính là bữa tiệc lớn được mở ra, là thời điểm lý tưởng tạo cơ hội cho các nhà thiết kế giao lưu, còn là cơ hội tốt để nói chuyện làm ăn. "Em đã liên hệ với người đại diện bên kia, hẹn chúng ta lát nữa tới gặp mặt." "Còn bao lâu ?" "Khoảng 20 phút nữa." Tư Đồ Mị nhìn theo tầm mắt của anh, ... Là một người đàn ông đang hướng về phía bên này đi đến, đối với những lời chào hỏi của những người ở đây đều mỉm cười đáp lại, nhìn thái độ kính cẩn như vậy... Xem ra thế lực không hề nhỏ. "Anh ta là ?..." "Lương Minh Hạo." "Lương Minh Hạo..." Lương Minh Hạo người này... Nếu đúng thì người này là con trai độc nhất của Lương Vũ Minh, vô cùng được cưng chiều. Mà thế lực của Lương gia không thua kém gì so với Lãnh gia, Lý gia và Tư Đồ gia. Còn có lời đồn thổi là Lương gia còn có một thế lực ngầm vô cùng hùng mạnh nhưng cũng chưa có ai chứng minh xác thực được chuyện này, mà chuyện này là thật hay giả cô ta cũng chẳng quan tâm... Hiện tại cô nhìn người đàn ông kia cô lại xác thực được một điều những điều cô ta nghĩ trước kia hoàn toàn sai. Lúc trước cứ nghĩ người đàn ông có một người ba vô cùng cưng chiều kia sẽ là một tên vô cùng ẻo lả, một tên mặt trắng luôn tỏ ra tính công tử... Mặt khác Lương Minh Hạo vô cùng anh tuấn, đầy chất đàn ông, trên môi luôn treo nụ cười, cả người tỏa ra một luồng khí ấm áp trái ngược hoàn toàn với một Lãnh Thu Tuyệt đầy băng lãnh. Nhưng đa số nữ nhân chính là thích tự tìm đến cái khó, bị vẻ ngoài băng lãnh này hấp dẫn kể cả cô ta cũng vậy, hoàn toàn mê luyến anh, trong mắt hoàn toàn không chứa nỗi một người đàn ông nào khác. Lương Minh Hạo cầm ly rượu đi tới, ánh mắt lướt qua trên người Tư Đồ Mị sau đó dừng trên người Lãnh Thu Tuyệt. "Không ngờ một Lãnh tổng luôn bận rộn lại cũng có mặt ở đây." Mà ánh mắt lúc này lại dừng trên người Tư Đồ Mị, mỉm cười. "Vị tiểu thư này là..." "Tôi là..." "Em qua bên kia đi... Hình như có người đang tìm em." "Em... Biết rồi. Lương tổng lần đầu gặp mặt." "Lần đầu gặp mặt." Lương Minh Hạo nhìn theo bóng lưng Tư Đồ Mị nhấp ngụm rượu. "Không ngờ Lãnh tổng lúc ra ngoài làm việc còn dẫn người đẹp đi theo... Khu đất ở bên khu D tôi đã lấy về rồi, tôi có nên cảm ơn Lãnh tổng không đây. Đối với việc Lãnh tổng nửa đường rút lui khỏi vụ đấu thầu đúng là không vui chút nào." Lương Minh Hạo lại nhấp thêm ngụm rượu, ánh mắt lúc này vẫn là dán trên người Tư Đồ Mị nhìn thấy ánh mắt của Tư Đồ Mị nhìn qua liền nâng ly rượu mỉm cười. "Lương tổng cứ xem đây là quà đáp lễ của tôi dành cho Lương tổng đi. Xem như cảm ơn về việc chiếc CD lần trước." Lãnh Thu Tuyệt nâng ly rượu cụng vào ly rượu của Lương Minh Hạo. "Nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép đi trước. Lương tổng ở lại vui vẻ." "..." Lương Minh Hạo nhìn Lãnh Thu Tuyệt cứ thế thong thả hướng đại sảnh rời đi, khẽ nhếch khóe môi, nhấp thêm ngụm rượu. Thở hắt ra một hơi. Tại sao anh lúc nào cũng phải là người nhìn theo bóng lưng của Lãnh Thu Tuyệt ?! Lãnh Thu Tuyệt, anh đúng là biết cách chọc giận người. ... Trong không gian xe vô cùng chật hẹp, hai cơ thể không ngừng ma sát quấn chặt lấy nhau. Đối với không gian chật hẹp này hình như không là gì cả thậm chí cả cơ thể đã đổ đầy mồ hôi cũng không ảnh hưởng đến ngọn lửa nhiệt đang cuồn cuộn trong cơ thể. Người đàn ông ôm chặt người dưới thân, hông không ngừng làm động tác đưa đẩy trừu sáp, mỗi một lần ra vào đều chọc đúng đỉnh điểm khiến cho người dưới thân khóc nấc lên rên lên từng tiếng đầy dâm mỹ, hai chân chủ động mở rộng quấn chặt lấy thắt lưng người đàn ông, từng nhịp từng nhịp phối hợp với sự ra vào của người đàn ông. Hành động càng làm cho người đàn ông càng trở nên điên cuồng. "Ahhh... Ông xã, ... Ahhh... Ông xã thật to, ... Thật sâu ... Nóng quá ... Ưm... Sâu hơn nữa ông xã, Ưm... Đúng rồi ... Sướng quá đi... Ư ..." "Tiểu dâm đãng nhà em, ông xã thao chết em... Nhìn này cái lỗ nhỏ của em thật tham ăn, cắn nuốt lấy ông xã thặt chặt ... Đúng là muốn cắn đứt ông xã..." Người đàn ông vỗ một phát vào mông người dưới thân, một cái "phát" này càng rước tới một tràng tiếng kêu càng thêm dâm mỹ. "Ưm... Thao chết em đi, ông xã ... Ahhh... Ông xã chỗ này cũng muốn ông xã sờ sờ... Nó thật cô đơn, nó muốn được ông xã an ủi..." Người đàn ông nhìn tính khí nhỏ xinh nãy giờ đã bị bỏ quên giờ đang rỉ nước cầu người tới an ủi, người đàn ông đưa tay bao trọn lấy, được "ôm trọn" vật kia liền run rẩy vui mừng. Bàn tay với khớp xương rõ ràng vuốt dọc lên xuống, ngón cái còn xoay tròn trên lỗ nhỏ đang chảy ra từng dòng dâm dịch. Ở dưới gậy thịt thô to nóng bỏng vẫn đang tiếp tục ra ra vào vào hậu huyệt, động tác càng ngày càng hung mãnh, mỗi lần đi vào đều rất sâu khiến người dưới thân sướng đến thất hồn điên đảo, hồ ngôn loạn ngữ... "Ông xã thật giỏi ... Hai túi tinh của ông xã đập vào mông thật nóng... Ahhh... Ưm... Ông xã ... A... khoai của ông xã thật cứng... Ahhh ..." Để tránh cho việc vật nhỏ dưới thân càng nói những lời mê loạn khiến cho mình phát điên người đàn ông quyết định cúi xuống cắn mút cánh môi rên lên từng tiếng dâm đãng kia vào trong cổ họng... "Ngô... Ưm ... Ư..." "..." "Ông xã... Ưm ... Bà xã muốn bắn... A ..." "Cùng nhau..." Người đàn ông đưa đẩy mấy chục phát nữa liền run rẩy phóng ra một lượng tinh dịch lớn vào trong hậu huyệt, gậy thịt nhỏ xinh của vật nhỏ dưới bàn tay của người đàn ông cũng đồng thời bắn ra. Người đàn ông liên tục thở dốc hôn lên trán vật nhỏ rút ra gậy thịt vẫn còn đang trong tình trạng bán cương ra khỏi hậu huyệt lập tức hỗn dịch liền theo đó chảy ra ngoài. Nhìn dịch thể đục trắng này người đàn ông không tự chủ có ý định muốn làm thêm mấy trận nữa nhưng khi nhìn đến vật nhỏ vẫn còn đang mệt mỏi với lại làm trong xe không được thoải mái, ghế là quá nhỏ, xem ra sô pha ở nhà vẫn là tốt nhất. [( ̄- ̄) Ta nói là quá biết thái mà.] Người đàn ông rút ra khăn giấy giúp vật nhỏ lau sạch hạ thể sau đó thu lượm quần áo lại giúp vật nhỏ mặc vào, đưa tay thắt dây an toàn mà người kia chính hoàn toàn hưởng thụ sự phục vụ của người đàn ông đến đầu ngón tay cũng không thèm nhích một bộ dạng vô cùng lười biếng. "Em muồn về rửa." "Ngoan, về tới nhà anh rửa cho em." Sau khi giúp vật nhỏ hoàn chỉnh chu tất người đàn ông mới quay lại chỉnh lại trang phục trên người mình, hóa ra trang phục trên người đàn ông là vẫn hoàn toàn còn nguyên vẹn chỉ có chút nhàu nhĩ cùng với mồ hôi. Người kia nhìn đến vô cùng bất mãn... ... "Trịnh Diệc Văn tại sao lúc nào Doãn Lộ em cũng là người chịu thiệt, thật không công bằng..." "Ngoan, về tới nhà anh cho em tự do cởi..." "Là anh nói đó, ... Ông xã, ... Em còn muốn đổ rượu ở đây, muốn ăn gậy thịt ngâm rượu đỏ..." Doãn Lộ ngiêng người vươn tay nắm lấy gậy thịt đang nổi cộm của Trịnh Diệc Văn cách lớp quần ma sát. Ánh mắt là vô cùng tà mị mà phóng ra. "Về tới nhà sẽ cho em ăn, ngoan... Trên xe đừng làm rộn, mau thắt dây an toàn vào." Doãn Lộ là không nghe thấy lời này của Trịnh Diệc Văn, đưa tay tháo dây an toàn liền nhào tới ngồi xuống chen vào hai chân của Trịnh Diệc Văn, tay nhanh chóng kéo khóa quần móc ra tính khí, miệng liền lập tức ngậm lấy. Trịnh Diệc Văn đang lái xe không thể làm gì, gậy thịt bị vật nhỏ ngậm vào trong miệng liền không khống chế được hút một ngụm khí lạnh. "Em đợi về nhà chịu phạt đi." "Vô cùng mong đợi." "..." P/s: Tiếp theo Ta không biết Trịnh Diệc Văn có đủ định lực để lái xe tiếp tục về nhà hay không ? Hay là tấp vào lề đường nào đó đè Tiểu Lộ làm mấy hiệp nữa, Ta cũng không biết ? Nhưng chắc chắn giờ ai cũng biết Doãn Lộ là nam hay nữ rồi nhỉ ? ╮(╯▽╰)╭ @ Lãnh Thu Tuyệt mở cửa ngồi vào ghế sau, mệt mỏi xoa lấy mi tâm. Doãn Lộ người này thì ra thông tin hoàn toàn kín đáo như vậy, đến cả người đại diện cũng không biết một chút thông tin nào. Theo người đại diện nói thì ra trước giờ người này đều làm việc qua email. "Về tới nhà thì gọi anh." "Anh mệt sao ?" "..." "Tới nơi, em sẽ gọi anh dậy." Tư Đồ Mị nhìn anh nhắm mắt dưỡng thần, đôi mắt lạnh lùng sắc bén giờ đây đang khép lại, mày kiếm, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng gợi tình, góc cằm cương nghị... Tư Đồ Mị nhìn đến xuất thần... Thật muốn chạm vào anh. Cuối cùng lý trí là bị đánh bại, bàn tay nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt của anh, ngón tay dọc theo sống mũi chạm đến cánh môi... Tư Đồ Mị nghiêng người... Khi khoảng cách chỉ cách nhau trong gang tấc, tưởng chừng như hai cánh môi sẽ chạm vào nhau... "Em biết mình đang làm gì chứ ?" Lãnh Thu Tuyệt lạnh lùng mở mắt ra. Tư Đồ Mị nhìn ánh mắt này của anh vô cùng hoảng sợ, bị anh phát hiện ra tâm đồ xấu này lại vô cùng sợ hãi. Nhưng nhìn đến sự lạnh lùng này của anh, những thứ luôn kiềm nén trong lòng trong lúc này mà bộc phát không thể kiềm chế. "Tuyệt, anh tại sao lại không yêu em... Tại sao lại không thể yêu em... Em yêu anh rất nhiều mà... Mà không phải, anh chắc chắn là có yêu em... Tuyệt ... Có phải anh là giận em chuyện lúc đó không ? ... Em xin lỗi, em không nên đòi hỏi quá nhiều từ anh... Tuyệt ..." Tư Đồ Mị hai tay ôm lấy khuôn mặt của anh, từng tiếng, từng tiếng nức nở nói ra... Chần chừ cúi xuống hôn lấy cánh môi kia. Lãnh Thu Tuyệt trên khuôn mặt cũng không biểu tình gì, ánh mắt sắc bén khẽ nheo lại nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Mị, đối với hành động đang hoạt động trên môi mình cũng không có làm ra động tác gì thêm. Nhận ra sự thờ ơ này của anh, Tư Đồ Mị rời đi nâng mắt nhìn anh. Nhìn đến sự lạnh lùng này của anh, Tư Đồ Mị đau lòng nắm lấy cổ áo của anh khóc từng tiếng nức nở. Lãnh Thu Tuyệt nhìn đến người phụ nữ khóc đến đau lòng kia, một chút cảm xúc cũng không có, thờ ơ nói ra một câu: "Anh không hề yêu em." [Q_Q Ta thích nhất điểm này của Lãnh Thu Tuyệt.] @ Lãnh gia Giang Tiểu Ái ngủ quên trên ghế sô pha trong phòng khách bị đánh thức bởi tiếng động cơ bên ngoài. Cô vỗ vỗ đầu mình cho tỉnh táo, chỉ định nằm một chút không ngờ lại đem bản thân mình đi ngủ quên mất. "Em sao còn chưa ngủ ?" "Em... Em định xuống lấy chút nước uống thôi. Hai người... Cùng trở về sao ?" "Ừm. công việc hôm nay cần có sự hỗ trợ của cô ấy. Trễ rồi, lên lầu ngủ thôi. Không phải anh nói em không được thức khuyu rồi sao ?" Vừa nói Lãnh Thu Tuyệt cứ thế ôm lấy cô xoay người lên lầu, bỏ lại một mình Tư Đồ Mị ở giữa phòng khách, cảm thấy đến nực cười... ... Hai người bước vào trong phòng, Lãnh Thu Tuyệt đem áo khoác đặt trên ghế sô pha, tháo cà vạt, cởi mấy nút áo trên cùng. Thấy cô không trả lời chỉ nhìn chằm chằm vào anh, nghi hoặc bước đến cúi xuống nhìn vào mắt cô. "Sao vậy ? Không khỏe chỗ nào hả ? Giờ anh phải đi tắm, em lên giường ngủ trước đi, trễ lắm rồi." "Ừm. Anh đi tắm đi. Người toàn mùi rượu." "Ừm." Anh hôn lên trán cô, xoay người nhanh chóng bước vào phòng tắm. Mà Giang Tiểu Ái lúc này lại thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt kia... Mùi nước hoa đó, vết son môi trên cổ áo đó, ... Rốt cuộc hai người họ đã làm gì ? Giang Tiểu Ái cảm thấy một trận lạnh buốt dọc theo sống lưng cuốn theo trong bụng một trận lạnh lẽo một cảm giác buồn nôn liền chợt ập đến. Giang Tiểu Ái vội dùng tay bụm miệng lại, hít sâu một hơi cố gắng khắc chế cơn khó chịu trong dạ dày. Cảm giác giống như bị phản bội là gì đây nhỉ ? Cảm giác đau nhói ở ngực trái là gì đây ? rốt cuộc... Rốt cuộc hai người họ... _@_ "Cô vẫn còn rất yêu anh ấy ?!" "... Không ngờ là bị cô phát hiện rồi..."