"Không thể cười sao, vậy tôi khóc, có phải anh muốn thấy tôi khóc mới chịu mở rộng tấm lòng hay không?" Tô Thiển Hạ nghe được anh nói vậy thì cúi đầu, gương mặt chôn ở trước ngực của anh, đôi tay ôm hông của anh, giọng nói mang đầy uất ức. Làm cho người ta nghe cảm thấy có chút không nhẫn tâm rồi. "Tôi không phải có ý này, không phải ăn trái cây sao, chuyên tâm ăn hoa quả của cô." Tần Trác Luân mềm lòng, anh có cảm giác ở một chỗ cùng cô, mình cũng trở nên ngây thơ, không có việc gì cũng cùng cô tranh cái gì thắng thua. “Tôi không đứng lên, tôi hỏi anh một câu, anh có muốn tôi hay không?” Tô Thiển Hạ vốn không ngại thẹn thùng, nhưng lúc nói ra mấy chữ phía sau kia, tính cứng đầu cứng cổ của cô cũng bắt đầu cuồng loạn, hơn nữa lúc này cô còn nằm ở trên người anh, nương nhờ trong ngực của anh, nói ra lời này giống như cô thành sắc nữ thật rồi. “. . . . . . . . . . “ Đây là anh trả lời, không trả lời chính là trả lời, đây coi như là tự anh trả lời vậy. “Anh không nói chuyện tôi lập tức có đáp án, đàn ông mà không dứt khoát, muốn thì nói muốn, không muốn thì nói không muốn, vậy chuyện sẽ đơn giản, hiện tại coi như anh muốn thì tôi cũng không cần anh nữa, tôi nghe lời anh chuyên tâm ăn trái cây của tôi vậy.” Cô làm bộ muốn bò dậy, đang trong lúc bò dậy cô dùng thân thể mềm mại hữu tình vô ý cọ cọ lồng ngực của anh, để cho lửa dục của anh trong nháy mắt bùng lên. “Cũng không phải tôi nói không.” Bàn tay to của anh vỗ vỗ cái mông của cô, sau đó, sau đó lập tức bày ra tư thế rất tự nhiên muốn măm măm. . . . . . . “Anh?” Cô quá kinh ngạc, lập tức quên phải làm sao, chỉ là ngây ngốc nhìn anh. “Anh cái gì, không phải cô mới vừa muốn cùng tôi làm ư, hiện tại tôi sẽ như cô mong muốn, cái người Tiểu Sắc Nữ này.” Anh vươn tay thân mật dùng ngón tay trỏ phải sờ sờ cái mũi của cô, cô cười khúc khích, cảm thấy rất ngọt ngào. “Chúng ta sẽ nói về một vụ giao dịch, nếu cô chịu đồng ý hợp tác, những thứ này tôi lập tức trả lại cho cô.” Trên ghế salon, mục đích của người đàn ông là muốn cùng Vũ Tình nói một vụ giao dịch, dĩ nhiên cũng chính là muốn chèn ép cô. “Giao dịch gì?” Thấy Vũ Tình không lên tiếng, người đàn ông định trực tiếp nói ra mục đích của hắn. Vũ Tình ngẩng đầu, giả bộ như không chút để ý chỉ là thuận miệng hỏi, cô nhanh chóng nhìn vào phòng tắm, tìm một cái khăn tạm khoát lên người, đồng thời che kín thân thể một chút thôi. “Giúp tôi tìm cơ hội vào công ty của cô, tốt nhất là chức vị có thể tiếp xúc nhiều với ban lãnh đạo của cô.” Người đàn ông này muốn vào công ty của Tần Trác Luân, mục đích thực sự của hắn là cái gì? “Chuyện này, tôi có thể nghĩ biện pháp, nhưng là những thứ này anh xác định đều ở tại đây không có những bản sao chụp khác?” Vũ Tình chỉ vào máy ảnh tự động hỏi. “Không có, mặc dù cho cô uống thuốc mê dược, tin tưởng cô cũng có thể cảm thấy.” Người đàn ông là chỉ hắn và hai người đàn ông khác là thủ hạ đối với cô làm chuyện này. “Cho tôi một chút thời gian, tôi trở về an bài. Hiện tại xin cho tôi một bộ y phục, tôi phải về sớm một chút đi làm, không thể để cho tổng giám đốc của tôi phát hiện ra khác thường.” Vũ Tình nhìn qua giống như bất đắt dĩ thỏa hiệp, mặt cô như đưa đám, cơ hồ là giọng nói mang vẻ cầu xin. Trong mắt còn mang theo nước mắt. “Được, cô tốt nhất đừng có đùa giỡn tôi, giở trò đối với cô không có chỗ tốt.” Người đàn ông quan sát cẩn thận nét mặt cùng động tác của cô, không nhìn ra bất kì sơ gì, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói. Vũ Tình tự nhiên gật đầu, lúc này cô phải theo ý tứ của hắn đi làm, lúc này rời đi thôi sau này cô muốn làm cái gì cũng không phải do hắn quyết định. Người đàn ông đưa tới một bộ y phục ném cho Vũ Tình, Vũ Tình chuẩn bị mặc lên người, không ngờ người đàn ông lại nhanh chóng đi tới phía sau của cô, kéo tấm khăn trên người cô vứt xuống mặt đất, sau đó đè cô ở trên mặt đất, lúc cô bị hắn đè xuống, đầu đụng xuống sàn nhà, có cảm giác đầu đau muốn ngất đi, thân thể hắn lập tức đè ép mạnh xuống khiến lưng cô cũng ê ẩm đau. Người đàn ông biết cô chỉ quấn khăn, trên người không có mặc những thứ đồ khác, vóc người như ẩn như hiện hấp dẫn rất mê hoặc, muốn thả cô trở về trước, hắn phải chơi một chút. . . . . . “Tôi muốn đi dạo phố, ở nơi này buồn bực quá đấy.” Tô Thiển Hạ nằm gối đầu ở trên đùi Tần Trác Luân, bàn tay vuốt vuốt ngón tay của anh, từng điểm từng điểm khiến anh rất thoải mái. “Đi dạo phố, đã trễ thế này cô còn muốn đi dạo phố?” Tần Trác Luân quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã hơn bảy giờ tối, mặc dù đang là mùa hè, nhưng trời cũng đã tối. Trong khoảng thời gian này nhiều cơn gió mát, đi dạo phố không khí ngược lại không tệ, cũng không biết khi nào trời lại bắt đầu mưa. “Ừ, muốn đi, trời mưa dầm dề cũng chơi rất tốt mà, anh nghĩ bây giờ là mùa hè đó, gặp mưa cũng sẽ không lạnh lắm, anh dám cùng tôi đi dạo phố hay không?” Tô Thiển Hạ cùng Tần Trác Luân giống như có điểm thần giao cách cảm, như hiện tại, cô có thể nói trúng tâm tư của anh, câu trả lời của cô vừa đúng giải trừ lo âu trong lòng anh.