Hôm sau, Vũ Lục Hàn bừng tỉnh khi đồng hồ đã chỉ mười giờ kém. Muộn giờ làm rồi! Vũ Lục Hàn cuống quýt với lấy điện thoại để xem vì sao lại không đổ chuông báo thức. Khi ấy, cô mới nhận ra tối qua chính mình đã quen tay tắt điện thoại! Trong lúc đợi điện thoại khởi động, cô lao ngay vào vệ sinh để rửa mặt, đánh răng với tốc độ nhanh nhất. Muộn mất rồi, muộn mất rồi! Vũ Lục Hàn lẩm bẩm, dừng lại trước gương để túm gọn mái tóc ngắn sau gáy. Cô vồ ngay lấy điện thoại khi nó đã bật lên, và nhận thông báo của hai cuộc gọi nhỡ từ chị Lý. Vũ Lục Hàn ngay tức khắc gọi lại trong khi đang cuống cuồng lục tìm một bộ đồ trong tủ. “Chị à? Em xin lỗi… điện thoại em hết pin! Em đến ngay, đến ngay đây!”, cô cuống quýt nói khi vừa nghe thấy giọng chị chủ quán. Chị Lý, khác với tưởng tượng của cô, lại tỏ ra bình thản. “Ồ, em không cần đến đâu! Chị gọi để báo là ca của em Thái Bảo đã xin làm bù rồi! Này, em có biết gì không? Cậu ta có bạn gái rồi đấy!” “Ơ… không! Ý em là…”, Vũ Lục Hàn trở nên bối rối, “Em định… ồ, vậy thì nhờ chị nói với Thái Bảo em rất cảm ơn anh ấy…” “Cậu ta muốn cảm ơn em thì có!”, Lý Tâm Tâm cười phá lên, “Cậu ta đang tích cực kiếm thêm tiền để mua quà tặng sinh nhật cô bạn gái tháng sau! Cậu ta xin làm thay ca cho mọi người mà!” “Ồ… vậy thì chị cũng đừng để anh ấy làm việc quá sức như vậy…”, Vũ Lục Hàn tỏ ra bất ngờ, hạ giọng. “Tất nhiên rồi, chị đã nói là dù có làm bao nhiêu ca đi nữa thì cũng chỉ được thưởng thêm nửa lương thôi! Cậu ta đủ thông minh để dừng lại mà, cậu nhóc đó cũng không có chăm lắm đâu, haha…” “Chị Lý, đừng nói xấu em!”, giọng Thái Bảo vang lên trong máy. Vũ Lục Hàn phì cười. “Vậy… tuần sau em làm bù buổi sáng nhé?” “Tùy em thôi! Thế nhé, hôm nay khách có vẻ đông!” “Vâng, cảm ơn chị! Chào chị!” Vũ Lục Hàn ôm bộ quần áo trong tay, thở phào. Cô gấp bộ đồ vừa rút ra khỏi tủ và cất về chỗ cũ. Bố mẹ cô đã đi tập dưỡng sinh như thường lệ. Vũ Lục Hàn xuống nhà mở tủ, hâm nóng đồ ăn còn lại tối qua lên và ăn nốt, rồi vội vàng chạy về phòng, nóng lòng muốn mặc lại bộ váy tuyệt vời của Hoàng Lâm lần nữa. Cô lăn tăn về việc phải làm thế nào để có diện mạo phù hợp với bộ váy, bởi nếu chỉ để mặt mộc và kiểu tóc ngắn chạm vai như mọi ngày thì trông chẳng có gì đặc biệt. Điện thoại của cô thông báo một tin nhắn đến. Vũ Lục Hàn vồ lấy điện thoại, hi vọng kẻ nào đó rốt cuộc cũng chịu nhắn tin. Vậy mà tin nhắn lại đến từ Hoàng Lâm. “Tôi đã mơ thấy em.” Đỏ mặt, Vũ Lục Hàn lập tức nhắn lại. “Xin lỗi vì đã khiến anh gặp ác mộng.” “Không có gì. Đó là một cơn ác mộng tuyệt vời. Em đã ăn gì chưa?” “Em vừa ăn xong và rất no.” “Vẫn mặc vừa bộ váy dù bụng em giãn ra vài phân?” “Ôi, tất nhiên là vẫn vừa! Em có một dạ dày co giãn rất tốt, không dễ gì làm bụng to phình lên vài phân.” “Tuyệt. Em sinh ra để vừa vặn với bộ váy của tôi.” “Em thật may mắn!”, cô đã cười tủm tỉm sau khi gửi đi tin nhắn này, tưởng tượng cảnh Hoàng Lâm bật cười thích thú trước khướu hài hước của mình. “Không. Tôi thật may mắn khi tìm thấy em.” Tin nhắn đáp lại của chàng thư sinh khiến Vũ Lục Hàn bối rối. Rốt cuộc cô vẫn chưa thể nhận biết khi nào cậu đùa giỡn, khi nào cậu đang nghiêm túc thực sự. Chẳng hạn như lúc này, khi nhận được tin nhắn, Vũ Lục Hàn có cảm giác rằng cậu đã không hề có ý đùa cợt khi gửi nó. Thế nhưng, nếu không phải một câu nói trêu chọc, thì tin nhắn này Thư Sinh gửi thật sự bất thường. Hoàng Lâm rất hài hước, nhưng không giống vậy. Phải chăng cách nói chuyện đong đưa, tán tỉnh đã ăn sâu vào cái miệng lưỡi dẻo kẹo của cậu? Hoàng Lâm vốn đã thích trêu chọc cô ngay từ lúc gặp mặt, bề ngoài tuy tỏ ra sôi nổi, phóng khoáng nhưng thực chất vẫn ngầm đánh giá cô gái nhỏ từ bên trong. Vũ Lục Hàn, chính ra hiểu về Hoàng Lâm kém hơn hiểu biết về Trần Hải Minh tóc đỏ. Chàng Tóc Đỏ, trông có vẻ khó gần, trầm lặng, nhưng tiếp xúc lâu lại có thể dễ dàng biết cậu đang nghĩ gì. Còn Hoàng Lâm, kẻ luôn miệng liến thoắng, lại biết giấu đi suy nghĩ của mình vô cùng kĩ. Xét về độ khó đoán, Vũ Lục Hàn cảm thấy cậu Thư Sinh và tên bạn người lai của cậu thực sự một chín một mười. “Nhân tiện, bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 8 giờ. Tôi có thể đón em lúc 6 giờ chứ?” Vũ Lục Hàn bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung khi điện thoại trên tay cô rung lên báo về một tin nhắn mới. Ngần ngừ một lúc, cô nghiêm túc nhắn lại. “E rằng lúc đó em đang nấu cơm… Chúng ta có thể gặp nhau lúc 7 giờ?” “Cô gái ngây thơ ạ, tôi muốn đưa cô ghé qua một vài nơi quan trọng khác nữa. Em có muốn đi ăn cùng tôi?” Vũ Lục Hàn bất giác cắn môi. Còn đến nơi nào nữa? “Anh có thể cho em biết ta sẽ đi đâu không?” “Không. Tôi muốn em phải tò mò đến mức không thể chịu nổi và phải chạy theo năn nỉ tôi cho đi cùng…” Cô gái nhỏ bật cười. Hoàng Lâm đã trở lại rồi. “Ồ, vậy thì em năn nỉ anh hãy đến và mang em đi…”, Vũ Lục Hàn lém lỉnh đáp. Cô đã cười rất ngớ ngẩn trong khi gõ tin nhắn. “Rất vui lòng. Như vậy trông tôi sẽ lịch lãm hơn là cải trang thành một tên bắt cóc và bắt em đi.” “6 rưỡi, được chứ?”, cô vừa cười vừa nhắn lại. “Vậy là chỉ gặp, không đi ăn?” “Không đi ăn!” “Được thôi, hẹn gặp em lúc 6 rưỡi.” Vũ Lục Hàn lịch sự nhắn lại một tin khác. “Vâng. Hẹn gặp anh lúc đó.” Hoàng Lâm nhếch miệng cười khi đọc tin nhắn ấy. Cậu bỗng cảm thấy thật khác lạ mỗi khi nói chuyện với Vũ Lục Hàn. Cô gái này, dường như khi không nói chuyện theo kiểu đối mặt, lại thoải mái, mạnh bạo hơn. Giống như cô ấy sợ đối mặt với người khác vậy. Cô ấy hài hước đấy chứ! Hoàng Lâm tựa vào chiếc ghế xoay trong văn phòng làm việc, ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại và mỉm cười thư giãn khi nghĩ đến cô gái nhỏ. Nói chuyện với cô ấy thật dễ chịu. Cậu không cần phải nói nhưng câu nói nhạt nhẽo mỗi ngày như “em thật đẹp”, hay gọi cô ấy bằng những đại từ nhàm chán “người đẹp”, “em yêu của anh”. Cô gái ấy có phong cách nói chuyện rất tự nhiên, cậu có thể nói chuyện với Vũ Lục Hàn hàng giờ đồng hồ mà không thể ngừng lại những tin nhắn. Trên hết, bên cạnh cái cảm giác mới lạ này, thì việc luôn nóng lòng muốn gặp cô khiến cậu lo lắng nhiều nhất. Chỉ sáng hôm qua thôi, đi đón Vũ Lục Hàn là thứ việc cậu phải đánh dấu vào lịch cho khỏi quên mất. Vậy mà đến sáng nay, thậm chí cậu chẳng cần lịch nào nhắc nhở, lại còn ngóng trông từng giây cho đến sáu rưỡi. Những cô gái trước kia cậu hẹn hò luôn phải chủ động gọi điện, nhắn tin rồi Hoàng Lâm mới uể oải chạy đến. Cậu là dạng đàn ông phóng khoáng khi còn tán tỉnh, lúc ấy sẽ vô cùng săn đón, chăm chút. Cho đến khi cá đã cắn câu, Hoàng Lâm không còn muốn cho cá ăn nữa, dù vậy, cái miệng giảo hoạt của cậu vẫn khiến các cô bạn gái cũ đổ ầm ầm. Một cô gái không thể giận cậu quá mười lăm phút, trừ khi cậu quá chán chường mà không thèm dỗ. Cũng bởi những người cậu đã hẹn hò trước sau gì vẫn quá giống nhau, nên Hoàng Lâm sinh ra cảm giác nản lòng đối với các cô gái. Với cậu, tán tỉnh bất cứ ai đi nữa cũng quá dễ dàng, vậy mà chẳng cô gái nào đủ yêu cậu mà chịu vì cậu hi sinh. Hoàng Lâm là một kiến trúc sư, cậu mang tính cách hoạt bát, năng động, sự quái dị điển hình của một bộ óc kiến trúc, cậu có cái sắc sảo và logic bởi đặc thù ngành nghề, ngoài ra rất nhạy bén với cái đẹp. Quan điểm về cái đẹp của chàng thư sinh cũng vô cùng đặc biệt, thế mà chẳng có cô gái nào đủ đặc biệt để lọt vào mắt cậu. Hoàng Lâm từng thấy Chu Bạch Thảo rất khác biệt, tính cách toát lên một vẻ cao quý đến nỗi những người xung quanh phải nể trọng, bởi nàng không những xinh đẹp lại vô cùng tài năng. Thế nhưng, hẹn hò với nàng lại là chuyện khác. Hoàng Lâm nhìn ra khả năng hẹn hò của mình với nàng là số 0, nên ngay lập tức dừng mọi ý định tán tỉnh. Nàng có vẻ đẹp tự thân đặc biệt, tuy vậy so với những cô gái cậu từng cặp kè bên cạnh, vẻ đẹp của nàng cũng tựa như vài cô gái khác: trắng trẻo, cân đối, đôi mắt linh hoạt, thông minh và đôi môi ngọt ngào, căng mịn. Cậu gặp không ít cô gái có nét đẹp như Chu Bạch Thảo, có điều họ kém xa nàng về khí chất và thân hình uyển chuyển, dẻo dai vốn tạo thành từ một vũ công ballet. Đôi khi Hoàng Lâm tự hỏi, không biết do cách đối xử của bản thân với các cô gái hay do mình chưa gặp được đúng người, mà cậu chưa bao giờ biết đến cảm giác yêu thương thật sự một cô gái. Cậu thừa nhận mình coi nhẹ phái đẹp, và thích lên giường với họ hơn là thật lòng yêu thương. Số lượng bạn gái cũ của Hoàng Lâm tăng lên theo cấp số nhân, nhưng số thời gian họ ở bên cạnh cậu lại tỉ lệ nghịch với số bạn gái ấy. Khi một cô gái không đem lại cho cậu cảm giác yêu, cậu sẽ chán nản và bỏ bê cô ấy ngay lập tức. Cậu không muốn chủ động nói chia tay, nhưng nếu không nói thì chẳng cô nào chịu dứt. Hoàng Lâm chấp nhận là một tên đểu, còn hơn bị gắn bó mãi với một người mình thậm chí chẳng muốn gọi tên. Ngài kiến trúc sư Hoàng Lâm, giờ đây lại có những ý tưởng khác. Vũ Lục Hàn là vẻ đẹp khác lạ mà cậu vẫn tìm kiếm lâu nay. Và cô là người cần phải từ từ tiếp cận, vì cô Vũ ấy với Hàm Vũ Phong còn tồn tại một thứ ràng buộc không rõ ràng nào đó. Một khi chưa tìm ra nguyên do của sự ràng buộc, Hoàng Lâm không thể làm gì hơn. Hàm Vũ Phong là bạn thân của cậu. Không thể để một mối quan hệ ra đi một cách nhạt nhẽo chỉ vì một cô gái xen giữa. Vũ Lục Hàn, Vũ Lục Hàn… Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh cô gái nhỏ ngượng ngùng trong bộ đầm voan thêu hoa đỏ rực rỡ lại xâm chiếm lấy tâm hồn chàng kiến trúc sư. Chưa bao giờ, một cô gái để lại ấn tượng trong cậu lâu đến thế. Hoàng Lâm biết, lần này, cậu đã nóng lòng muốn yêu rồi! Sáu rưỡi, Vũ Lục Hàn ăn vận đơn giản, lại xách túi đựng bộ váy và đôi giày, xách theo một chiếc túi nhỏ nữa đựng bộ váy satin để từ thiện, chào bố mẹ và đi. Hoàng Lâm đã nói chưa cần thay đồ, cậu không muốn cô cảm thấy bất tiện khi đi lại với bộ váy lùm xùm và đôi giày cao gót. Cô quá hồi hộp, không biết Hoàng Lâm muốn gì. Cô thậm chí còn chẳng biết phải trang điểm thế nào cho nổi bật, và mái tóc cũng không biết phải xử lí ra sao cho phù hợp nữa, vì thế cô cứ để xõa như mọi ngày. Vũ Lục Hàn đi bộ ra đầu ngõ, nhận ra chiếc xe đỏ bóng loáng của Hoàng Lâm. Tuy thế ngay khi nhìn thấy Thư Sinh, đôi mắt cô mở to, chết sững. Hoàng Lâm có-mái-tóc-màu-vàng! “Chào em!”, cậu cười rất tươi và tiến đến trước Vũ Lục Hàn. Nhận ra ánh mắt bàng hoàng của cô, cậu luồn tay vào mái tóc, phụng phịu cười. “Có khác lạ quá không? Đây chỉ là màu tạm thời thôi. Tôi muốn đổi màu cho mái tóc để phù hợp với em.” Vũ Lục Hàn nuốt khan. Tóc vàng thì liên quan gì đến cô? Nhưng liên quan đến một kẻ ngoại quốc có mái tóc vàng hoe… vâng, khá là liên quan đấy! “Sao em bất động vậy chứ? Không lẽ đã hóa đá trước vẻ đẹp trai của tôi?”, Thư Sinh cười, búng tay vài cái trước mặt cô gái nhỏ. Vũ Lục Hàn lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt vẫn giãn mở thật to. “Anh… Ôi, không thể tin được…”, Vũ Lục Hàn thốt lên bỡ ngỡ, đưa tay toan chạm vào tóc cậu, nhưng rồi lại rụt về. Hoàng Lâm mỉm cười trước phản ứng của cô, cúi thấp đầu: “Nào, chạm vào đi! Em sẽ thấy rằng mái tóc mượt mà của Hoàng Lâm vẫn còn đây, chỉ bị phủ một lớp màu óng ánh lên mà thôi…” Vũ Lục Hàn ngây ngô cười trước câu nói đùa của cậu, rụt rè… nhưng rồi chạm vào tóc cậu. Cô cười tươi tắn, luồn sâu bàn tay mình vào mái tóc mềm mại của Hoàng Lâm. Thư Sinh hợp với tóc đen, nó khiến cậu vô cùng trẻ trung. Thế nhưng, dù đen hay không đen, thì Hoàng Lâm vẫn là người sở hữu mái tóc tuyệt vời. Mát mát, mượt và rất êm, Vũ Lục Hàn chỉ nghĩ được vậy khi được chạm tay vào tóc chàng kiến trúc sư trẻ. Cô cảm thấy nụ cười của cậu, rất tươi theo từng cử động của mình. Bất giác, cô tự hỏi, không hiểu mái tóc của Hàm Vũ Phong có mềm mại như thế? Hắn chưa bao giờ cho cô chạm vào tóc mình, thật ra, chưa có chàng trai nào lại để một cô gái chạm vào tóc, nếu không phải thân quen và không phải thợ làm tóc. Hoàng Lâm là một chàng trai có suy nghĩ kì lạ, Vũ Lục Hàn rất thích tính thoải mái, vô tư của chàng kiến trúc sư. Cô bỗng nhiên thấy Hoàng Lâm thật gần gũi. “Em đã tin tôi là Hoàng Lâm chưa? Giờ đi cùng tôi được rồi chứ?”, Hoàng Lâm đùa giỡn sau khi cho cô “xoa đầu” mình, kèm theo nụ cười tỏa nắng. Vũ Lục Hàn tít mắt, gật đầu. “Ta sẽ đi đâu thế?”, cô gái nhỏ lại hỏi khi ngồi vào trong xe. Hoàng Lâm tủm tỉm cười. “Bí mật, đi rồi sẽ biết!” Cái cách giữ bí mật của Hoàng Lâm khiến Vũ Lục Hàn tò mò phát điên, cho đến khi nhận ra chàng thư sinh vừa dừng xe lại trước một tiệm salon nổi tiếng. Cô cứ tròn mắt ngồi im thin thít như vậy, cho đến khi Hoàng Lâm mở cửa xe cho cô. “Em không định ngồi đây mãi đấy chứ?”, cậu phì cười. Lúc này, cô bỗng thấy cậu thật giống Hàm Vũ Phong. Cô đỏ mặt, chui ra khỏi chiếc Ferrari đỏ loáng. “Đi nào, đây là bước đầu tiên để biến em thành Lọ Lem. Ta là tiên đỡ đầu của em, một lát nữa ta sẽ trở thành Hoàng Tử”, Hoàng Lâm cười và ra vẻ lịch sự. Điệu bộ ấy giúp Vũ Lục Hàn tự tin hơn. Cô đi theo cậu vào tiệm salon với nụ cười rạng rỡ. “Charlotte, em yêu, đây là cô gái mà anh đã nhắc đến với bộ váy của anh. Hãy làm anh ngạc nhiên đi nào!”, Hoàng Lâm sử dụng tiếng Anh để nói với một cô gái có mái tóc bob màu khói. Cô ta đáp lại niềm nở, chạy tới ôm cậu và đặt vào hai má cậu nụ hôn gặp mặt. Hoàng Lâm chẳng có vẻ gì là từ chối, khoác vai Vũ Lục Hàn, vô cùng thân thiết: “Charlotte là một người bạn của tôi ở Anh. Cô ấy làm chủ nơi này, tay nghề vô cùng tuyệt diệu. Không phải ai cũng được chính tay cô ấy làm tóc cho đâu, gần như chẳng ai cả. Dù vậy, học trò của cô ấy cũng đủ giỏi để tạo ra danh tiếng cho nơi này rồi. Em hôm nay đã cực kì may mắn khi cô ấy không bận việc đấy!” Vũ Lục Hàn gật đầu, ngượng nghịu cười nhẹ nhàng. “Cảm ơn anh!” “Không, đây là nghĩa vụ của tôi! Lại gần Charlotte đi, tôi đảm bảo em sẽ xinh đẹp gấp đôi hôm trước!” Và Vũ Lục Hàn vô cùng tin tưởng vào điều đó. Bảy giờ mười lăm, Vũ Lục Hàn bước ra khỏi tiệm salon, ngỡ ngàng với diện mạo của chính bản thân. Cô rối rít cảm ơn Charlotte, bởi chính cô còn chẳng nhận ra mình trong gương. Thể theo bộ váy mà Hoàng Lâm đã miêu tả, Charlotte thật sự biến cô thành một nàng công chúa khi tỉ mỉ tỉa tót từng lọn tóc ngắn, và làm xoăn nó thật nhẹ. Khi mái tóc trông như đã xoăn tự nhiên, Charlotte bắt đầu tết thành một vương miện nhỏ quanh đầu, gài phụ kiện hoa bằng kim loại ánh kim lên chiếc vương miện tết bằng tóc của cô. Charlotte xịt lên keo giữ nếp tóc, và bóp nhẹ để mái tóc giữ được độ xoăn tự nhiên mà không quá già. Vũ Lục Hàn không thể hợp hơn với mái tóc tuyệt diệu này. Hoàng Lâm đã cảm ơn Charlotte bằng nụ hôn thật sâu, ở môi! Vũ Lục Hàn cảm giác như họ đang hẹn hò, nhưng rồi lại lắc đầu chối bỏ bởi Hoàng Lâm dường như không có cử chỉ nào thân mật hơn mức “bạn”. Cậu chẳng lý gì đang hẹn hò một cô gái, lại mời cô gái khác cùng mình dự tiệc. Cậu cũng chẳng dại dột mà đem Vũ Lục Hàn đến chỗ bạn gái để làm tóc. Có lẽ… một nụ hôn chỉ đơn giản là thói quen chào hỏi kì lạ của Hoàng Lâm mà thôi! Từ tiệm salon của Charlotte, Hoàng Lâm quay xe thẳng đến… cửa hàng thời trang của mình. Cậu nở nụ cười nửa miệng quen thuộc khi nhân viên cúi chào. Vũ Lục Hàn nhận ra Tiểu Hồng, người đang nhìn cô cười tươi tắn. “Tôi quay lại rồi đây! Các em, hãy biến cô gái của tôi thành nàng công chúa đẹp nhất đêm nay đi nào”, Hoàng Lâm cười mê hoặc, và vẫy gọi Vũ Lục Hàn. Những nhân viên của Hoàng Lâm sẽ trang điểm cho cô thật chuẩn, và giúp cô thay vào bộ váy dạ hội của mình. Cùng lúc đó, Hoàng Lâm sẽ chỉnh tề trong bộ đồ của cậu, xong việc, chỉ cần lái xe đến nhà Chu Bạch Thảo mà thôi. Hoàng Lâm để cô lại cho nhân viên trong gian trưng bày hàng hiệu, còn cậu mất hút bên ngoài. Hai cô nhân viên, trong đó có Tóc Hồng, chăm chút thật tỉ mẩn cho gương mặt xinh xắn của Vũ Lục Hàn. Tóc Hồng không ngần ngại bắt chuyện với cô, dường như có thiện cảm rất lớn với cô sau ngày hôm qua được cô giúp thoát khỏi trận lôi đình của ông chủ. “Cô may mắn thật đó nha! Sếp khó tính lắm, chẳng cho ai mặc bộ váy ấy bao giờ, thế mà cô thử một lần lại vừa vặn! Đúng là duyên số!” “Sao? Không cho ai mặc vậy còn trưng bày làm gì?”, Vũ Lục Hàn mấp máy môi hỏi, trong khi hai mắt nhắm tịt để dặm phấn. “Sếp nói bộ váy ấy trừ khi có người mặc thật vừa vặn mới được bán, nếu chỉ có một chút lỗi, quá chật, quá rộng, quá ngắn, quá dài,… tuyệt đối không bán. Bán được cho nữ chủ nhân nào phải đặc biệt lưu lại ảnh và số điện thoại. Váy bán mà không có ảnh với thông tin người mua, sếp đuổi việc hết!” “Anh ấy… có vẻ khó tính nhỉ?”, Vũ Lục Hàn cười. “Khó tính? Không đâu, sếp dễ tính lắm! Sếp chỉ nổi nóng khi bọn tôi làm việc không ra đâu vào đâu thôi! Dân kiến trúc bao giờ chả thích những thứ rõ ràng!” “Thật kì lạ, sếp học kiến trúc mà lại mở được một thương hiệu thời trang…”, cô nhân viên còn lại, đang hí húi chỉnh lại bộ váy cho cô, lên tiếng. Tiểu Hồng tặc lưỡi. “Sếp có người làm cho chứ! Nhưng mà chiếc váy này do sếp thiết kế, phải nói rằng rất đẹp! Ôi… ông chủ của chúng ta thật tài giỏi…”, Tóc Hồng thở dài, lắc đầu rồi tiếp tục công việc. “Xong rồi, bộ váy rất tuyệt! Cô rất hợp với chiếc váy này đó!”, người nữ nhân viên kia thốt lên đầy phấn khích. Vũ Lục Hàn đang đánh son môi, khóe miệng nhếch lên biểu hiện một nụ cười cảm ơn. “Tiểu Hàn, cô đúng là cực kì may mắn mà! Sếp nhìn cô không rời. Tôi cũng muốn một lần được sếp để mắt tới…”, Tiểu Hồng lại than thở. Vũ Lục Hàn khẽ lắc đầu. “Không phải đâu, tôi chỉ là bạn của anh ấy thôi!” “Cô khiêm tốn quá đấy. Các cô gái được sếp dẫn đến đây, ai cũng tự hào khoe mình là bạn gái sếp. Cô thì… một tiếng bạn, hai tiếng bạn,…”, Tóc Hồng cười khúc khích, xoa ngón tay vào thỏi son đỏ và chấm nhẹ lên môi Vũ Lục Hàn. “Thật đấy, chỉ bạn thôi…”, Vũ Lục Hàn cố đính chính. Tiểu Hồng chẳng tin vào điều đó nữa. “Được rồi… Nào! Hãy nhìn vào gương đi, Công Chúa!”, cô nàng tóc hồng hô lên với khuôn mặt sáng bừng, vẫy tay nhờ người mang gương tới. Khi Vũ Lục Hàn nhìn vào gương, cô không còn nhận ra mình nữa. Người trong gương đang nhìn cô là một cô nàng đẹp tuyệt, đôi mắt mơ màng to hơn hẳn nhờ eyeliner, phấn mắt màu hồng tím với ánh nâu gần đuôi mắt khiến cô vô cùng đáng yêu. Với kem che khuyết điểm, hai quầng thâm to sụ dưới bọng mắt của cô hoàn toàn bị che khuất. Hai má gầy được lấp đi bằng cách tạo khối với tone hồng. Đôi môi mỏng manh trở nên căng mọng, hấp dẫn bởi một lớp son hồng lót dưới màu son lì đỏ, tiệp màu với những bông hoa hồng trên váy. Cộng với mái tóc cổ điển đáng yêu, Vũ Lục Hàn trở thành nàng Lọ Lem bước ra từ truyện cổ tích. Cô xốn xang với chính hình ảnh xinh đẹp của mình. Tim cô đập mạnh và cô nở nụ cười biết ơn rất chân thật. Họ, Charlotte, Tiểu Hồng, đêm nay chính là bà tiên đỡ đầu của cô. Và cả Hoàng Lâm nữa, nếu cậu muốn như thế. Ôi, thật kì diệu! Vũ Lục Hàn chưa từng xúc động đến vậy, khóe miệng cứ cong lên thành một nụ cười. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ thấy mình đẹp như thế, từ khi cô còn nhỏ đến giờ. Vẻ đẹp của cô, dù được công nhận bởi nhiều người khác, lại không hề được công nhận bởi chính cô. Đêm nay, Vũ Lục Hàn vô cùng xinh đẹp. “Cảm ơn cô rất nhiều! Thật… tuyệt quá!”, Vũ Lục Hàn lắp bắp, không thể ngừng ngắm mình trong gương. Tiểu Hồng đỏ mặt tự hào. “Tôi đã từng là chuyên viên trang điểm mà! Tôi được đào tạo bài bản hẳn hoi đấy!” “Tuyệt quá, cô thật tài giỏi! Cảm ơn cô!”, Vũ Lục Hàn thốt lên với sự chân thành nhất. Tiểu Hồng như bắt được niềm vui của cô, nở nụ cười đầy thiện cảm: “Đi nào, ra ngoài kia. Sếp chắc chắn đang sốt ruột lắm!” Và Tóc Hồng nắm tay Vũ Lục Hàn, cẩn thận giữ trong khi cô xỏ chân vào đôi giày Louboutin trắng. Vũ Lục Hàn giờ cao hơn Tiểu Hồng một chút. Nàng nhân viên tóc hồng đặt tay lên bả vai cô, ấn nhẹ: “Cô hãy thẳng lưng lên, hai bả vai phải bẻ ra phía sau, thế này nè. Hãy tưởng tượng như cô vừa chắp tay sau lưng vừa đi vậy! Ngực vươn lên phía trước, đầu ngẩng cao đầy kiêu hãnh… Đó, thật giống một nàng tiểu thư xinh đẹp!” Vũ Lục Hàn lúng túng cười, hai má hồng lên dưới lớp trang điểm. Cô có chút loạng choạng khi bước những bước đầu, nhưng rồi nhanh chóng lấy thăng bằng trở lại. Cứ thế, Tiểu Hồng dẫn cô gái nhỏ bước ra gian hàng lớn phía ngoài. Nhưng cặp mắt đổ dồn vào Vũ Lục Hàn với vẻ ngạc nhiên nhất. Hoàng Lâm, người đứng giữa ba nhân viên nam và một nhân viên nữ, đang quay lưng lại với Vũ Lục Hàn. Mái tóc nhuộm vàng bạch kim đã được vuốt ngược ra phía sau, như lần khai trương khu resort. Trên người cậu là bộ suit trắng được thiết kế đặc biệt mang hơi hướng hoàng tộc, áo vest đuôi tôm được viền quanh bằng họa tiết hoa hồng đỏ viền ánh kim vàng, phù hợp với những bông hoa trên váy Vũ Lục Hàn. Cậu diện một đôi giày da trắng đơn giản, nhưng là giày thể thao chứ không phải những đôi giày Âu thường được đi kèm khi mặc suit. Một nhân viên nam đang giúp Hoàng Lâm chỉnh lại hai cầu vai gắn đá trên chiếc áo vest, một người đang gài hoa hồng lên túi áo ngực của cậu, trong khi cậu đang đi vào một đôi găng tay trắng. Cậu hoàn hảo như chàng hoàng tử quyến rũ trong truyện cổ tích, chờ đợi gặp nàng công chúa của đời mình. Hoàng Lâm nghe thấy tiếng những nhân viên nữ xuýt xoa, liền ngoái lại nhìn. Cậu ngay lập tức sững người trước vẻ đẹp của cô gái nhỏ. Vũ Lục Hàn nhìn thẳng vào cậu, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng, liền cười tươi với một sự bối rối. “Trông em… ổn chứ?”, cô hỏi. Hoàng Lâm sững sờ vài giây, quay hẳn lại và cười rạng rỡ. “Em là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng biết!” Vũ Lục Hàn cúi đầu ngại ngùng, biết rằng cậu đã ca tụng thái quá. Hoàng Lâm đi đến trước cô, vẫn cao hơn cô một cái đầu. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay của Vũ Lục Hàn trong sự bối rối của cô, lịch sự cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô gái nhỏ, nhìn cô mỉm cười: “Thật vinh dự cho tôi khi được đi bên cạnh cô, cô Vũ.” “Thật vinh dự cho em khi được sánh vai cùng Ngài, thưa Hoàng Tử”, Vũ Lục Hàn cười duyên dáng, trêu chọc. Hoàng Lâm cười rạng rỡ, bỗng nhiên muốn… hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. Cậu vội vàng quay đi chỗ khác để lảng tránh cảm giác ấy, nhìn sang cô nhân viên tóc hồng của mình. “Tiểu Hồng, em thật tuyệt vời! Cảm ơn em! Nếu em không chê, tôi có thể tặng em bất kì bộ đồ nào em muốn, trong cửa hàng này.” “Ôi, thật chứ?”, Tóc Hồng hô lên sung sướng, “Tử vi nói đúng, hôm nay Hồng Hồng này thật may mắn mà! Cảm ơn sếp, cảm ơn Tiểu Hàn!”, dứt lời, cô nàng uốn éo chạy ngay vào gian hàng đồ hiệu. Hoàng Lâm phì cười, quay lại nhìn cô gái nhỏ. Những cảm xúc của cậu vẫn dâng lên thật mãnh liệt, và khác lạ. Chính cậu cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa. “Đi thôi, cô gái của tôi. Em không muốn bị chậm trễ, phải không?”, Hoàng Lâm lên tiếng để át đi cảm xúc của mình, chìa tay ra chờ đợi cô gái nhỏ. Vũ Lục Hàn bỗng thấy lòng mình thắt lại. Hoàng Lâm… thật giống Hàm Vũ Phong. Cô không thể ngăn bản thân nhớ da diết mái tóc hoe vàng vuốt rối, bàn tay to lớn, ấm áp chìa ra chờ đợi cô đặt tay vào. Ngay cả ánh mắt màu nâu khói, sắc lạnh nhưng lại vô cùng dịu dàng, và đôi môi gợi cảm vẽ một nụ cười nửa miệng đẹp tuyệt vời trên gương mặt lai góc cạnh. Những thứ đó, cô bắt gặp ở chàng trai đang đứng trước mình đây. Họ, một người châu Á, một người lai châu Âu, vậy mà vẫn giống nhau đến thế. Thật có lỗi khi vui vẻ bên Hoàng Lâm mà lại nghĩ tới tên bạn thân của cậu. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, cụp mắt xuống, tuy môi vẫn cười. Cô rụt rè chạm nhẹ bốn đầu ngón tay vào bàn tay Thư Sinh, và cậu cũng lịch sự nắm lấy. Hai người bước ra khỏi cửa hàng thời trang, các nhân viên lại xếp thành hàng cúi chào họ. Hoàng Lâm nhanh chóng mở cửa xe cho cô, rồi chui vào ghế lái của mình. Ôi, thật giống ngài Adam kiêu căng của cô! Vũ Lục Hàn nuốt khan khi liên tục bị hình ảnh của Hàm Vũ Phong chi phối chàng trai bên cạnh. Rồi cô lại thở dài. Không biết giờ này Hàm Vũ Phong và Chu Bạch Thảo đã gặp nhau chưa? Hắn là người cặp kè với nàng, chắc chắn phải đến sớm hơn các vị khách khác rồi! Cô có chút an ủi khi hi vọng rằng hắn bận đến độ muộn bữa tiệc vài phút. Dù khả năng ấy hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng cô vẫn muốn tự an ủi bản thân một chút. Tên kiêu căng máu lạnh ấy chẳng thèm liên lạc với cô lấy một chút. Ồ, anh ta có chuyện gì để liên lạc với cô chứ? – cô ả Ác Quỷ trong cô ngáp dài, không có cô, hắn ta đang thỏa mãn với nàng bạn gái xinh đẹp rồi