Vũ Lục Hàn nằm co ro trên chiếc ghế chữ L mềm mại, mắt hướng về ánh đèn bàn le lói tầng trên. Đã kha khá thời gian trôi qua nhưng trên đó vẫn yên ắng. Hắn không thèm giận nữa sao? Cô hậm hực nghĩ, những tưởng thái độ của mình sẽ khiến hắn phải lồng lộn lên. Cô bật dậy, ôm một cái gối trên ghế rồi mò mẫm đi lên gác, tự nhủ sẽ mặc kệ tên đó và đi ngủ thôi. Vậy mà khi thấy kẻ kia tựa người trên ghế, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, cô lại không cam lòng làm ngơ. Vũ Lục Hàn đi thật nhẹ đến bên cạnh, không rõ hắn còn thức hay đã ngủ rồi. “Tôi xin lỗi”, hắn đột nhiên lên tiếng khiến cô giật mình. Cô lúng túng nhìn hắn ngồi thẳng lưng, đưa tay xoa bóp nhẹ hai bên thái dương và hai bầu mắt. “Tôi đã cư xử như một thằng khốn vậy”, âm điệu giọng nói của hắn chứa đầy sự mệt mỏi. Sao cô thấy hắn đáng thương đến thế! “Tôi… biết anh đang căng thẳng… bởi công việc…” “Không, không phải vì công việc đâu, Vũ Lục Hàn”, hắn nhìn cô bằng đôi mắt uể oải, “Ngày mai cô có thể về nhà.” Vũ Lục Hàn bỗng dưng không biết phải nói gì. Tất nhiên là cô muốn về nhà, ngày mai là ngày nghỉ. Chưa kể cô còn cuộc hẹn sau giờ học với Hoàng Lâm. Nhưng nhìn hắn lúc này đây, bỗng nhiên một phần trong cô thật lòng muốn ở lại. Hắn cô đơn, thật sự rất cô đơn. Hắn có quyền đi tụ tập cùng đám bạn để quên đi sự cô đơn ấy, nhưng cô biết hắn sẽ không làm vậy. Hàm Vũ Phong vẫn luôn như thế, luôn âm thầm gặm nhấm nỗi cô đơn một mình. Nếu bây giờ cô có thể làm gì để khiến hắn vui lên, cô hoàn toàn tự nguyện. Cô đã chứng kiến một Hàm Vũ Phong lạnh lẽo, đơn độc suốt cả tuần nay, cô biết mình rất nhớ chàng ngoại quốc hóm hỉnh, ngọt ngào của những tuần trước. Không rõ vì sao hắn đột nhiên trở nên như vậy, nhưng chắc chắn Vũ Lục Hàn là một phần của thứ nguyên do đó. Cô rất muốn hỏi hắn, rất muốn hắn tin cậy mình mà chia sẻ, nhưng khi nghĩ đến “bạn gái công khai” – nàng Chu Bạch Thảo – Vũ Lục Hàn lại thấy chùn bước. Hàm Vũ Phong không thích chia sẻ với ai bao giờ. Nếu có, cũng chỉ là những người cực kì thân thiết mà hắn vô cùng tin tưởng. Đương nhiên, đó là ba người nào đó, không phải cô. Mãi mãi cũng không phải cô. “Anh… ngủ ngon.” Và Vũ Lục Hàn ôm chiếc gối về giường mình ngủ. Đó là tất cả những gì cô có thể làm lúc này. Cô nghĩ mình nên đi ngủ. Không có hồi đáp từ Hàm Vũ Phong. Chỉ vài phút sau khi cô nhắm mắt, cô nghe thấy tiếng thở ra nặng nhọc, tiếng của dòng rượu nóng hổi, cay nồng chảy cuồn cuộn xuống họng, tiếng người đứng lên, rồi bất lực ném mình xuống đệm. Hàm Vũ Phong bế tắc trước cảm xúc của chính bản thân. Mẹ kiếp, mày không yêu cô ấy. Mày không yêu cô ấy. Không phải là yêu.. Sáng thứ bảy, khi Vũ Lục Hàn tỉnh dậy thì Hàm Vũ Phong đã đang uống cà phê dưới nhà. Mùi cà phê khiến cô thêm tỉnh táo, sau buổi tối mệt mỏi hôm trước. Cô tựa lưng vào kính, lắng nghe tiếng động nhẹ nhàng của kẻ đang bên dưới. Đêm hôm qua hắn đã uống rất nhiều rượu. Mùi cà phê không át được mùi cồn còn phảng phất. Cô không rõ đêm qua Hàm Vũ Phong đi ngủ lúc nào, cũng không biết hắn tỉnh dậy sau đó bao lâu. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ tỉnh dậy mà thấy Hàm Vũ Phong đang ngủ. Cô bước xuống nhà để vệ sinh cá nhân. Hàm Vũ Phong đang đọc một cuốn sách bên chiếc bàn ăn với tách cà phê đen còn nghi ngút khói bên cạnh, dù đã vơi một nửa. Hắn vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng như mọi ngày, chỉ tập trung vào cuốn sách, dù cô biết rằng hắn cảm nhận được mình. Cô chỉ nhìn qua hắn vài giây rồi lập tức bước vào nhà tắm. Nếu nhìn hắn lâu hơn, cô e rằng sẽ không kìm nén được mà nghĩ về Hàm Vũ Phong yếu đuối tối hôm trước. Hắn luôn khó hiểu như vậy, luôn ẩm ướt như thành London của hắn. Ngày hôm nay, ngay khi bước vào xe, Vũ Lục Hàn quyết định sẽ không kìm nén nữa. “Anh định sẽ như thế này mãi sao?”, cô quay sang hỏi hắn cùng lúc hắn ngồi vào ghế lái. Hắn khựng lại một chút, nhưng rồi tỏ ra bình thường. “Cô muốn nói gì?” “Tôi muốn nói rằng anh dường như đang khó chịu một điều gì đấy ở tôi nhưng nhất định không nói ra!” “Vậy thì?” “Nó đã kéo dài cả tuần rồi! Ý tôi là… nếu bây giờ tôi tự dưng im lặng, tự dưng lạnh lùng… anh có cảm thấy dễ chịu không?”, Vũ Lục Hàn cố gắng giải thích cho hắn điều cô muốn nói, nhưng không tìm được cách diễn đạt. Trong khi đó, Hàm Vũ Phong vẫn hoàn toàn bình thản. “Ý cô là tôi đang khiến cô khó chịu?”, hắn cười khẩy. “Không!… Có, có rất nhiều!”, cô khoanh tay lại, bướng bỉnh tựa lưng vào ghế. “Bởi vậy nên từ tối qua đến tận bây giờ, cô vẫn cứ lớn tiếng với tôi?”, hắn lại nở một nụ cười nhếch miệng, nhưng trong lòng thoải mái. “Tôi chỉ cảm thấy không thỏa đáng khi phải nhìn thái độ của anh để cư xử”, cô nhăn nhó, “Nếu anh giận tôi, anh có thể nói để tôi sửa chữa. Còn nếu anh giận cái khác mà mang về trút lên tôi thì tôi hoàn toàn không tán thành!” “Cô sẽ sửa chữa sao?”, hắn quay sang hỏi ngay lập tức. Vũ Lục Hàn bỗng dưng bối rối, nhưng vẫn gật đầu. “Cô sẽ sửa chữa như thế nào?” “Còn tùy vào… tôi đã làm gì sai”, cô lúng túng, “Tôi có thể… lau kính bằng tay… nấu một bữa với toàn món Anh cho anh, hoặc chuẩn bị một buổi trà chiều…” Mình sẽ phải mượn một đống sách để tìm hiểu về những thứ này. Vũ Lục Hàn than thở trong đầu. “Cô không thể cứ khiến người khác tuyệt vọng rồi lại vỗ về bằng những thứ đó”, hắn cười chua xót. Vũ Lục Hàn ngây ra trước câu nói đó. Sai lầm mà hắn đang ám chỉ là điều gì mới được chứ? Không lẽ… thật sự do bữa tiệc tối mai? “Anh… không phải giận tôi… vì tôi nhận lời dự tiệc với Hoàng Lâm chứ?”, cô rụt rè hỏi. Sự im lặng kéo dài của hắn bỗng chốc khiến cô căng thẳng. Cô biết hắn cũng không thoải mái chút nào. “Không. Tôi giận tôi”, hắn đáp, khi chiếc Aventador lăn bánh dần về phía trường cô. Tim Vũ Lục Hàn đập thình thịch. Vì sao hắn lại nói vậy? Không để cho cô kịp hỏi bất cứ điều gì, hắn đã vươn người sang mở cửa, tháo dây an toàn cho cô gái nhỏ, cử chỉ như không chấp nhận bất cứ câu hỏi nào nữa. Vũ Lục Hàn đành bước ra khỏi xe. Ôi, giá như quãng đường dài thêm một tí, cô nhất định sẽ tìm ra bằng được lí do để hắn tự dằn vặt như vậy cả tuần. “Chào anh…”, cô nói nhỏ trước khi đóng cửa xe. Cô sẽ không gặp hắn cho đến tối mai, bỗng dưng lại thấy có chút lưu luyến. Thế mà hắn vẫn lạnh lùng như vậy, không nói thêm câu nào nữa, cũng chẳng nhìn cô lấy một giây. Chiếc Aventador đi thẳng, không còn như mọi ngày đứng chờ cô vào trong trường rồi mới đi khuất. “Em vui lòng cho tôi biết giờ tan học của em chứ?” Một tin nhắn của Hoàng Lâm. Cô nhớ ra cuộc hẹn, lập tức nhắn lại. Trường học của cô cậu đã biết, có lẽ không khó để tìm ra. Cô không rõ Hoàng Lâm muốn gặp mình để làm gì, có lẽ bàn về bữa tiệc chăng? Bữa tiệc ấy thì có gì để bàn? Vũ Lục Hàn còn phải nghĩ sẽ mang gì đến buổi đấu giá từ thiện. Cô đã nghĩ suốt cả tuần nay, nhưng chưa thấy cái gì ưng ý. Cuối cùng thì, cô quyết định sẽ mang từ thiện bộ váy nhỏ bằng vải satin cô được một người bạn của mẹ tặng vào dịp Giáng sinh năm mười tuổi. Bộ váy ấy vào thời điểm đó rất đắt, người bạn của mẹ cô rất quý cô, nên không ngần ngại mang tặng. Người ấy đã giúp đỡ mẹ cô rất nhiều trong quá trình chữa trị, cùng bố cô đi khắp nơi tìm thuốc, nhờ vậy, gia đình cô coi người ấy như một người bác trong nhà. Vũ Lục Hàn chưa một lần mặc ngoại trừ lần đầu tiên mặc thử cho vừa lòng bác và mẹ. Cô nâng niu bộ váy rất cẩn thận, là phẳng phiu rồi mới cất vào tủ áo. Khi đưa đến quyết định này, Vũ Lục Hàn đã nghĩ đến những đứa trẻ bằng tuổi mình khi ấy, bây giờ có lẽ chẳng có lấy một chiếc váy nhỏ để mặc. “Vũ Lục Hàn!”, cô nghe một vài tiếng gọi tên mình, chỉ ngẩng mặt lên nhìn, nở nụ cười xã giao rồi lờ đi ngay lập tức. Thật buồn cười, lần đầu tiên ngồi trong thư viện cũng có người chú ý đến mình. Cô đứng dậy, đi tìm một quyển sách dạy làm bánh. Cái bánh ăn trong buổi trà chiều ấy làm có khó không nhỉ? “Tiểu Lục!”, cô biết giọng nói ấy và cô không muốn nghe ngay lúc này. Tuy vậy, Vũ Lục Hàn vẫn lịch sự quay lại, và mỉm cười. Triệu Dương hôm nay trông già hơn đến vài tuổi, khi mặc áo sơ mi đen với tay áo xắn lên tận khuỷu, và quần âu đen với đôi giày da mũi vuông. Cậu nhìn cô với vẻ rụt rè hiếm có, nụ cười cũng pha chút gượng gạo. “Chào cậu”, cô điềm nhiên hỏi, dù nhìn thấy biểu hiện của cậu ta. “Gần đây cậu có vẻ… bận rộn”, Triệu Dương lúng túng. Cô nhún vai. “Một chút. Tôi chuẩn bị làm đồ án tốt nghiệp.” “Vậy… cậu có thể đến họp cùng Hội học sinh buổi tối mai được chứ?” “Tối mai?”, Vũ Lục Hàn sửng sốt. Tối mai, bữa tiệc từ thiện. “Xin lỗi, tối mai tôi đã có hẹn, không thể tham gia được. Có lẽ lần khác.” “Có hẹn ư?”, Triệu Dương trở nên sốt sắng, “Buổi hẹn vào tối Chủ nhật? Có… thể rời được không? Hội học sinh rất chờ đợi đón thành viên mới…” “Rất tiếc”, Vũ Lục Hàn cười giả lả, “Có lẽ chúng ta buộc phải hẹn dịp khác rồi. À, cậu là người thay mặt tôi tiến cử tôi vào Hội, có lẽ cậu thay mặt tôi đi họp luôn cũng được đó!”, cô tặng cậu ta một nụ cười hết sức hồn nhiên rồi lách người đi ngay lập tức. Phải vậy chứ! Vũ Lục Hàn reo lên trong lòng. Cậu ta ép buộc cô vào Hội của chị mình, thì chẳng việc gì cô phải nhiệt tình cả. Vũ Lục Hàn chỉ muốn yên ổn, vậy thôi! Tan học, cô vừa bước ra khỏi lớp đã thấy các nhóm người xôn xao. Lại trò tỏ tình nào đó chăng? Cô ngán ngẩm lách qua những đám đông rồi bỏ về. Cô còn chẳng biết Hoàng Lâm sẽ đợi mình ở đâu, bởi cậu không đáp lại tin nhắn của cô. Vậy mà vừa xuống tới sân trường, cô đã biết chàng thư sinh đợi mình ở đâu rồi. Tựa trên chiếc Ferrari Enzo màu đỏ bóng bẩy là chàng thư sinh với nụ cười tỏa nắng. Ở giữa sân trường! Cậu mặc áo phông trắng ombre màu xanh nhạt dần xuống vạt, với chiếc quần jeans trắng rách đã được diện hôm đi đảo, kèm theo một đôi sneaker trắng hầm hố. Hoàng Lâm vẫn giữ nguyên phong thái “học sinh” của cậu ta với mái tóc đen gọn gàng, chải chuốt và nụ cười thương hiệu luôn nở rộ. Cậu ta đứng tựa lưng vào chiếc xe của mình, nhìn mông lung mặc kệ nhiều người đang soi mói. Ngay khi thấy Vũ Lục Hàn, Hoàng Lâm lập tức cười rạng rỡ, vẫy tay chào cô. Thế này là quá sức đối với mình, cô cảm thán, rồi Hàm Vũ Phong sẽ phát điên lên mất, hắn ta còn chẳng bao giờ cho xe vào giữa sân trường thế này. Không hiểu tên thư sinh đằng kia đã cho mấy người bảo vệ bao nhiêu tiền để rước cả xe vào đây. Cậu ta phô trương như vậy, cô bỗng nhiên ngại không dám đến gần, cứ đứng trân trân nhìn cậu từ phía dưới chân cầu thang. “Chào em!”, Hoàng Lâm thấy cô cứ ngây ngốc nhìn, lập tức đi đến. Vũ Lục Hàn bối rối, đành bước lên vài bước. Cô thấy sống lưng mình gai gai. Chắc chắn cô đã trở thành chủ thể của câu chuyện. Hàm Vũ Phong sẽ rất không thích điều này, cô dằn vặt trong bụng, nhưng vẫn phải cười toe toét. “Em không nghĩ anh sẽ vào tận đây…” “Ồ, tất nhiên là tôi sẽ luôn vào tận nơi”, cậu cười thích thú, “Tôi không muốn em phải đi bộ đến chỗ mình.” Cô mỉm cười gật đầu, dù trong lòng vẫn thấy ái ngại. Hoàng Lâm nhanh nhẹn mở cửa xe cho cô rồi đi vòng sang ghế lái, không quên đợi cô thắt dây an toàn. Vũ Lục Hàn ngồi bẹp dí trên ghế, vờ ngó lơ những đôi mắt ngoài kia. Bạn của Hàm Vũ Phong toàn những kẻ dị tính như hắn! Trong xe, Hoàng Lâm đang mở một bản nhạc dance sôi động. Cậu không ngừng hát theo nhạc, bỗng quay sang hỏi cô: “Trưa rồi, đi ăn chứ?” “Vâng… em đang thắc mắc không biết anh muốn gặp em có chuyện gì?” “Đi ăn, và sau đó làm một việc rất quan trọng liên quan đến bữa tiệc”, cậu hóm hỉnh, “Vậy em muốn đại tiệc thế nào? Đồ ăn Pháp?” “Em?”, Vũ Lục Hàn tròn mắt hỏi, “Em… không thích lắm…” “Vậy em muốn ăn gì?”, Hoàng Lâm vui vẻ hỏi lại, người lắc lư theo điệu nhạc. “Em muốn… ăn mì thịt nướng..”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt ấp úng. Cô biết chắc cậu ta chưa bao giờ ăn qua món này. Bỗng dưng Vũ Lục Hàn thấy thèm thuồng kinh khủng. “Mì thịt nướng? Là món gì vậy?”, đúng như cô dự đoán, Thư Sinh hỏi lại với một nụ cười. “Thịt tẩm ướp, nướng thơm, thái vào bát mì kèm với rau cả ngọt và nấm. Anh… chưa ăn bao giờ?” “Tôi chưa nghe đến bao giờ!”, Thư Sinh tít mắt, “Khẩu vị của em thật lạ!” “Món ăn này cũng… không phổ biến. Một quán ăn nhỏ gần nhà em chỉ chuyên bán món mì này…”, cô ngượng ngùng đáp. “Tuyệt! Tôi cũng đang thèm thịt nướng. Dẫn đường đi nào!” Vậy là Vũ Lục Hàn hướng Hoàng Lâm đi trên con đường quen thuộc dẫn về nhà. “Em là cô gái đầu tiên đi ăn cùng tôi lại muốn ăn mì thịt nướng!”, Hoàng Lâm bỗng nhiên nói vậy khiến cô đỏ mặt. Vậy à? “Em có nên thấy vinh dự không?”, cô chọc lại. Cậu nhoẻn miệng cười. “Em nên thấy tự hào!” “Vì sao? Những cô gái trước… không biết mì thịt nướng!” “Không hẳn vậy. Bình thường khi tôi gợi ý một bữa ăn với đồ ăn Pháp, Nhật, Hàn,… họ thường ngay lập tức đồng ý. Nếu có từ chối đi nữa thì cũng sẽ chọn những thứ tương tự như vậy thôi!”, cậu nhìn sang cô gái bé nhỏ ngồi kế bên, “Chưa từng có ai đi cùng tôi lại đòi ăn một món bình dân như vậy!” Vũ Lục Hàn thấy hai má mình đã mọng lên như hai trái cà chua chín. “Những cô gái anh quen… địa vị giống như anh. Quen ăn những thứ đồ hảo hạng nên họ không nghĩ ra thôi!”, cô lắc đầu, “Với lại, có thể họ cho là không phù hợp khi đi chơi cùng… ừm… một thiếu gia… mà lại ăn cơm bình dân…” “Thiếu gia?”, cậu ngắt lời, “Em nghĩ về tôi như vậy?” “Không… không phải!”, Vũ Lục Hàn ngay lập tức xấu hổ, vội vã xua tay. Thật khổ sở khi luôn bị hiểu nhầm! “Vậy thì em cần phải đi chơi với tôi nhiều hơn!”, Hoàng Lâm cười khúc khích, nói một câu nửa đùa, nửa thật. Vũ Lục Hàn im bặt. Hàm Vũ Phong sẽ rất tức giận! Cô lẩm bẩm trong đầu. Không hiểu vì sao, từ khi gặp Hoàng Lâm, cô chỉ nghĩ đến kẻ kiêu ngạo đó. Hắn đã có ảnh hưởng quá lớn mất rồi! Hoàng Lâm cuối cùng cũng tìm đến được cửa hàng mì thịt nướng của bà Lương. Vũ Lục Hàn không đợi người đi cùng xuống xe, đã ngay lập tức chui ra và nhìn về quán. Vẫn thật ảm đạm như mọi khi. “Chào bác!”, cô cười rất tươi khi bước vào quán. Theo sau cô, Hoàng Lâm cười thật thân thiện với người bán hàng. “Lâu lắm rồi không gặp cháu, Tiểu Hàn!”, bà Lương cười lớn, “Vào đi, hai cháu vào đi!” “Cho bọn cháu hai mì thịt nướng như mọi khi nhé?”, cô hớn hở trước thái độ của bà Lương, rồi dẫn Thư Sinh về phía góc bàn quen thuộc. “Phải đến cả tháng rồi cháu chưa tới đây đó!”, bà Lương vừa làm mì, vừa nhanh nhảu hỏi, “Hôm nay còn mang cả bạn trai tới!” “Ấy, không phải đâu!”, Vũ Lục Hàn vội vã chữa lại, cảm thấy vô cùng ngượng với chàng thư sinh. Vậy mà Hoàng Lâm lại nở nụ cười rạng rỡ. “Vậy là nhìn đẹp đôi lắm ạ?”, cậu thích thú hỏi lại. “Quá là hợp ấy chứ!”, bà Lương như được ủng hộ, tiếp tục tán dương, “Nam thanh nữ tú, hai cô cậu mà thành đôi là khối kẻ tiếc nuối!” Ôi, Hàm Vũ Phong sẽ nổi cơn tam bành nếu hắn ta nghe thấy câu này… “Thật ạ?”, Thư Sinh nhìn sang Vũ Lục Hàn, ra vẻ đồng tình, “Đúng vậy! Thế nhưng… bọn cháu chỉ là anh em tốt thôi. Cháu có bạn gái mất rồi!”, cậu ra điều ảo não. “Thế à?”, bà Lương sốt sắng, bê ra hai bát mì nóng hổi, đặt cẩn thận trước mặt từng người. “Mời cô cậu. Đúng là phí của giời!” “Tôi thích bà ấy rồi!”, Hoàng Lâm trêu chọc khi họ rời quán ăn. Vũ Lục Hàn chỉ biết cười một cái cho có. “Em thật xin lỗi khi bị hiểu nhầm như vậy. Bởi em… chưa từng hẹn hò với ai, nên cứ đi cùng nam nhân nào, mấy người quen lại gán cho làm bạn trai hết!” “Không sao, chứng tỏ tôi rất hợp để làm bạn trai”, cậu tự cười trước câu nói đùa của mình, “Vũ Phong sẽ phát điên nếu biết chuyện này!” “Vâng…”, Vũ Lục Hàn đáp nhỏ. Cô cũng vừa nghĩ tới điều này. Chợt sực nhớ ra điều gì, cô không ngần ngại quay sang chất vấn, “Anh nói… anh đã có bạn gái?” “Không!”, cậu cười, nụ cười vô cùng nhí nhảnh, “Tôi chỉ nói vậy để bà ấy không làm em khó xử!” “Ồ… cảm ơn anh!”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt lí nhí. Gần đây, độ bạo của cô tăng cao. Tuy vậy nó chỉ nhú lên được một tí, rồi lại chịu để tính rụt rè, sợ hãi đè bẹp. “Anh… muốn đi đâu tiếp theo?” “Đi tới một chi nhánh của công ty tôi”, Hoàng Lâm nở nụ cười nửa miệng đẹp ngất, “Tôi sẽ biến em thành bà hoàng của bữa tiệc. Không ai được phép lộng lẫy hơn em tối mai, Tiểu Hàn bé bỏng ạ!” Vũ Lục Hàn nuốt khan dù trong lòng đã thấy muôn phần cảm kích. Hàm Vũ Phong chắc chắn sẽ không hề thích.