Hết thời gian. Đèn trong căn phòng khiêu vũ bật sáng. Những tiếng vỗ tay vang lên, và các cặp đôi nhìn nhau đầy ngỡ ngàng. Chẳng có ai tìm thấy đúng bạn nhảy của mình. Thế nhưng, gây bất ngờ nhất chính là Hàm Vũ Phong. Hắn không những bắt nhầm cặp, lại vô cùng thoải mái ôm lấy cô gái ấy. Không ai không nhận ra vị hôn phu của Từ Thiên, và những chiếc máy ảnh nháy lên liên tục. Vũ Lục Hàn ngại ngùng cúi đầu để tránh máy ảnh, trái lại, Hàm Vũ Phong rất thoải mái vòng tay ôm lấy cô gái ấy, nhìn thẳng vào một vài ống kính. Đứng cách họ ba người, Chu Bạch Thảo sững sờ trước cảnh tượng ấy. Nàng không bao giờ tin hắn lại tìm đến cô chính xác như vậy. Nàng cũng không biết tại sao tìm thấy cô hắn lại thay đổi hoàn toàn như thế. Đi bên cạnh nàng, Hàm Vũ Phong như một bức tượng đá, lạnh băng, không cười, ít nói. Hắn suy tư nhiều hơn, thường xuyên hút thuốc. Hắn chẳng cười đùa, tiếp nhận mọi thứ vô cùng hờ hững. Chu Bạch Thảo đã cực kì khổ sở để kéo hắn ra khỏi trạng thái lạnh lùng đáng ghét ấy, nhưng hoàn toàn thất bại. Nàng tự nhủ đêm nay sẽ tìm cách khiến hắn vui lên, vậy mà cô gái kia một lần nữa lại phá hỏng mọi thứ. Bất chấp Hoàng Lâm vẫn thể hiện tình cảm với cô, Vũ Lục Hàn dường như không hề bận tâm đến. Chu Bạch Thảo giận sôi trong lòng, Từ Thiên vì sao bây giờ chưa tới? Điều gì giữ chân anh lâu đến vậy? Hoàng Lâm ở ngay cạnh Vũ Lục Hàn, cậu đang đứng cùng Dương Dương. Cậu bất lực nhìn về cô gái đi cùng mình đêm nay đang lọt thỏm trong vòng tay cậu bạn thân, rõ ràng giữa họ có một điều gì đó bị giấu giếm. Cậu không thể vội vàng được, chừng nào chưa tìm ra bí mật giữa họ là gì. Hàm Vũ Phong là bạn thân, bạn thân phải ở trên mọi cô gái. Nhưng tại sao nhìn họ bên cạnh nhau, trong cậu hình thành rõ một sự ghen tuông đầy khó chịu. Hoàng Lâm chưa bao giờ thất bại trước bất cứ cô gái nào, tuy nhiên cũng chưa bao giờ có một cô gái nào từ chối cậu mà chạy đến bên hai người bạn của cậu. Không yêu người yêu của bạn, đó là điều cấm kị. Vũ Lục Hàn chắc chắn không phải người yêu của hắn. Hãy phải phép, Hoàng Lâm. Hãy bình tĩnh, cô ấy sẽ là của cậu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. “Thật là một bất ngờ thú vị!”, bà Chu hô lên để trấn áp không khí, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn con gái mình rồi nhìn sang Hàm Vũ Phong. Trong thâm tâm bà luôn coi hắn như một người “con rể”, hắn đối xử với con gái bà như một quý ông thực thụ, Chu Bạch Thảo dường như cũng có tình ý với hắn, hai đứa lại vô cùng đẹp đôi. Bà rất đỗi bất ngờ khi ngay tại đây, hắn công khai vai kề vai với một cô gái khác, người mà bà chưa gặp bao giờ. Bà không trách khi hắn không tìm được con gái bà, trò chơi này chỉ may rủi vậy thôi. Nhưng dù có bắt được cô gái nào đi chăng nữa, hắn cũng nên tỏ ra đứng đắn, như những chàng trai khác chỉ đơn giản là đứng nghiêm lịch sự bên cạnh cô gái mình tìm được. Bà không nghĩ Hàm Vũ Phong lại thiếu chuyên nghiệp như vậy, có vẻ cái danh tiếng “lạnh lùng với phụ nữ” mà bà vẫn nghe được về hắn bấy lâu nay chỉ do mấy cô nàng không tán tỉnh được hắn thêu dệt nên. Hắn cũng như Trần Hải Minh và Hoàng Lâm vậy, bà thích cả ba bọn họ, nhưng bọn chúng lại chẳng ai “chấm” con gái bà. “Cảm ơn sự tham gia vô cùng nhiệt tình của các bạn! Nào, lượt thứ hai, ai có đủ can đảm? Chúng ta sẽ giảm xuống còn mười cặp đôi nhé…”, bà Chu gạt bỏ những suy nghĩ riêng, tiếp tục gợi lên không khí hào hứng. Bà sẽ truy hỏi chuyện này cho kĩ. Cô gái giấu mặt kia, tôi sẽ tìm ra cô, từ cả gốc rễ. Hai mươi cặp đôi vừa tham gia lượt đầu được tặng các phần quà nho nhỏ gói trong những chiếc hộp thắt nơ đẹp mắt. Cho nữ, đó là một gift set nước hoa Chloé Eau de Parfum đắt tiền. Cho nam là gift set Bleu de Chanel đầy nam tính. Vũ Lục Hàn còn đi bên cạnh hắn một lúc, cho đến khi trở lại đám đông. Hoàng Lâm đã trao Dương Dương lại thật cẩn thận cho cậu bạn tóc đỏ, đứng sẵn sàng đợi Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng nhìn hắn khi Thư Sinh đứng chắn trước mặt. “Cảm phiền cậu, có lẽ chúng tôi nên tiếp tục đi cạnh nhau cho đến lúc khiêu vũ…”, Hoàng Lâm nhã nhặn hỏi, cung cách mang đầy tính xã giao. Hàm Vũ Phong khẽ nhíu mày, cúi xuống nhìn cô: “Em là người đi cùng anh ấy, cho nên…”, Vũ Lục Hàn lúng túng giải thích. Đôi mắt nâu khói tối sầm lại trong chốc lát, nhưng rồi trở nên đăm chiêu. “Cho chúng tôi một vài phút được chứ?”, hắn quay lại đưa tay ra hiệu với Hoàng Lâm và đưa cô lùi ra xa một chút, “Em sẽ để tôi đưa em về phải không? Làm ơn đừng từ chối tôi nữa…” “Em rất muốn… nhưng nó sẽ không lịch sự…”, Vũ Lục Hàn ấp úng, “Dù sao em… cũng đã nhận lời…” “Em có biết tôi đang phát điên lên vì em không?”, hắn cau mày hờn dỗi, “Sao em không chịu yên phận ở nhà mà cứ nhất định phải đi?” “Em ở nhà để anh đi chơi cùng Chu Bạch Thảo sao? Em không cam chịu!”, cô cũng không vừa, nhảy dựng lên cãi lại. Rõ là uất ức, hắn vì sao vẫn khăng khăng muốn cô ở nhà? Hắn có hối hận vì lời nói cách đây vài phút không chứ? “Em đang ghen à?”, lông mày hắn đột nhiên giãn ra, đôi môi bừng lên một nụ cười tinh quái. Vũ Lục Hàn cứng họng, đỏ mặt. “Em đi ra với Hoàng Lâm…”, cô làu bàu rất nhỏ để che giấu nỗi xấu hổ, định bỏ đi thật thì kẻ đối diện đã nhanh chóng giữ tay. “Được rồi, được rồi! Tôi sẽ đợi em ở nhà em, được chứ?”, hắn vừa nói vừa cười, không khí thật dễ thở. Vũ Lục Hàn cười nhẹ. “Anh đừng nên để bạn bè anh nghĩ rằng chúng ta đang vụng trộm với nhau…”, cô nhún vai. Rõ ràng tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn là một cặp với Chu Bạch Thảo, ngay cả cô cũng nghĩ vậy. Hắn chẳng buồn đính chính điều gì cả. Đây cũng là lí do chính khiến Vũ Lục Hàn vô cùng tủi thân. “Sẽ không có ai phải nghĩ thế cả”, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giữa nơi đông đúc này, “Tôi có rất nhiều điều muốn nói với em, hãy đợi tôi.” “Cảm ơn”, cô thì thầm, cúi đầu đi về phía Hoàng Lâm vẫn đứng đợi. Thư Sinh tỏ ra không hài lòng khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Hắn có thể ngang nhiên làm như vậy mà không lo sợ cánh báo chí ở đây sao? Hắn cho rằng không ai ở đây nhận ra mình ư? Thật buồn cười! “Xin lỗi vì đã không tìm ra em!”, Hoàng Lâm vẫn ôn tồn mỉm cười theo cách lịch sự vừa phải, nắm nhẹ lấy những ngón tay nhỏ bé của Vũ Lục Hàn. Lời cậu nói khiến cô bối rối. “Mọi người đều nhận nhầm mà!”, cô khéo léo chữa lại. Dù vậy, ánh mắt của Hoàng Tử đã mặc nhiên đổi khác. “Tôi không nghĩ rằng tất cả đều nhầm lẫn…”, cậu ám chỉ bằng điệu cười nửa miệng, “Chúng ta đi đến bàn đấu giá thôi, trước khi tôi lại mất em vào tay người khác!” “Anh nói gì vậy?”, cô ngơ ngác khi Hoàng Tử dẫn mình đi. Lúc này, Vũ Lục Hàn nhận ra mọi người đang theo hàng dẫn nhau đi lên cầu thang, ra khỏi phòng khiêu vũ. Cầu thang bên trái dẫn đến một cánh cửa bọc nhung sang trọng, Vũ Lục Hàn đã kịp nhận ra Chu Bạch Thảo với bộ váy xanh kiêu sa, khoác tay Hàm Vũ Phong đi vào trong đó. Ngay phía sau họ là Trần Hải Minh và cô bạn Dương Dương. “Chúng ta đang đi đâu thế?”, cô thì thầm hỏi. Hoàng Tử đáp ôn tồn: “Chúng ta đang đến phòng đấu giá. Không quá khác nơi này đâu, chỉ có điều họ kê thêm bàn ghế để có thể ngồi theo dõi.” Cô gái nhỏ gật đầu ra vẻ thấu hiểu. Cùng lúc đó, cô nhìn thấy ở cầu thang phía đối diện, đang chậm rãi bước xuống là Từ Thiên và bạn nhảy của anh. Vũ Lục Hàn còn chưa lên cầu thang, nên phấn khích vẫy tay mong anh chú ý. Từ Thiên, trong bộ suit trắng tinh muôn phần lịch lãm, nhìn Vũ Lục Hàn trong một vài giây. Và khuôn mặt anh hiện lên một nét sửng sốt tột độ. Vũ Lục Hàn biết anh đã nhận ra mình, níu tay Hoàng Lâm và mong cậu dừng lại chờ đợi. Chàng thư sinh, theo hướng nhìn của cô cũng nhận ra Từ Thiên. Cô gái đi cùng anh gợi lên trong Hoàng Lâm một cảm giác quen thuộc. “Tiểu Hàn, em đẹp quá!”, Từ Thiên thốt lên đầy chân thành khi đến gần cô. Má cô ửng hồng trước lời khen ấy. “Cảm ơn anh. Anh cũng rất đẹp trai!” “Anh đang trong bộ dạng vô cùng qua loa đây!”, anh luồn ngón tay vào mái tóc nâu đồng mềm mại, “Anh chẳng có thời gian để là áo sơ mi cho cẩn thận. Rời ca mổ cũng chỉ kịp rửa tay thật sạch để thay đồ…” “Anh là một bác sĩ tận tụy, sẽ không ai trách anh vì điều đó đâu…”, cô dịu dàng nhìn anh. Vũ Lục Hàn chuyển hướng sang cô gái đi cùng anh, có chút ngỡ ngàng. “Đây là…?” “À, hai người chưa gặp nhau nhỉ? Đây là người bạn hàng xóm của anh. Cô ấy cùng họ với em đấy, Vũ Lục Hàn!”, anh trêu chọc cô, quay sang người đứng cạnh. “Tiểu Lam, đây là Vũ Lục Hàn, con gái của bạn thân bố anh…”, Từ Thiên có chút ngập ngừng khi giới thiệu cô. Bản thân cô cũng không quen bị gọi như vậy. “Em biết. Cô ấy là hôn phu của anh”, cô gái tên Tiểu Lam có mái tóc đen dài mượt, tết đuôi cá lệch sau một bên tai với bông hoa hồng trắng cài trên tóc. Cô gái mặc chiếc đầm trắng toát của Saint Laurent, với phần ngực quây đính kim sa trắng và từ eo trở xuống là những bông hồng trắng khổng lồ kết lại thành chân váy. Cô gái ấy che giấu gương mặt rất kĩ, đúng với tinh thần “tiệc hóa trang” khi che một nửa bên mặt bằng chiếc mặt nạ cách điệu đính hoa hồng bằng đá trắng. Chỉ nhìn thấy đôi mắt sắc sảo với hàng mi cong dài của cô và đôi môi trái tim với màu son đỏ rượu. “Rất vui được gặp cô. Tôi là Vũ Lam”, cô gái ấy vươn ra bắt tay Vũ Lục Hàn. Một cô gái họ Vũ! Vũ Lục Hàn có một chút lưỡng lự khi bắt tay đáp trả cô gái ấy. Cái tên này… hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi! “Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?”, Hoàng Lâm bên cạnh cô đột ngột lên tiếng. Vũ Lam khựng lại một vài giây khi nhìn cậu, rồi nở nụ cười đẹp tuyệt vời. “Vâng, quả là chúng ta đã gặp nhau! Nhưng khi đó mái tóc của anh không vàng…”, và cô Tiểu Lam quay sang bắt tay cậu. “Đây chỉ là một chút thay đổi cho phù hợp”, cậu nhìn cô cười ám muội trong khi vẫn nắm chặt bàn tay cô. “Vâng, và lúc đó anh cũng định tán tỉnh tôi”, Vũ Lam không vừa, nhìn cậu bằng đôi mắt cong vút sắc sảo. Hoàng Lâm bật cười trước câu nói mà cậu cho là khiêu khích ấy. “Tôi thành thật xin lỗi nếu tôi xúc phạm cô.” “Không có gì. Tôi cũng xin lỗi nếu làm anh và bạn gái anh đây khó chịu”, Vũ Lam đáp lại, nhìn lướt qua Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng, định thanh minh thì Từ Thiên đã lên tiếng ngắt lời. “Tôi quả thật rất bất ngờ, Hoàng Lâm ạ. Tôi đã nghĩ Vũ Lục Hàn… sẽ đi với người khác…”, anh ngập ngừng nhìn cô. Vũ Lục Hàn biết “người khác” mà anh đang nhắc tới. Cô chỉ lén nhìn Thư Sinh. Cậu tỏ ra điềm tĩnh nhưng đôi mắt rõ ràng rất khó chịu. “Đêm nay cô bé này là của tôi. Anh không phải xuất hiện để tán tỉnh nữa đấy chứ?” “Không, đừng hiểu nhầm!”, Từ Thiên lập tức xin lỗi. Lúc đó, cặp đôi phía trước Vũ Lục Hàn đã bước lên cầu thang. Hoàng Lâm quay sang nhẹ nhàng nắm tay cô, nâng niu cô như một tiểu thư quý phái, cùng cô từng bước đi lên lầu. Từ Thiên chỉ lặng yên quan sát. Trong trí nhớ của anh, hai người này chưa bao giờ nói với nhau quá năm câu nói. Hoàng Lâm chẳng có vẻ gì thể hiện sự chú ý đến cô. Lần gần đây nhất anh gặp Vũ Lục Hàn là tại bữa tiệc sinh nhật của Chu Bạch Thảo. Lần đó, Hoàng Lâm và Trần Hải Minh đều đột ngột vô cùng quan tâm đến cô bé này. Anh hiểu rằng họ muốn an ủi cô trước việc mối quan hệ của cô và Hàm Vũ Phong tan vỡ, nhưng xét về độ thân thiết, bạn anh Trần Hải Minh còn tiếp xúc Vũ Lục Hàn nhiều gấp vài lần chàng trai kia. Chuyện gì đã xảy ra trong những tuần qua? Vì đâu Hoàng Lâm đột nhiên gần gũi với Vũ Lục Hàn như vậy? Không lẽ Vũ Lục Hàn thật sự chia tay Hàm Vũ Phong, và nảy sinh tình cảm với bạn của hắn ta? Vì sao đến cả điều đó anh cũng không biết? Gần đây Từ Thiên quá bận rộn với những công trình nghiên cứu thuốc, với những ca mổ, những bệnh nhân mà tạm thời quên đi cuộc sống riêng tư. Anh không còn nghĩ đến Vũ Lục Hàn nhiều như trước, cũng có thể do công việc mà không còn thời gian để nhớ nhung. Anh còn chẳng chủ động hỏi thăm, hay tự thắc mắc về tình hình của cô nữa, anh cứ như đã tạm gác cô sang một bên vậy. Những điều anh bỏ lỡ bấy lâu đột nhiên khiến anh tò mò. Từ Thiên sẵn sàng đánh đổi chỉ để biết chuyện gì đang diễn ra với Vũ Lục Hàn. Trần Hải Minh ngả người ra sau ghế, thoải mái khoác vai cô bạn nhảy Dương Dương. Ngồi trên chiếc bàn tròn lớn ở ngay gần sân khấu cùng cậu là Chu Bạch Thảo và Hàm Vũ Phong. Hắn rõ ràng đang tìm kiếm cô gái bé nhỏ kia, không ngừng nhìn quanh phòng và nhìn chằm chằm về phía cửa. Cậu cảm thấy hắn ngày càng khó hiểu. Nếu hắn quan tâm đến Vũ Lục Hàn như vậy, vì sao ngay từ đầu lại nhận lời cùng Chu Bạch Thảo đến bữa tiệc này? Hơn nữa, Hoàng Lâm có ý gì khi bỗng nhiên tỏ ra bị thu hút bởi Vũ Lục Hàn như thế? Cậu không ngừng đặt ra giả thiết, nhưng rồi lại tự mình gạt đi. Vũ Lục Hàn là một bí ẩn, một cô gái mà theo cậu “có năng lực siêu nhiên”. Cô gái ấy thu hút toàn bộ những người bạn của cậu, từ bác sĩ độc thân Từ Thiên, đến kẻ nổi tiếng lạnh lùng với phái đẹp Hàm Vũ Phong, bây giờ không lẽ người luôn coi thường phụ nữ Hoàng Lâm cũng lao đao vì cô luôn rồi? Ở cô chắc chắn có một nét gì đó đánh trúng vào tâm lý của những người không thích mở lòng với các cô gái, khiến họ không cách nào chống đỡ mà lập tức ngã gục. Từ Thiên, Hàm Vũ Phong và Hoàng Lâm, tuy khác nhau về cách thể hiện nhưng ba người họ, theo cậu, đều là những kẻ khó tính nhất trong tình yêu. Từ Thiên luôn đặt công việc và bệnh nhân lên hàng đầu nên từ chối yêu đương hẹn hò. Hàm Vũ Phong vì rạn nứt tình cảm mà không còn niềm tin vào bất cứ cô gái nào, không muốn mở lòng mà cứ ôm mãi hình bóng người yêu cũ. Hoàng Lâm dù nổi tiếng đào hoa lại là kẻ luôn coi thường sự dễ dãi của phái đẹp, không tin vào tình cảm đích thực nên chẳng thể tìm ra người tình trong mộng. Ba chàng trai ấy, đột nhiên cùng nay sinh tình cảm với Vũ Lục Hàn – cô nàng không có một nét nổi bật, không quá xinh đẹp, không có cá tính rõ ràng, không sôi nổi năng động, có một cuộc sống nhàm chán. Có vẻ như cậu ít tiếp xúc với cô quá rồi, Trần Hải Minh nhíu mày thở dài. Nếu bây giờ cậu cũng lao vào tìm hiểu cô, liệu cô có sợ hãi mà trở nên khép kín? Hay cô sẽ tự hào vì mình được theo đuổi mà biến thành kẻ khó gần? Trong thâm tâm, Trần Hải Minh biết điều thứ hai sẽ không xảy ra, nhưng Vũ Lục Hàn khó đoán hơn cậu tưởng tượng. “Anh yêu à, em mệt quá đi!”, cô nàng Dương Dương tựa vào vai cậu nũng nịu. Trần Hải Mình cúi xuống nhìn cô, cười một cách lười biếng nhưng lại cực kì cuốn hút. “Em cần phải nạp năng lượng thật nhiều. Đêm của chúng ta vẫn còn dài lắm, cưng ạ.” “Anh này…”, cô nàng nhõng nhẽo, tỏ ra xấu hổ, liếc nhìn cặp đôi ngồi bên cạnh. Chu Bạch Thảo đang ở đối diện cậu, khoanh tay, lườm nguýt. “Thật là sởn gai ốc! Anh không thể hạ gu của mình xuống những người đứng đắn hơn sao?”, nàng khó tính trách móc. Dương Dương chau mày không hài lòng, nhưng không nói gì mà chỉ rúc vào Tóc Đỏ. Trần Hải Minh nhìn nàng, một bên mày dướn lên đầy thắc mắc. “Có phải mẹ anh thuê em thay bà giám sát anh rồi không?”, cậu thản nhiên chọc ghẹo. Nàng trề môi, lườm cậu rồi quay đi nơi khác. Dương Dương không hiểu ý nghĩa câu nói đó, nhưng vẫn khúc khích cười nịnh nọt. Trần Hải Minh quay sang tiện tay véo má cô. “Chờ đợi như vậy không kiệt sức sao, Ngài Adam?”, Tóc Đỏ bóng gió, nhìn về hướng mà hắn không rời mắt nãy giờ. Hắn vẫn giữ nguyên vị trí, tựa lưng vào ghế nhìn về cửa ra vào, đáp gọn. “Rất xứng đáng để chờ đợi.” “Cậu có bao giờ nghĩ… cái gì cũng có thời gian riêng của nó không?”, Tóc Đỏ bắt chước cậu, thả lỏng người trên ghế, môth tay ôm gọn cô nàng Dương Dương, tay kia đút sâu trong túi quần. “Tôi biết giá trị của thời gian. Tôi đang sử dụng nó rất hợp lý!” “Không đâu, cậu đã bỏ lỡ quá nhiều rồi”, Trần Hải Minh liếc qua người bạn với nụ cười cợt nhả, “Cậu nghĩ rằng bởi cậu có nhiều thời gian nên cứ để cho nó trôi đi thoải mái, đến khi cần dùng đến, thời gian vẫn còn dư dả sao? Không đâu, trông vậy thôi, nhưng cậu đã để quá nhiều thời gian trôi đi rồi. Cậu đang bị đe dọa nhiều hơn cậu tưởng tượng đấy!” “Hãy nói thẳng ra đi!”, Hàm Vũ Phong đột nhiên giận dữ. Hắn đã nói với cô điều hắn cần nói. Chuyện gì có thể thay đổi được điều đó chứ? “Tôi linh cảm sắp có một sự kiện lớn diễn ra”, Trần Hải Minh thản nhiên nhún vai, hướng mắt về nơi các vị khách cuối cùng đưa nhau bước vào phòng. “Nó sẽ xáo trộn hoàn toàn những gì cậu đã dự tính đấy.” “Hoàng Lâm ư? Cậu ta không phải là sự kiện lớn!”, Hàm Vũ Phong tự tin cười khẩy. Đôi mắt hắn bừng lên hạnh phúc và đôi môi lập tức mỉm cười khi nhìn thấy vóc dáng bé nhỏ xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Thế nhưng, nụ cười của hắn đông cứng tại chỗ khi thấy cặp đôi bước vào sau Vũ Lục Hàn và Hoàng Lâm. Chu Bạch Thảo nhìn theo hướng đó, nhàm chán buông ra câu nói lè nhè: “Nhìn xem ai cuối cùng cũng chịu xuất hiện kìa!” Không khí trên bàn ăn đột nhiên cứng lại khiến nàng cũng giật mình nhìn sang phía đối diện. Giống như Hàm Vũ Phong, Trần Hải Minh đã cứng đờ vì sốc, đôi mắt mở to kèm theo cơ thể bất động. “Các anh làm sao thế?”, Chu Bạch Thảo hoảng hốt lay Hàm Vũ Phong, vươn người toan chạm vào Tóc Đỏ. Đôi môi chàng trai tóc đỏ mấp máy một câu nói không rõ ràng: “Sự kiện này… đúng là tận thế…” ********** Vương Vũ Lam là tiểu thư của một gia đình khá giả, thế nhưng lại không đầm ấm, hạnh phúc. Bố Vũ Lam là một người châu Á nhập tịch Anh Quốc, có tiếng tăm khá lớn trong giới kinh doanh xe hơi, nhờ vậy cô ta từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa. Vũ Lam là kết quả của một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Mẹ cô ta cũng là một người châu Á ở nước ngoài, thời còn đi học vốn là một cô nàng xinh đẹp, hấp dẫn trong trường. Chàng thiếu gia ở trường khi ấy là bố Vũ Lam, tuy gia thế giàu có, nhiều tiền nhưng nhan sắc lại thô kệch, gian xảo. Cậu thiếu gia mê đắm cô nàng xinh đẹp, không chỉ mê vì học thức, mà mê mẩn cả cơ thể thiếu nữ bốc lửa ấy. Cậu ta quyết định theo đuổi cô nàng, nhưng chẳng bao giờ được đáp lại. Gia đình cô nàng vào loại khá giả, tuy không bằng gia thế cậu thiếu gia, nhưng cũng chẳng cần thêm tiền từ ai nữa. Cậu thiếu gia biết không thể lay chuyển suy nghĩ cứng cỏi ấy, cái đầu ranh mãnh quyết định một mánh khóe đầy táo bạo: ép duyên. Thời cơ của thiếu gia đến khi cả trường có một buổi ngoại khóa cuối cấp hai ngày một đêm. Chỉ chờ có vậy, thiếu gia trả tiền cho các cô gái ở cùng phòng với nàng thiếu nữ chỉ để nhận lấy chìa khóa phòng. Một cô nàng quá nổi bật, xinh đẹp, giỏi giang, luôn thu hút phái mạnh, tất yếu sẽ bị ngầm ghen tị bởi phái nữ. Vì thế, các cô bạn ở cùng phòng nàng thiếu nữ đêm ấy đã phản bội bạn mình, pha thuốc ngủ vào nước cho cô bạn ngủ say, và lập tức nháy điện thoại cho cậu thiếu gia đang nóng lòng chờ đợi. Bố Vũ Lam đã cưỡng bức mẹ cô cả đêm hôm ấy, với một chiếc máy quay hoạt động liên tục, nhưng cô nàng xinh đẹp chỉ mê man chẳng biết gì. Thiếu gia rời đi lúc trời hửng sáng, để lại cô gái trần truồng trong chăn, với một tờ note dính thẳng vào bầu ngực: “Tôi sẵn sàng giữ kín trinh tiết của em chỉ với một điều kiện: lấy tôi nhé?”. Cô gái xinh đẹp như đã chết đi từ giây phút ấy. Cô chẳng thể khóc nổi, và cũng không thể trách móc bất cứ ai, lẳng lặng bước vào nhà tắm và tắm đi tắm lại ba lần, nhưng không bao giờ thấy cơ thể mình sạch sẽ. Những người bạn cùng phòng tỏ ra như chưa hề có chuyện gì, khi cô nàng xinh đẹp chất vấn, không một ai chịu nhận họ đã bỏ ra ngoài cả đêm. Mẹ Vũ Lam trở nên câm lặng, lạnh lùng, không thể đem chuyện kể với bất kì ai, vì gia thế của cậu thiếu gia kia vô cùng khủng khiếp. Cô không thể kiện. Dù cậu ta có dùng đến tiền để che lấp sự thật hay không, thì cô cũng không thể để bất cứ ai biết mình đã bị hãm hiếp, khi mà không một ai làm chứng cho sự trong sạch của cô. Hai ngày sau đêm đó, cậu thiếu gia gửi thẳng về gia đình cô một chiếc đĩa mềm cảnh tượng đêm hôm ấy, như một lời cảnh báo ngầm “tôi đã đợi câu trả lời của cô quá lâu rồi”. Cô gái xinh đẹp điên cuồng bẻ vụn chiếc đĩa CD, bế tắc, lâm vào tình trạng trầm cảm, trong đầu mấp mé những suy nghĩ tiêu cực về sự sống. Đến tận khi đã kết hôn với cậu thiếu gia, mẹ Vũ Lam vẫn hối hận vì đã không tự sát ngay sáng ngày hôm sau ấy, để rồi lại phát hiện mình đã mang thai một đứa bé, buộc lòng phải kết hôn với người mà đến giờ bản thân vẫn muôn phần căm hận. Mẹ Vũ Lam vốn ghẻ lạnh với con gái, bởi bà căm ghét chồng mình. Bố Vũ Lam không để con gái phải thiếu thốn bất cứ loại vật chất gì, thậm chí tài khoản ngân hàng mang tên Vương Vũ Lam luôn luôn đạt đến con số đáng mơ ước. Tuy vậy, Vương Vũ Lam không bao giờ nhận được tình cảm thật sự từ bố mẹ. Bà Vương chẳng mấy khi về nhà, không lắng nghe, chia sẻ cùng con gái bất cứ điều gì. Ông Vương coi mẹ con họ chỉ như vật trang trí ràng buộc mà thôi. Vương Vũ Lam học hành chểnh mảng, cuối cấp ba nghỉ học sớm một năm, không muốn lên đại học vì trong thâm tâm đã tự nhủ mình chẳng thiếu gì tiền, đi học rồi đi làm là điều không cần thiết. Cùng năm ấy, cô ta thay mặt bố tham dự một bữa tiệc chiêu đãi nhỏ tại một trường đại học, và gặp James Adam. Khi đó, James Adam đang học năm nhất đại học, là một học viên tiêu biểu, một cầu thủ trẻ đạt giải khu vực, đồng thời là con trai của một vị chủ tịch tập đoàn tư nhân lớn tại châu Á. Vương Vũ Lam lập tức bị choáng ngợp bởi James Adam khi hắn bước lên phát biểu. Không ngại ngần, cô ta đề nghị bố mẹ cho đi học đại học ngay lập tức, và phải là trường đại học nơi James Adam theo học. Với muôn phần thuận lợi, Vương Vũ Lam điềm nhiên bước chân vào Học viện Kinh tế Chính trị London, với một bảng điểm tuyệt vời đã qua sắp xếp. Cô ta không hề phung phí thời gian, đăng kí theo học toàn bộ lớp học mà James Adam đang học, luôn luôn đến thật sớm để chờ đợi cơ hội bắt chuyện với chàng con lai hấp dẫn ấy. Dường như mọi thứ vô cùng trôi chảy, khi James Adam là một học viên xuất sắc, còn Vương Vũ Lam ngược lại vô cùng tệ hại. Cô ta đương nhiên tìm đến James Adam với lí do muốn được kèm học, và số lần cô ta qua nhà hắn tăng dần theo thời gian. Vương Vũ Lam cũng phát hiện hắn nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng ngoại hình và cách suy nghĩ lại vô cùng chững chạc. Một chàng trai hoàn hảo. Chỉ cần có hắn, đại học dường như thú vị gấp đôi. ********** “Em có thể biết hai người đang làm sao không?”, Chu Bạch Thảo giận dỗi lớn tiếng. Hàm Vũ Phong đột nhiên như người mất hồn khi Vũ Lục Hàn bước vào phòng. Hắn dù sao cũng đi với nàng, không thể vì nàng mà ý tứ hơn được sao? “Bọn anh cần vào vệ sinh một chút…”, Trần Hải Minh cũng như hắn, bỗng dưng biến sắc. Cậu vội vàng rời khỏi cô nàng Dương Dương, đứng dậy kéo tay Hàm Vũ Phong. Hắn như một cỗ máy đột ngột dừng hoạt động, sững sờ và bàng hoàng nhìn theo cô gái ấy, mặc kệ Trần Hải Minh đang dùng sức lôi mình đi xa khỏi căn phòng. Tóc Đỏ cũng bàng hoàng không kém, cậu không thể ngờ chuyện ấy lại diễn ra ở đây. Cậu lôi hắn thẳng vào vệ sinh phía trong, nhanh tay chốt cửa lại, đưa tay vuốt tóc mình, run rẩy. “Hãy nói với tôi là cậu đã quên cô gái ấy rồi đi?”, Trần Hải Minh nhăn nhó nhìn hắn, không hi vọng gì khi thấy biểu hiện trên gương mặt người đối diện. Hàm Vũ Phong chưa bao giờ bàng hoàng đến vậy. Nhịp tim của hắn bất thần tăng vọt, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào sự thật đang phơi bày trước mắt. Cô ấy đang ở đây! “James!”, Tóc Đỏ bực bội quát lớn, mở vòi nước vốc một nắm hất thẳng vào mặt hắn. Hàm Vũ Phong loạng choạng lùi lại, tựa vào bức tường, vò đầu dằn vặt. Hắn nhắm nghiền mắt, hít thở thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình. Hắn chưa sẵn sàng để gặp lại cô ấy. “James, cậu vẫn còn nhớ đến cô ta ư?”, Tóc Đỏ một lần nữa chất vấn. Hắn bất lực lắc đầu. “Tôi đã tỏ tình với Vũ Lục Hàn…”, hắn nói thật chậm, giọng lạc đi. “Vậy biểu hiện này là gì? Cậu tỏ tình cô bé chỉ vì giống cô ả kia sao?”, chàng tóc đỏ tức giận rít lên. Hắn ôm đầu, vẫn liên tục lắc đầu phủ nhận. “Không, không phải…”, hắn hít một hơi dài, những ngón tay run rẩy luồn sâu vào tóc, “Tôi yêu Vũ Lục Hàn!” “Cậu có dám ra ngoài kia và tuyên bố điều đó trước tất cả mọi người không?”, Trần Hải Minh thoáng bất ngờ, ngay lập tức cay nghiệt hỏi. Hắn hoàn toàn im lặng. “Cậu yêu Vũ Lục Hàn, vậy mà thấy người yêu cũ, hồn vía bay biến hết. Cậu sẽ trả lời ra sao nếu Vũ Lục Hàn thắc mắc?”, Tóc Đỏ khoanh tay lại, tựa vào chiếc bồn rửa, “Cậu đã quên cô ấy, thế biểu hiện này là gì?” “Đừng hỏi nữa…”, hắn đau đớn lắc đầu. Hắn không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại cô gái đó. Nhất là trong thời điểm này. Khi hắn vừa tự nhất trí với bản thân, là sẽ yêu Vũ Lục Hàn, vì chính Vũ Lục Hàn, vì hắn không còn nghĩ đến cô gái ấy khi nhìn cô nữa. Khi hắn nghĩ hắn đã quên một người và quyết định yêu người khác, người ấy lại xuất hiện và làm hắn chao đảo. “Cậu phải bình tĩnh lại đi, James!”, Tóc Đỏ gằn giọng, “Có thể cô ta đã quên cậu rồi, cô ta chỉ muốn về nước thôi! Cô ta không đến đây vì cậu, còn cậu ở đây vì Vũ Lục Hàn. Nếu cậu không dẹp bỏ ngay cái gương mặt kia đi, tôi sẽ đi kể cho Vũ Lục Hàn mọi thứ đấy!” “Cậu dám?”, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào Tóc Đỏ, bối rối nhưng đầy hung dữ. “Tôi dám!”, Trần Hải Minh thách thức. Hàm Vũ Phong trở nên cáu giận. “Cậu, và Hoàng Lâm là hai thằng khốn chết tiệt!”, hắn rít lên, vẻ mặt cau có chưa một lần biểu hiện. Tóc Đỏ đột nhiên cười lớn, chỉ làm hắn thêm giận. “Cười cái gì hả?” “Cậu cứ như một thằng bé to xác vậy!”, Trần Hải Minh nói trong tiếng cười, “Nếu cậu sợ hãi và ghen tuông như vậy, tại sao không ra kia và bình tĩnh ngồi xuống cạnh cô bé ấy đi? Vũ Lục Hàn là hiện tại của cậu, không phải cậu đã lựa chọn rồi sao?” Đúng rồi, Hàm Vũ Phong đã tỏ tình, hắn cần phải có trách nhiệm với lời tỏ tình ấy. Hãy coi đây chỉ là một cú sốc nhẹ khi gặp lại người yêu cũ. Ai cũng vậy thôi, phải không? “Tôi đã khuyên cậu phải giữ khoảng cách với cô ả, tôi sẽ nhắc lại điều này một lần nữa, và không bao giờ rút lại lời đâu”, Trần Hải Minh nghiêm túc nói, nhìn hắn khổ sở vật lộn trở lại dáng vẻ điềm đạm như trước. Hàm Vũ Phong vuốt hết nước trên mặt, tựa đầu ra phía sau, nhẹ nhàng nở nụ cười nửa miệng. “Tôi sẽ không nghe lời bất cứ ai”, hắn lơ là nói. Tóc Đỏ bật cười, nhún vai. “Phải rồi.” Hắn lại hít vào một hơi can đảm, tiến gần đến gương, chỉnh lại mái tóc rối, chỉnh cravat và bông hồng đỏ trên ngực áo, phủi đi nước đọng trên vai chiếc áo vesrt đắt tiền. “Cậu nợ tôi một chiếc áo vest”, hắn lười biếng đùa giỡn, cơ mặt đã giãn ra. Trần Hải Minh đút hai tay vào túi quần, cười quyến rũ: “Cậu nợ tôi một liều an thần”, cậu nhún vai tỏ vẻ vô tội. Hàm Vũ Phong đứng tần ngần vài giây, đẩy cửa, trở lại phòng đấu giá. Hắn cần Vũ Lục Hàn. Nếu không vì cô, hắn sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Vũ Lục Hàn có chút hoang mang khi bỗng dưng Trần Hải Minh lại kéo tay hắn hối hả đi vào lối nhỏ phía trong căn phòng. Hoàng Lâm cũng nhìn thấy điều đó, tỏ ra không quan tâm, đưa cô đi về chiếc bàn chỉ có Chu Bạch Thảo và Dương Dương đang ngồi. Khi họ đến gần, Vũ Lục Hàn nhận ra Chu Bạch Thảo đang vô cùng tức giận. Họ cãi nhau chăng? Cô tò mò nghĩ. Hoàng Lâm kéo ghế cho Vũ Lục Hàn, đó là ghế cạnh chỗ ngồi của Trần Hải Minh, còn bản thân cậu Thư Sinh ngồi vào ghế trống cạnh Chu Bạch Thảo. Hoàng Lâm gật đầu chào Dương Dương với một nụ cười lịch sự vừa phải, quay sang nhìn khuôn mặt phụng phịu của Chu Bạch Thảo và cười tươi: “Ai đã chọc giận em ra nông nỗi này?”, cậu chọc ghẹo. Nàng hờn dỗi nhìn cậu, lại nhìn lướt qua Vũ Lục Hàn, chán ghét đáp: “Vũ Phong… anh ấy chẳng nể mặt em gì cả! Cứ như người khác vậy! Anh Hải Minh đã kéo anh ấy đi rồi!” “Hắn ta vốn là kẻ lạnh lùng như vậy mà, bỏ qua đi!”, Hoàng Tử cười lớn, xoa đầu nàng dỗ dành. Lúc đó, Từ Thiên cũng tiến đến cùng bạn đồng hành Vũ Lam. “Xin thứ lỗi vì anh đến muộn”, Từ Thiên nhã nhặn bắt tay Chu Bạch Thảo. Nàng giận lây sang anh: “Anh đã bỏ lỡ tất cả những phần thú vị rồi!”, nàng hậm hực nói, nghĩ về trò chơi lúc nãy. Nếu có Từ Thiên, biết đâu… Chàng bác sĩ cười lúng túng: “Anh xin lỗi… Anh không thể vội được, ca mổ này quan trọng lắm! Anh…” “Được rồi, không ai trách anh!”, nàng thở dài, lúc này mới nhìn sang Vũ Lam, “Cô gái này là…?” “Ồ, đây là Vũ Lam, một người bạn gần nhà anh. Vũ Lam, đây là Chu Bạch Thảo…”, Từ Thiên nhanh chóng giới thiệu. Vũ Lam vươn người bắt tay Chu Bạch Thảo, quả là nhan sắc một chín một mười! Vũ Lục Hàn nhận thấy ánh mắt nàng nhìn Vũ Lam cũng hàm chứa một điều không thiện cảm. “Anh phải ra đằng kia, có một số bác sĩ chuyên ngành anh cần học hỏi…”, Từ Thiên đưa mắt về chiếc bàn cách khá xa, thẳng hướng nhìn của Vũ Lục Hàn. Nàng nói vài câu xã giao chào họ, rồi ngồi về chỗ của mình khi hai người đó rời đi. Vài phút sau, Hàm Vũ Phong và Trần Hải Minh trở lại. Hắn, thay vì ngồi vào chiếc ghế cạnh Chu Bạch Thảo, lại ngồi vào ghế của Trần Hải Minh, kế bên Vũ Lục Hàn, để cậu ta ngồi cạnh nàng. Chu Bạch Thảo sững sờ trước thay đổi này, chỉ bàng hoàng nhìn hắn. Hoàng Lâm cũng có chút phật ý, nhưng không lên tiếng. Vũ Lục Hàn ngạc nhiên không kém, liếc nhìn chàng con lai bên cạnh. Hắn tặng cô một nụ cười ngọt ngào, bàn tay không do dự nắm lấy tay cô, dưới gầm bàn. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, thầm cảm ơn căn phòng này không quá sáng, che giấu nỗi xấu hổ và giúp cô bớt ngại. Trần Hải Minh nhìn biểu hiện của cô và hắn, chỉ biết than trời khi bạn mình không hiểu vì lí do gì lại chưa công khai mối quan hệ chóng vánh ấy. Nếu cậu là hắn, cậu sẽ mặc tất cả mà quỳ xuống trước nàng thơ của mình, dâng nàng một bó hoa tuyệt diệu, và nói rằng cậu yêu nàng hơn bất cứ điều gì khác… Tên Hàm Vũ Phong kia, nếu không chủ động thú nhận, cậu sẽ chẳng bao giờ biết!