Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi
Chương 3 : Mẹ Dao thật đáng sợ
Tống Tử Kỳ ra khỏi khách sạn, liền bắt tắc xi, vội vàng đến nhà trẻ.
Ngàn đuổi vạn đuổi, vẫn là chậm một bước, thật xa Tống Tử Kỳ đã nhìn thấy mặt mày xanh lét của mẹ.
"Mẹ!" Tống Tử Kỳ lộ ra nụ cười lấy lòng, nhưng đối với Tống Tâm Dao mà nói, cũng sớm không dùng được nữa rồi.
"Con lại cúp cua?" Giọng nói của Tống Tâm Dao u ám.
"Con không có cúp cua, con đã xin cô giáo cho nghỉ!" Tống Tử Kỳ nhìn cô giáo đứng phía sau làm ra vẻ truyền đạt ý.
"Con xin nghỉ làm cái gì?"
"Con đi gặp một người bạn." Tống Tử Kỳ cười nói.
"Bằng hữu? Con mới trở về thành phố O được bao lâu hả? Còn có bằng hữu nữa! Nói thật đi, mẹ không trách con!" Không trách nó? Làm sao có thể?
"Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói." Tống Tử Kỳ làm nũng nói.
"Được! Về nhà mẹ sẽ phạt con!" Kéo tay Tống Tử Kỳ, hai người bọn họ hướng đến con đường về nhà.
Lúc gần đi, Tống Tử Kỳ vẫn không quên đối với cô giáo, le lưỡi một cái.
"Oa... Rất đẹp trai, tiểu suất ca thật đáng yêu, hy vọng về sau tôi có thể sinh ra một đứa nhỏ đẹp trai giống thế." Kể từ khi Tống Tử Kỳ vào nhà trẻ này, mỗi ngày đều có thể nhận một đống thư tình của tiểu nữ sinh.
Còn không ngừng nhận được chocolate các loại...
Mỗi ngày túi xách đều đầy ắp đồ ăn mang về.
Tống Tử Kỳ sẽ nhận những món điểm tâm ngọt, chủ yếu là Tống Tâm Dao thích ăn đồ ngọt, mà mỗi ngày đem đồ ăn về, đại đa số đều là Tống Tâm Dao cùng mẹ nuôi Quách Y Y của nó ăn hết .
Mới vừa về đến nhà, Tống Tử Kỳ liền đem điểm tâm ngọt đổ xuống bàn, nói: "Mẹ ơi, ăn viên kẹo."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ân cần. Hoàn toàn không cách nào nhìn ra, ở bên trong khách sạn, nhóc tì này đã hùng hổ đòi tiền nuôi dưỡng của Cung Hình Dực.
"Ít lấy lòng đi, nói rõ cho mẹ nghe, hôm nay đi làm gì hả ?" Tống Tâm Dao thật không có biện pháp giáo huấn quản lý con trai của mình. Mỗi lần đều đau đầu muốn chết.
Mà ngay từ đầu có thể nói, nó sẽ khiến cô nhức đầu suốt!
Chương 3: Mẹ Dao thật đáng sợ
"Mẹ, người đừng nóng giận được không? Con thật không có đi đâu mà!" Thấy ánh mắt của mẹ có chút khủng bố, Tống Tử Kỳ rụt người về phía sau, chỉ cầu mẹ nuôi Quách Y Y có thể trở về sớm chút, như vậy còn có thể cứu nó một mạng, bằng không, nó có thể sẽ chết dưới cái hôn của mẹ.
Vậy nó thà bị mẹ đánh một trận. Nếu như mẹ lộ ra vẻ mặt háo sắc đó, nó nhất định sẽ có cái chết kích động. Bởi thế giờ nó chỉ có thể giúp mẹ không cần lộ ra vẻ mặt như vậy thôi.
"Nói hay là không?" Cầu trời cầu đất, cuối cùng vẫn là vô dụng, mẹ vẫn còn lộ ra vẻ mặt như thế.
Ôi... Mặc dù nó rất thích mẹ, nhưng là vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của mẹ, nó chỉ muốn kích động tìm miếng đậu hũ đập đầu chết thôi.
Chỉ tiếc, đây chẳng qua là kích động. Nó còn chưa đến mức đi đến hành động.
"Con sẽ nói! Nhưng mẹ ơi, mời thu hồi nét mặt háo sắc kia của người đi, thuận tiện lau sạch nước miếng bên mép nữa!" Tống Tử Kỳ vội vàng ôm gối, nó đã biết hậu quả khi nói ra những lời đó, hiện tại nó cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc thôi.
"Tiểu tử thối, con lặp lại lần nữa xem." Tống Tâm Dao cầm lấy gấu bông ném Tống Tử Kỳ.
Trên thế giới này, cũng chỉ có Tống Tâm Dao sẽ tàn nhẫn đối đãi với đứa con trai, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đẹp trai siêu cấp vô địch như vậy.
Tựa như mẹ nuôi của nó cũng không nhẫn tâm, xuống tay đối với nó nặng thế.
Mặc dù, có lúc mẹ nuôi thích coi nó như nữ hài tử, mua một đống lớn đồ này nọ của con gái, chơi đùa trên người của nó. Sau đó để nó sắm vai nữ nhi. Mặc dù như vậy cũng rất tàn nhẫn, nhưng so với bộ dáng vừa đánh vừa chửa của Tống Tâm Dao, hơn nữa mỗi lần đều đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, hôn sưng đến vài cm, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kinh khủng.
Ít nhất, Quách Y Y không đánh nó, mắng nó, càng sẽ không ngược đãi nó.
Thế mà nó lại thích mẹ nhất.
Quá thương tâm mà.
"Con cái gì cũng không nói." Từ phía sau cái gối lớn, Tống Tử Kỳ lộ ra đầu nhỏ lắc lắc, nói cho cô biết, mình sẽ không nói gì đâu.
"Con xem lão nương là người điếc sao?" Tống Tâm Dao đứng lên, tay chống nạnh, tức giận nhìn Tống Tử Kỳ.
"Mẹ, người mới hơn hai mươi tuổi đầu, vẫn không được tính là lão nương!" Tống Tử Kỳ cười hì hì, lại nói: "Mẹ, người nếu như ăn mặc đẹp một chút, ra cửa nhất định có thể làm một đống trai đẹp say mê." Tống Tử Kỳ nháy mắt, con ngươi màu tím nhạt mang theo tà mị.
"Tiểu quỷ, con đừng nghĩ nói sang chuyện khác, hãy thành thực khai báo cho mẹ, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị! Hiểu rồi chứ?"
"Hiểu!" Tại sao mỗi lần đều như vậy? Nó chính là không có cách nào lái sang đề tài khác sao?
Là mẹ quá thông minh? Hay nó quá ngu ngốc?
Không phải, nó làm sao có thể đần được chứ?
Nó được người ta gọi là thiên tài bảo bảo Tống Tử Kỳ nha!
Làm sao có thể đần được chứ.
Nhất định là mẹ phát hiện từ sớm! Nhất định là như vậy!
Được rồi! Nó biết, nó mỗi lần đều dùng phương pháp như vậy an ủi mình, nhưng mỗi lần hình như cũng không có tác dụng gì, bởi lẽ nó căn bản cũng không muốn làm thế.
Quá bi kịch rồi...
"Con đi gặp Cung Hình Dực!" Kỳ Kỳ rốt cuộc coi như có chút trung thực.
"Cái gì?" Tống Tâm Dao thiếu chút nữa ngã nhào, mặc dù là đứng nhưng chân của cô đã mềm nhũn hai phần.
Cô căn bản cũng không biết, năm đó nam nhân cùng cô xảy ra quan hệ là người nào, mà chỉ thấy được nửa mặt bên của hắn.
Năm đó, cô hốt hoảng chạy trốn, cuối cùng bởi vì sợ, liền không dám về nhà. Đợi đến khi cha mẹ đi làm, mới quay về thu dọn đồ đạc, dưới sự hỗ trợ của Quách Y Y, rời khỏi thành phố O, cho đến bốn năm sau, cô mới tính quay về gặp cha mẹ của mình.
Nhưng trở lại cũng hơn một tuần, Kỳ Kỳ cũng tìm được nhà trẻ để đi học, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đi về nhà gặp cha mẹ.
Thời điểm ở ngoài thành phố, vẫn luôn là Quách Y Y giúp đỡ cô. Cô thế nào cũng không nghĩ tới, mình sẽ có thai Kỳ Kỳ. Lúc ấy, cô suy nghĩ thật lâu, vẫn là có ý định sinh Kỳ Kỳ ra.
Vô luận nói như thế nào, Kỳ Kỳ cũng là một miếng thịt trên người cô nha! Cô làm sao nhẫn tâm vứt bỏ nó được chứ?
Thời điểm sinh hạ Kỳ Kỳ, cô không hối hận. Khi Kỳ Kỳ sinh ra, nghe được tiếng khóc đầu tiên của nó, cô cũng không bởi vì sinh nó ra trong tình huống kia... mà cảm thấy khó chịu đau đớn, ngược lại trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cô đã nghĩ tới việc tìm phụ thân của Kỳ Kỳ, nhưng đi đâu tìm cơ chứ?
Trời đất bao la, ngay cả bộ dạng của hắn, cô cũng không biết.
Mà biết được Cung Hình Dực là phụ thân của Kỳ Kỳ cũng do tình cờ. Vì Quách Y Y đề cập, cô mới tin Cung Hình Dực chính là nam nhân kia.
Làm sao Kỳ Kỳ lại biết Cung Hình Dực chính là cha của nó chứ?
Chẳng lẽ là linh cảm giữa hai cha con sao?
Hay là Kỳ Kỳ vẫn luôn biết hắn là phụ thân của nó?
"Con đi gặp Cung Hình Dực rồi!" Kỳ Kỳ lặp lại lần nữa.
"Con đi gặp hắn làm gì?" Gặp mặt Cung Hình Dực có cái gì tốt cơ chứ?
Kể từ sau khi biết thân phận của Cung Hình Dực, cô không hề muốn cho hắn biết. Hắn có một đứa con, hơn nữa, cô cũng nghe nói hắn muốn kết hôn cùng thiên kim của Cao thị, Cao Cầm Nhã. Nếu để cho Kỳ Kỳ đi theo hắn, như vậy về sau cuộc sống sẽ như thế nào. Cô suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ.
Nếu như, Cung Hình Dực có con với Cao Cầm Nhã, lại đối xử lạnh nhạt với Kỳ Kỳ thì sao? Cao Cầm Nhã là thiên kim tiểu thư. Làm sao có thể tiếp nhận việc Cung Hình Dực có con riêng ở bên ngoài kia chứ.
Nhất định mỗi ngày cô sẽ đều đang lo lắng không biết Cung Hình Dực có thể chăm lo đầy đủ cho Kỳ Kỳ hay không. Như vậy về sau Kỳ Kỳ sẽ rất vất vả.
Cho nên, cô không muốn cho Cung Hình Dực biết, hắn còn có con trai ở bên ngoài.
Coi như đêm hôm đó là một sai lầm.
Tuy nhiên sai lầm này, hắn cũng không biết.
Nhưng Kỳ Kỳ lại đi gặp hắn. Kỳ Kỳ có dáng dấp rất giống hắn, hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của hắn, hắn nhất định sẽ bắt đầu điều tra chuyện này.
"À, con không cho hắn giành mẹ với con, người lần này trở về thành phố O nhất định muốn cùng hắn nối lại quan hệ, con sợ đến lúc đó, hắn sẽ giành mẹ, cho nên con đi cảnh cáo hắn. Thuận tiện đòi lại những gì hắn thiếu mẹ." Kỳ Kỳ móc từ trong túi ra một tờ chi phiếu giao cho Tống Tâm Dao.
Nhìn con số phía trên, mặc dù, Tống Tâm Dao là một nữ nhân thích xem trai đẹp nhưng cũng rất yêu tiền.
Tuy nhiên cầm tấm chi phiếu trong tay, cô lại bắt đầu sợ.
Cung Hình Dực căn bản cũng không biết, Kỳ Kỳ là con của hắn, thế mà lại đưa cho Kỳ Kỳ số tiền kia. Chắc hẳn, hắn nhất định đã biết mình bị lừa rồi, hơn nữa nhất định sẽ bắt đầu điều tra chuyện này.
Chỉ sợ hắn sẽ tra được, Kỳ Kỳ chính là con của hắn.
"Con rõ là..." Tống Tâm Dao ngã ngồi ở trên ghế sofa, giờ phải làm thế nào đây?
Lúc này cô lại phải dẫn Kỳ Kỳ bỏ đi lần nữa sao? Nhưng nếu như hắn đã biết, nhất định sẽ đuổi theo tìm hai mẹ cô.
Thực lực của "Tử Mị" như thế nào, cô cũng không phải không biết, mà nếu quả như thật để cho hắn tìm được, không biết sẽ biến thành bộ dạng gì?
Hắn nhất định sẽ lựa chọn mang Kỳ Kỳ đi, rồi cho cô một khoản tiền để cô vĩnh viễn không được gặp Kỳ Kỳ. Nếu như vậy, cô thà đi tìm cái chết còn hơn.
"Mẹ, không có chuyện gì! Ông ta đã đồng ý sẽ không giành mẹ với Kỳ Kỳ." Nhớ tới một màn đồng ý của ông ta, Kỳ Kỳ rất vui vẻ.
Chẳng qua ông ta không biết giành mẹ nào của nó, cứ coi như ông ta muốn tranh giành, ông ta cũng không cướp được. Mẹ là của nó, ai cũng không được giành.
"Nhưng mẹ sợ hắn sẽ giành Kỳ Kỳ với mẹ!" Cô thật rất sợ, sẽ xảy ra chuyện như thế.
Một tiếng "két" vang lên, cửa bị đẩy ra.
"Cả nhà yêu quý, ta về rồi đây!" Tiến vào không ai khác chính là Quách Y Y.
Một thân trang phục khêu gợi làm cho người ta hoài nghi, cô là đi làm hay là đi cua cấp trên.
"Mẹ nuôi!" Kỳ Kỳ dịu dàng gọi.
"Ôi yêu quá! Bảo bối tâm can của mẹ, mẹ nuôi nhớ con đến chết luôn!" Quách Y Y cũng cực kỳ thích ngắm trai đẹp, nhưng kể từ lúc Kỳ Kỳ sinh ra, cô liền không ngắm trai đẹp khác nữa. Bởi vì trong nhà, đã có một tiểu suất ca, so với bất cứ kẻ nào vẫn là điển trai hơn.
Những nam nhân kia, không có một ai so được với nó. Cho nên, cô thích về nhà thăm Tiểu suất ca này hơn, có lúc còn có thể bắt nó giả trang thành tiểu mỹ nữ nữa.
"Y Y, cậu nói xem tớ phải làm gì? Cái tên tiểu tử thối này, tự nhiên chạy đi tìm Cung Hình Dực!" Cô sắp bị Kỳ Kỳ làm cho tức chết, cô đã luôn nghĩ thằng bé vĩnh viễn sẽ không gặp mặt Cung Hình Dực. Vĩnh viễn không cho Cung Hình Dực biết hắn còn có một đứa con trai ở ngoài.
"Tiểu tử, không tệ nha!" Quách Y Y cũng không phát hiện Kỳ Kỳ phạm lỗi gì .
"Nhưng mẹ rất tức giận!" Kỳ Kỳ nhỏ giọng ở bên tai cô nói.
"Cậu còn nói không tệ, tớ hiện tại lo gần chết đây này. Tớ thật sự sợ Cung Hình Dực sẽ tới, giành Kỳ Kỳ với tớ." Đây mới là điều cô sợ nhất, nếu như Cung Hình Dực thật sự tới đây, cô làm sao có thể giành Kỳ Kỳ với hắn?
Nhưng để cho hắn mang Kỳ Kỳ đi, cô thà liều chết cũng không để hắn làm thế.
Nhưng xét thế lực của Cung Hình Dực, cô có bao nhiêu phần trăm cơ hội giữ Kỳ Kỳ ở bên người?
"Tại sao cậu không nghĩ lạc quan một chút nhỉ? Có lẽ Cung Hình Dực sẽ không cướp Kỳ Kỳ, còn có thể cưới cậu, giữa hai người có thể xảy ra một tình yêu oanh oanh liệt liệt nữa cơ!" Cô vĩnh viễn đều nghĩ đến tốt đẹp nhất của sự việc!
"Cậu nghĩ tớ là cô bé lọ lem còn hắn là hoàng tử sao? Dạng này chỉ xuất hiện trong mấy câu chuyện cổ tích thôi!" Đúng là trên thế giới này, chuyện cổ tích có thể sẽ xảy ra.
Nhưng làm sao Tống Tâm Dao cô có thể gặp được chứ?
Cung Hình Dực giống như vương gia, nữ nhân bên cạnh hắn cứ như hạt gạo, vừa đụng đến chính là một đống, hắn làm sao có thể để ý đến cô chứ?
Cứ xem như cô đã sinh cho hắn một đứa con trai, nhưng đối với những kẻ giàu có, tối kỵ việc chưa cưới đã có con nha!
"Tin tớ, không có việc gì đâu! Đi thôi, tớ vừa được lãnh lương, tớ mời cả hai mẹ con đi ăn cơm!" Quách Y Y tin tưởng, bên người Cung Hình Dực, cho tới nay đều là nữ nhân thành thục khêu gợi, có lẽ sẽ coi trọng Tống Tâm Dao non nớt. Hơn nữa cậu ấy còn là mẹ đứa con của hắn nữa.
Giữa bọn họ sớm đã có mối dây liên kết. Nếu cả hai không có duyên phận, thì bốn năm trước, hắn cũng sẽ không lưu Kỳ Kỳ lại trong bụng của cậu ấy. Những nam nhân giống như hắn, nhất định vô cùng cẩn thận, không muốn lưu lại một đứa con ở bên ngoài.
Nếu như tin truyền ra, đối với danh tiếng của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì!
Nhưng hắn lại vô tình để Tống Tâm Dao có thai. Đây chính là ý trời, chính là nhân duyên. Chỉ cần tin tưởng vào duyên phận, hai người bọn họ nhất định sẽ cọ xát tạo tia lửa yêu. Cô sẽ chờ xem.
Cô tin rằng về sau sẽ có kịch hay để coi.
"Mẹ nuôi, con muốn ăn bò bít tết có được không ạ?" Thời điểm Kỳ Kỳ đi ngang qua tiệm cơm Tây, thấy mọi người bên trong đang ăn bò bít tết, nó cũng muốn ăn.
"Kỳ Kỳ, chúng ta chỉ ăn cơm thôi, món đó quá đắt!" Tống Tâm Dao cảm thấy ngại quá, cô đã ăn nhờ ở đậu nhà của Quách Y Y, nếu như chỉ có Kỳ Kỳ thì không sao.
Nhưng đằng này còn có cô.
"Được, chúng ta đi ăn bò bít tết. Mẹ nuôi đây vừa được lãnh tiền thưởng tháng này, mẹ cực vui nên cũng muốn ăn bò bít tết. Đi vào thôi!" Quách Y Y vui vẻ cười nói, nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỳ Kỳ, cô liền thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của nó. Chỉ là, cho đến tận bây giờ, yêu cầu của nó cũng không quá nhiều. Nếu như có thể thỏa mãn nó, cô sẽ làm.
Những năm qua, Quách Y Y đều ở cạnh Tống Dao Dao biết bạn mình thật sự chịu quá nhiều cực khổ. Lúc Kỳ Kỳ sinh ra, vì tiền sinh hoạt phí phát sanh, Tống Tâm Dao phải cõng con đi tìm việc. Nhưng chẳng có công ty nào nguyện thuê cô cả, cũng bởi vì cô vừa không có bằng cấp lại mang theo đứa bé.
Tống Tâm Dao chỉ có thể cõng Kỳ Kỳ đi khắp nơi tìm việc. Cuối cùng cũng có người tốt bụng thuê hai mẹ con giúp việc nhà trong khi bọn họ đi làm. Giữa trời giá rét, tay của Tống Tâm Dao ngâm trong nước, giặt tất cả quần áo cho những người kia.
Mà Kỳ Kỳ được cõng trên lưng, mùa đông vừa đến, gương mặt của Kỳ Kỳ vì lạnh mà nứt nẻ, đỏ hồng lên. Bao nhiêu lần Tống Tâm Dao nhìn Kỳ Kỳ rồi len lén khóc thút thít, cô vẫn luôn tự nói mình muốn cho Kỳ Kỳ có được cuộc sống tốt hơn.
Cho đến khi Kỳ Kỳ được hai tuổi, điều kiện cuộc sống của bọn họ cũng mới được coi là khá hơn một chút.
Tống Tâm Dao có thể để Kỳ Kỳ ở nhà mà đi đưa đồ ăn hoặc làm phục vụ bàn.
Chỉ hơn ba giờ đêm, cô mới có thể ở bên cạnh Kỳ Kỳ.
Cô làm thế để bọn họ đều được sống vui vẻ. Nhưng không bởi vì như vậy mà khiến tình cảm của Kỳ Kỳ với Tống Tâm Dao trở nên xấu đi. Ngược lại Kỳ Kỳ rất thích cô, một điểm này đã khiến cô rất vui.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
179 chương
30 chương
61 chương
1127 chương
12 chương
13 chương