Hàm Vũ Phong lặng lẽ nhìn cô gái. Hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười khiến Chu Bạch Thảo đông cứng. “Nếu không mặc màu trắng, sẽ không hợp đi bên cạnh cô gái này”, hắn đã trả lời như vậy. Vũ Lục Hàn len lén nhìn hắn, đỏ mặt, còn Chu Bạch Thảo nhìn hắn trân trân, không tin nổi vào điều mình vừa nghe được. “Mr James!”, một người đã tầm tuổi trung niên, bước đến lớn tiếng chào hắn. Hàm Vũ Phong chuyển sự chú ý của mình sang người đó, khuôn mặt trở lại dáng vẻ bình thường. Hắn bắt tay người ấy, rồi quay sang nhìn Vũ Lục Hàn, cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Lại đằng kia chơi, tôi có một số việc. Ăn thứ gì đó đi, đau chân thì ngồi nghỉ trên ghế. Đừng rúc vào chỗ nào tôi không tìm được nhé?” Vũ Lục Hàn đỏ hồng hai má, gật gật đầu rồi thả tay. Hắn nhìn cô cười dịu dàng, trước mọi người quay sang hôn nhẹ lên trán cô, rồi lấy lại vẻ lãnh đạm thường thấy, đi theo người khách trung niên. Hoàng Lâm cũng đồng thời đi cùng, chỉ còn Trần Hải Minh và Chu Bạch Thảo – hai người đang nhìn cô với cái nhìn vô cùng sửng sốt. Hàm Vũ Phong đã công khai hôn cô gái này, không chỉ họ nhìn thấy mà rất nhiều người khác cũng đã nhìn thấy. Với Trần Hải Minh, cậu không thể tin rằng hắn đã tìm được tình yêu đích thực. Cậu là người duy nhất biết hắn đã từng trải qua một cuộc tình, là người duy nhất tiếp xúc với cô bạn gái của hắn, là người duy nhất chứng kiến hắn đau khổ, điên cuồng lao vào xóa bỏ nỗi buồn bằng các chất kích thích, là người duy nhất khuyên hắn hãy quên cô gái ấy đi, bất chấp việc rất nhiều bạn bè cố hàn gắn cho hắn, bất chấp cô gái ấy liên tục tìm cách liên lạc với hắn. Và cậu cũng là người duy nhất nói với hắn, “Đừng quay trở lại đây khi chưa quên được cô gái ấy”. Hắn không lắng nghe bất cứ ai, nhưng hắn đã về nước ngay lập tức, dù còn người mẹ vẫn ở lại Anh Quốc, hắn đã không quay trở lại. Hắn chưa biết bao giờ mình quay lại, hắn chỉ liên lạc với mẹ qua skype và điện thoại. Vào thời điểm hắn tốt nghiệp đại học ở đất nước mình, mẹ hắn đang hẹn hò với một quý ông cùng quốc tịch. Hắn đã nghĩ đến việc phải quay trở lại Anh để gặp trực tiếp người đàn ông kia, nhưng rồi lại chọn cách gửi cho mẹ hai vé máy bay đến Paris, và hắn gặp họ tại đất nước của tình yêu. Hắn đã làm theo lời cậu, hắn tuyệt đối không trở về Anh Quốc. Bây giờ, cô gái này xuất hiện. Chỉ một mình Trần Hải Minh biết, cô gái này rất giống cô ấy, khuôn mặt hao hao nhau, vóc dáng lại hoàn toàn giống. Không thể chỉ vì cùng là người châu Á, cùng đất nước mà họ giống nhau, cậu không biết vì sao lại có hai cô gái có nhiều điểm tương đồng như vậy. Nhưng cậu biết chắc hắn ở bên cô gái này, chỉ vì hắn vẫn còn nhớ cô ấy. Hắn không quay về Anh để không gặp cô ấy, nhưng nếu có một cô gái giống cô ấy ở đây, hắn có thể “làm lại”, yêu lại. Trần Hải Minh không thực sự biết hắn có muốn một tình yêu vội vàng để bù đắp lại hình ảnh ấy không, nhưng nếu là thật, cậu sẽ ngăn cản điều đó. Cậu không muốn hắn mãi mãi chìm đắm trong mối tình đầu ngọt ngào đã qua ấy, cậu cũng không muốn hắn tự làm tổn thương mình nếu cô gái này không yêu cậu. Và nếu Vũ Lục Hàn có tình cảm với hắn, đó là điều tệ nhất thế gian. Nếu Vũ Lục Hàn từ chối Từ Thiên, tuyệt nhiên ngàn lần cô không được đến với hắn. Chu Bạch Thảo nhìn cô gái, ánh mắt không thể giấu kín một nỗi bàng hoàng. Điều nàng không thể tưởng tượng nổi, chính là Hàm Vũ Phong có tình cảm với cô gái khác, không phải mình. Không phải người đã bên cạnh hắn suốt tám năm trời, không phải người chăm lo cho hắn từng chút một, không phải nàng! Nàng đã tự tin cho rằng nàng vô cùng hiểu hắn, nàng là người duy nhất phù hợp với hắn. Còn ai trên thế giới này hiểu hắn bằng nàng? Nàng luôn là người có mặt đầu tiên khi hắn gọi, luôn là người đưa hắn về trong mỗi cơn say, nhưng chưa bao giờ được bước qua vạch ranh giới mà hắn đã vẽ. Dù có say, hắn tuyệt đối luôn tạm biệt nàng trước cửa, nàng luôn luôn phải nhìn cánh cửa đóng lại ngăn cách cả hai, luôn đau lòng đến trào nước mắt khi hắn mệt mỏi ngủ gục sau cánh cửa, một mình. Nàng đã từng thì thầm với hắn, khi hắn tựa vào vai nàng trong hơi rượu, “Vì sao không cho em cơ hội chăm sóc cho anh?”. Hắn không bao giờ đáp, dù nàng biết hắn luôn luôn tỉnh táo, kể cả khi đã uống quá nhiều. Hắn luôn làm theo ý hắn, lặng lẽ đi bên cạnh nàng trở về phòng, chào tạm biệt nàng, và giam mình trong căn phòng lạnh lẽo. Khi hắn làm việc quá mệt mỏi, nàng mang đồ ăn tẩm bổ cho hắn. Khi hắn làm việc quên giấc ngủ, cũng chỉ có nàng nhắc nhở hắn hãy yên giấc. Dù hắn luôn cảm ơn một cách lạnh lùng, và chưa bao giờ muốn rút ngắn khoảng cách của ranh giới, nàng vẫn nuôi một hi vọng nhỏ ngoi, một ngày hắn sẽ nhận ra tình yêu của nàng, sẽ đáp lại tình cảm ấy. Nhưng hôm nay, chính hắn đã dội cho nàng một gáo nước lạnh. Hắn gặp cô gái này lần đầu chỉ nửa tháng trước đây, vậy mà bây giờ, người đi cạnh hắn, người đón nhận tình cảm của hắn, không phải nàng. Cô gái kia là ai? Cô gái kia đã làm gì, vì sao mới xuất hiện đã khiến hắn điên cuồng như vậy. Vì sao mới xuất hiện, đã khiến hắn ngay lập tức lãng quên mọi cố gắng của nàng trong tám năm qua? “Em có muốn uống gì không?”, Trần Hải Minh lôi nàng về hiện thực khi nhìn thấy nàng đứng thất thần. Nàng nhìn cậu, một chút bối rối hiện lên, rồi lặng lẽ lắc đầu. “Em sẽ tự lấy những thứ mình thích, cảm ơn anh”, nàng đáp. Chu Bạch Thảo liếc nhìn cô gái một lần, thôi quay lưng bước đi thẳng. Nàng sẽ không chấp nhận việc hắn có tình cảm với cô gái ấy. Một nụ hôn không chứng minh điều gì cả, và nàng sẽ đấu tranh để giành lại điều nàng vẫn mong mỏi. Nàng sẽ tự mình tìm hiểu về cô gái đó, nàng và cô ấy sẽ cạnh tranh một cách công bằng. Chu Bạch Thảo tuyệt đối không thua kém bất cứ ai. “Tôi gọi em là Tiểu Hàn được không?”, Trần Hải Minh nhìn theo nàng, rồi quay lại hỏi chuyện cô. Vũ Lục Hàn không còn hắn, không biết phải làm gì, đứng im khép nép một chỗ. Cô nghe cậu gọi tên, quay sang mỉm cười đáp lại và gật đầu. “Tôi thay thế cậu ta đưa em đi quanh đây tham quan được chứ?”, cậu cười tươi, nghiêng người chờ đợi. Vũ Lục Hàn đồng ý, ngượng ngùng đi theo cậu. Cô không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu đi thật chậm bên cạnh, thỉnh thoảng có người chào cậu, cô cũng ngẩng đầu nhìn họ, cúi đầu chào. Trần Hải Minh lấy hai ly cocktail nhẹ, một ly đưa cho Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng nhận lấy, cảm ơn, nhưng lòng bắt đầu nôn nao bởi cô đã quá sợ rượu. Cậu dẫn cô đi dọc trên một con đường đá, hai bên là những bụi hồng đỏ được cắt tỉa thành một hàng vuông vắn, dẫn đến một đài phun nước vô cùng hoành tráng, với một bức tượng khắc thủ công trong suốt đặt giữa đài, hình tượng một cô gái với gương mặt nhỏ nhắn, thân hình mềm mại, bé nhỏ, nửa dưới là đuôi cá với phần vảy cá nhỏ được đính một viên đá trắng, trong suốt, long lanh trong nắng. Tóc của nàng tiên cá suông dài, chạm đến mặt nước, với dòng nước lấp lánh bạc chảy dọc theo suối tóc xuống đài nước. Xung quanh bệ đá chứa bức tượng nàng tiên cá là hệ thống vòi phun đang xen vô cùng đẹp mắt, được trang bị bóng đèn trắng và xanh lắp xen kẽ để nàng tiên cá vẫn tỏa sáng vào ban đêm. Một số vị khách, đa số là nữ, đang thơ thẩn dạo quanh đài và trầm trồ trước vẻ tinh xảo của nàng tiên giữa đài phun nước. Trần Hải Minh ngồi lên bệ đá quanh đài phun, đưa tay vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình như một ý mời. Vũ Lục Hàn ngượng ngùng ngồi xuống bên cậu, đặt ly cocktail lên bệ đá cạnh mình. “Đây là lần thứ hai em ở giữa một bữa tiệc, nhỉ?”, Trần Hải Minh nhìn cô cười hỏi. Cô nhìn bụi hoa hồng trước mặt, rồi lại cúi đầu. “Lần thứ ba. Em đã từng đính hôn mà…” “Xin lỗi…”, cậu thở hắt với nụ cười lịch sự, “Em chắc là rất hoang mang.” “Vì sao?”, cô quay sang hỏi cậu. Chàng trai tóc đỏ nhìn cô, bật cười. “Vì con người em vốn không thuộc về những nơi thế này”, cậu đáp, “Tôi thấy em rất rụt rè, ngại ngùng, và có vẻ không được thoải mái…” “Nhìn rõ thế cơ à?”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt, cười gượng gạo, “Em xin lỗi, em đúng là chỉ thuộc về những nơi như thư viện và thư viện” “Em rất đáng yêu, Tiểu Hàn ạ”, câu nói của cậu khiến mặt cô lại đỏ hồng lên. Cô nhìn cậu khó hiểu. “Bởi vì em vẫn luôn sống đúng với bản thân mình, dù có mặc trên người những bộ đồ đắt tiền và đứng giữa những bữa tiệc xa hoa”, cậu nhìn cô, khóe mắt nheo lại nét cười, “Tôi biết có rất nhiều cô gái không được như em đâu. Dù có phải đánh đổi nhiều thứ, họ vẫn muốn được khoác lên những bộ đầm đắt tiền và không muốn bỏ lỡ bất kì sự kiện sang trọng nào hết.” “Anh đánh giá em cao quá.. Cảm ơn vì điều đó”, cô nói. Đó là câu nói đầu tiên cô nghĩ ra trong đầu. “Đừng quá tự ti về bản thân, Tiểu Hàn ạ.” Sau câu nói ấy, không khí giữa hai người trầm hẳn xuống. Vũ Lục Hàn không phải không biết điều đó, nhưng cô không thể khiến bản thân gạt bỏ hết sự tự ti. Bất kể quýêt định điều gì, cũng luôn có một tia tiêu cực trong đấy. Nó chính là thứ khiến tự tin của Vũ Lục Hàn luôn không cánh mà bay. “Nơi này Hàm Vũ Phong sẽ làm chủ, em có biết không?”, Trần Hải Minh một lần nữa gợi chuyện. Vũ Lục Hàn nhìn cậu, hai mắt mở tròn. “Anh nói thật sao?”, cô sửng sốt. “Tôi đùa em làm gì?”, cậu nhìn cô cười, “Đây là nơi Hoàng Lâm đã đích thân thiết kế, xây dựng nên. Ngay khi hoàn thành, Hàm Vũ Phong lập tức mua trọn vẹn. Bữa tiệc này vừa để khánh thành khu resort, vừa để chào đón chủ mới. Có vẻ hắn ta chẳng nói gì với em nhỉ?” “Không… không ạ”, cô ấp úng, nhìn quanh. Hàm Vũ Phong mua toàn bộ nơi này, vậy là hắn ta có vô cùng nhiều tiền. Dù có là bạn thân đi nữa, một khi Hoàng Lâm đã đích thân thiết kế, không thể nào cậu bán với giá rẻ mạt. Cả một nơi lộng lẫy, hoành tráng thế này… “Chính xác thì… Hàm Vũ Phong… làm nghề gì hả anh?”, cô ngập ngừng đôi chút, rồi quyết định hỏi cậu. Chàng trai ngồi kế bên nhìn cô lạ lẫm, rồi bật cười. Cô hoang mang. “Em không biết hắn cũng phải thôi, hắn hoạt động dưới danh nghĩa của bố, cũng ít khi để lên báo!” “Vậy… anh ấy… quan trọng lắm hả?” “Em đã từng nghe thấy tên tập đoàn ACorp chứ?” “Em… biết…”, cô ngập ngừng. Vũ Lục Hàn đã nghe cái tên này rất nhiều, vì đi đâu cũng thấy chuỗi trung tâm mua sắm A’s Mart. Trần Hải Minh nhoẻn cười, nhìn cô đầy ẩn ý. “Đừng ngạc nhiên. Hàm Vũ Phong đang là chủ nhân duy nhất của tập đoàn AGroup” Vũ Lục Hàn cảm thấy mình vừa ngồi cạnh một quả bom phát nổ. Ngay lập tức cô thấy choáng váng, quay sang nhìn cậu với đôi mắt trợn to sửng sốt. Vũ Lục Hàn biết đến ACorp qua rất nhiều phương tiện truyền thông, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Hàm Vũ Phong là ông chủ của tập đoàn ấy. ACorp là một tập đoàn kinh tế tư nhân của đất nước cô, tập trung đầu tư vào du lịch và bất động sản. Hai thương hiệu lớn nhất và đang phát triển vô cùng mạnh tại đất nước này là A’sand – bao gồm nhiều chuỗi khách sạn, khu nghỉ dưỡng, khu biệt thự biển, công viên giải trí năm sao và trên năm sao ở đẳng cấp quốc tế; và A’s Mart, bao gồm tổ hợp trung tâm thương mại, văn phòng, căn hộ hạng sang tại các thành phố lớn khắp cả nước. Ngoài ra, cô rất thích ACorp bởi đây là tập đoàn tư nhân duy nhất thành lập một thương hiệu đặc biệt dành cho tầng lớp nghèo khó, hoặc cho người vô gia cư với mục đích từ thiện – Angels. Angels bao gồm hàng loạt chung cư hiện đại được xây dựng như dành cho tầng lớp trung lưu, nhưng hoàn toàn chỉ hỗ trợ những người nghèo, những công nhân thu nhập thấp, hoặc người vô gia cư. Phải nói rằng ACorp đã chịu lỗ vốn khi chi nhiều tiền xây chung cư hiện đại cho họ mà mức giá để được ở trong một căn hộ chỉ bằng một phần tư giá trị thật của nó. Với một căn hộ cho thuê, giá thuê ban đầu sẽ bằng một phần tám giá trị căn hộ, tùy theo mỗi tháng tăng giảm trong phạm vi không quá một triệu. Những người vô gia cư, không có việc làm sẽ được hỗ trợ giảm chi phí hàng tháng. Song song với cấp nhà ở, Angels mở hàng loạt cửa hàng ăn, cửa hàng sách, cửa hàng tạp hóa, và tạo điều kiện cho những người thất nghiệp được làm việc trong những nhánh nhỏ đó của tập đoàn, do một cấp dưới chuyên quản lý và điều khiển riêng. Cho đến nay, mô hình Angels của Hàm Vũ Phong vô cùng hiệu quả khi hắn giúp rất nhiều người thất nghiệp, người nghèo, không chỉ có chỗ ở, mà còn có việc làm với thu nhập ổn định. Vì quyết tâm tập trung vào hai lĩnh vực du lịch và bất động sản, ACorp thu lời rất cao bởi hiện tại đó là tập đoàn đầu mối của rất nhiều khu du lịch, nghỉ dưỡng đông thực khách. Không chỉ vậy, do có lợi thế với ông chủ là người nước ngoài, ACorp cũng vô cùng phát triển tại Anh Quốc – điều đó khiến Hàm Vũ Phong trở thành một ông chủ giàu có, quyền lực với chiến lược ổn định trong phát triển kinh doanh. Ở Anh, tập đoàn ACorp đã có hệ thống trường học đa cấp với tên gọi chung A’School. Còn ở châu Á, ACorp đã mở hai bệnh viện đa khoa lớn A’Health, và hàng loạt văn phòng cho thuê khác với tên gọi A’Office. Để không kém cạnh ở bất cứ lĩnh vực nào, ACorp bắt đầu lấn sân sang phục vụ chị em với thương hiệu làm đẹp riêng A Charming’s. Ông chủ Hàm Vũ Phong đã cho mở hai trung tâm làm đẹp bên trong những khu thương mại lớn, và đang hợp tác với các công ty mỹ phẩm hàng đầu thế giới để cho ra thương hiệu riêng. Ngoài ra, A Fashionista là thương hiệu hợp tác với nhánh thiết kế thời trang của Hoàng Lâm, là nơi độc quyền thương hiệu thời trang dành cho giới trẻ. Với tham vọng vô cùng lớn của mình, Hàm Vũ Phong dường như muốn mở rộng tới mọi lĩnh vực, và sắp tới là hãng viễn thông riêng biệt của mình A’Tel. Mỗi ngày, ACorp thu về hàng trăm triệu đô la, đồng nghĩa với một ngày, Hàm Vũ Phong có thể mua được một chiếc Airbus A380 chỉ để đỗ nó ở một mảnh đất nào đó hắn mua và vào ngủ buổi tối trong những chiếc giường sang trọng bên trong nó. Nghĩ đến đây, Vũ Lục Hàn khẽ rùng mình. Cả gia đình cô kiếm được một tháng, có lẽ chưa bằng số tiền hắn có trong một giây đồng hồ mỗi ngày. Đúng là “kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra”. Tuy nhiên, cô rất nể phục hắn, vì hắn là người chủ duy nhất thuộc một tập đoàn vô cùng sang trọng lại có riêng một thương hiệu dành cho người nghèo, và tạo điều kiện cho họ mà không màng lợi nhuận. Có lẽ trên đời này cũng chỉ có một mình hắn dám như vậy, vì lợi nhuận từ những thứ khác đã quá đủ cho hắn, số lỗ từ thương hiệu Angels không thấm nhuần gì so với lợi nhuận của hắn. Bởi vậy, hắn thường xuyên chăm sóc cẩn thận những ngôi nhà thuộc thương hiệu Angels, và luôn mang đến cho những người nghèo khổ các cơ hội việc làm ổn định. Trên hết, Hàm Vũ Phong chưa bao giờ có ý định khoe khoang với Vũ Lục Hàn về công việc của mình. Vũ Lục Hàn, nếu không chủ động hỏi, sẽ không bao giờ biết. Những điều đó khiến cô càng thêm ngưỡng mộ hắn. Đối với cô, Hàm Vũ Phong thật sự là một thiên thần.