Tội phạm

Chương 10 : Điều 294 luật hình sự

Ngày chủ nhật của tuần đầu tiên mỗi tháng là một ngày quan trọng của các phạm nhân, chỉ có ngày đó người nhà mới có thể đến thăm tù, hơn nữa vào thăm còn phải xếp hàng theo lịch trình, không phải mỗi tháng người nhà anh muốn tới là tới sẽ được. Đến lượt 3709, La Cường đi đến ngồi xuống nhìn từ xa. Anh cả nhà họ La tên La Dũng mặc một bộ đồ tây cũ kĩ, trên vai đang vát một cái chăn bông cuộn dày và to, một tay cầm một túi lớn, tay còn lại thì đang kéo một cái giỏ từ ngoài vào, cái gáy đã lấm thấm mồ hôi. Hai người ngồi đối diện cách một tấm kính thủy tinh nhìn đối phương, ngồi ngây người cả nửa ngày không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì. Đã bao nhiêu năm không sống cùng với nhau dưới một mái hiên, sớm đã hai người hai đường. Lúc gặp lại, người thì ở bên ngoài, người thì ở bên trong, vĩnh viễn là hai con người đi hai con đường khác nhau. Mấy ngày này anh cả nhà họ La cũng sống không dễ dàng gì, người nhà phân tán, có ba anh em thì hai người ngồi tù, chỉ còn lại một người gồng vai gánh vát, bên trên thì chăm sóc cụ La ốm đau, dưới còn phải nuôi gia đình nuôi mấy đứa trẻ. Khi hai anh em nhà họ La bị bắt giữ, tài sản kếch xù tích lũy trong bao nhiêu năm đều bị phán là thu nhập bất hợp pháp rồi bị tịch thu sung vào của công , cũng bởi vì chi phí thủ tục kiện tụng mà ném vào không ít tiền nên còn phải thiếu thêm một khoản nợ nát mông nữa. Tay phải La Dũng kéo cái túi lớn, tay trái cầm cái giỏ, nói: “ Hai à, mang vào cho chú ăn, chú dùng này.” La Cường: “ Không cần.” La Dũng: “ Vào thu rồi, lạnh lắm, chăn bông này dày lắm. Táo nhà chúng ta mới thu hoạch, không có tốn tiền, chú cứ để ở dưới giường ăn từ từ, một giỏ này có thể ăn hết mùa đông đó.” La Cường: “ Sau này đừng mang theo những thứ này, tôi không cần.” Im lặng một lát, La Cường không chịu được hỏi: “ Thằng ba sao rồi?” La Dũng: “ Ở Diên Khánh, anh vừa qua đó thăm nó… cũng rất tốt.” La Cường: “ Tốt thật sao?” La Dũng: “ Rất vui vẻ, vào đó cũng lâu rồi, còn nói chuyện với anh khá nhiều, nó nói đội trưởng đội quản giáo rất tốt với nó, còn hỏi tình hình của chú thế nào nữa…” La Cường: “ Có người bắt nạt nó không? Có người đánh nó không? Thằng nào đụng đến nó, tên gì thì cứ nói cho tôi biết, viết vào tờ giấy nhớ đó.” La Dũng: “ Thằng ba không có sao hết, nó bảo có thể tự chăm sóc mình, chú cứ yên tâm đi.” La Cường lại im lặng một lúc lâu, nói: “ Đem đồ qua cho thằng ba đi, tôi không ăn táo, mang đến cho nó ăn, thằng ba nó thích ăn táo lắm.” Năm đó khi cụ La dùng gậy đánh vào nửa mặt La Cường, còn chảy cả máu, khóe mắt cũng bị rách. Cha La tức đến mức run rẩy cả người chỉ vào La Cường nói: “ Mày cút đi, suốt ngày gây họa, tại sao chúng tao lại nuôi ra thứ như mày chứ! Mày toàn làm chuyện gì vậy hả?! Đúng là nghiệp chướng mà! Nếu sau này mày bị bắn chết thì phải làm như thế nào đây!” “ Bản thân mày không đi con đường chính đạo, đã vậy còn làm hư em trai mày! Đó là con trai tao! Nó là em trai mày!… Mày trả con trai lại cho tao đi.” La Chiến học đến cấp hai thì bỏ học theo La Cường lăn lộn làm ăn, quán karaoke, phòng bida, quán bar, sau đó còn mở sòng bạc trực tuyến, khách sạn cao cấp, sòng bạc ngầm, làm ăn càng ngày càng lớn.” Đã hơn mười năm, hai anh em họ cũng chưa từng chia ra, sau lưng ai cũng tự chuẩn bị cho mình một con dao, anh em ruột cùng đánh nhau, ra trận là người một nhà, mồ hôi xen lẫn mồ hôi, máu xen lẫn máu, kè vai sát cánh… Có tiền thì cùng kiếm, cùng nhau xài, rượu thịt cùng ăn, hăm hở hăng hái. Lần này hai anh em cùng bị phán quyết nhưng lại không bị giam cùng một chỗ, đây là lần đầu tiên chia xa, hơn nữa còn chia xa lâu như vậy, không gặp mặt được. La Cường không để ý. Hắn không để ý đến việc mình bị giam ở đâu, có người đưa bánh bao cho hắn ăn hay không, bạn bè trong tù đối với hắn ra sao, có ai ngấm ngầm mưu tính hại hắn hay không, có chơi chà rửa với hắn hay không, thậm chí không quan tâm đám người này gọi hắn là La Cường hay Châu Kiến Minh. Hắn là người như thế nào? Hắn sợ những cái này sao? Tên của bố chúng mày là gì đi nữa thì cũng có bản lĩnh dạy dỗ chúng mày mà thôi. Nhưng mà lần này thằng ba đi tù bị phán tám năm, nó không quen bị ràng buộc, cũng đã quen được anh trai chiều chuộng, che chở, nếu nó ở một mình thì có ổn không? Có thể sẽ bị ăn bao nhiêu cái khổ đây? Lúc đói có ai cho nó một cái bánh bao hay không? Bạn tù muốn bắt nạt ép nó chà rửa, lái máy bay, ôm bồn cầu, nó có thể chịu đựng được sao? Khi đó có ai giúp nó không? Trong đầu La Cường thoáng qua mấy cảnh chướng mắt đó, có người dám đụng đến thằng ba nhà họ La, ức hiếp em trai cưng của hắn, chỉ cần đụng đến một sợi lông thôi, hắn cũng sẽ chém lột da, móc mắt thằng đó ra. La Cường hỏi La Dũng: “ Ông già thế nào rồi?” La Dũng nói: “ Vẫn như vậy thôi… đưa đến bệnh viện khám thì bác sĩ đều nói không nhận, nói là lớn tuổi rồi, không dám phẫu thuật, bảo tiếp tục duy trì trị liệu, dưỡng bệnh ở nhà.” La Cường suy nghĩ một lúc nói: “ Có đủ tiền không? Nếu như cần tiền, tôi vẫn còn mấy người anh em đáng tin.” La Dũng lắc đầu, mở miệng, muốn nói lại thôi. Năm đó cha La từng nói, tuyệt đối không xài một xu, không ở biệt thự của thằng nghịch tử này, không ngồi xe của nó, không ở cùng nó, không gặp nó, cho dù chết già bị ném bên đường cũng không cần nó chôn cất. Mấy lời này La Dũng không thể nói ra ngay trước mặt, sợ rằng La Cường sẽ trở mặt lật bàn mất. La Dũng ít nhiều cũng hơi sợ thằng hai nhà mình. Đừng nhìn anh ta là anh lớn, thật ra anh ta cũng không trông coi quản lý nổi em trai mình, anh ta chỉ có thể tự lo cho bản thân. Hiền lành thật thà, sống cả nửa đời người chỉ biết bán mặt cho đất, người đã đến tuổi trung niên mà còn phải mang cơm vào tù thăm hai thằng em trai. La Cường rất ít khi mở miệng gọi một tiếng “ Anh cả”, đến cái tên cũng không gọi. Người này sống cô độc mà lạnh lùng, trong mắt người ngoài thì chính là loại người vô tâm không tim không phổi, mất hết tính người. Hắn chỉ biết đến chuyện làm ăn, nhà ở với tiền, khẩu súng, con dao trong tay của hắn, từng vết sẹo dài hẹp đã khắc sâu ở trên vai trên ngực, dòng máu đặc sệt nóng bỏng đang sôi trào ở trong người hắn. Hắn chỉ biết một con đường này, cứ đi mãi trong bóng tối, đi mãi cho đến khi đụng phải bức tường. Một tay La Cường cầm chăn bông, tay khác xách giỏ táo đi nhanh như xe lửa lướt qua sân tập. Hắn nhịn không được nhìn đám người đang đứng trên sân tập, ánh mắt dường như theo bản năng mà liếc nhìn người đang cầm nón vành rộng, chân trần chạy tới chạy lui trên sân xi măng. Thời gian được tự do hoạt động, mấy người không có người thân đến thăm đang tự do vận động, rảnh rỗi cùng nhau chơi đá cầu. Trong trại giam có hạn chế vận động quá mạnh nên một đám đàn ông chỉ có thể chơi mấy trò chơi của đàn bà. Thiệu Quân cũng ở đây, mũ được y cầm một tay, ủng da cũng bị lột bỏ, chỉ để chân không đá cầu. Phạm nhân của đại đội một đều thích Thiệu Quân, một trong số những lý do đó là Thiệu Tam Gia rất vui vẻ, Thiệu Tam Gia thích chơi. Bình thường khi y đội chiếc mũ và thắt lưng cảnh sát thì người này là một cảnh sát, khi huấn luyện cũng rất nghiêm khắc, lúc lên lớp giáo dục tư tưởng cũng nói rất nhiều, đủ thứ chuyện, dạng chó hình người gì cũng có. Nhưng lúc chơi thì rất nhiệt tình, còn hơi điên, như là chạy đến cái xóm nhỏ gần đó trộm đào, hoặc là đi đến chỗ nào đó trong nhà giam trước tiên đưa mấy điếu thuốc cho một đám người sau đó cùng nhau vui vẻ ngồi đánh bài, đây là chuyện hoàn toàn bình thường Một vòng năm sáu người, đứng cách nhau, Thiệu Quân đá trái cầu lên cao ba mét, đợi khi quả cầu đang rơi xuống đất thì thình lình nghiêng chân phóng khoáng mà đá sang cho người bên cạnh, nhìn người bên cạnh bận rộn tay chân tiếp cầu, y đứng một bên đắc ý cười ha ha. Thiệu Quân gầy, eo rất linh hoạt, chân cũng phản ứng rất nhanh. Trước kia y chơi đá cầu đơn giản là chỉ muốn tạo cảm tình với những phạm nhân ở đây, muốn chơi cùng bọn họ nhưng càng ngày càng nghiện cái trò này, đá rất giỏi, lại thích thể hiện, thỉnh thoảng còn lộ ra một hai cái kỹ năng của bản thân. Áo sơ mi bởi vì động tác lặp đi lặp lại mà bị bung ra khỏi lưng quần, nhẹ nhàng buông xuống. Chiếc quần đồng phục ôm lấy bờ mông, ống quần kéo dài xuống, đôi bàn chân rất trắng. Dưới ánh sáng mặt trời, trên mặt trên cánh tay Thiệu Quân có một tầng hơi nước viền vàng mông lung, bóng cây hòa cùng bóng người trẻ tuổi đẹp trai. Khi La Cường ý thức được mình đang nhìn chằm chằm vào cảnh sát Thiệu, mà thật ra hắn cũng đã nhìn rất lâu rồi, nhìn chằm chằm vào thắt lưng với hai bàn chân trắng của Thiệu Tam bánh bao, cứ im lặng nhìn như vậy đến quên luôn cả việc đang vác đồ trên lưng. “ Các người nhìn cho rõ nhé.” Thiệu Quân vừa nghiêm túc lại hưng phấn. Thiệu Quân chơi rất đẹp, đang đá cầu với một phạm nhân khác, đôi chân đá ngang, đá thẳng, đá ngược, đều sử dụng ra hết các kỹ thuật đá cầu. Quả cầu bay qua đỉnh đầu cậu, Thiệu Quân nghiêng nửa người, đầu gối đá sang ngang một cái nhưng lại cong trở về, đùi và cổ chân xoắn ra một góc độ khó tin, sau đó dùng gót chân đá ngược trở về. “ Đẹp lắm.” Mấy người đang xem náo nhiệt ở sân hét lên, tâng bốc Thiệu Tam Gia. Thiệu Quân rất đắc ý, cười đến lộ ra cả hàm răng trắng, bình thường lúc nào cũng là gương mặt nghiêm túc, khó có khi nào lộ ra vui vẻ đơn thuần như thế, còn hơi ngốc ngốc rất thú vị. Trưởng trại giam từ ngoài đi vào, nhìn y một cái, đứng từ xa chỉ chỉ Thiệu Quân: Này, cậu đó, cậu nhìn cậu đi. Thiệu Quân bị trưởng trại giam chỉ một cái mang tính uy hiếp thì đá trật trái cầu một cái, trái cầu bay vào tường, cảnh sát vũ trang đang cầm súng nhìn theo quả cầu, cũng nhịn không được cười một cái. Thiệu Quân liếc nhìn cảnh sát vũ trang một cái. Trưởng trại giam đứng cách đó nói: “ Thiếu gia, nhìn ca-vat của cậu bị lệch rồi, cúc áo của cậu cũng bị mở ra kìa, mèo ba chó bốn sao lại để mình ra như vậy hả… giày cậu đâu? Thiệu Quân quay đầu lại tìm giày, thình lình dưới hành lang bay ra hai thứ gì đánh úp vào trong ngực của y. Y không nhìn rõ, theo bản năng giơ chân đá lên. Đôi mắt của trưởng nhà tù trừng y: Ông đây không tiện phê bình cậu ở chỗ này, thằng nhóc cậu sao còn đá nữa hả. Thằng nhãi con nào ám sát Tam Gia mày hả , Thiệu Quân luống cuống tay chân mà nhận được đồ ở trong ngực. Một túi là mề vịt, một túi là thịt bò sợi cay. Thiệu Quân quay đầu lại, người đứng trên hành lang vứt đồ cho y đang xốc giỏ táo lên, thờ ơ liếc nhìn y rồi chậm rãi đi thẳng về phía trước. Thiệu Quân chỉ cảm thấy buồn cười, không ngờ, y nhìn chằm chằm vào bóng lưng người nào đó, còn nhìn rất lâu… La Cường không có hứng thú với cảnh sát. Hắn lăn lộn trên đời ghét nhất là cảnh sát. Hắn ném hai túi đó là chỉ thuận tay trả lại món nợ ân tình cho Thiệu Tam Gia. Ngày hắn vào tù, nhịn đói hơn một ngày, không có một hột cơm trong bụng, lúc đó là Thiệu Quân cho hắn hai cái bánh bao và một bát canh bí đao. Không vì cái khác, chỉ vì hai cái bánh bao, hai cái bằng bốn cái, lúc đó bố thật sự rất là đói. Buổi tối hôm đó, lớp số 7 mở tiệc. La Cường lấy đồ từ trong túi lớn ra, một vòng người đứng xung quanh nhìn với ánh mắt mong chờ thèm chết mất, ai cũng muốn ăn. La Cường hào phóng không tiếc rẻ gì mà đem đồ chia hết cho mấy người xung quanh, ai cũng mặc sức ăn thoải mái. Đầu của Hồ Nham vừa nhoi lên, ăn và ăn, miệng cứ bận rộn như động vật nhỏ vậy… Tuy rằng Nhím Gai ăn hai đạp của La Cường mà vẫn chưa phục thù được nhưng cậu ta nghĩ rất thoáng, có thù với ai chứ không có thù với đồ ăn. Mỗi ngày đều ăn canh bí đao, thân thể yếu ớt, tùy hư, thận hư, vì thế cứ ăn đại cho rồi. Thuận Tử rất không thích người mới tới, anh ta chơi cùng ai cũng được, cũng không thể chơi cùng La Cường nhưng khi nhìn người bên cạnh ăn, anh cũng nhịn không nổi. La Cường lấy một gói lạp xưởng ném cho Thuận Tử, thuận miệng: “ Là từ Tứ Xuyên đó.” Hắn nghe ra khẩu âm của người vùng khác. Thuận Tử nhìn La Cường một cái, coi như nhận tấm lòng của người khác, vì thế cũng bắt đầu ăn. Lạp xưởng của Tứ Xuyên là hương vị của quê hương anh ta, thật là nhớ. Anh cả La mang đến một túi lớn khiến cho không khí lớp số 7 bọn họ dần trở nên ôn hòa hơn. Cũng còn vì việc xử lý tên Vương Báo lớp số 3 kia nữa, trong lòng mấy bạn tù lớp số 7 có suy nghĩ, cảm thấy Châu Kiến Minh này thật có gan, làm cho lớp bọn họ nở mày nở mặt trước người khác, phải như vậy chứ. Mấy người nói chuyện câu được câu không, nói bản thân tại sao lại vào đây. Nhím Gai nói: “Tôi phạm 234. Lúc đầu đại ca tôi bị mười mấy người bao vây, tôi vì cứu anh ấy, đập nát đầu một tên, người đó sống thực vật rồi nhưng tôi cũng không hối hận vì tôi đã cứu được đại ca tôi một mạng.” Nhím Gai nhìn sang Thuận Tử, đến lượt Thuận Tử nói, ‘’Tôi cũng 234, trong trấn của chúng tôi có một nhà trẻ, hiệu trưởng là một thằng già lưu manh, bắt nạt rất nhiều đứa trẻ, chúng tôi đi kiện, người đó nói ông ta có chỗ dựa trong chính phủ… sau đó một ngày, trên đường tôi nhìn thấy ông ta thì chạy đến đâm thủng bụng ông ta, moi ra hết các bộ phận ra ngoài. Sau đó tôi chạy đến Bắc Kinh rồi bị bắt ở đây, chưa về lại nơi đó lần nào.” Hồ Nham không nói về bản thân mà cứ nhìn chằm chằm La Cường, hỏi: “Anh thì sao? Thật ra anh đã làm gì, tôi không tin những gì quản giáo nói đâu.” La Cường không muốn nói. Bị một đám người ép hỏi, La Cường nằm ngửa mặt trên chăn bông, duỗi một chân ra, hờ hững nhìn mọi người, nói: “ Tôi phạm điều 294.” Trọng phạm của đại đội một thường hay gặp nhất chính là: 232 tội cố ý giết người, 234 tội cố ý gây thương tích, 236 tội cưỡng hiếp, 347 chế tạo buôn lậu ma túy. Mỗi người phạm phải mấy điều, trong bản án của tòa án đều sẽ ghi rất rõ ràng, tự mình biết rõ. Vì vậy khi phạm nhân trong tù giao lưu đều sẽ nói thẳng tôi 234 cái gì đó? Còn 294 thì trong đại đội này vẫn chưa từng nghe nói đến. Thiệu Tam Gia dựa vào cửa phòng giam lớp số 7 nghe trộm, nghe một đám người đang nói chuyện phiếm. La Cường nhạy cảm, vừa nhìn là biết Thiệu Quân đang nghe trộm. La Cường chế nhạo nói: “ Vẫn chưa ăn no à? Cảnh sát Thiệu còn muốn thêm sao?” Thiệu Quân hỏi ngược lại:” Có cổ vịt không?” La Cường cho tay vào túi bạc dứa tìm. “ Phải cay đó, không cay tôi không ăn đâu nha.” Thiệu Quân cố ý trêu đùa, nghiêng mắt nhìn hắn, chính là cái biểu cảm nếu anh không được nịnh tôi thì sẽ không được thoải mái đâu, Thiệu Tam Gia đi đến lấy đồ ăn của anh là nể mặt anh lắm rồi. La Cường nhịn không được cong khóe miệng lên. La Cường cầm lấy ném rất chính xác, vừa đúng xuyên qua cửa sổ nhỏ đập vào trúng ngực Thiệu Quân. Thiệu Quân còn chưa nói hết: “ Cho thêm hai trái táo nữa đi, buổi tối các người đều đi ngủ, còn ngáy khò khò, chảy cả nước miếng, cả một đám ngủ như heo, một mình tôi phải chịu đựng mở to hai con mắt thức cả một đêm để nhìn chằm chằm mấy người ngủ, bản thân cũng không thể đi ngủ được, rất không dễ dàng gì đâu.” Bình thường Thiệu Quân rất hay nói đùa giải sầu với các phạm nhân. Người này nói chuyện ở nơi nhà nước cải tạo phạm nhân và nói chuyện chơi ở nơi cá nhân thì cho người ta cảm giác là hai con người hoàn toàn khác nhau. Nhím Gai và Thuận Tử đùa giỡn: “ Thiệu Tam Gia không sớm không muộn, ngài phải chú ý sức khỏe đó, nhỡ ngài bị bệnh thì ai quan tâm đến đám cặn bã như chúng tôi đây.” Buổi tối hôm đó, lớp số 7 rất vui. Chỉ có một mình lão Thịnh ngồi trên giường góc phòng, sắc mặt xanh trắng âm u, mắt cứ nhìn chằm chằm La Cường. Cùng ngày, lão Thịnh cũng có người thân vào thăm tù, là một người trẻ tuổi, đầu trọc, trên người có hình xăm, chắc chắn cũng là người từng lăn lộn, gã ta đưa cho người cảnh sát trực ban một điếu thuốc rồi ngồi trong đó nói chuyện với lão Thịnh suốt một giờ. Người đó giơ năm ngón tay ra cho lão Thịnh, biểu cảm lão Thịnh trở nên quái dị, lão Thịnh suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Năm đầu ngón tay có nghĩa là năm ngàn. Từ khi lão Thịnh trở về thì sắc mặt không đúng lắm, im lặng mà lập lòe. La Cường và lão Thịnh nhìn nhau một cái, ánh mắt lạnh nhạt giống như không cần nói cái gì mà tự nhiên hiểu rõ đối phương đến từng chi tiết. Đêm đó Thiệu Quân trong phòng làm việc trực ban cũng không rảnh rỗi, y đang xem bộ ‘’Luật hình sự’’lấy từ thư viện ra. Y lật xem rất nhanh, cho đến khi lật đến mục y cần. Ngậm cổ vịt giòn tan trong miệng, hương vị vừa thơm vừa cay lan đến môi, Thiệu Quân lẩm bẩm “ Móa, vậy cũng được…” Trên bộ luật hình sự viết rất rõ ràng, điều 294 là tội tổ chức và lãnh đạo xã hội đen.