Một ngày dài ở The Bass. Hoàng Lâm ngồi ở vị trí quen thuộc, một mình, chậm rãi thưởng thức một chai Rémy hạng nhất. Vũ Lục Hàn thành một đôi với Hàm Vũ Phong, ai cũng biết điều đó. Trần Hải Minh còn giúp họ ở bên nhau. Chỉ có một mình cậu, lần đầu tiên thấy thật sự thích một cô gái, trớ trêu thay, cô ấy lại là bạn gái của bạn thân cậu. Thật may mắn vì cậu chưa làm gì quá mức – cũng chẳng hiểu vì sao cậu không cảm thấy muốn làm gì quá giới hạn. Hoàng Lâm có một sự tôn trọng nhất định dành cho Vũ Lục Hàn. Ở cô có một điều gì đó, vừa kích thích, lại vừa bí ẩn. Tuy vậy, muốn một người nhưng lại không thể đoạt lấy là loại cảm giác lần đầu Hoàng Lâm phải trải qua. Và nó không dễ chịu chút nào. Một giọng nữ rất quen hô lên át tiếng ồn của đám đông trên sàn nhảy. Hoàng Lâm nheo mắt nhìn về phía đó, sửng sốt nhận ra Chu Bạch Thảo. Từ khi quen biết nàng, cậu chưa bao giờ thấy nàng uống quá một ly rượu và đứng nhảy trên sàn. Nàng vốn tuân thủ chế độ chăm sóc cơ thể rất hợp lý để múa ballet, không thể nào lại đứng ở kia, liên tục uống rượu và ăn mặc hở hang như vậy được. Có lẽ nào cũng giống như trường hợp của Vũ Lục Hàn, có một cô gái giống hệt Chu Bạch Thảo đang nhảy trên vũ trường sao? Hoàng Lâm không nghĩ ngợi nhiều, đứng dậy tự mình kiểm chứng để chắc chắn rằng mình không say. Cậu chậm rãi tiến đến gần cô gái giống Chu Bạch Thảo, đứng yên nhìn cô nàng điên cuồng nhảy nhót. Đúng lúc cô gái đưa chai rượu lên miệng, Hoàng Lâm không e ngại đoạt lấy. Cô nàng ấy hô ầm lên, quay lại nhìn thẳng vào cậu. “Lại là anh à? Mấy người bị làm sao thế nhỉ?” Đúng là Chu Bạch Thảo. Nàng đã say đến nỗi hai mắt đỏ hoe, mặt và tai cũng đỏ không kém. “Đây không phải là em!”, Hoàng Lâm tròn mắt bàng hoàng, chộp lấy cổ tay cô kéo ra khỏi đám đông. “Các người thì biết cái quái gì về tôi!”, Chu Bạch Thảo hô ầm lên, giãy giụa khi bị Hoàng Lâm kéo về phía ghế ngồi bên trong. “Chuyện gì xảy ra với em thế này?”, Hoàng Lâm lầm bầm ấn nàng ngồi xuống ghế. Chu Bạch Thảo đứng phắt dậy, lại bị cậu lập tức đẩy ngồi xuống. “Các anh đều là một lũ khó chịu”, Chu Bạch Thảo lầm bầm. Hoàng Lâm chống hai tay lên ghế, nhốt nàng ở giữa. “Nghĩa là hai người kia cũng bắt gặp em thế này rồi? Em có chuyện gì vậy?” Chu Bạch Thảo đột nhiên rơi nước mắt, nhìn đi nơi khác. “Em không tranh giành được, anh ạ”, nàng nói trong nước mắt, “Em không thể tranh giành được…” “Tranh giành cái gì? Em mất vai Thiên nga Trắng rồi ư?”, Hoàng Lâm nhìn vào mắt nàng, cố hỏi. Chu Bạch Thảo chỉ lắc đầu. “Em ghét cô ta…”, nàng đưa tay lau nước mắt, “Nhưng em lại không ghét cô ta…” “Anh chẳng nắm bắt được gì hết”, Hoàng Lâm cằn nhằn, “Anh muốn biết vì sao em uống say thế này. Em chưa bao giờ say!” “Anh à…”, Chu Bạch Thảo đặt hai tay lên vai cậu, “Anh đã bao giờ yêu ai… mà người ta không yêu anh chưa?” Chàng thư sinh tròn mắt nhìn nàng. Không lẽ… là vì Hàm Vũ Phong? “Em yêu cậu ta thật ư?” “Anh nghĩ em chỉ ngẫu hứng à?”, nàng đau khổ túm lấy ngực áo cậu, “Hoàng Lâm, em nghiêm túc, em nghiêm túc đấy! Em phải làm sao bây giờ…” Hoàng Lâm lặng người đi vài giây, nhìn cô gái chưa-bao-giờ-khóc giờ đang khóc nức nở trước mặt mình. Chu Bạch Thảo đau khổ khi Hàm Vũ Phong yêu Vũ Lục Hàn. Nhưng nàng không tranh giành, không thể hiện, nàng chỉ gặm nhấm nỗi đau một mình. Giống như cậu. Cậu không thoải mái khi mất Vũ Lục Hàn vào tay Hàm Vũ Phong. Giờ cậu đang ngồi uống rượu, một mình. Uống rượu thì giải quyết được gì cơ chứ? “Hay là chúng ta… giành lại đi?”, Hoàng Lâm nhìn nàng, nói ra một điều chính cậu cũng không tưởng tượng được. Chu Bạch Thảo tròn mắt nhìn cậu, nước mặt ngưng lại trên má. “Không thể…”, nàng nhìn cậu lầm bầm, “Mất đấy… Em sẽ mất anh ấy đấy…” “Em sẽ không mất ai cả”, Hoàng Lâm nhìn thẳng vào mắt nàng, quả quyết, “Anh cũng vậy. Chỉ cần chúng ta hợp tác với nhau…” “Không… chuyện này không đúng…”, Chu Bạch Thảo lắc đầu, “Hai người là bạn… Em cũng là bạn… Chúng ta đều là bạn…” “Anh không thể chấp nhận thế này được!”, Hoàng Lâm rít lên, “Anh chưa từng thất bại, chưa bao giờ! Và em nữa, trong đời em đã ngã trên sân khấu bao nhiêu lần mà vẫn đứng dậy được. Vì sao bây giờ lại không được?” Chu Bạch Thảo mở to mắt nhìn Hoàng Lâm. Nàng quen biết cậu đã vài năm nay, chưa bao giờ nàng thấy cậu mang một vẻ quyết liệt như vậy. Hoàng Lâm luôn tỏ ra lơ đãng, phóng khoáng, với một chút lãng tử của một người làm nghệ thuật. Bừa bãi và vô lo là những gì nàng nghĩ về cậu. Có phải do nàng đã say nên mới nhìn cậu khác lạ như vậy không? “Em không làm được”, nàng lắc đầu, “Em muốn chúng ta là bạn… Em muốn tất cả là bạn…” “Anh cũng không làm được!”, Hoàng Lâm bám vào vai nàng, “Anh không chấp nhận được cảm giác này. Anh đã thất bại! Hoàng Lâm đã thất bại đấy!” “Anh chẳng bao giờ thành công cả vì anh đâu có bắt đầu đúng cách”, Chu Bạch Thảo phì cười, lảo đảo vì choáng, “Anh cứ nghĩ rằng ai cũng thích anh… Nhưng không phải thế đâu…” Hoàng Lâm ngỡ ngàng nhìn nàng. “Nếu ép được… người ta thích mình”, nàng lẩm bẩm, “Thì anh Vũ Phong… sẽ yêu em lâu rồi…” Hoàng Lâm đổ người xuống ngồi cạnh nàng. Cậu tựa đầu lên thành ghế, nhìn lên trần nhà. “Lần đầu thích người ta lại bị từ chối gián tiếp như vậy… Anh sẽ cô đơn cả đời…”, cậu thì thầm. “Anh thích Vũ Lục Hàn thật à…”, nàng cười chua xót. Cô gái ấy chỉ xuất hiện vài tháng, đã khiến hai người lao đao vì mình. “Anh không biết…”, Hoàng Lâm thở dài, “Anh chỉ… không thể ngừng nghĩ đến… Có phải cái gì người ta không có, người ta càng muốn có không?” “Chính xác”, Chu Bạch Thảo cười, khua tay, “Nhưng rất tiếc, trò tán tỉnh miệng lưỡi của anh chẳng ăn thua gì đâu! Anh Vũ Phong và cô ấy ở cùng nhau cơ mà…” “Ở cùng nhau?”, Hoàng Lâm bật dậy. Chu Bạch Thảo chẳng phản ứng gì, cười khúc khích như thể cậu là kẻ lỗi thời. “Ở cùng nhau…”, Chu Bạch Thảo cười như đang nghĩ về một câu chuyện cười, “Anh ấy chưa bao giờ cho em vào nhà… Nhưng lại sống chung với cô gái ấy…” Hoàng Lâm vớ lấy chai rượu uống dở của Chu Bạch Thảo, uống một ngụm. Cay xè. “Không thể tin bọn họ lại gần gũi như vậy…” “Đúng đấy, đúng đấy…”, nàng với chai rượu trên tay cậu nhưng không thành, “Họ giấu tất, giấu tất… Chỉ có anh Hải Minh… Kẻ đáng ghét chẳng nói với ai…” “Chẳng trách…”, Hoàng Lâm thả lỏng người, phì cười, “Ngay từ đầu, anh đã chậm chân rồi…” “Hết khó chịu rồi nhé”, Chu Bạch Thảo đấm nhẹ vào tay cậu, cười lớn, “Chỉ có em… Nhanh chân hơn mà lại để tuột mất cho người đến sau…” Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má nàng. Cô gái này đầy tự trọng, Hoàng Lâm uống cạn chai rượu, một cô gái luôn ấm ức vì bị bỏ rơi, nhưng lại không muốn giành giật. Cô gái này chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Trong vài giây, Hoàng Lâm buộc mình phải nghĩ lại về Chu Bạch Thảo. “Đi về thôi”, cậu đặt vỏ chai rượu rỗng lên bàn, “Ngồi đây chẳng giúp ích gì hết.” “Không… anh về đi…”, Chu Bạch Thảo cúi đầu, phẩy tay, “Cứ về đi, em có tài xế đến đón rồi…” “Nhà em cách đây ba con phố”, Hoàng Lâm ra vẻ không quan tâm, “Em có muốn đi bộ về không?” Chu Bạch Thảo ngồi im trên ghế, cúi đầu. Nàng nhìn chai Rémy của cậu ở trên bàn, rượu vẫn còn hơn một nửa. Chu Bạch Thảo chỉ mặc áo croptop và váy da ngắn ngủi, rùng mình trong cơn gió buổi tối. Hoàng Lâm khoác lên vai cô áo khoác của cậu, lịch sự đi bên cạnh, nhét hai tay vào trong túi quần. “Lâu quá rồi…”, nàng sụt sịt mũi, “Chúng ta không tụ tập… Đã lâu quá rồi…” “Em không đến bữa tiệc của Mike”, Thư Sinh nhìn nàng. Chu Bạch Thảo vòng hai tay tự ôm lấy mình bên trong chiếc áo khoác của cậu, nhìn về phía trước. “Em biết chuyện gì sẽ xảy ra từ khi xem họp báo ra mắt trên mạng…”, Chu Bạch Thảo hạ giọng, “Và nó đã xảy ra…” “Em đã quyết định chấp nhận, sẽ không tranh giành”, Hoàng Lâm nói bâng quơ, “Vì sao còn phải tự hành hạ bản thân để làm gì?” “Em muốn quên thật nhanh”, nàng mếu máo, “Em làm sao dám đối mặt với họ khi mà chưa thể quên được anh ấy?” “Hãy làm như anh, yêu một ai đấy đi”, Hoàng Lâm phì cười, “Chẳng ích gì đâu, nhưng sẽ giúp quên đi tạm thời trong một vài thời điểm.” “Em không giống anh”, Chu Bạch Thảo ngước lên nhìn cậu, “Em chỉ muốn yêu người em tin tưởng mà thôi!” “Em đã tin tưởng những ai?” Nàng yên lặng, cứ thế bước đi mà không thèm hồi đáp. Hoàng Lâm không hối thúc, nhún vai lẳng lặng theo sau. Nàng đi rất nhanh. Hoàng Lâm bị bỏ lại phía sau, nhưng cũng không cố đuổi kịp. Cậu cứ thong thả đi đằng sau nàng, vì dù nàng có đi nhanh đến mấy, cậu chỉ cần vài bước chân cũng đuổi kịp rồi. “Đến nhà em rồi!”, Chu Bạch Thảo quay lại nhìn khi đứng trước cánh cổng xa hoa của căn biệt thự mình sinh sống, “Anh có thể về.” “Em sẽ không trả lời câu hỏi của anh sao?”, Hoàng Lâm nhoẻn miệng cười hỏi. Có thể vì đang say, nàng bỗng thấy nụ cười kia thật cuốn hút… “Em sẽ không trả lời, cũng sẽ không đứng đây đôi co với anh”, Chu Bạch Thảo dù bắt đầu sa sẩm mặt mày, vẫn quyết ngẩng cao đầu kiêu hãnh, “Anh về đi!” “Ít nhất anh cũng phải thấy em vào nhà”, cậu nhún vai, “Chúng ta quen biết nhau lâu vậy rồi, anh là bạn em. Anh sẽ không để em ở đây và đi. Nhất là khi, hai chúng ta chỉ có anh là người tỉnh táo.” “Đây là nhà em rồi, chuyện gì có thể xảy ra!”, nàng ngang bướng cãi lại. Nàng ấn chuông cửa, lè nhè ra lệnh người trong nhà mở cổng cho nàng. Cánh cổng chậm rãi mở ra, Hoàng Lâm vẫn đứng yên nhìn nàng dứt khoát đi qua cánh cổng. “Em vào nhà rồi. Anh về nhanh lên!” “Em ở một mình được chứ?”, cậu lại cười một lần nữa. Chu Bạch Thảo nhìn cậu chằm chằm, cúi đầu cười ha hả. “Nhà em không thiếu người làm! Em chẳng bao giờ ở một mình cả!” Hoàng Lâm bật cười trước câu nói ấy, nhún vai, không đáp mà quay lưng đi. Chu Bạch Thảo nhìn cánh cổng đang chầm chậm đóng lại, nhìn theo bóng lưng của Hoàng Lâm. “Khoan đã!” Chu Bạch Thảo chạy lại gần cổng, ấn một tổ hợp nút, và cánh cổng lại mở ra. Hoàng Lâm đã đi được một đoạn, dừng lại, nghiêng người chờ đợi. “Áo của anh…” Cậu nhếch môi cười, quay lại. Cánh cổng biệt thự họ Chu đã mở ra. Chu Bạch Thảo đứng một mình giữa khuôn viên rộng lớn. Nhỏ bé, cô đơn. Vương Vũ Lam không thể liên lạc với Hàm Vũ Phong được nữa. Hắn đã chuyển tự động mọi cuộc gọi từ số của nàng sang máy bàn của người thư ký Ronnie. “Tôi có thể giúp gì cho chị?”, Veronica, cô thư ký người Anh vẫn chăm chỉ nhận cuộc gọi – được chuyển từ máy bàn nội bộ sang máy bàn của riêng cô ở nhà để tiện bàn công việc những lúc hắn liên lạc – dù bây giờ đã khá muộn. Vũ Lam cắn môi. Vô vọng, đã ba lần gọi đều nghe thấy giọng cô thư ký này. “Tôi muốn gặp riêng ngài Chủ tịch”, Vũ Lam liều lĩnh nói, “Liệu tôi có thể… nói chuyện trực tiếp với…” “Xin lỗi chị”, Ronnie cắt ngang, “Ngài Chủ tịch của chúng tôi hiện không thể nhận cuộc gọi nào. Chị có muốn hẹn gặp ngài không?” “Tôi…”, Vũ Lam suy nghĩ nhanh, “Vâng, nếu ngay sáng mai thì tuyệt quá!” Veronica buộc lòng phải kiểm tra lịch làm việc của Hàm Vũ Phong. Công việc luôn theo cô kể cả vào những lúc cần nghỉ ngơi này. “Xin lỗi chị, tôi rất tiếc. Tháng này ngài Chủ tịch đã kín lịch hẹn. Chị có thể gặp ngài vào ngày mười bảy tháng sau, buổi chiều tối…” “Lâu như vậy thì làm được gì!”, Vương Vũ Lam giận giữ gắt lên qua điện thoại, “Tôi muốn gặp anh ấy ngay bây giờ!” “Rất tiếc, thưa chị”, người thư ký vẫn vô cùng kiên nhẫn, “Đã qua giờ hành chính. Ngài Chủ tịch không nhận bất cứ cuộc gọi nào, hay bất cứ cuộc hẹn nào. E là…” “Quỷ tha ma bắt các người đi!”, Vũ Lam rít lên, “Anh ta cố tình chuyển cuộc gọi của tôi sang đây! Cô tưởng tôi muốn nói chuyện với cô à?” “Thưa chị”, Ronnie hít một hơi để trấn an tinh thần. Là thư ký của Hàm Vũ Phong, đã một vài lần cô phải tiếp nhận những ca “đòi gặp” hắn như thế này. Phải nói rằng sức hút của ngài Chủ tịch khá lớn. Không chỉ khách hàng nữ, các đối tác nữ cũng luôn muốn đặt lịch hẹn không-phải-vì-công-việc. Đối với Ronnie, cô gái đang giận dữ này cũng là một trong số những đối tác đã bị hắn từ chối hẹn gặp. “Nếu đã như vậy nghĩa là Chủ tịch của chúng tôi không muốn liên lạc, hay tiếp nhận cuộc hẹn nào từ chị nữa. Tôi rất tiếc phải nói rằng tôi không thể làm được gì hơn…” “Phải rồi, phải rồi”, Vũ Lam bừng bừng lửa giận khi bị thư ký của hắn chọc vào đúng nỗi uất ức của mình, “Cô thư ký này, cô không biết tôi là ai đâu! Cô tưởng rằng tôi cần cô hẹn hộ tôi à? Có ngày tôi sẽ khiến cô mất việc đấy, con quỷ cái!” Ronnie không thể ngắt máy trước, nhưng không hề nghe nữa mà đặt ống nghe xuống bàn. Cô thở dài, làm thư ký của Hàm Vũ Phong chẳng dễ thở chút nào. Để mặc cho Vũ Lam liên tục mắng nhiếc, Veronica đứng lên, đến tủ lạnh tự tặng mình một ly vang đỏ, và thong thả ngâm mình trong bồn tắm. Ngày mai, công việc của cô sẽ lại chất chồng như núi đây! Chu Bạch Thảo thở gấp, ôm chặt lấy Hoàng Lâm. Cậu không ngừng hôn lên môi nàng, lên vai, hôn dọc xương quai xanh của nàng. Nàng luôn tay vào mái tóc của cậu, giật nhẹ mỗi khi cậu cắn vào da thịt nàng. Không thể tin mình lại làm điều này, nàng nhắm mắt, thở ra, cảm nhận bàn tay của cậu mang hơi ấm đi khắp cơ thể mình. Hoàng Lâm chạm đến đâu, nơi ấy lại nóng bừng lên, run rẩy. “Bố em… sẽ giết anh mất…”, Hoàng Lâm thở hổn hển, nhoẻn cười, hôn lên môi nàng. Chu Bạch Thảo lắc đầu, hôn nhẹ vành tai cậu. “Anh có biết… mẹ em… sẽ ủng hộ lắm không?”, cơ thể nàng thả lỏng, nhạy cảm trước mọi cử động của Hoàng Lâm. Cậu phì cười, gục đầu vào hõm cổ nàng. “Anh biết bác gái nghĩ gì”, cậu hôn rất nhẹ dọc xuống ngực nàng, “Nhưng bố em vẫn sẽ đánh anh một trận…” “Anh… nói nhiều thật”, nàng vò tóc cậu, căng người lên phản ứng lại khi Hoàng Lâm hôn bầu ngực của nàng. Hai má nàng đỏ ửng. Chẳng biết liệu nàng có còn đang say hay không. “Chúng ta… chỉ một lần thôi…”, Chu Bạch Thảo lẩm bẩm, rên lên khe khẽ khi Hoàng Lâm bỗng nhiên cắn nàng, “Em không biết… thế này là đúng hay sai…” “Em nói nhiều thật”, Hoàng Lâm đẩy cơ thể mình tiến lên, đối mặt với nàng, “Chỉ một lần thôi…” Cậu lại âu yếm hôn môi nàng. Chu Bạch Thảo nhiệt tình đáp lại. Nếu như có thể tạm quên đi Hàm Vũ Phong trong một vài khoảnh khắc, nàng nhất định sẽ làm. Không sợ mạo hiểm. Không hối hận. Vũ Lục Hàn thoải mái nằm trong lòng Hàm Vũ Phong. Hắn dù vậy vẫn không quên mang theo công việc về nhà, đặt laptop trên bụng, để Vũ Lục Hàn nằm gọn trên ngực mình, vòng tay qua người cô, vẫn liên tục lướt tay trên bàn phím. “Đi ngủ sớm đi nhé”, cô lẩm bẩm, nhắm mắt lại ngủ. Hàm Vũ Phong âu yếm cười, hôn lên tóc cô, vuốt ve: “Anh sẽ không để em bị thức dậy vì công việc của anh đâu”, rồi hắn đóng tất cả chương trình đang chạy, đặt máy sang một bên, nằm hẳn xuống ôm Vũ Lục Hàn. “Anh định cho em đi ngủ xong dậy làm phải không?”, cô rúc vào ngực hắn, miệng nói nhưng mắt vẫn nhắm tịt. Cô vốn định thức cùng hắn, nhưng rốt cuộc ấm quá lại muốn thiếp đi. “Anh không muốn dậy nữa”, hắn thành thật, kéo cao chăn lên và ôm cô rất chặt. Vũ Lục Hàn túm lấy hắn, ngáp dài. “Anh không sợ mất việc à?” “Anh là người tạo ra công việc mà”, hắn mỉm cười, chạm tay lên má cô, nhìn vào gương mặt đang buồn ngủ, “Công việc bây giờ của anh là ở bên cạnh em.” “Thôi nào…”, Vũ Lục Hàn lẩm bẩm, má hồng lên, “Đi ngủ nào…” Hàm Vũ Phong phát điên trước biểu hiệm đáng yêu của cô, bật cười, hôn môi cô rất lâu. Vũ Lục Hàn cắn vào môi hắn. “Ngủ ngon nhé…”, cô líu ríu, rúc hẳn đầu vào cổ hắn để hắn không giở trò được nữa. Hàm Vũ Phong cười hạnh phúc, thả lỏng người, đi vào giấc ngủ rất nhanh. “Chúc ngủ ngon, Tiểu Hàn của anh.” Điện thoại của Hoàng Lâm reo lên. Là tin nhắn thứ ba. “Anh không xem à?”, Chu Bạch Thảo nằm bên cạnh cậu, nhắc nhở. Cậu liếc nhanh vào màn hình điện thoại, rồi lại đặt máy lên mặt tủ đầu giường. “Không quan trọng đâu”, rồi cậu quay sang nhìn nàng, “Em nên ngủ đi. Em vẫn còn say lắm.” “Lạ nhỉ”, nàng tỏ vẻ ngây thơ, “Em nhớ là số điện thoại này của anh không dùng trong công việc. Chỉ có bọn em và mấy cô nhân tình biết. Không quan trọng… nghĩa là không phải anh Vũ Phong, anh Hải Minh, hay Vũ Lục Hàn…. Vậy thì ai…?” “Em tò mò như vậy từ lúc nào thế?”, Hoàng Lâm nhăn nhó, nhếch miệng cười, quay sang cắn nhẹ vào môi dưới của nàng. “Em đang cố tỏ ra tỉnh táo phải không?” “Không, em tò mò thật!”, Chu Bạch Thảo cười khúc khích, “Anh đang tìm người mới để quên đi sao?” “Không phải người mới”, Hoàng Lâm lăn xuống bên cạnh nàng, dùng hai tay gối đầu, “Cô gái này là nhân viên mới của anh.” “Nhân viên? Anh tán tỉnh nhân viên của mình á?”, Chu Bạch Thảo nhổm dậy sửng sốt. “Không phải, anh không nghĩ rằng cô ấy lại trúng tuyển”, Hoàng Lâm cười trừ, “Thực chất, cô ấy là người duy nhất Vũ Lục Hàn gọi là bạn. Khá xinh, còn độc thân. Quan trọng là anh nhận ra cô gái đó ngay từ khi nhìn thấy anh, đã xỉu luôn rồi. Có vẻ cô ta rất ngưỡng mộ anh. Vì thế, anh quyết định…” “Tán tỉnh bạn của Vũ Lục Hàn để quên Vũ Lục Hàn? Chà, thông minh quá đi!”, Chu Bạch Thảo cười mỉa mai. Nàng nằm quay người về phía cậu, chống một tay lên đỡ lấy đầu, “Thành công rồi chứ?” “Tất nhiên là thành công”, Hoàng Lâm át đi vẻ mỉa mai của nàng bằng ánh mắt nghiêm túc, “Nhưng thật ra anh tán cô gái đó không phải để quên Vũ Lục Hàn.” “Thế để làm gì?” “Để Vũ Lục Hàn thấy anh là người bạn trai tốt như thế nào.” Chu Bạch Thảo ngẩn ngơ trong giây lát. “Chẳng hiểu gì…” “Bạn của Vũ Lục Hàn, đương nhiên sẽ luôn ở bên cạnh Vũ Lục Hàn”, Hoàng Lâm nhoẻn miệng cười, “Khi anh ở bên cạnh bạn của Vũ Lục Hàn, anh sẽ làm nhiệm vụ của một người bạn trai tốt. Vũ Lục Hàn sẽ thấy điều đó, có thể ghen tỵ, có thể sẽ thích anh…” “Thật xảo quỵêt!”, nàng thốt lên, “Nhưng không thông minh. Người như Vũ Lục Hàn không bao giờ yêu người yêu của bạn mình đâu!” “Tất nhiên là anh biết”, Hoàng Lâm nhún vai, “Anh chỉ cần đợi đến khi Vũ Lục Hàn thích mình, lại nhờ Mike tán tỉnh cô gái kia. Cô ấy chia tay, anh đau khổ, anh về với Vũ Lục Hàn. Mike muốn làm gì thì làm. Problem solved!” “Vậy cô gái kia chẳng phải là nạn nhân à?”, Chu Bạch Thảo nhíu mày, “Để tán tỉnh một người, anh phải tốn công hi sinh người khác như vậy ư?” “Thực chất anh chưa làm gì nhiều”, Hoàng Lâm thở dài, “Bởi như vậy thì tàn nhẫn quá. Anh mới đưa cô gái ấy đi ăn vài lần, thỉnh thoảng đưa đi chơi, buổi tối hứng lên thì gọi điện hoặc nhắn tin… Cô ấy chẳng qua thích anh sẵn rồi nên nhanh đổ thôi, chứ chừng ấy thực chất chưa là gì…” “Anh làm người ta thích anh mất rồi, Vũ Lục Hàn lại yêu người khác. Giờ anh tính sao?”, Chu Bạch Thảo nhìn cậu. Hoàng Lâm nhìn lướt qua nàng, lại thở dài, phóng ánh mắt lên trần nhà. “Anh chẳng biết phải làm gì”, cậu thú nhận, “Anh sẽ lạnh nhạt dần với cô ấy. Ít ra để khỏi cảm thấy tội lỗi…” “Ôi, Hoàng Lâm”, nàng thả người xuống đệm, kéo chăn lên tận cổ, kéo dài giọng, “Em phải nghĩ lại về anh thôi… Chẳng thể tin đây là Hoàng Lâm em từng biết…” “Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối”, cậu quay sang nhìn nàng, đáp trả ngay lập tức, “Vì thế, đừng tin tưởng những người làm nghệ thuật.” “Vậy giờ em phải làm sao?”, nàng cũng nhìn cậu, vờ đưa mắt xuống dưới cơ thể mình. Ánh mắt Hoàng Lâm nheo lại, mờ đục. “Cho đến lúc này, nghệ thuật vẫn là cảm nhận cái đẹp” Cậu tặng nàng một nụ cười, rồi rất nhanh chóng vươn lên nằm trên cơ thể nàng, chống tay lên giường, cúi đầu nhìn Chu Bạch Thảo. “Anh đang chờ đợi một người phê bình nghệ thuật ư?”, Chu Bạch Thảo nhoẻn miệng đùa giỡn. Hoàng Lâm tặc lưỡi. “Anh chờ đợi một kẻ dâng hiến bản thân mình cho nghệ thuật.” “Tình cờ là em tìm thấy người ấy rồi…”, nàng vươn người lên, thì thào. Sau hai mươi ba năm, lần đầu tiên căn phòng của Chu Bạch Thảo lại nóng lên như thế. (Còn tiếp)