Tổng giám đốc đại nhân: xin dùng đứa con ký kết hợp đồng dài hạn
Chương 21 : Khoảnh khắc
Lãnh gia
Giang Tiểu Ái thất thần ngồi bó gối trên ghế sô pha. Trước mặt màn hình máy tính vẫn đang phát sáng, trên cửa sổ trang Word dấu nháy vẫn nhấp nháy lên tục.
Giang Tiểu Ái vẫn là không buồn nhìn tới.
Trên dưới Lãnh gia không một bóng người. Trong không gian tĩnh lặng ở một nơi rộng lớn như thế này thật làm người ta cô đơn đến trống trải.
Gió thổi từ ban công tới mang chút se lạnh khiến Giang Tiểu Ái đánh một cái hắt hơi, lúc này Giang Tiểu Ái mới nhận ra bản thân cô đã ngây ngốc ở đây được một lúc lâu.
Cô nhìn màn hình máy tính... Trong lòng liền phát ra một tiếng thở dài. Trong đầu cô bây giờ là một mảnh trống rỗng, chẳng nghĩ ra được gì... Cô cũng không biết tại sao thời gian này trong đầu cô cứ mơ mơ hồ hồ, trong lòng cứ bất an, rối ren... Thật đúng một đống hỗn độn, ngũ vị hỗn tạp.
"Haizzz..."
Không biết tiếng thở dài này là thứ bao nhiêu trong ngày này của cô rồi. Cô quyết định đưa tay đóng máy tính lại dù sao bây giờ cô cũng không nghĩ ra được gì nữa.
Đúng lúc này điện thoại trên bàn đột ngột reo lên vang lên tiếng chuông inh ỏi khiến Giang Tiểu Ái có chút giật mình.
Lãnh Thu Tuyệt ???
"A lô..."
[Tiểu Ái, em nhìn xem trên bàn có tập tài liệu nào không ? Nếu thấy, em cầm lấy đưa tới công ty cho anh đi. Anh đang cần gấp.]
Bên kia đầu dây Lãnh Thu Tuyệt vừa một tay tiếp điện thoại vừa sắp xếp lại tài liệu, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay mà tính toán thời gian.
Cuộc họp một tiếng nữa là bắt đầu, xem ra là kịp.
...
Giang Tiểu Ái theo lời anh nói bước vào trong phòng, nhìn trên bàn thấy một tập tài liệu màu vàng, liền không chần chừ nhanh tay cầm lấy, vơ đại chiếc áo khoác trên ghế sô pha nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Hành động so với bộ não vẫn là nhanh hơn.
"Tôi thấy rồi, tôi sẽ đem đến ngay cho anh."
Giang Tiểu Ái đem tài liệu đến công ty của Lãnh Thu Tuyệt đã là chuyện của nửa tiếng sau. Cô nhìn tòa nhà cao chọt trời lại liếc nhìn tập tài liệu trên tay... Giờ mới nhận ra rốt cuộc là cô đang vội vàng gấp gáp cái gì, dù sao cũng không phải chuyện của cô.
Cô trong lòng không khỏi cười khổ, cầm tập tài liệu mà Lãnh Thu Tuyệt nói là quan trọng bước vào cánh cửa tập đoàn Lãnh thị.
Giờ cô mới được mở mang tầm mắt, đúng là một tập đoàn lớn có khác, chỉ là đại sảnh thôi có cần lớn tới vậy không ?
Tiếp đón cô chính là hai cô gái tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp, nở nụ cười một cách chuyên nghiệp.
"Cho hỏi tiểu thư cần gì ạ ?"
"Cho tôi gặp Tổng Giám đốc Lãnh Thu Tuyệt của các cô được không ?"
Vị tiểu thư này là ai sao có thể dám gọi thẳng tên của Tổng Giám đốc như vậy.
Hai cô tiếp tân thầm đưa mắt đánh giá Giang Tiểu Ái từ trên xuống dưới. Trên mặt vẫn là duy trì nụ cười tác phong chuyên nghiệp.
"Xin hỏi tiểu thư đã có lịch hẹn trước chưa ạ ?"
Giang Tiểu Ái trong lòng không khỏi bật cười, đây chính là câu nói kinh điển trong mấy tác phẩm của Tổng tài đại nhân. Trải qua nhiều biến đổi câu nói kinh điển này vẫn là được phổ biến như vậy à ?!
"Tôi là đem..."
Cô còn chưa có nói hết câu, lúc này lại bị một giọng nói cắt ngang, người mà cô không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây.
Tư Đồ Mị !?
"Tiểu Ái, cô tới rồi sao ?"
Tiểu Ái ??? Không phải là ??? Hai cô gái tiếp tân nghe đến cái tên này không khỏi hoảng hốt. Các cô là thất lễ rồi nếu như chuyện này mà lọt đến tai Tổng Giám đốc thì làm sao đây ?
"Thiếu phu nhân, chúng tôi xin lỗi..."
"Không sao đâu. Đó cũng không phải là do lỗi của các cô."
Giang Tiểu Ái phớt phớt tay. Cô làm gì mà trách được đây, cô chỉ xuất hiện một lần trong ngày hôn lễ ai mà đi nhớ cho được. Còn nữa bộ dạng trong ngày hôn lễ so với hiện tại của cô bây giờ là khác một trời một vực.
Cô nhìn Tư Đồ Mị dáng người uyển chuyển quyến rũ bước tới. Cả người toát lên vẻ thành thục, nữ nhân tinh anh. khi bước tới cao hơn cô đến hơn một cái đầu.
Giang Tiểu Ái càng cảm nhận thấm thía được rằng thời hiện đại có chiều cao đúng là một lợi thế.
"Tôi cũng vừa mới tới."
"Tuyệt là nhờ tôi xuống đây để đón cô. Mới có chuyện gì sao ?"
"Không có chuyện gì đâu."
"Vậy chúng ta lên thôi. Đó là tài liệu Tuyệt nhờ cô đem tới đó hả ?"
Tư Đồ Mị mỉm cười, liếc nhìn tập hồ sơ trên tay Giang Tiểu Ái. Nắm lấy cánh tay của cô đi vào thang máy.
"Ừm. Chính là tài liệu này."
Cô ôm tập tài liệu trong ngực, ngước nhìn con số đang đi lên.
Không biết tại sao đối với sự xuất hiện của Tư Đồ Mị ở đây cô không thoải mái chút nào. Cho nên nói xong câu này cô và Tư Đồ Mị là giữ một không khí im lặng cho đến khi con số dừng lại ở số 35 và thang máy mở ra.
Tư Đồ Mị cô ta là cảm thấy Giang Tiểu Ái là không muốn nói chuyện với cô ta. Trong lòng liền phát ra một tiếng xem thường. Giang Tiểu Ái ở đây là diễn cho ai xem đây. Tưởng mình thật sự là thiếu phu nhân của Lãnh thị đấy à.
Cửa thang máy mở ra Tư Đồ Mị thu lại biểu cảm trên mặt, mỉm cười, dẫn bước đi trước.
"Đi thôi. Tới rồi."
"Ừm."
Giang Tiểu Ái theo bước Tư Đồ Mị đi tới một căn phòng. Giang Tiểu Ái tò mò đưa mắt quan sát xung quanh, cảm thấy kỳ lạ tại sao cả một tầng 35 này lại không thấy một bóng người.
Tư Đồ Mị đưa tay gõ cửa, bên trong liền truyền đến giọng nói trầm thấp đặc trưng của Lãnh Thu Tuyệt.
"Vào đi."
Tư Đồ Mị đẩy ra cánh cửa, nhường cho cô vào trước.
"Vào thôi."
"Ừm."
Giang Tiểu Ái ôm tập hồ sơ bước vào, phía sau cũng nghe tiếng cánh cửa khép lại.
Cô nhìn người đàn ông vẫn đang bận rộn chúi đầu vào đống tài liệu trên bàn, hình như đang rất vội. Bên cạnh còn có cô tiểu thư ký đến nhà lúc trước đang giúp anh kiểm tra lại tài liệu.
Nhìn anh bây giờ cô cảm thấy thật lạ lẫm, không biết tại sao bản thân cô bây giờ lại không có dũng khí bước lên phía trước.
Tư Đồ Mị nhìn thấy biểu cảm này của cô, trong mắt hiện lên ý cười, bước lên phía trước ôm lấy vai cô, lên tiếng...
"Em dẫn Tiểu Ái tới rồi đây."
Lúc này Lãnh Thu Tuyệt mới ngẩng đầu từ đóng tài liệu nhìn cô.
Mà cô lúc tiếp xúc với ánh mắt của Lãnh Thu Tuyệt chính là xuất hiện tia bối rối, cô tự hỏi bản thân cô là đang bối rối cái gì đây... Đâu phải là nhiều ngày không gặp mà sinh ra ngượng ngùng. Mà nghĩ như vậy cũng không đúng... Cô và Lãnh Thu Tuyệt cũng đâu phải là vợ chồng tình nồng ý thiếp gì... Rốt cuộc cô là đang bối rối cho ai nhìn đây.
"Là tập hồ sơ này phải không ?"
"Ừm. Đúng rồi. Thư ký Hà lấy qua đây đi."
Cô đưa tập hồ sơ trên tay cho thư ký Hà, đối với thái độ lạnh nhạt này của anh cô lại có chút hụt hẫng... Không quen.
Tư Đồ Mị bước đến nắm lấy cánh tay của cô kéo cô tới ghế sô pha ngồi xuống. Cảm giác giống như là rất thân quen với nơi này.
"Cô ngồi xuống đây đi. Bây giờ bọn họ đang rất bận. Chúng ta không giúp gì được đâu."
Cô theo tầm mắt của Tư Đồ Mị nhìn qua... Lãnh Thu Tuyệt một bên chỉ thị thư ký vừa lật dở kiểm tra lại tài liệu. Đối với những ngôn từ trong giới anh đang nói thì đối với một tiểu thuyết gia như cô nghe vào đúng là chẳng hiểu gì. Thật giống như Tư Đồ Mị nói... Thật chẳng giúp gì được cho anh. Nghĩ như vậy, bản thân lại phát giác sinh ra buồn bực trong lòng...
Cô càng ngày càng không hiểu bản thân mình, tại sao lại có nhiều thứ để nghĩ như thế.
Lãnh Thu Tuyệt kiểm tra lại mọi thứ rồi giao lại cho thư ký, đứng dậy cầm lấy áo vest được khoác trên ghế mặc vào.
"Đã tới giờ rồi, đi thôi. Tiểu Mị, em cùng đi luôn đi."
"Em được tham gia nữa sao ?"
Tư Đồ Mị không giấu nỗi sự kinh ngạc, đưa tay chỉ vào bản thân mình.
"Ừm. Dù sao cũng có một vài chỗ cần nghe ý kiến của em."
Lãnh Thu Tuyệt cài lại nút áo trên cổ tay, dù sao hạng mục lần này cũng cần lấy một chút ý kiến từ nhà thiết kế như Tư Đồ Mị.
"Được rồi. Anh đã nhờ em thì em cũng không thể từ chối."
Ba người hướng cửa làm việc rời đi, lúc đi ngang qua chiếc ghế sô pha cô đang ngồi, anh đặt bàn tay lên đầu cô chạm vào một bên má cô.
"Ở đây chờ anh."
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng lại. Giang Tiểu Ái thu lại tầm mắt, nhìn cả căn phòng làm việc rộng lớn... Không biết tại sao lúc bàn tay kia chạm vào má cô, cô lại đột nhiên muốn nổi ý định đưa tay nắm lấy bàn tay kia mà giữ lại...
Giang Tiểu Ái bật nụ cười tự giễu...
"Giang Tiểu Ái... Mày là đang định làm cái gì đây..."
Bước đến sờ lên mặt bàn thủy tinh trong suốt, trên chiếc ghế vẫn còn chưa mất đi độ ấm... Từ cánh cửa sổ sát đất nhìn xuống bên dưới, mọi thứ thật trở nên nhỏ bé lu mờ, một mình đứng trên đây cảm giác thật lạc lõng, cô đơn... Bản thân cô đúng là không hợp với vị trí trên cao này...
Cô tự nghĩ, Lãnh Thu Tuyệt đứng một mình ở tầng 35 này trong suốt mấy năm qua rốt cuộc có cảm giác gì...
Sẽ giống như một bậc đế vương ở trên cao nhìn xuống, thu lại cả thế giới vào trong mắt, nắm mọi thứ vào trong lòng bàn tay hay là một Tổng Giám đốc cao cao tại thượng trong mắt người khác ở vị trí cao nhất... Nhưng ở tầng 35 cao nhất này... Cô đơn, mệt mỏi, ... Bản thân cũng tự hình thành nên thói quen tự liếm láp vết thương.
Giang Tiểu Ái dùng chân đá vào tấm kính ngăn cách cửa sổ, thầm nghĩ nếu tấm kính này vỡ ra từ trên cao này nhảy xuống... Trước khi bản thân đáp xuống mặt đất thì cơ thể cũng được thử một lần cảm giác phiêu dật trong không khí.
Giang Tiểu Ái nhận ra bản thân cô gần đây có quá nhiều ý tưởng điên rồ, quay người nhìn lại cả căn phòng làm việc to lớn của Lãnh Thu Tuyệt giờ chỉ có mình cô cùng với hơi lạnh phát ra từ chiếc máy lạnh làm con người ta lạnh đến thấu xương.
....@....
Cánh cửa phòng họp mở ra,
Lãnh Thu Tuyệt dẫn bước đi trước, bước chân hướng căn phòng làm việc đi tới...
Từ Đồ Mị từ phía sau cố gắng theo kịp bước chân của anh, đưa tay nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh...
"Tuyệt, cùng ăn trưa đi..."
"Không được rồi, Tiểu Ái còn đang đợi anh. Em hãy đi ăn cùng với thư ký Hà. Thư ký Hà nhớ tiếp đón tiểu thư Tư Đồ cho thật tốt."
Lãnh Thu Tuyệt dứt khoát kéo đi cánh tay đang khoác trên cánh tay của anh, quay sang nói với thư ký Hà bên cạnh.
"Vâng. Thưa Tổng Giám đốc."
"Tiểu Mị, anh đi trước."
...
"Cô Tư Đồ, trưa nay cô muốn ăn ở nhà hàng nào ?"
"Không cần đâu."
Tư Đồ Mị nhìn theo bóng lưng của Lãnh Thư Tuyệt đang đi phía trước, bàn tay gắt gao nắm chặt lại, cố gắng bình tĩnh kiềm chế cảm xúc khó chịu đang dâng trào trong lòng.
Tiểu Ái ... Tiểu Ái... Chẳng lẽ cô ta thua kém một Giang Tiểu Ái sao ?
Thư ký - Hà Nãi cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, dù sao cô cũng được Boss giao cho trọng trách tiếp đãi tiểu thư Tư Đồ, vả lại đây còn là vị khách quan trọng của Boss. Giờ với lời từ chối này cô thật không biết phải làm sao ?
Nam Cung Vận nhìn người phụ nữ được gọi là Tư Đồ Mị đang dùng ánh mắt như một oán phụ nhìn sau bóng lưng của Lãnh Thu Tuyệt mà ai oán... Đối với thái độ tuyệt tình dứt khoát của Lãnh Thu Tuyệt anh lại có chút khâm phục. Anh nghĩ người phụ nữ này làm gì phải tự đâm đầu vào bụi rậm như vậy, dù sao người ta cũng là hoa đã có chủ, có bình để cắm.
Còn cái cô thư ký Hà Nãi kia làm gì tỏ ra bộ dạng khó xử thế kia, dù sao người ta cũng là không cần cô tiếp đãi. Đúng là rõ ngốc.
Nam Cung Vận đưa tay bóp trán, anh là phải mặt dày đành hi sinh bản thân kéo tiểu thư ký ngốc nghếch ra khỏi tình thế khó xử.
"Nếu như tiểu thư Tư Đồ đã không muốn, vậy chúng tôi xin phép đi trước. Thư ký Hà sẽ nói lại với Lãnh tổng về lời từ chối này của cô."
Nói xong, anh liền dứt khoát nắm lấy cánh tay của Hà Nãi đi về hướng thang máy, chờ sau khi đi vào thang máy, đưa tay bấm xuống tầng số canteen của công ty, đến lúc này anh mới thả cánh tay của Hà Nãi ra.
Hà Nãi cô là trợn mắt há mồm cả buổi không nói được một từ nào, bởi vì Nam Cung Vận cứ thế mà hiên ngang kéo cánh tay của cô lôi đi, bỏ lại vị tiểu thư Tư Đồ Mị phía sau lưng, Tư Đồ Mị sẽ nghĩ sao về người thư ký là cô đây.
Mà còn nữa làm gì thì làm... Dù có muốn kéo cô đi thì Nam Cung Vận cũng phải chờ tiểu thư Tư Đồ Mị đi khuất bóng đã chứ !!! Cô là phải nói sao với Boss đây. Trong lòng cô là không khỏi khóc ròng, tiểu thư Tư Đồ sẽ là không đi nói với Boss về sự thất trách của cô chứ ???
Nam Cung Vận nhìn bộ dạng á khẩu của tiểu thư ký Hà, nhàm chán mà dựa vào thành thang máy, mắt nhìn con số đang từ từ đi xuống. Anh thấy mình chẳng làm gì sai để mà cô gái này nhìn anh với ánh mắt tức giận đó cả.
"Đừng nhìn nữa. Có nhìn cả ngày cũng không tìm thấy khuyết điểm nào đâu."
"Đây chính là khuyết điểm đấy."
Câu này vừa xuất ra, Nam Cung Vận lúc còn chưa hiểu tính nguy hiểm, còn chưa kịp bật tính phòng bị bản năng, thế là giày cao gót cứ thế mà bay thẳng vào đầu của anh.
....
"Tiểu Ái..."
Lời tiếp theo muốn nói ra liền dừng lại bên môi, bởi vì người được anh gọi đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Không phải anh nói cô chờ anh ở đây sao ? Rốt cuộc là chạy đi đâu rồi...
Anh ném tập công văn lên bàn, cầm lấy điện thoại gọi cho cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cả tiếng dài vẫn là không có dấu hiệu có người bắt máy cho đến khi tắt hẳn.
Mi tâm liền nhíu lại, sắc lạnh trên mặt cũng giảm xuống vài phần. Anh nhấn nút gọi thêm lần nữa nhưng vẫn là chuỗi tiếng chuông kia chào đón anh.
Theo chuỗi tiếng chuông này cả người Lãnh Thu Tuyệt càng trở nên âm trầm, trong đôi mắt xám tro đầy sắc bén chứa đầy tia băng lãnh lại không giấu nổi tia lo lắng...
Bước chân nhanh chóng tiến về phía bàn làm việc nhanh chóng thực hiện một cuộc gọi nội bộ. Nhưng đầu dây bên kia cũng là không có người nhấc máy, mắt nheo lại khó hiểu, Lãnh Thu Tuyệt bắt buộc phải để lại một tin nhắn thoại.
"Thư ký Hà, giúp tôi hủy mọi lịch trình chiều nay."
Sau đó bước chân lại nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, trên suốt đường đi cũng không ngừng gọi tới số điện thoại kia.
@
Giang Tiểu Ái ngồi trong một chiếc taxi. Cô nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, túi xách được ôm đặt trên đùi, cả người cũng ngả ra sau ghế, đầu dán trên cửa kính xe.
Đường phố thành thị vẫn là tấp nập, ồn ào như vậy... Trên con đường đầy bộn bề xô bồ này mỗi người lại có một tâm trạng khác nhau. Kể cả cô cũng như vậy...
Chiếc xe rẽ qua một con đường... Cảnh vật quen thuộc dần dần hiện rõ, không biết đã bao lâu rồi cô không chú ý đến... Có một vài thứ đã thay đổi. Ví dụ như cửa hàng bánh bao kia giờ đã được phủ một lớp sơn mới, biển hiệu cũng đã được thay một cái to hơn. Nhìn cũng đẹp mắt hơn.
"Chú cho tôi xuống ở đây đi."
"Vẫn chưa tới nơi mà."
Người tài xế thắc mắc quay sang hỏi cô.
"Dừng ở đây là được rồi."
"Tôi biết rồi."
Xe tấp vào một bên đường rồi dừng lại, nhìn số tiền hiển thị trên đồng hồ điện tử mà cảm thán trong lòng. Đưa tiền cho người tài xế liền cầm hai túi đồ bước xuống xe. Cô nghĩ lần sau đi xe buýt vẫn là tốt hơn... Haizzz... Nghĩ lại vẫn thấy thật xót...
Cô nhìn nhìn hai túi đồ trên tay... Cái này là cô mua lúc sau khi bước ra từ cánh cửa Lãnh thị, đi loanh quanh lại nhìn thấy siêu thị sau đó liền nổi hứng đi vào. Sau đó lại liền lên một chiếc taxi đến đây...
Cô thật sự bái phục cho tính nổi hứng của cô hôm nay, đau lòng xách theo hai túi đồ nặng trịch bước về phía cửa hàng bánh bao kia.
"Dì Hà, bánh bao của dì vẫn là tuyệt nhất. Ở đằng xa chỉ cần ngửi thấy mùi thơm là đã làm người ta thèm nhỏ dãi."
Người được gọi là dì Hà là một người phụ nữ có thân hình hơi tròn trĩa, trên trán giờ đây đã lấm tấm mồ hôi có thể là do hơi nóng từ nồi hấp bánh bao tỏa ra nhưng trên khuôn mặt vẫn là thường trực nụ cười làm lộ rõ mấy vết chân chim nơi khóe mắt.
Nhìn thấy Giang Tiểu Ái mấy vết chân chim nơi khóe mắt kia càng thêm hằn sâu.
"Tiểu Ái, con về thăm nhà sao ?"
Nhanh chóng dùng khăn lau tay, bước tới nắm lấy tay cô kéo vào cửa hàng, ấn cô ngồi xuống ghế.
"Dạ. Vâng."
"Đã lâu lắm rồi không gặp con."
Một người đàn ông có thân hình cũng tròn trịa không kém bước ra từ nhà bếp, trên người mặc một chiếc tạp dề màu hồng có in hình con heo cầm một cái bánh bao nóng hổi cùng với nhãn hiệu logo cửa hàng. Nhìn như thế nào... Người đàn ông cùng với con heo trên chiếc tạp dề kia thật sự có nét tương đồng.
Giang Tiểu Ái cảm thấy thập phần đáng yêu, bản thân cô cố nén lại xúc động muốn chạy tới vỗ lên cái bụng tròn vo, xoa lấy con heo trên chiếc tạp dề kia.
"Chú Hà, chiếc tạp dề đó rất hợp với chú đó."
Nghe câu này của cô, dì Hà bên cạnh liền lập tức bật cười.
"Ông thấy chưa, cả Tiểu Ái cũng nói vậy mà. Nhìn thật sự rất hợp với ông."
Nói xong dì Hà còn khoa trương đập bàn thêm mấy cái, đến bây giờ cô cũng không thể nào nhịn được cười.
"Hai người hôm nay là hợp nhất tới trêu chọc tôi đó sao ?"
Chú Hà nhìn cô và dì Hà cười đến mức khoang trương cũng không có tức giận, khóe môi cũng tự giác cong lên, tay còn xoa xoa lấy cái bụng tròn vo kia.
"Tiểu Ái vẫn như cũ hả ? Sáu cái.."
"Hôm nay lấy cho con 10 cái đi, đã lâu rồi con không được ăn bánh bao cửa hàng của cô chú rồi."
"À... Tiểu Ái, chồng con không về chung với con à."
"Anh ấy rất bận."
Cô cầm lấy túi bánh bao từ chú Lý đưa cho, cảm nhận sự nóng hổi nơi lòng bàn tay từ bánh bao truyền tới. Cái này là sự thật, cô cũng là từ công ty của Lãnh thị bước ra đây. Đối với câu hỏi của gì Hà, câu trả lời của cô cũng không tính là nói dối.
"Con nói cũng phải. Làm Tổng tài cũng không rảnh rỗi gì, chắc rất vất vả."
"Còn phải nói sao ? So với chúng ta còn vất vả hơn, vất vả của chúng ta đây thì tính là gì, trong vất vả còn có niềm vui còn bọn họ thì ngày nào cũng đối phó với một đống sổ sách, tiệc tùng xã giao..."
"Ông nói rất đúng... Haizzz... Tiểu Ái con cũng là nên thông cảm cho chồng của con."
???
Tại sao chưa gặp mặt lần nào mà đã trở thành phe đồng minh của Lãnh Thu Tuyệt rồi. Cô thật muốn hỏi: "Lãnh Thu Tuyệt nhân khí của anh tốt vậy sao ?"
Ai tới thương xót cô đi.
Trong lòng Giang Tiểu Ái là không ngừng ai oán, ngoài miệng thì lại không ngừng gật đầu, vâng vâng dạ dạ... Con biết.
...
Giang Tiểu Ái xách theo hai túi đồ lỉnh kỉnh giờ thêm một túi bánh bao, khó khăn đưa tay nhấn chuông cửa. Nhớ lại tình cảnh ở cửa hàng bánh bao trong lòng Giang Tiểu Ái lại dâng lên nỗi ai oán không thể kể xiết.
Cô là muốn ăn lẩu ngay bây giờ !!!
Cũng không đợi chờ lâu, chuông cửa vừa reo liền nghe thấy có tiếng bước chân chạy ra mở cửa, lúc cánh cửa mở ra nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của cha Lâm cô cũng không cảm thấy kỳ lạ gì.
"Sao con về lại không gọi điện báo cho ba một tiếng."
Giang Tiểu Ái đi vào trong nhà, đổi giày, đưa hai cái túi đã hại tay cô tê hết cả lên cho ba Lâm.
" Không phải là con muốn tạo bất ngờ cho ba đó sao ?"
Ba Lâm tiếp nhận túi từ tay cô, tò mò nhìn vào bên trong.
"Con làm gì lại mua nhiều đến như vậy."
"Tháng mười một năm nay chưa gì đã chút se se lạnh, tự nhiên con lại thèm món lẩu hải sản của ba nên hôm nay đặc biệt mua về cho ba nấu đó."
"Thì ra là vì món lẩu hải sản của ba... Lại còn mua rất nhiều tôm."
Giang Tiểu Ái hì hì cười hai tiếng, khoác lấy cánh tay của ba Lâm.
"Làm gì có... Con cũng rất nhớ ba mà. Con mua nhiều tôm như vậy không phải cũng là cho mọi người cùng ăn sao ?"
"Nhưng nói cho cùng người được hưởng phúc lợi nhiều nhất không phải là con hay sao ?"
Giang Tiểu Ái bị ba Lâm vạch trần, lè lưỡi một cái cười cười. Bởi vì tôm là cái loại động vật mà cô thích ăn nhất. Cô thích ăn đến nỗi ăn bao nhiêu cũng không ngán. Nhớ hồi Đại học cô còn bị mấy bạn học cảm thán là "Tiểu Ái, cậu có thể đổi món khác được không ?"
"Ba, có cần con giúp gì không ?"
"Không cần đâu, con ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi xem ti vi chờ có lẩu ăn đi."
"Tuân lệnh. À, con có ghé mua bánh bao của cửa hàng vợ chồng chú Lý này. Ba lấy ăn lúc đang nóng nhé. Còn có cả phần của Tâm Tư."
Cô cầm lấy phần của mình bỏ vào trong dĩa bê ra phòng khách, ngồi xuống sô pha bật ti vi tìm một kênh giải trí lên xem.
"Mà A Tuyệt không về cùng con sao ?"
Ba Lâm nói vọng từ trong bếp ra. Có một số từ lại nói không được rõ ràng do đang nhai bánh bao trong miệng.
"Đúng là đã lâu rồi không ăn bánh bao của vợ chồng chú Lý. Hình như còn ngon hơn trước nhỉ ?"
Tại sao hôm nay ai cũng đi hỏi Lãnh Thu Tuyệt nhỉ ? Đến cả ba Lâm cũng như vậy. Mọi người không thể giả bộ không nhớ đến hay sao ?
"Anh ấy rất bận không thể về cùng con được."
"Haizzz, thật đáng tiếc... Món lẩu hải sản của ba ngon như vậy mà A Tuyệt lại không được ăn..."
"Ba... không phải còn có con ở đây sao ? ... Mà ba là còn chưa có nấu đó..."
"Không phải bây giờ ba đang chuẩn bị nấu sao ? Mà có con ở đây thì làm được gì chứ ?"
"Con ăn hộ anh ấy."
???
Đây chính là đứa con gái ham ăn của ông. À, mà quên vẫn là còn có một đứa nữa.
Lúc Giang Tiểu Ái ngủ gà ngủ gật trên ghế sô pha, ti vi hiện giờ đang phát sóng tin tức giải trí. Lúc này tiếng chuông cửa đột ngột vang lên làm Giang Tiểu Ái giật mình tỉnh dậy.
"Tiểu Ái, con ra mở cửa đi. Xem là ai tới."
"Con biết rồi...
Rốt cuộc là ai đến đúng lúc vậy chứ ?"
Giang Tiểu Ái không tình nguyện rời ghế sô pha bước đi mở cửa. Đối với tiếng chuông ngoài cửa vang lên theo một tiết tấu có trình tự thật dễ khiến chọc cho ruột gan của người ta sôi lên.
"Tới đây."
Lãnh... Lãnh Thu Tuyệt ???
Lãnh Thu Tuyệt nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Ái. Cô nhìn thấy cả một tầng sát khí vô hình phát ra từ người anh.
"Anh..."
Lãnh Thu Tuyệt đưa tay đẩy Giang Tiểu Ái sang một bên, bước vào trong nhà. Giang Tiểu Ái còn chưa hoàn hồn, ngây ngốc đưa tay đóng cửa lại.
Vừa xoay người lại lúc còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì một bóng đen lao tới, cả người cô liền bị dồn ép lên cánh cửa, môi liền bị một vật thể phủ xuống, khớp hàm bị ép mở ra, đầu lưỡi cũng liền bị cuốn lấy.
Giang Tiểu Ái trợn to mắt, lúc này mới nhận ra Lãnh Thu Tuyệt là đang hôn cô, nhưng... Nhưng đây là đang ở trong nhà... Lỡ ba Lâm mà nhìn thấy.
Giang Tiểu Ái dùng hai tay cố gắng đẩy Lãnh Thu Tuyệt ra, dùng một khe hở ở khóe môi để lên tiếng.
"Ưm... Không được... Ba Lâm."
Lãnh Thu Tuyệt đối với lời nói của cô không hề để tâm, dùng một tay cầm lấy hai tay đang làm loạn của cô, một tay nắm lấy cằm của cô nâng lên, bắt buộc cô đón nhận lấy nụ hôn sâu của anh. Đầu lưỡi càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô, cánh môi trên dưới bị hút chặt lấy không một khe hở. Giang Tiểu Ái vô lực đón nhận nụ hôn đầy tính cường bạo này của anh.
... Đến khi Giang Tiểu Ái cảm thấy bản thân cô vô lực muốn khuỵu xuống, Lãnh Thu Tuyệt mới buông tha cho đôi môi của cô, trước khi rời đi anh còn luyến tiếc mút lấy cánh môi trên của cô.
Nụ hôn kết thúc hai người đồng loạt đều thở dồn dập, Lãnh Thu Tuyệt dựa lên trán của cô, khoảng cách quá gần cô có thể cảm nhận từng hơi thở của anh hòa lẫn cùng với hơi thở của cô. Môi của hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, chỉ cần có một chút động tác nhỏ thì sẽ lập tức chạm vào môi đối phương.
Giang Tiểu Ái cố bảo trì khoảng cách, đôi mắt vẫn còn mơ hồ, bàn tay vô lực gắt gao đặt trước ngực của anh, cố lấy lại hơi thở của mình.
"Không phải anh nói em đợi anh ở đó sao ?"
"... Hả ?"
Giang Tiểu Ái không hiểu gì nâng mắt mù mờ nhìn anh.
"Anh nói em đợi anh mà."
Lúc này Giang Tiểu Ái mới thanh tĩnh, nhận ra tư thế của hai người không được thích hợp, với lại ba Lâm là còn đang ở trong bếp. Giang Tiểu Ái đưa tay đẩy Lãnh Thu Tuyệt ra, anh cũng thuận theo cô mà tránh ra, nhưng ánh mắt vẫn là chưa bao giờ rời trên người cô, mong muốn nhận được đáp án.
"Lúc đó..."
"Tiểu Ái, ai tới vậy ?"
Tiếng ba Lâm vọng ra từ trong nhà bếp cắt đứt câu chuyện của hai người, phá vỡ không khí "ám muội" này. Giang Tiểu Ái âm thầm thở phào một hơi. Cô thật là cảm ơn ba Lâm đã lên tiếng đúng lúc.
Lãnh Thu Tuyệt nhìn ra được tâm tư này của cô, có chút bất đắc dĩ. Đừng tưởng anh bỏ qua dễ dàng như vậy chứ ?
"Là con, thưa ba."
"Ô, là con rể sao ? Tiểu Ái, không phải con nói A Tuyệt rất bận không thể về cùng con sao ?"
Ba Lâm ngạc nhiên bước ra đứng trước của bếp, một tay đang cầm một con dao, trên lưỡi dao còn dính ít chút vụn rau, còn một tay đang cầm một bó cải đang cắt dỡ hỏi Giang Tiểu Ái. Nhưng khi nhìn đến bộ dạng chật vật của con gái... Aizzz... Người tuổi trẻ đều không thể kiềm chế nổi như vậy sao ? Cả con rể của ông cũng là như vậy ?!
Lâm Hàn Vũ ông thức thời lui vào trong bếp, ông là không nên phá hỏng chuyện tốt của bọn trẻ.
"Tiểu Ái, con đưa con rể vào nhà đi, đừng có đứng ở cửa mà nói chuyện. Trong tủ lạnh có lê ba vừa mới mua con đem ra cho con rể đi. Thằng bé là từ bên ngoài trở về đó, trưa nắng mười hai giờ, ba mươi mốt độ C nóng biết bao nhiêu..."
Thằng bé ???
"Ba... Đừng làm quá như vậy !! Anh ấy là đi siêu xe có máy lạnh tới đó."
Mọi người làm ơn, ai cũng đừng đi quan tâm tới Lãnh Thu Tuyệt quá như vậy không ???
"Con nói như vậy mà được sao ? Đó là con rể của ba, là chồng của con đó."
Aizzz...
Cô trừng mắt nhìn Lãnh Thu Tuyệt bước đến sô pha ngồi xuống. Lãnh Thu Tuyệt cũng theo đó bước đến theo cô ngồi xuống.
"Ba, cứ để con tự nhiên đi. Dù sao cũng không phải xa lạ gì. Đừng trách Tiểu Ái."
"A Tuyệt, con là đừng quá nuông chiều nó... Chậc, Tiểu Ái nè... Con xem, con làm sao có thể kiếm được một người chồng tốt như vậy nữa đây."
"Con biết rồi."
"Biết vậy thì tốt."
"..."
...
"Anh cười cái gì hả ?"
"Em là đang ghen tị với anh sao !?"
Lãnh Thu Tuyệt sáp tới ôm lấy cô vào lòng.
"Anh đang làm cái gì thế ? Còn có ba Lâm ở đây đó. Ai đi thèm ghen tị với anh chứ ?"
Giang Tiểu Ái giãy ra thoát khỏi vòng ôm của anh.
"Nếu không có ba Lâm ở đây thì được phải không ?"
Lãnh Thu Tuyệt cúi xuống nhìn sát vào mặt của cô, nhìn đôi môi vẫn còn sưng đỏ của cô, yết hầu không tự chủ lên xuống.
Giang Tiểu Ái nhìn anh như vậy liền cảm thấy nguy hiểm, vội đưa tay đẩy anh ra.
"Anh đừng có mà đi nói lung tung."
Nhìn khuôn mặt của cô đã đỏ hết cả lên, Lãnh Thu Tuyệt anh cũng là không nên đi trêu chọc quá nhiều người có da mặt mỏng như cô không biết mấy phút sau có bị nứt ra mà nhỏ máu hay không ? Nhưng mà...
"Em làm sao mà biết anh đi siêu xe hả ?"
Giang Tiểu Ái chăm chú xem tin tức giải trí đang giới thiệu về một bộ phim sắp chiếu, trả lời.
"Nhìn vào ai chẳng biết là xe đắt tiền, thuộc hạng siêu xe chứ ?"
"Vậy sao ? Vậy em nói xem xe của anh thuộc hãng gì ?"
Lãnh Thu Tuyệt cầm lấy bánh bao trên bàn cắn lấy, ừm... Mùi vị cũng không tệ, rất ngon.
Hừm, hỏi cô như vậy. Ý của Lãnh Thu Tuyệt là nghĩ cô không biết gì sao ? ...
"Bugatti Chiron được mệnh danh là siêu xe thể thao đắt nhất, sang trọng nhất và mạnh mẽ nhất trên thế giới. Giá khoảng 2,7 triệu USD. Sao hả ?"
Giang Tiểu Ái mỉm cười nhìn Lãnh Thu Tuyệt đầy đắc ý. Xem đi, xem đi cô nói đúng rồi chứ gì ? Nhưng đổi lại là Lãnh Thu Tuyệt nheo mắt nhìn cô đầy hứng thú.
"Xem ra em nghiên cứu cũng không ít nhỉ ?"
Nhìn cô kiểu đó là gì ? Ý gì đây ?
"Tôi là tìm tài liệu phục vụ cho công việc viết truyện của tôi nên là biết một chút. Anh có ý kiến ?"
"Anh có ý gì đâu nào. Mà nhân tiện nói với em anh đổi chiếc mới rồi. Là một chiếc Lamborghini Veneno Roadster."
"Anh nói với tôi làm gì ? Chậc... Đúng là kẻ có tiền, ỷ mình có tiền... Xe còn chưa kịp hư đã vội đổi cái mới."
Đối với những lời này của cô Lãnh Thu Tuyệt cũng không tức giận, nhanh chóng hôn phớt lên cánh môi đang lảm nhảm của cô, tiếp tục gặm bánh bao.
"Nói em biết, em sẽ là người đầu tiên được ngồi lên đó."
"Anh... Vâng, tôi đây rất là vinh dự thưa ngài."
Giang Tiểu Ái "mỉm cười", trừng mắt nhìn anh.
Nhìn bộ dạng này của cô, Lãnh Thu Tuyệt bật cười, búng nhẹ lên trán của cô.
"Lãnh Thu Tuyệt..."
"Vâng, anh nghe."
"..."
Giang Tiểu Ái thật không còn lời gì để nói, đối với sự thay đổi này của Lãnh Thu Tuyệt cô thật không thể tiếp ứng nổi. Sao anh có thể càng ngày càng lưu manh, biến thái, vô sỉ như thế ?!
Bugatti Chiron - 2,7 triệu USD
Bugatti Chiron được mệnh danh là siêu xe thể thao đắt nhất, sang trọng nhất và mạnh mẽ nhất trên thế giới.
Được xem là "hậu duệ" nắm xứ mệnh thay thế cho đàn anh Bugatti Veyron, siêu xe Chiron chỉ được Bugatti sản xuất với số lượng giới hạn 500 chiếc. Theo tỉ giá hiện tại, mỗi chiếc Bugatti Chiron có giá 2,7 triệu USD.
Thương hiệu siêu xe hàng đầu của Pháp cho biết mất khoảng 6 tháng để hoàn thành quá trình chế, kiểm tra, đánh giá chất lượng mỗi chiếc siêu xe Chiron tại nhà máy ở Molsheim, Alsace. Sẽ không có chiếc Chiron nào giống nhau. Bởi ngay sau khi đặt mua siêu xe này, khách hàng sẽ được chọn màu sắc và trang bị theo sở thích cá nhân. Mỗi chiếc Chiron sẽ trải qua 12 trạm được đội ngũ kỹ thuật lắp ráp từ 1.800 bộ phận khác nhau. Siêu xe này cũng chỉ được sản xuất với số lượng giới hạn 500 chiếc. Bugatti Chiron sở hữu động cơ W16, dung tích 8.0 lít, sản sinh công suất 1.500 mã lực, mô men xoắn cực đại 1.600 Nm. Sức mạnh này giúp Chiron tăng tốc từ 0 -100 km/giờ trong 2,5 giây.
...
Lamborghini Veneno Roadster là quán quân với mức giá 4,5 triệu USD và cũng chỉ có 9 chiếc trên toàn thế giới.
Năm 2013, Lamborghini đã tạo ra điều bất ngờ cho các tín đồ đam mê ô tô trên thế giới khi trình làng siêu xe Lamborghini Veneno Roadster. Chỉ sản xuất với số lượng giới hạn 9 chiếc, mỗi chiếc được định giá 4,5 triệu USD, Lamborghini biến Veneno Roadster trở thành siêu xe đắt nhất thế giới hiện nay.
"Veneno" được lấy theo tên một chú bò tót. Thân xe làm từ sợi carbon và nhôm nhẹ giúp giảm tối đa khối lượng, ở mức 1.490 kg khi chưa đổ xăng. Lamborghini Veneno Roadster được trang bị động cơ V12, dung tích 6.5 lít như Aventador nhưng công suất lên đến 750 mã lực kết hợp hộp số 7 tốc độ ISR. Siêu xe này tăng tốc từ 0-100 km/giờ trong 2,9 giây trước khi đạt tốc độ tối đa khoảng 354 km/giờ.
@
Nam Cung Vận bước ra từ cánh cổng bệnh viện, cả người anh bây giờ đang tích tụ nguồn cơn thịnh nộ đang chờ bộc phát. Anh không ngờ... Và cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến... Anh thế nhưng bị phụ nữ dùng giày cao gót ném lên trên người. Trên trán anh bây giờ phải dán một miếng băng gạc, nhìn thế nào cũng hết sức khó coi.
"Anh không sao chứ ?"
"Aizzz.... Thật là..."
Thư ký – Hà Nãi nghe tiếng bực tức này của anh, cả người liền co rúm lại. Hà Nãi cô cũng thật không ngờ tại sao lúc đó có thể to gan như vậy ? Không biết lấy dũng khí từ đâu có thể rút chiếc giày ra ném lên trên người Nam Cung Vận, mà trúng đâu không trúng, lại xui xẻo nện ngay giữa trán Nam Cung Vận.
Cô thật là thấy người ta thân thiết mà quên đi thân phận của người ta, bây giờ có thể to gan như vậy... Người ta là Nam tước của nước Anh đó. Nam Cung Vận sẽ là không bắt cô nhốt vào địa lao chứ ???
"Cô hỏi tôi có sao không ? Vậy cô nhìn đi. Tôi hỏi cô, cô thấy tôi có sao không ?"
Nam Cung Vận đưa tay chỉ vào trán mình. Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng lúc máu từ trên trán chảy xuống dọc theo sống mũi nhỏ xuống sàn... Thì lập tức khí huyết liền sôi trào.
"Tôi xin lỗi."
"Cô nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi này của cô là xong sao ? Đừng tưởng tỏ ra bộ dạng này thì tôi sẽ bỏ qua cho cô."
"Tôi thật sự xin lỗi. Lúc đó thật sự tôi không cố ý... Tôi... Tôi sẽ chi trả tiền thuốc men."
Hà Nãi len lén nâng mắt nhìn lên, nhìn đến miếng băng gạc đến chói mắt trên trán của Nam Cung Vận vội vàng cụp mắt xuống.
"Chi trả tiền thuốc men. Vậy tổn thất tinh thần của tôi thì sao ? Cô đền bù được chứ ?"
Đền... Đền bù tổn thất tinh thần ???
"Tôi..."
Đúng lúc này bụng Hà Nãi vang lên một tiếng không đúng lúc, cô sợ hãi nhìn khuôn mặt đã lập tức đen đi của Nam Cung Vận chỉ có thể cười trừ. Trong lòng không khỏi mắng thầm, tại sao lại biết chọn thời điểm quá như vậy cơ chứ ?
Nam Cung Vận khóe môi không ngừng co giật liên hồi... Nhắm mắt cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, sau đó lập tức xoay người rời đi. Anh không biết bản thân anh mà còn đứng ở đây, không biết giây tiếp theo anh có sẩy tay mà bóp chết cô gái này hay không ?!
"Còn không đi sao ?"
Nam Cung Vận tức giận ném chiếc áo khoác về phía Hà Nãi, chiếc áo thuận thế phủ lên đầu cô.
"Đi đâu ?"
"Đi lấp đầy cái bụng của cô. Sau đó sẽ tính sổ với cô tiếp."
Hà Nãi kéo xuống chiếc áo đang phủ trên đầu mình, cầm lấy trên tay, nhìn người đàn ông đang đi ở phía trước... Thì ra Nam Cung Vận cũng không đến nỗi nào xấu.
@
Buổi tối tại nhà Lâm gia
Nồi lẩu sôi sùng sục được đặt giữa bàn, phát ra mùi thơm đến khiến bụng người ta sôi lên ùng ục... Không nhịn được mà nuốt mấy ngụm nước bọt.
Mà nói đến lý do tại sao đến buổi tối nồi lẩu này mới được đun lên, nguyên nhân chính là vị tiểu thư Lâm Tâm Tư đang ngồi đối diện cô đây. Nghe được tin cô đến còn có lẩu hải sản dịp may hiếm có của ba Lâm, Lâm Tâm Tư liền không chần chừ giở giọng cầu xin năn nỉ dời xuống buổi tối, nói là sẽ cố gắng tranh thủ sắp xếp công việc về trước giờ ăn tối.
Hiện tại, ...
Lâm Tâm Tư đúng như lời đã hẹn về trước giờ ăn tối, giờ đôi mắt đang hau háu nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi... Giang Tiểu Ái nhìn đến có chút dở khóc dở cười, xem ra Lâm Tâm Tư cũng không khác gì cô thèm món lẩu hải sản của ba Lâm, ... Mà với bộ dạng này của Lâm Tâm Tư xem ra cũng đã khao khát từ lâu. Cô nghĩ có lẽ món lẩu hải sản này đã trở thành một món xa xỉ đối với nhà Lâm gia của các cô rồi.
Xa xỉ không phải vì thức ăn đắt đỏ không thể ăn nổi, càng không phải vì sơn hào hải vị chỉ có nhà giàu có tiền mới mua được. Xa xỉ ở đây chính là thời gian, thời gian đã trở thành một thứ xa xỉ... Cô và Lâm Tâm Tư bận rộn, thật ra đã lâu rồi không nghĩ đến... "Cả nhà cùng nhau dùng một bữa cơm."
Cô nhìn người đàn ông trung niên, trên người đã có nhiều vết tích do thời gian để lại, so với mấy vết chân chim trên khóe mắt của dì Hà ở cửa hàng bánh bao, không chỉ ít đi mà còn nhiều hơn.
Giang Tiểu Ái cô có phải đã quá vô tâm rồi không ? Thật sự đã lâu rồi cô không để tâm tới, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại thì nhận ra bản thân mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ...
Lúc này một bàn tay đặt sau lưng cô vỗ nhẹ. Cô quay lại nhìn anh, Lãnh Thu Tuyệt cũng không có biểu cảm gì, chuyên tâm gắp từng nguyên liệu bỏ vào trong nồi lẩu đang sôi.
Giang Tiểu Ái hít sâu một hơi rồi thở ra...
"Thơm quá đi."
"Lâu lắm rồi mới lại được ăn, thật là nhớ cái mùi vị này..."
Lâm Tâm Tư múc một chén nước lẩu xì xụp húp lấy, cảm nhận mùi vị đã lâu mới được gặp lại mà thỏa mãn.
"Mà ba và Tiểu Ái sao không nói với con là có cả em rể tới nữa, nếu biết có em rể tới con đã tranh thủ về sớm hơn rồi... Em rể à ! Xin lỗi nha. Đừng ngại cứ tự nhiên nha. Mọi người đều là người một nhà cả..."
Lâm Tâm Tư một bên luyên thuyên nói, một bên vừa không quên gắp những thứ đã chín bỏ vào trong chén chuyên tâm hăng hái ăn. Nói một hồi Lâm Tâm Tư cảm thấy có gì đó không đó, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ba Lâm và Tiểu Ái dùng ánh mắt chỉ trích cô, cô là đang tự hỏi cô là vừa nói sai gì sao ?
Đặc biệt là em rể Lãnh Thu Tuyệt dùng một ánh mắt giống như đang nghiên cứu trên người cô, làm cô không tự giác nuốt một ngụm nước bọt lớn.
Ở dưới chân bàn Giang Tiểu Ái không ngừng dùng chân đá vào chân của Lâm Tâm Tư, dùng ánh mắt khiển trách Lâm Tâm Tư. Không phải cô đã nói không được kêu Lãnh Thu Tuyệt là em rể nữa rồi hay sao ?
Lâm Tâm Tư nhìn ánh mắt này của cô chính là một mặt mù mờ không hiểu.
Khi cảm thấy không khí xung quanh sắp bị đông cứng đến nơi thì Lãnh Thu Tuyệt lúc này lên tiếng...
"Chị dâu."
Đang trong tình thế căng thẳng, hai từ "chị dâu" này của Lãnh Thu Tuyệt liền lập tức làm cằm của ba Lâm và Giang Tiểu Ái lập tức đồng loạt rơi xuống bàn.
Lâm Tâm Tư trên người không ngừng đổ mồ hôi. Trước giờ trong tưởng tượng được nghe hai tiếng này từ miệng Lãnh Thu Tuyệt thấy phấn khích biết bao nhiêu, giờ đã được toại nguyện... Tại sao bây giờ lại cảm thấy áp lực đến thế ???
"Ăn cái này đi."
"À... Cảm ơn."
Lãnh Thu Tuyệt gắp cải xanh đã chín bỏ vào trong chén của Lâm Tâm Tư. Sau đó gắp một con tôm bỏ vào trong chén của Giang Tiểu Ái, trong mắt đều là cưng chiều.
"Của em đây... À, nhưng mà nếu xét về lý thì Lâm Tâm Tư cô phải gọi tôi một tiếng anh rể mới phải. Sự thật thì hai người bằng tuổi nhau, dù Tiểu Ái nhỏ hơn cô hai tháng nhưng bình thường quan hệ hai người cũng là bạn bè. Cho nên xét về lý người nào lấy chồng trước nên được gọi là chị nên cô phải gọi tôi một tiếng anh rể. Cô thấy tôi nói đúng không ?"
Lãnh Thu Tuyệt lại gắp thêm một con tôm nữa bỏ vào trong chén của Giang Tiểu Ái. Nói xong nhìn Lâm Tâm Tư, mỉm cười thản nhiên như đang chờ đợi một tiếng "Anh rể" từ Lâm Tâm Tư.
Giang Tiểu Ái nhìn Lâm Tâm Tư người vốn miệng mồm lanh lợi, giờ đang ngồi ngốc lăng ra, mặt ngố đến... "phốc" một tiếng, cô liền không thể nào nhịn được cười. Cô biết ngay Lãnh Thu Tuyệt sẽ không kêu một tiếng chị dâu dễ dàng như vậy mà. Cho nên làm sao có chuyện Lãnh Thu Tuyệt kêu một tiếng "chị dâu" dễ dàng như vậy chứ ?
Ba Lâm ngồi bên cạnh cũng không nhịn được cười, một bên lên tiếng nhắc nhở:
"Còn không mau kêu anh rể."
"Anh... Anh rể."
Lâm Tâm Tư thật sự muốn lấy đá chọi vào đầu mình. Bây giờ phải đi kêu Lãnh Thu Tuyệt một tiếng anh rể, giờ thì hay rồi... Vậy là tiếng "em rể" "chị dâu" trong giấc mơ của cô cứ thế mà tan biến sao ???
Nghe được một tiếng anh rể này, khóe miệng nhếch lên xem như hài lòng, Lãnh Thu Tuyệt gắp thêm rau bỏ vào trong chén của Lâm Tâm Tư.
"Em dâu ăn nhiều vào."
Sau đó lại quay ra tiếp tục gắp tôm bỏ vào trong chén của Giang Tiểu Ái.
Lâm Tâm Tư nhìn đến mấy cọng rau xanh trong chén muốn ứa cả nước mắt, Lãnh Thu Tuyệt là đang trả thù cô đúng không ? Thật đúng là không nên chọc đến người anh rể này mà. Lại nhìn đến cái chén đầy tôm của Giang Tiểu Ái... Thật sự là quá khác biệt rồi.
...
Sau khi bữa tiệc lẩu hải sản kết thúc, nhìn thời gian cũng đã trễ, theo lời đề nghị của ba Lâm là cô và Lãnh Thu Tuyệt nên ở lại ngủ một đêm không cần trở về. Cô cứ nghĩ Lãnh Thu Tuyệt sẽ không đồng ý với lời đề nghị này của ba Lâm nhưng không ngờ là anh lại đồng ý. Sau đó theo lời chỉ dẫn của ba Lâm dắt tay cô vào phòng ngủ của cô lúc trước, tham quan một vòng, đưa mắt đánh giá một lượt, ... Sau đó mới bước vào phòng tắm.
....
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Giang Tiểu Ái thở ra một hơi. Xoa lấy chiếc bụng căng cứng nhân tiện ợ ra một tiếng, mở ra túi xách cầm lấy chiếc USB cắm vào máy tính để bàn vẫn luôn được đặt ở góc phòng. Dù căn phòng đã không còn người ở, ba Lâm vẫn luôn là để mọi thứ nguyên vẹn như cũ.
Lúc Lãnh Thu Tuyệt bước ra từ trong phòng tắm thì đã nhìn thấy Giang Tiểu Ái ngồi trước bàn máy vi tính chuyên tâm đánh máy. Anh nhẹ nhàng lấy một chiếc ghế đặt sau lưng cô, ngồi xuống, khóe môi câu lên, vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau.
"Ah... Lãnh Thu Tuyệt, anh."
"Em làm việc của em đi..."
Lãnh Thu Tuyệt đem đầu đặt lên vai cô, dụi dụi vào cần cổ của cô, nhắm mắt lại... Giang Tiểu Ái có thể ngửi thấy mùi sữa tắm cùng mùi dầu gội từ trên người anh... Là loại mà cô thường hay dùng, giờ ngửi thấy trên người anh lại có chút đặc biệt.
Tóc anh vẫn còn chưa khô, còn mang sự ẩm ướt chạm đến làn da mẫn cảm nơi cần cổ mang đến sự mát lạnh kích thích một tầng da gà nổi lên. Cô vô thức rụt cổ lại... Anh như vậy làm sao cô có thể đánh máy tiếp được ???
"Anh lên giường nằm đi."
"Không thích... Đừng quan tâm đến anh, em làm việc của mình đi."
"..."
Anh dụi đầu tìm cho mình một vị trí thoải mái trên vai cô, vòng tay bên eo cô lại chặt thêm một vòng. Trong giọng nói đầy tính bá đạo lại có chút tùy hứng cùng với sự hiển nhiên.
Giang Tiểu Ái nghe đến có chút đau đầu cùng với bất đắc dĩ... Đành để cho anh tùy hứng muốn làm gì thì làm, ... Ha !!! Muốn ôm thì cứ ôm đi.
"Em tại sao không nói một tiếng lại đột ngột trở về ? Không phải anh nói em đợi ở đó sao ? Điện thoại cũng không nghe ?.... Em có biết anh rất lo lắng không ?"
Lãnh Thu Tuyệt là vẫn còn chấp nhất chuyện này sao ? Cô bây giờ thật oán trách những người có trí nhớ tốt. Mà cô không nghe lầm chứ ? Lãnh Thu Tuyệt là lo lắng ? Lo lắng cho cô ?
"Tôi nghĩ không biết lúc nào thì anh họp xong, chắc là sẽ rất lâu nên là tôi quyết định về trước... Còn điện thoại là tôi để chế độ yên lặng nên không biết anh gọi tới. Cái này tôi xin lỗi anh."
Thật ra là cô có đợi, ... Hơn một tiếng đồng hồ. Một mình ngồi trong căn phòng làm việc rộng lớn, không khí xung quanh đều là hơi lạnh từ máy điều hòa phát ra... Không biết tại sao lại có cảm giác ngột ngạt đến khó thở. Mà nói ra còn có một lý do chính đáng nữa là... Cô là không chịu nổi "áp lực" của tầng 35. Lãnh Thu Tuyệt mà biết được điều này có phải sẽ chê cười cô một trận hay không đây ???
Ngón tay vẫn lưu loát trên bàn phím cũng chưa bao giờ dừng lại, Lãnh Thu Tuyệt ở phía sau vẫn ôm chặt lấy cô cũng không có động tĩnh gì, phả ra từng tiếng thở đều đặn vờn quanh cổ cô. Nghe ra lý do của cô cũng không cho ý kiến... Lúc lâu sau cô cảm thấy vai mình càng nặng, trên vai đã có chút tê rần, vừa quay đầu lại... Lãnh Thu Tuyệt thế nhưng đem cô trở thành gối ôm mà ngủ ?
Giang Tiểu Ái nhẹ nhàng đưa tay tắt máy tính, nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của anh có chút ngây ngốc... Có chút không nỡ lay anh tỉnh dậy... Ngu ngốc, cô là đang nghĩ cái gì đây ?
"Lãnh Thu Tuyệt, ... Dậy đi."
Nghĩ thế nào thì cũng phải lay người tỉnh dậy, cả người cô đã tê cứng hết cả rồi.
Lãnh Thu Tuyệt khẽ nhíu lại mi tâm, rèm mi khẽ lay động mở mắt ra, chớp mắt một cái nhìn Giang Tiểu Ái. Trong đầu cô lúc này liền xuất hiện một ý nghĩ đây chính là cảnh tượng đẹp nhất mà cô từng thấy.
"Anh... Anh lên giường ngủ đi. Tôi... tôi giờ phải đi tắm."
Giang Tiểu Ái cô làm gì phải nói lắp đây ???
"Anh ngủ bao lâu rồi ?"
"Khoảng hai tiếng."
??? Làm gì lại nhìn cô chằm chằm như vậy ?
Lãnh Thu Tuyệt không ngờ anh thế nhưng ôm cô mà ngủ đến hai tiếng đồng hồ. Thật không ngờ bản thân anh có thể ngủ ngon với tư thế ngồi như vậy ?
"Tại sao không gọi anh dậy ?"
"Tôi cũng đâu có biết là anh ngủ..."
Vả lại nhìn anh ngủ ngon như vậy có chút không nỡ... Gì mà không nỡ chứ ? Cô chỉ là thấy anh ngủ quá ngon thôi ! Mà câu trước câu sau cũng không khác gì nhau thì phải ???
"Tôi đi tắm đây, anh lên giường ngủ tiếp đi."
...
Lúc Giang Tiểu Ái bước ra từ phòng tắm... Lãnh Thu Tuyệt là đã thật sự lên giường ngủ. Cô sấy khô tóc rồi cũng bước lên giường, vừa đặt lưng nằm xuống người vốn dĩ đang ngủ say lại lật người bật dậy áp lên người cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì môi liền bị ngậm lấy... Còn là nụ hôn rất sâu, rất mãnh liệt...
Lãnh Thu Tuyệt như muốn đem môi cô ra nghiền nát, đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng của cô, bắt lấy đầu lưỡi của cô ngậm mút... Hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, một tay xoa lấy thắt lưng của cô, một tay ở phía trước chui vào vạt áo xoa lấy chiếc bụng bằng phẳng... Còn có chiều hướng lên trên...
Giang Tiểu Ái liên tục thở dốc, bị dục vọng của anh làm cho ảnh hưởng mà nhiễm một tầng sắc đỏ, cả cơ thể cũng đã bị một trận khô nóng bốc lên làm cho choáng váng...
Cố gắng đưa tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên người cô của anh... Giữ cho mình một chút lý trí ngăn cản lại hành động của anh.
"Lãnh Thu Tuyệt... Không được... Ưm... Cách âm không tốt..."
Lãnh Thu Tuyệt nghe những lời này của cô cũng chưa hẳn dừng lại, cố gắng hôn sâu lấy sau đó mới buông tha cho môi của cô, cúi đầu ở bên hõm vai cô thở dốc... Đột nhiên bên vai truyền đến một trận đau đớn, Lãnh Thu Tuyệt... Thật sự là dùng sức mà cắn, Giang Tiểu Ái cắn lấy môi dưới nén lấy tiếng hét muốn phát ra khỏi miệng, đưa tay vỗ lấy đầu anh.
Lãnh Thu Tuyệt nhìn tuyệt tác của mình để lại trên vai cô, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy dấu răng trên vai. Giang Tiểu Ái thật muốn hỏi đây là vừa đánh vừa xoa sao ???
"Không ngờ em kiềm chế giỏi như vậy. Thật muốn nghe một tiếng hét của em."
"Anh... Tránh ra, anh thích tự đi mà hét."
Giang Tiểu Ái đưa tay đẩy anh. Lãnh Thu Tuyệt thuận thế nắm lấy cánh tay của cô kéo cô ôm vào trong ngực.
"Xem như đây là trừng phạt. Lần sau điện thoại đừng để chế độ yên lặng nữa."
"Tôi biết rồi."
"Tiểu Ái, em nên đổi cách xưng hô đi. Có vợ chồng nào xưng hô tôi – anh chưa ? Với lại anh là lớn hơn em hai tuổi đó."
"Tôi thấy bình thường xưng hô như vậy vẫn rất tốt mà, không cần phải đổi..."
Nghe câu nói này của cô bàn tay ở bên eo cô khẽ nhéo lấy, Giang Tiểu Ái sợ nhột vội bắt lấy bàn tay đang làm rộn của anh.
"Đừng..."
"Có nên đổi hay không ?"
"Đổi, tôi sẽ đổi. A... Em đổi, em đổi là được chứ gì ?"
Giang Tiểu Ái càng thêm dùng sức giữ chặt lấy bàn tay của anh, nhận thấy mình lại nói sai, vội nhanh chóng sửa lại lời nói của mình.
Lãnh Thu Tuyệt hài lòng bật cười, hôn lên trán cô. Giang Tiểu Ái nhận ra Lãnh Thu Tuyệt đích xác là một tên gian thương. Giang Tiểu Ái buồn bực tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, trong vô thức ngón tay đã vẽ loạn trên ngực của anh. Lãnh Thu Tuyệt cầm lấy ngón tay đang làm loạn của cô, cúi đầu nhìn cô.
"Có chuyện gì muốn hỏi anh sao ? Hửm ?"
Giang Tiểu Ái là tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, sao anh có thể nhận ra cô là có điều muốn hỏi anh ? Lãnh Thu Tuyệt nhìn biểu cảm ngạc nhiên này của cô không nhịn được nhếch khóe môi, ngón cái sờ lấy vành tai của cô, cảm nhận xúc cảm trơn mềm trên đầu ngón tay thật sự là rất tốt, không kiềm chế được mà vuốt lại nhiều lần, trong mắt đều là sủng nịnh đầy tính kiên nhẫn.
Giang Tiểu Ái ngưng mắt nửa ngày cuối cùng cũng là quyết định hỏi ra thắc mắc trong lòng.
"Tư Đồ Mị là có tham gia dự án lần này của anh sao ?"
"Em là muốn hỏi chuyện này ?"
Lãnh Thu Tuyệt trong mắt đều là ý cười, Giang Tiểu Ái nhìn đến lại có chút giống như có tật giật mình, trong lòng có tâm cơ mà bị phát hiện.
"Tại lúc đó tôi thấy anh mời cả Tư Đồ Mị đi cùng, cho nên... Tôi chỉ là tò mò nên hỏi thôi ? Không được sao ?"
"Đương nhiên là được, ai nói không được chứ ?"
Lãnh Thu Tuyệt làm như thế nào cũng là không nhịn được cười, yêu thương hôn hôn lên môi cô hai cái rồi mới nghiêm túc nói tiếp.
"Dự án lần này cần lấy một chút ý kiến từ một nhà thiết kế như Tiểu Mị cho nên buổi họp sáng nay là cần có cả cô ấy tham gia. Giờ em đã rõ chưa ?"
"Ừm. Vậy là mọi việc sáng nay đã họp xong rồi sao ?"
"Ừm, gần như đã hoàn thành. Khu đất bên khu E anh cũng đã lấy về, bản thiết kế dự án cũng đã hoàn tất... Giờ chỉ cần đưa vào tiến hành xây dựng mà thôi. Mấy ngày sau anh sẽ rất bận có lẽ cả thời gian ăn cơm cùng với em cũng sẽ không có, cho nên em ở nhà một mình nếu có buồn chán thì hãy về ăn cơm cùng với ba Lâm.
Giờ anh chỉ mong dự án theo "kế hoạch" hoàn thành sớm một chút."
Lãnh Thu Tuyệt ôm Giang Tiểu Ái trong lòng ngực, trong lúc này bàn tay như có như không vỗ về lên chiếc bụng bằng phẳng của Giang Tiểu Ái. Mà Giang Tiểu Ái lúc này là cũng không hề để tâm đến, nói đúng hơn là không hề phát giác.
Nghĩ lại thì... Lãnh Thu Tuyệt có phải là đang dùng một lời nói hai ý nghĩa hay không đây ?!
................................
Góc lảm nhảm của tác giả:
Không biết mọi người ai đã đọc tác phẩm Chờ em lớn lên được không của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm chưa ?
Thật sự Nhi_Boo đã đọc nhiều lần, bản thân vẫn là rất hâm mộ tình cảm nữ chính dành cho nam chính.
Đoạn cao trào trong tác phẩm chính là bức thư nữ chính gửi cho nam chính... Thật khiến người ta cảm động. Boo trích bức thư này chia sẻ cho các bạn nè:
"Anh Tiểu An...
Khi anh nhận được bức thư này, em đã qua sinh nhật mười tám tuổi.
Em đã trưởng thành, không cần anh chăm sóc và chiều chuộng.
Em rất vui, anh có thể không cần vì thực hiện lời hứa mà phải lấy em.
Em cũng có thể không cần lại dùng lời nói dối lừa anh nữa.
Em cuối cùng cũng có thế nói cho anh biết: Anh Tiểu An, em yêu anh!
Từ lúc còn rất bé rất bé, em đã ao ước tổ chức hôn lễ tại nhà thờ lớn nhất Hy Lạp, dưới sự chúc phúc của Athena đi tới bên cạnh anh...
Anh nói em là một đứa trẻ, không thể nhẹ nhàng mà nói ra lời yêu. Thật ra yêu một người và tuổi tác không liên quan đến nhau. Mười tuổi cũng tốt, hai mươi tuổi cũng tốt, đều không quan trọng, quan trọng là người anh yêu lớn đến đâu.
Khi anh mười tuổi, em là một đứa trẻ sơ sinh, anh đương nhiên không thể yêu em.
Nhưng khi em mười tuổi, anh là một chàng trai hấp dẫn.
Thế nên, em vẫn luôn yêu anh.
Mãi cho đến ngày hôm nay em mới nói cho anh biết, vì em không muốn anh vì lời hứa với em, lại một lần nữa bỏ lỡ mất người con gái anh yêu!
Anh Tiểu An, đừng quan tâm đến em, em không hề yêu anh, em sẽ lấy chồng, em sẽ hạnh phúc, em sẽ chăm sóc tốt bản thân, em sẽ sống thật vui vẻ hạnh phúc!
Hứa với em, anh phải thật yêu thương chị Thâm Nhã!
Em gái mãi mãi không lớn trong mắt anh: Hàn Mạt"
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
88 chương
77 chương
10 chương
175 chương
11 chương
24 chương