Tội phạm
Chương 9 : Anh ta không giống tội phạm cưỡng hiếp.
Những ngày này, không khí trong đại đội một trong khu nhà giam số 3 âm trầm như dòng nước đang chảy siết, lòng người cứ thấp thỏm không yên.
Một con người khiến người ta sờ không rõ, lại bóp không ra đến bảy tấc, thế mà cứ như ôn thần không chỗ nào không thấy được. Trong lòng của mỗi một người trong đại đội đều phập phồng không yên, chân tay ngứa ngáy, cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào tình hình của lớp số 7, còn mấy tên đầu sỏ của lớp số 7 thì mỗi ngày đều như ngồi trên đống đống lửa, tối nào cũng ngủ không yên, tay ôm gối lăn qua lăn lại, rục rịch cả một đêm.
Trong phòng mọi người đang lửa đốt, liệu có thể sống yên ổn không?
Hôm nay sau khi chạy xong một vòng sân, cả đám người nóng đến đầu óc bốc hơi nước đứng vây quanh cái bồn rửa tay nhỏ ở dưới ký túc xá, người rửa tay, người rửa mặt, người đánh răng.
Bồn rửa tay này là kiểu dài nhỏ dùng xi măng xây lên, cả đám người đang ngụp mặt xuống rửa mặt, có hai vòi nước chảy, có người đang chà xà bông, cũng có người đang đánh răng.
Trong tay La Cường cầm một cái ca đến đánh răng rửa mặt, miệng hắn phồng phồng ngậm bàn chải đánh răng, biểu cảm thờ ơ, vẫn là cái kiểu bố đét thèm nhìn thằng nào hết, đừng thằng nào mơ sẽ cản được đường của bố.
Thuận Tử rửa mặt xong thì bưng nửa thau nước trong tay, vừa quay đầu thì ”ùm” một phát!
Toàn bộ nửa thau nước xen lẫn bọt đều bị dội hết lên trên quần của La Cường!
Thuận Tử căm giận trừng La Cường một cái, sau đó quay đầu đi.
Thuận Tử là một người cha, trong nhà có một cô con gái. Khi anh ta đi tù thì con gái vẫn còn rất nhỏ, chớp mắt cái đã mấy năm, con gái cũng đã học lớp ba tiểu học rồi. Suy bụng ta ra bụng người, anh ta căm ghét nhất chính là mấy tên phạm tội cưỡng hiếp trẻ em, căm ghét đến cắn răng cắn lợi.
Ánh mắt của La Cường quét qua Thuận Tử, vẫn không nói gì mà vùi mặt vào vòi nước rửa mặt, nước lạnh xả thẳng vào đầu và mặt, rửa sạch đi mồ hôi.
Hồ Ly của lớp số 7 đang đánh răng đứng ở cách đó mấy người, lúc này đang lén lút nhìn trộm La Cường qua khe hở của đám người.
Hồ Nham mím môi không nói, đứng nhìn một lúc, cũng chẳng có việc gì khác nên đi qua đó chen vào đám người đang xem náo nhiệt.
Mắt Hồ Nham bị cận, thật sự thì nhìn không rõ, rất là thiệt thòi, vì thế mới tiến lại gần để xem. Lúc La Cường gội đầu, cơ bắp hai vai rung lên, hai bên xương vai mở ra chầm chậm chuyển động theo động tác, yết hầu vẫn còn đọng lại nước, từng giọt từng giọt lăn theo cổ họng xuống dưới, rất nhiều giọt nước lăn xuống đọng trên lồng ngực của hắn. Hồ Nham ngậm một miệng bọt kem, câu được câu không chải răng, lén liếc mắt nhìn…
Hồ Ly nhìn chằm chằm Sói, có người lại nhìn chằm chằm Hồ Ly.
Gã ta nhìn hết sức chăm chú, bất thình lình lấy một tay đang rũ xuống kia lặng yên sờ sờ vào mông rồi qua đến khe mông, sau đó dần trượt xuống bắp đùi mò đến chỗ quan trọng hơn của đối phương, sờ đến Hồ Nham phải ” Ưm” một tiếng, thiếu chút nữa đã nuốt hết bọt kem đánh răng, gã quay đầu giận dữ nhìn.
Vương Báo là thằng dưới quyền của tên đầu hói bên lớp số 3, trộm cắp ở trong cái phòng kia quen rồi, thường rảnh rỗi là chạy đến trêu chọc Hồ Nham. Thằng nhãi luôn khinh thường gọi Hồ Nham là con chó nhỏ, nhưng dù có kêu như vậy cũng không ai để ý để gã ta, không thèm nhìn lấy một cái khiến con người Vương Báo khô nóng không chịu nổi.
” Đáng ghét…! Cút mẹ mày đi thằng khốn nạn!”
Hồ Nham trừng lại một cái, mắng nhưng không mắng vớ vẫn, những trọng phạm có thể lăn lộn ở cái nhà tù Thanh Hà này thì có tên nào là vớ vẩn chứ.
Cũng trách tên Vương Báo này đen đủi, đụng trúng họng súng rồi. Gã ta vẫn tiếp tục vươn tay ra sờ lần hai nhưng lần này không phải sờ lại mông của Hồ Ly nữa….
Hồ Nham lách vào đứng bên cạnh La Cường, La Cường thì vẫn đang tập trung gội đầu, lòng bàn tay ẩm ướt của Vương Báo không sờ chính xác, ấy thế mà lại sờ trúng ngay cặp mông rắn chắc của La Cường.
La Cường bỗng nhiên nâng mắt lên, những giọt nước mát lạnh chảy xuôi theo đường nét góc cạnh trên khuôn mặt, tí tách, tí tách, từng giọt chảy xuống bồn nước xi măng.
La Cường nhìn chằm chằm Vương Báo: ” Làm gì?”
Vương Báo sững sờ, bị ánh mắt của La Cường nhìn chằm chằm đến sau gáy cũng thấy lạnh buốt.
Hồ Nham lại rất vui vẻ, chõ miệng nói: ” Đáng đời.”
Vương Báo không yếu thế nói: ”Tao sờ mông mày đấy.”
Ánh mắt La Cường nhìn thẳng, lạnh lùng nói: ” Mày được đấy, sờ được đến mông của bố mày rồi này.”
Đừng nói đến Vương Báo không ngờ tới, ngay cả Hồ Nham cũng không ngờ tới, tên đầu hói lớp trưởng của lớp số 3 cũng không ngờ tới, ngay đến Thiệu Quân đang đứng đó cách hai mươi mét hút thuốc nói chuyện cũng không ngờ tới….
Nói ra thì cũng đã muộn rồi, sự việc chân chính xảy ra cũng chưa đến được mấy giây.
Tiếng kêu rên của Vương Báo bị nghẹn trong cổ họng, âm thanh xương và cơ thịt đập vào bệ xi măng liên tục phát ra tiếng trầm đục kinh khủng như đang xẻ thịt tách xương khiến cho người ta nghe mà sợ hãi.
Cây bàn chải dính đầy bọt kem của Hồ Nham không cần rửa sạch nữa rồi. Hình ảnh người trước mắt dứt khoát nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ động tác dí đầu Vương Báo xuống dưới nước của hắn, theo sau đó là một trận ho kịch liệt, cùng với tiếng thở phì phò.
…
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, Thiệu Quân cầm dùi cui chạy qua, sắc mặt người nào đó vàng như gan heo, ỉu xìu quỳ mọp bên mép bồn rửa mặt , miệng gào thét cũng chẳng ra tiếng người được nữa.
Chiếc bàn chải đánh răng của Hồ Nham trên đầu vẫn còn dính bọt kem đánh răng, cứ thế hung hăng cắm thẳng vào bên trong mông thăng nhãi đó , từ quần trong lộ ra nửa chiếc bàn chải đánh răng màu hồng, vểnh lên, giống y như cái đuôi của mấy con động vật nhỏ vậy.
Trước kia trong tù có một loại trò chơi gọi là ” Chà rửa”. Vậy chà như thế nào? Chính là tìm một tên khốn nạn đen đủi nào đó, đè nó xuống, cởi bỏ quần ra, dùng lông cứng thấm kem đã khô của bàn chải đánh răng để chơi, rất đau, cũng rất khó chịu, cả người đều khổ không thể tả. Lấy hai tên tội phạm cưỡng dâm ngày trước làm ví dụ, hai thằng đó cũng đã từng chịu qua cái trò này. Dùng lời của phạm nhân nói thì chính là mày chơi trò cưỡng hiếp phụ nữ trẻ em, vậy thì bọn tao sẽ dùng trò ”Chà rửa” này chơi với mày, mỗi ngày chà ba lần, chà cho mòn một lớp da, xem sau này mày còn dám chơi trò cưỡng hiếp nữa hay không.
La Cường ra tay còn ác hơn.
Thiệu Quân đẩy đám đông ra sang hai bên, y đi đến đụng vào La Cường một cái trước khi cuộc hỗn loạn bùng nổ lớn hơn nữa.
Thiệu Quân dùng ngực mình đụng vào lồng ngực của La Cường, ánh mắt sắc bén: Anh làm cái gì vậy!
Dùi cui trong tay đang chỉa lên má của người nào đó, Thiệu Quân cúi đầu nhìn xuống người đang nằm dưới mặt đất, mẹ nó…
Việc ngày hôm nay nếu như là nội chiến trong nội bộ lớp số 7, nếu Châu Kiến Minh ra tay với Thuận Tử hay Nhím Âu thì nhất định Thiệu Quân sẽ nổi giận giáng dùi cui xuống, quật ngã người xuống đất…
Nhưng mà người bị Châu Kiến Minh đánh lại là người của lớp số 3.
Trong đại đội một, Thiệu Tam Gia nổi tiếng là bao che cho con của mình nhất. Y là người chả sợ ma nào cả.
Trong đại đội một của bọn họ, đội trưởng Điền Chính Nghĩa là một trong số ít quản giáo từ bên ngoài vào, quản lý tất cả mười hai lớp. Mấy người trong đội đều là luân phiên trực ban nhưng đều có phân công cụ thể, mỗi người sẽ phụ trách mấy việc như lao động ăn uống lông gà vỏ tỏi linh tinh này kia của mấy lớp. Đối với Thiệu Quân mà nói lớp số 7 giống như con trong nhà của y, cho dù bọn nhỏ có nghịch ngợm thì cũng là con ruột ở trong nhà, bộ Thiệu Tam Gia này nuôi dễ lắm sao? Mà lớp số 3 này lại là binh sĩ dòng chính của đội trưởng Điền.
Dưới sân thể dục rộng lớn, người lớp số 3 đánh nhau với người lớp số 7, nó giống như ở nhiều hộ gia đình ở chung một khu vậy, trẻ con nhà này làm vỡ kính nhà kia, trẻ con nhà kia cướp súng nước của trẻ con nhà nọ, đã là phụ huynh thì làm sao có thể giúp người khác ức hiếp đứa trẻ nhà mình? Như thế không được, không có cái lý này. Trong cuốn sổ ghi chép quy phạm nhà giam của Thiệu Tam Gia không có điều này, hoàn toàn không có.
Với lại, mặc dù Châu Kiến Minh bị bạn tù xa lánh nhưng tên Vương Báo này cũng không phải thứ gì tốt lành gì, việc trêu chó chọc mèo của gã ta thường ngày nhiều vô số kể, còn dựa hơi tên đầu hói bắt nạt lớp số 5 số 6 số 7 số 8 không ít lần. Lần này vậy mà bị người ta đâm lại, tay hèn hạ không đàng hoàng gặp phải tay cứng hơn, đáng đời, tự chuốc lấy, mọi người đều hết hồn, chẳng ai dám làm gì cả.
Cũng vì trong tù có một luật giang hồ bất thành văn đó là phục kẻ mạnh, không ai dám đụng vào hạng người ngang tàng như vậy.
Trước kia mọi người chưa từng gặp tên tội phạm hiếp dâm nào mà ngang tàng như hắn, cũng chưa từng biết đến. Có điều Thiệu Quân cũng không thể khinh thường loại người như Vương Báo được, gã ta còn dám quấy rối đến người đàn ông ngang tàng như họng đại bác này cơ mà, tự cho là mình giỏi hay sao ý?
Mấy người đến đỡ tên khốn nạn đen đủi kia lên, nửa cây bàn chải đánh răng vẫn còn vểnh lên ở phía sau mông, vì thế đã được đưa đến phòng y tế.
Trong kem đánh răng có vị bạc hà, vừa mát lại vừa cay, lần này thực sự đã rửa sạch ruột hoàn toàn luôn rồi. Tên kia hét vô cùng thảm thương, phạm nhân cả tòa nhà nhìn đều cười trên nổi đau của người khác, thoải mái cười ha hả .
Thiệu Quân dùng tay mà chỉ chỉ La Cường, ánh mắt và tư thế tay hiện ra sự cảnh cáo.
Thằng này được, rất ác, tay chân cũng rất gọn gàng !
Đương nhiên là không nói ra nửa câu sau đó: Đáng đời Vương Báo, không có dạy, bị dạy là đúng lắm.
Hình như Hồ Nham sợ mấy người quản giáo xử lý La Cường nên giành biện hộ thay cho hắn: ”Do thằng đó sờ mó tôi, nó vô lễ với tôi trước.”
”Nó còn vô lễ với Chu Kiến Minh, cho nên mới bị đánh, nó sờ chỗ ấy, chỗ ấy rồi còn chỗ ấy nữa, chỗ nào nó cũng sờ hết đó.”
Hồ Nham miêu tả rất sinh động và chân thật. Bàn chải của gã cũng hỏng nên phải mua cái mới nhưng trong lòng lại rất vui, rất phấn khích.
La Cường nhìn người này một cái, mơ hồ cũng muốn cười theo, cái người này……
Thiệu Quân nhìn La Cường khẽ nói: ” Thằng đó sờ chỗ đó thôi mà anh đã chọt bàn chải đánh răng vào mông người ta sao? Lần sau bộ ai dám sờ mặt anh một cái, chẳng lẽ anh lại đánh gãy răng người đó luôn à?”
La Cường nhìn vào ánh mắt của Thiệu Quân, không hề sợ hãi, ý muốn nói là: Cảnh sát Thiệu, hay là cậu thử sờ bố một cái, xem bố có chà răng giúp cậu không …
Chuyện này bùng nổ trong đại đội một, mọi người đều biết.
Sau này mỗi khi nhắc lại chuyện này mọi người đều cười không ngừng nói: Đó là mông hổ nhé, không sờ được đâu, thật không dám sờ mà.
Chuyện xảy ra giữa lớp số 3 và lớp số 7, lớp trưởng đều không nói gì nhưng tên đầu hói nghẹn đến đỏ cả mặt, ánh mắt lão Thịnh thì âm trầm, xem ra đều không vui. Tên phạm nhân mới này đã thách thức nghiêm trọng uy quyền của quản giáo và đe dọa đến ranh giới bố cục của các thế lực trong nhà giam này rồi…
Các thành viên lớp số 3 cho rằng chuyện hôm nay khiến họ rất thiệt thòi, còn chưa đi kể khổ được, cũng bởi vì chuyện xảy ra ngay ngày đội trưởng Điền nghỉ phép, cha ruột không có ở đây, Thiệu Tam Gia cách vách liền thành ”Cha dượng”, chúng tôi bị ức hiếp đó! Mọi người trong lớp số 3 ai nấy đều bày ra vẻ mặt đau khổ, rất không cam lòng!
Đương nhiên La Cường cũng không thoải mái gì, vì chuyện này mà bị bắt vào phòng biệt giam một ngày.
Bị giam hắn cũng không sợ nhưng mà Thiệu Quân và ba vị giáo quan đã lên lớp dạy cho hắn những ba tiếng đồng hồ về tuân thủ quy định đạo đức hành vi của phạm nhân trong tù, thay phiên đọc cứ như niệm kinh vậy, đọc đi đọc lại đến nỗi não trong đầu La Cường cũng thấy đau, cuối cùng biết điều nói: ” Mấy người đừng đọc nữa, lần sau tôi sẽ không vậy nữa, bố buồn ngủ rồi, tôi muốn về phòng ngủ.”
Thiệu Quân: ” Vẫn còn, phạt anh nửa tháng không được dùng bàn chải đánh răng.”
La Cường: ” Vậy tôi đánh răng bằng cái gì?”
Thiệu Quân: ” Anh có thể dùng kem đánh răng nhưng không được dùng bàn chải đánh răng, hoặc anh có thể không đánh răng.”
Mặt con hổ La Cường đanh lại, không nói chuyện nữa.
Cả nửa tháng sau đó, dưới con mắt quan sát của mọi người, mỗi ngày La Cường đều dùng kem đánh răng quẹt lên ngón tay để đánh răng…
Đây chính là một chiêu độc của Thiệu Tam Gia, xử lý mấy người này hoàn toàn không cần dùng đến nước muối hay giày da, mà chỉ cần trị bằng những chi tiết nhỏ nhất trong sinh hoạt hằng ngày, cái đó đủ để anh phải nhớ dài dài rồi.
Trong đám người xem náo nhiệt hôm đó chỉ có một mình Hồ Nham là người mở to mắt nhìn chằm chằm vào La Cường, nhìn rất lâu, trong lòng thầm nói: “Anh ấy không phải tội phạm hiếp dâm, thằng Vương Báo mới giống.”
Nhím Gai không thèm để ý nói: ” Không phải mày không biết? Quản giáo đã nói như thế, tòa án cũng đã phán quyết như vậy thì chính là tội đó rồi.”
Hồ Nham nói: ” Tòa án cũng không thể không phán sai mà.”
Thuận Tử nói: ” Loại án như thế này, tao chỉ thấy người có bối cảnh có thế lực mới được tòa án tuyên án nhẹ hều, còn chưa từng thấy người nào bị xử nặng đâu!Mấy loại người như vậy mẹ nó đều đáng chết hết.”
Hồ Nham nghiêm túc nói: ” Tao nhìn thế nào cũng thấy không giống, hai người trước đó vào tù trông có giống với Châu Kiến Minh không? Người phạm tội hiếp dâm không có cái tính cách như vậy đâu.”
” Hiếp trẻ em, thật ra cũng không tính là đàn ông, cái kia chơi không được nên mới ra tay với trẻ con, đều bị bệnh liệt dương, tâm lý biến thái hết rồi.”
Hồ Nham nhỏ tiếng lẩm bẩm, rất tự tin với phán đoán của mình.
Tuy rằng Hồ Nham có lúc rất hèn nhưng thật sự thì người này có suy nghĩ rất cẩn thận, nhạy cảm, biết nhìn người, lần đầu tiên thì đã nhìn ra.
Từ đó trở đi, ánh mắt mà Hồ Nham nhìn Châu Kiến Minh đã không còn giống như trước nữa, tròng mắt xoay tròn, lâu lâu còn chuyển hướng đến chỗ khác.
Về sau La Cường nói với Thiệu Quân đến Hồ Ly còn nhìn ra, mắt em là mắt heo dùng để trang trí à? Chỉ dùng để dụ dỗ người ta thôi sao? Tại sao lại không nhìn ra?
Thiệu Tam Gia không phải tên ngốc, y cũng cảm thấy không đúng mà.
Phạm nhân mới đến coi nhà tù như trò hề quen việc dễ làm, giống như đây không phải lần đầu tiên ngồi tù. Huống chi, khi Châu Kiến Minh được áp giải đến đây bằng xe bọc thép thì có đến bảy tám đặc công cầm súng cùng đến. Loại như vậy nhất định là trọng phạm, nhân vật hung ác, hơn nữa còn không để lộ tài năng ra bên ngoài.
Y trở về văn phòng làm một việc, mở máy tính, vào phần hệ thống quản lý nhà giam xem danh sách phạm nhân. Nhưng y xem cả buổi, xem hết hồ sơ của phạm nhân trong năm nay, lại thêm một năm nữa, thậm chí là cả ba năm trước. Trong danh sách phạm nhân trong mạng nội bộ của nhà giam cũng không thấy cái tên Châu Kiến Minh này.
Thiệu Quân miệng ngậm thuốc, đầu cũng không ngoảnh mà hỏi đồng nghiệp: ” Lạ thật, tại sao hệ thống vẫn chưa nhập tên Châu Kiến Minh.”
Đồng nghiệp cho là không đúng: ” Chưa nhập? Chắc người làm hồ sơ chưa nhập vào đó. Ngày trước cũng thường hay có trường hợp bị sót, cũng có thể là người ta nhập vào rồi nhưng chưa hiện lên.”
Quên không nhập? Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi?
Thiệu Quân gặm thuốc lá thơm, nhìn chằm chằm vào đống hồ sơ trên bàn có tên Chu Kiến Minh kia.
Cũng vì sự kiện bàn chải đánh răng kia mà lớp số 7 yên ổn được mấy ngày, không ai dám bất chấp đụng vào Châu Kiến Minh này nữa.
Các quản giáo phát hiện, phạm nhân số 3709, chỉ cần không ai động đến hắn thì hắn sẽ không gây sự, không ai nói chuyện với hắn thì có thể cả ngày hắn không nói lấy một câu, hoàn toàn không chủ động với người khác.
Trước đây lão Thịnh là người từng lăn lộn, ông ta đến từ vùng Đông Bắc, cũng đã từng nhận không ít anh em, cũng từng làm qua không ít việc, từng thu tiền bảo kê, cũng từng ngồi tù mấy lần. Loại người này gian xảo, độc ác, hơn nữa thủ đoạn rất đen tối. Ông ta không tự tay dạy dỗ người mới vào nhưng không có nghĩa là ông ta nuốt trôi được cục tức này, chỉ do chưa tìm ra được cơ hội mà thôi. Mọi người đều biết việc của Châu Kiến Minh vẫn chưa xong.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái thì một tháng đã trôi qua.
Lịch trực ban của nhà giam vẫn là trực một ngày nghỉ hai ngày, làm việc 24 tiếng sau đó được nghỉ ngơi 48 tiếng.
Thiệu Quân rất thích loại lịch trình như vậy, đi trực mà cứ như đi chơi, tan ca thì có thể ngủ ngon một giấc.
Mỗi lần trực ban, lẫn vào đủ hạng người với nhiều màu sắc riêng biệt trong đám phạm nhân, phủi cái này, chỉ bảo cái kia cứ như ông già vậy. Thiệu Quân chợt phát hiện, gần đây y thường hay vô thức để ý tới tên Châu Kiến Minh kia, ánh mắt không kiềm chế được mà ngắm bóng lưng nhẹ nhàng đi qua ấy…
Mỗi ngày người này đến nhà ăn, bao giờ cũng ngồi xổm ở trên ghế ăn cơm.
Người này có đôi lông mày dài và đậm, trên cổ, cánh vai, sau gáy, xương quai xanh, sau cánh tay, trong lòng bàn tay, những chỗ có thể nhìn thấy, tổng cộng có tám vết sẹo lớn nhỏ khác nhau.
Vóc dáng không quá cao nhưng bờ vai rất rộng, lồng ngực rắn chắc, đôi mắt sắc bén như dao, đi trong dòng người mãi luôn là một người bắt mắt nhất…
Ngón tay không thô như người khác, hơi dài, tay chân khi làm việc rất linh hoạt, nhìn là biết xuất thân, nghề gì cũng đã từng làm qua…
Phạm nhân mới trong đội sẽ được đào tạo, nửa ngày người này đã học hết những gì cần học, thời gian còn lại thì ngồi xổm nhìn gì đó. Ở nhà xưởng chế tác, một giờ người khác mới mài ra được hai viên đá nhưng người này có thể mài ra được năm viên, thời gian còn lại đều ngồi xổm trên ghế, hai mắt ngây ra, không biết đang nghĩ cái gì, đợi cái gì…
La Cường đang đợi người thân tới thăm.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương