Tổng giám đốc châu âu
Chương 2 : Rome, milan, venice, florence
Hành trình du lịch Italy lần này cũng là một phương pháp chơi đùa, đi một vòng rộng lớn, cuối cùng lại trở về Rome. Hơn mười ngày qua, tâm tình hứng thú của cô cũng vì anh ta mà không còn.
Biết rõ là không có kết quả nhưng trong lòng cô không có cách nào kiềm chế mình suy nghĩ đến anh, một cảm giác tối tăm vẫn bao phủ trong lòng cô.
Sáng sớm ngày mai, cô phải tạm biệt Italy về Đài Loan rồi.
Nghĩ tới đây, Thiên Tuệ như thế nào cũng không ngủ được. Văn Quỳnh sớm đã ngủ mê man vì mệt mỏi khi đi Shopping rồi. Cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa hàng điện tử, đã gần nửa đêm…
Thời gian, từng phút từng giây trôi qua. Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một ý.
Tới Italy lâu như vậy, ngoại trừ thưởng thức quang cảnh bên ngoài, buổi tối chính lại ở trong phòng. Không bằng thừa dịp trước khi về Đài Loan, đến quán bar ngồi một chút, coi như là thử nghiệm mới mẻ a.
Quyết định xong, cô đứng dậy, đem rương hành lý mở ra. Chuyến đi này, cô chỉ cầm duy nhất một âu phục màu sáng màu, lặng lẽ lấy ví ra khỏi gian phòng, cô đi thang máy đến tầng có quán Bar.
Nhưng, vừa mới đến cửa quán thì cô liền bị ngăn lại.
Thì ra người hầu bàn cho rằng cô vẫn còn ở tuổi vị thành niên, muốn ngăn cản không cho cô vào. Cô buộc lòng phải lấy hộ chiếu ra chứng minh mình đã sớm trưởng thành. Người hầu bàn kia xem qua, sau đó vội vàng xin lỗi cô.
Đoạn nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng gì đến hứng thú của cô. Dưới sự hướng dẫn của người hầu bàn, cô chọn một chỗ trong góc ngồi xuống, uống một ly bia.
Đêm đã khuya, ngắm nhìn bốn phía, vẫn có không ít người đang ở chung một chỗ nói chuyện phiến. Trong quán bar được bố trí một sân khấu, bày ra một cây đàn Piano, còn có một nữ ca sĩ đang cầm lấy Microphone hét, giọng hát của cô ấy vang lên khắp cả quán bar.
Đang chìm đắm trong tiếng hát của cô gái kia thì ở cửa quán bar xuất hiện hai nam nhân ,có hai màu tóc khác nhau. Vóc người họ anh tuấn như nhau, lại có một khí thế khác biệt, giống như là con báo mãnh liệt điên cuồng, vừa giống như một vật toả sáng khiến cho mọi người xung quanh phải ngắm nhìn.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mọi người yên tĩnh lại. Trong quán bar chỉ còn tiếng hát của nữ ca sĩ . Hai người đàn ông kia hoàn toàn không thèm để ý tới ảnh hưởng mà chính mình mang tới, tự mình chọn một bàn trống rồi ngồi xuống.
Là anh ta ?
Thiên Tuệ quả thật không thể tin vào mắt mình. Vào lúc cô sắp trở lại Đài Loan, cô cư nhiên còn được gặp lại anh, anh ta chính là người cô ngày nhớ đêm mong nhưng lại không biết tên.
Môi của cô mềm mại hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, khiến anh kìm lòng không được vừa hôn lại muốn hôn nữa.
Vốn là anh chỉ muốn an ủi nên mới hôn cô một cái, không nghĩ tới lại khiến cho anh không muốn ngừng lại. Tư Bì Nhĩ đưa tay ôm cô vào lòng.
Cô không có lòng tham, nhưng là lại không có ý tứ muốn từ chối, đôi tay cô dán chặt vào lồng ngực anh. Cô cảm thấy mùi nước hoa trên người anh đang từ từ bao quanh chính mình.
Không tốn chút sức nào, Tư Bì Nhĩ càng tiến thêm một bước chiếm lấy hơi thở của cô, khiêu khích cái lưỡi của cô, vừa mút vừa nếm nước bọt ngọt ngào của cô.
“ Thiên Tuệ…………..” – Thanh âm khàn khàn của anh vang lên gọi tên cô. Mười lăm tuổi, từ khi anh hiểu được tình yêu là gì, vẫn chưa có người nào khiến cho anh vừa hôn liền rơi vào trạng thái mơ hồ, mùi vị của cô thật là ngọt, thật mê người , như thể muốn làm cho anh mất đi khống chế…
Thanh âm của anh vang vọng bên tai Thiên Tuệ.
Nụ hôn nóng bỏng giống như một loại rượu mạnh khiến cho cô dường như quên mất mình đang ở đâu. Men say khiến cho đầu cô trở nên mơ hồ, cái gì không thể nghĩ ra.
Cảm thấy trái tim đang rung động, tay của cô tiến thêm một bước vòng tay ôm cổ anh, rụt rè đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn của cô không lưu loát lại rất vụng về , khiến cho phần dưới của anh càng nóng lên, kích thích dục vọng trong anh.
Anh cầm tay cô đưa vào miệng mình, cùng cô quấn quít.
Đầu của cô bây giờ hòan toàn bất tỉnh, toàn thân cô run rầy không dứt. Cảm giác khác thường này khiến cho hô hấp của cô dồn dập, nhịp tim đập liên hồi ngay cả cô cũng nghe thấy.
Cô bị anh cuồng nhiệt hôn mút, khiến cho cô thở không nổi. Toàn thân như có một cỗ dậy sóng lan tràn, thậm chí ngày càng rối roạn, khó đè nén.
Xem qua rất nhiều tiểu thuyết viết về cảnh như thế này, cô biết đây là gì…
Cô muốn anh……….
Bàn tay Tư Bì Nhĩ lặng lẽ dời xuống, trực tiếp đem cái mộng mượt mà của cô áp sát vào chỗ cứng rắn đang dâng trào của anh.
"Ưm…." – Nhiệt độ này khiến cho cô không nhịn được phát ra tiếng.
Môi của anh cuối cũng rời khỏi miệng cô, sau đó liền hướng tới cái mũi của c, lại hôn lên trán và huyệt Thái Dương, cuối cùng khéo léo trượt xuống tai cô, anh nhẹ nhàng cắn vàng tai của cô.
"A …..” – Từ trước đến giờ cô rất sợ nhột, muốn trốn tránh nhưng lại không thể.
Tư Bì Nhĩ khẽ cười, rất hài lòng với hiệu quả mà mình đã tạo ra. Bàn tay anh bắt đầu đi lên, khẽ xoa lấy bầu ngực của cô ngăn cách bởi bộ âu phục, ngón tay gảy nhẹ trêu chọc đỉnh núi kia, khiến cho cô liên tục rên rỉ.
Thiên Tuệ cảm thấy trong cơ thể mình giống như có một hơi nóng mãnh liệt, dưới sự vuốt ve của anh, trước đây cô chưa từng co cảm giác như thế này. Anh giống như một tên xâm lược từng bước xâm chiếm từng bộ phận trên cơ thể của cô, dường như chỉ trong nháy mắt cô sẽ bị chiếm đoạt, trong lòng liền có chút sợ hãi.
“ Thiên Tuệ, thân thể của em thật mềm mại………….” – Miệng của anh dán vào gáy của cô, khiến cho động mạch của cô nhanh chóng tăng vọt.
Giờ khắc này, cô đã thuộc về hắn.
Anh nhẹ nhàng kéo khoá kéo sau lưng cô xuống khiến cho cả bộ âu phục rơi xuống đất, trên người cô lúc này cũng chỉ còn một bộ nội y.
"A!" – Cô xấu hổ muốn che lại nhưng lại chậm một bước.
“ Không được che, em thật đẹp.” – Anh thì thào khen ngợi.
Ánh đèn chiếu xuống, da thịt của cô sáng bóng, rực rỡ hiện ra, trong đáy mắt ngượng ngùng lại thêm động tác thẹn thùng khiến máu của anh tăng nhanh không cố định.
Anh không nói thêm gì nữa, đưa tay bế cô lên đi tới giường, sau đó đặt cô xuống giường.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
1475 chương
64 chương
175 chương
261 chương
11 chương