Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 66
“Này, em đã là bạn gái tôi. Nằm ngủ cùng một chỗ với tôi cũng không được à?”
Hàm Vũ Phong ngồi trên ghế trước bàn làm việc, xoay sang phía Vũ Lục Hàn, tay chống lên bàn; trong khi Vũ Lục Hàn tung chăn của mình ra trên chiếc giường quen thuộc gần cửa sổ. Cô dửng dưng như không nghe thấy sự khẩn thiết trong giọng nói của hắn, nhún vai:
“Em đâu có phải bạn gái anh!”
“Ôi Chúa ơi, em vẫn không chấp nhận tôi ư?”, hắn vờ rầu rĩ, “Tôi phải làm gì để có được trái tim sắt đá của em bây giờ…”
Cô phì cười nhưng không nhìn hắn. Anh không cần làm gì đâu, tôi vốn đã đổ lâu rồi! Chỉ là…
“Em không cho tôi cơ hội được ôm em ngủ à?”, hắn than thở đầy vẻ tiếc nuối khi thấy Vũ Lục Hàn ngồi lên giường của cô, đang cởi áo khoác ngoài và vắt lên chiếc bàn thủy tinh trước mặt.
“Anh đã có… ừm… hơn cả ôm rồi!”, cô đỏ mặt khi tưởng tượng lại nụ hôn lúc nãy cùng hắn. Hàm Vũ Phong cắn môi, bất ngờ đứng dậy. Vũ Lục Hàn vừa chui được hai chân vào chăn thì hắn đã đến gần cô. Cô chỉ giương mắt lên nhìn mà không có phản ứng gì.
“Chúng ta đã ngủ chung giường hai lần rồi mà…”, hắn phụng phịu như một đứa trẻ, cúi xuống để nhìn ngang tầm mắt cô, “Tôi không làm gì em, tôi cam đoan sẽ không làm gì em mà!”
“Tôi không sợ Ngài làm gì tôi!”, cô đẩy vai hắn ra để tránh gần gũi, rồi chui người vào trong chăn, “Những lúc ấy là tình thế bắt buộc. Bây giờ em có giường của em, nhất định không ngủ với anh!”
“Em thật khó lay chuyển…”, hắn thở dài, ngồi xổm xuống, gương mặt đã ngang với cô, “Vậy một nụ hôn chúc ngủ ngon có được không?”
“Nhanh thôi nhé!”, cô chần chừ một lúc rồi rụt rè đề nghị. Tất nhiên rồi, được người mình yêu hôn chúc ngủ ngon là điều ngọt ngào mà bất cứ ai cũng từng mơ đến. Vũ Lục Hàn cũng không ngoại lệ.
Hàm Vũ Phong cười mãn nguyện, cúi xuống, ghé sát môi cô nhưng dừng lại khi chỉ còn cách một chút ít.
“Tôi sẽ chờ đợi để chinh phục em, Vũ Lục Hàn. Tôi yêu em…”
Kèm theo đó là nụ hôn nhẹ chỉ dài vài giây. Vũ Lục Hàn cảm tưởng đã được đắm mình trong bồn nước ấm trải đầy cánh hoa hồng thơm ngát, một cảm giác thư thái, ngọt ngào và thoải mái. Chà, tôi sẽ nhanh chóng quen với điều này thôi, cô thầm nhủ. Vậy là hắn không biết cô cũng yêu hắn? Biểu hiện của cô rõ ràng quá rồi còn gì? Chỉ là… cô còn vướng bận một vài bí ẩn xung quanh cuộc sống của hắn. Nếu cứ chờ đợi hắn giãi bày về bản thân thì sẽ già mất. Vũ Lục Hàn phải tự mình tìm hiểu vậy – coi như một sự chuẩn bị trước cho đến khi hắn hứng thú kể cho cô nghe về mình. Động lực đầu tiên chỉ có thể là cô nàng trong bức ảnh trên bàn làm việc của hắn. Hắn đã rất nhanh chóng cất đi khung ảnh trên bàn đằng kia; chắc chắn hắn muốn che giấu khỏi cô. Vũ Lục Hàn chỉ cần biết cô gái ấy là ai thôi mà. Cô đâu có ghen tuông đến mức không biết phải trái là gì… Cứ thế, Vũ Lục Hàn rơi vào cơn mê, với nụ cười tỏa nắng của hắn; với cô gái đang bắt tay hắn, đôi mắt đẹp tự tin nhìn hắn không rời; với cô nàng xinh đẹp trong khung tranh được nâng niu ở vị trí trang trọng trên bàn làm việc của người cô yêu…
Sáng hôm sau, Vũ Lục Hàn tỉnh dậy trước Hàm Vũ Phong. Lần đầu tiên khi ngủ dậy, cô thấy hắn còn đang ngủ. Cô liếc nhìn đồng hồ, còn tận hơn một tiếng mới đến giờ báo thức. Cô đã dậy khá sớm, và Vũ Lục Hàn lo ngại bởi gần đây cô không ngủ được nhiều. Cô chậm chạp chui ra khỏi chăn, mặc vào áo khoác của mình, rồi nhẹ nhàng băng qua chỗ hắn để xuống nhà. Đêm qua chắc chắn hắn thức rất muộn, hắn thậm chí còn không hề thu dọn trước khi ngủ. Máy tính cá nhân vẫn đang hoạt động; một sấp giấy tờ và hồ sơ bày trên bàn, trông như những báo cáo tài chính và hợp đồng kinh doanh, được chặn lại bởi chiếc điện thoại đang sạc; gạt tàn đã có vài đầu lọc thuốc lá, trước đó cô không hề thấy, chứng tỏ hắn đã hút thuốc trong lúc làm việc; một lon bia rỗng; và ở bậc thang thấp gần giường hắn là lon bia đã vơi nửa, có vẻ hắn mệt khi đang làm việc nên đã ra giường nghỉ, cuối cùng ngủ quên. Hắn có vẻ mệt mỏi thật sự, ngủ rất say. Vũ Lục Hàn ngồi xổm bên cạnh giường hắn, cười nhẹ nhàng. Cô chưa bao giờ được nhìn hắn ngủ. Hắn thường quay lưng lại với cô, hoặc chính cô quay lưng lại hắn; hơn nữa cô thường xuyên tỉnh dậy khi hắn đã thức dậy rồi, thời điểm như lúc này có thể không diễn ra lần nữa. Vũ Lục Hàn rón rén với lấy lon bia còn một nửa, đi lại gần bàn làm việc và bắt đầu dọn dẹp mọi thứ thừa thãi trên bàn. Hắn đã dặn cô ngày đầu tiên làm việc: không được đụng đến bàn này. Vì thế cô gần như không đụng chạm, lau bàn cũng không. Hắn không mấy khi để bàn làm việc bừa bộn, đây có lẽ là lần duy nhất, chí ít là cô mới thấy lần đầu tiên. Để tránh không xáo trộn những thứ quan trọng, cô chỉ dọn duy nhất những lon bia và cái gạt tàn, giấy tờ nào để lơ lửng trên mép bàn thì cô đẩy lại vào trong. Khung hình trên bàn đã mất, hắn chắc chắn đã cất đi vì không muốn cô nhìn thấy. Vậy một nghìn phần trăm bức hình trên bàn này cũng là ảnh của cùng một cô gái… Cô xị mặt xuống, thở dài, xoay người lấy ngón tay thu lại vài tàn thuốc bị rơi xung quanh gạt tàn, vô tình đá vào ổ điện dưới chân làm điện thoại của hắn xô lệch. Cô vội vàng cúi xuống cắm lại sạc điện thoại thật chắc, ngẩng đầu lên đẩy điện thoại của hắn về chỗ cũ, thì một tin nhắn được hiện đầy đủ ở màn hình điện thoại vô tình đập vào mắt cô.
“Em có thể gặp lại anh không?”. Từ một người tên Emily.
Vũ Lục Hàn thất thần hồi lâu, dù tự an ủi rằng đây chỉ là một người bạn nước ngoài của hắn, nhưng trong thâm tâm đã mường tượng được ai. Linh cảm của cô đột nhiên mạnh mẽ không ngờ, và người lại hiện về ám ảnh trong suy nghĩ chính là cô gái bắt tay Hàm Vũ Phong tại bữa tiệc. Một ánh mắt của sự dây dưa, rõ ràng là có quen biết từ trước, vậy mà hắn trước sau đều phủ nhận. Một người mới gặp hắn, mà đã có thể nhìn cô như đang lột trần, phán xét. Không, cảm giác của phụ nữ mạnh mẽ lắm. Cô gái ấy còn hơn cả quen biết. Vũ Lục Hàn biết Chu Bạch Thảo yêu đơn phương hắn, mới có thể xấu tính với cô. Nhưng cô Vũ Lam kia không thể bỗng dưng soi mói cô nếu chỉ mới gặp hắn. Cứ cho là hắn có thừa sức hấp dẫn để một cô nàng thích mình ngay từ lần đầu tiếp xúc, hãy cứ nhìn vào Vương Tuệ Lan, nhưng cũng không thể đến mức khiến người ta tỏ ra thù hằn với các cô gái khác hắn đi cùng. Nếu thật sự Vũ Lam là nữ chính trong những khung ảnh của hắn, chắc chắn cô phải tìm ra quan hệ của hắn và cô ta. Cô rùng mình khi nghĩ đến việc họ yêu nhau. Cô đã nghĩ hắn có thói quen tán tỉnh các cô nàng họ Vũ – mà cô hiện đang là nạn nhân. Dù có vậy, Vũ Lam chắc chắn phải là người rất đặc biệt để được hắn đóng khung ảnh, ngắm hàng ngày. Điều này thật điên rồ, cô tự mình an ủi, Hàm Vũ Phong có vẻ không phải loại người một lúc yêu nhiều người. Hắn đã có thể cặp kè với Chu Bạch Thảo từ lâu rồi, nhưng hắn không làm thế. Hắn dù từng bị cô bắt gặp đang hôn Chu Bạch Thảo vô cùng thắm thiết trong cái nhà tắm chết tiệt mà cô sẽ không đời nào quay lại, thì hắn cũng bằng cách nào đấy dứt khoát mối quan hệ lằng nhằng ấy rồi. Mà cô cũng chẳng biết nữa. Bởi hắn có còn dây dưa với Chu Bạch Thảo hay không, cô chẳng thể kiểm soát. Cô không hề muốn làm một cô bạn gái lúc nào cũng muốn kiểm tra điện thoại của bạn trai, nhưng giờ đây ý nghĩ sợ hãi trong cô đang ở mức báo động. Cô hoang mang trước những hành động khó hiểu của hắn, trước lối suy nghĩ bí ẩn, khác người và thói kiệm lời vô cùng khó chịu ấy. Có thể hắn là người rõ ràng trong công việc, nhưng rõ ràng trong tình cảm thì không dám chắc. Bây giờ, nếu cô hỏi vì sao yêu cô mà hắn còn muốn đi dự tiệc cùng Chu Bạch Thảo, có lẽ hắn sẽ chuyển hướng cuộc nói chuyện sang vấn đề tin tưởng nhau và rồi lặp đi lặp lại câu nói “Tôi yêu em” sáo rỗng. Điều bất cứ ai cũng cần trong tình yêu đó là sự chắc chắn. Và Hàm Vũ Phong thì thiếu xót trầm trọng.
Hắn cựa mình khiến cô bừng tỉnh. Cô quay lại nhìn, hắn vẫn còn ngủ. Vũ Lục Hàn không thèm bận tâm đến tàn thuốc vương trên mặt bàn nữa, thả luôn lon bia rỗng vào gạt tàn rồi cầm những thứ đồ cần dọn đó đi nhanh xuống nhà. Cô đang hoang mang, và chắc chắn không tiện đối mặt với hắn. Phải làm cho ra lẽ, cô tự hứa với mình. Đến khi hiểu rõ ngọn ngành, cô thổ lộ tình cảm của mình cho hắn cũng chưa quá muộn. Hắn có lẽ biết cô cũng yêu mình, chỉ là phải chờ đợi lời thú nhận của cô để làm mọi thứ trở nên chính thức mà thôi. Bởi vì hắn không chịu nói, nên cô đành phải tự thân đi tìm. Chuyện tình cảm này chậm trễ, là từ hắn mà ra!
“Em đã dậy rồi hả?”, Hàm Vũ Phong rất đỗi ngạc nhiên khi tỉnh dậy và nhận ra Vũ Lục Hàn đang ở trong bếp. Hắn biết mình ngủ quên, nhưng vẫn nhớ để thức giấc trước Vũ Lục Hàn. Mọi ngày, lúc này cô vẫn còn say ngủ. Phải tới mười lăm phút nữa báo thức của cô mới reo; lúc ấy hắn cũng đã kịp chuẩn bị đồ ăn sáng. Vũ Lục Hàn không đáp lại câu hỏi của hắn, tất nhiên là tôi dậy rồi, tôi đang đứng lù lù đây mà. Cô không biết làm pancake đẹp như hắn, nhưng một bữa sáng đầy đủ thì cô không phải không thể chuẩn bị; bao năm nay bố mẹ cô vẫn luôn thức dậy với bữa sáng đã sẵn sàng. Hàm Vũ Phong bước ra từ phòng tắm, đến ngay chỗ cô, không ngần ngại ôm gọn lấy cô từ sau lưng.
“Nếu em cố ý dậy sớm để làm điều này thì tôi không ủng hộ đâu”, hắn nói kèm một nụ hôn lên má. Vũ Lục Hàn rùng mình khe khẽ, tỏ ra điềm nhiên:
“Có lẽ chỉ là em dậy sớm thôi. Sau này anh có muốn cũng chưa chắc đã có cơ hội như lúc này đâu.”
“Em nói đúng”, hắn bật cười, dụi đầu hít lấy hương thơm nhẹ nhàng trên cổ cô, “Tôi hi vọng sau này chúng ta có thể ôm nhau ngủ trong lúc một người giúp việc được thuê nào đấy chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng ta…”
“Thật ra thì…”, cô hô lên và xoay nửa người lại, chống tay lên ngực hắn để giữ khoảng cách, “Nếu anh có thói quen yêu tất cả những người giúp việc của mình thì anh không nên thuê thêm bất kì ai nữa.”
“Này, em vẫn nghĩ em là người giúp việc của tôi sao?”, hắn thốt lên sửng sốt, nhìn cô như không tin vào những gì mình vừa nghe, “Tôi không thường xuyên yêu nhân viên của mình đâu!”
“Good for you”, cô trợn mắt với hắn rồi xoay người để thoát khỏi cái ôm, mang đồ ăn sáng đi về phía chiếc bàn kính lục giác. Hàm Vũ Phong đứng sững một lúc, phá lên cười, nhìn cô, khoanh tay lại.
“Có phải đêm qua em nằm mơ thấy tôi đi hẹn hò cùng bạn em không thế? Vì thái độ của em cứ như vẫn đang giận dỗi vậy!”
“Không, nếu Vương Tuệ Lan đủ tốt, em mong anh có thể thử hẹn hò với cô ấy”, Vũ Lục Hàn nhún vai, thản nhiên ngồi ăn mà không chờ đợi hắn. Hàm Vũ Phong nheo mắt đánh giá tình hình, lững thững đi về phía Vũ Lục Hàn đang ngồi.
“Em bảo tôi hẹn hò người khác trong khi tôi đã tỏ tình với em? Em có biết tôi sẽ nghĩ đó là một sự từ chối không?”, hắn chống một tay lên bàn, nghiêng người về phía cô; tay kia đút túi quần, bộ dạng tuyệt đối khệnh khạng, qua loa. Hắn làm như đây là một trò đùa hài hước vậy.
“Em không biết… có thể giết thời gian trong lúc chờ đợi một sự đồng ý…”, cô nhún vai, rồi cúi đầu, không thèm nhìn hắn. Hàm Vũ Phong lặng đi một lúc lâu, ngồi vào ghế đối diện cô, vừa ăn vừa nhìn cô và phân tích. Chẳng có ai lạ lùng như con bé này, chẳng có ai khuyến khích người mình thích đi hẹn hò người khác. Cô ấy có thích mình thật không, hay mình lại ngộ nhận rồi?
“Thật ra em…”
“Đợi tôi một chút”, đúng lúc Vũ Lục Hàn lên tiếng thì điện thoại của hắn reo lên ở trên tầng. Hắn mỉm cười với cô rồi chạy lên, có lẽ là một cú điện thoại công việc…
Sau một lúc yên lặng, Hàm Vũ Phong đi xuống, tần ngần nhìn cô, nói:
“Trưa nay… có lẽ tôi không thể đến trường đón em được. Tôi có hẹn đột xuất, nhưng sẽ về như mọi ngày vào lúc ba giờ chiều…”
“À vâng”, Vũ Lục Hàn đáp nhỏ, “Không sao, em…”
“Tôi sẽ cho người đến đón em, đưa về căn hộ của tôi trong khách sạn. Em ở đó đợi tôi, tôi sẽ gọi điện và cho em mã số cửa”, hắn vươn người về phía cô, đưa tay vén tóc cô ra phía sau tai để nhìn rõ khuôn mặt đang cúi, “Em phải đi về an toàn đấy.”
“Em có thể về với bố mẹ…”, cô lập bập nói, “Rồi khi xong việc, anh gọi điện cho em…”
“Không, em không được ở bất cứ đâu không nằm dưới sự quản lý của tôi”, hắn chau mày, “Tôi tin tưởng bố mẹ em, nhưng tôi không tin tưởng bạn của em.”
“Bạn nào?”
“Những người bạn từ trên trời rơi xuống ấy”, hắn cười khẩy, ăn nốt bữa sáng còn lại trên bàn và đứng dậy, “Tôi đi thay đồ. Em cũng nên chuẩn bị nếu không muốn trễ. Hãy nhớ, tôi sẽ gọi điện cho tài xế của mình để chắc chắn em về đúng nơi an toàn. Đừng khiến tôi trông giống một tên biến thái thích kiểm soát.”
Anh đang như vậy đấy, cô gườm gườm nghĩ. Tốt thôi, hắn đi việc của hắn, cô cũng đi việc của cô. Ngày hôm nay không chỉ có hắn bận rộn.
“Tài xế của tôi là một người Thụy Sĩ. Anh ta hiểu tiếng Anh nhưng có lẽ sẽ không thông thạo lắm. Chúng tôi hay trao đổi bằng tiếng Ý”, hắn nói khi xe gần đến trường cô, “Tên của anh ta là Juliano. Tuy vậy, anh ta sẽ rất thích khi được gọi là J.”
“Anh nói được bao nhiêu ngôn ngữ vậy?”, Vũ Lục Hàn nheo mắt hỏi. Hắn mỉm cười.
“Sáu. Ngoài hai thứ tiếng chính thức, tôi biết tiếng Tây Ban Nha, Pháp, Ý, Đức. Tôi có thể đọc tiếng La tinh nhưng không thể nói thuần thục.”
“Anh có điều gì để chứng minh không?”, Vũ Lục Hàn cười ám muội, dò hỏi. Cô biết hắn thừa sức làm được, chỉ là cô muốn một sự thách thức thôi.
“Mucho gusto. Je m’appelle James Adam. Du hast wunderschöne augen. Hai qualcosa in programma per stasera? Possiamo andare a cena?”
(Rất hân hạnh – Spain. Tôi là James Adam – France. Đôi mắt của em thật đẹp – Germany. Em đã có kế hoạch gì cho buổi tối nay chưa? Chúng ta có thể đi ăn tối? – Italy)
Hàm Vũ Phong đã khiến cô đóng băng hoàn toàn. Cô trợn tròn mắt lên nhìn hắn, không thể hiểu mình vừa nghe cái gì.
“Em đúng là đáng yêu!”, hắn phì cười, dừng xe lại. Vũ Lục Hàn ngây ra, nhìn chằm chằm gương mặt đang giãn ra đầy thỏa mãn kia. Hắn nhếch miệng cười, lướt nhẹ tay lên má cô khiến cô rùng mình bừng tỉnh. Phải rồi, đây là trường học…
“Em sẽ… em phải vào lớp… Hẹn gặp anh…”, cô lắp bắp, vội vàng nhào ra khỏi xe. Cô chỉ còn thấy thấp thoáng nụ cười nửa miệng kiêu ngạo của hắn khuất lấp sau lớp kính xám mờ, lướt đi trước mặt.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
15 chương
30 chương
11 chương