Chương 15: Tối nay cũng như thường lệ, tôi đến nhà anh ta làm bữa tối cho cả hai. Chờ đến lúc hai người ngồi ăn cùng nhau, tôi sẽ hỏi anh ta về chuyện này. Tôi sẽ hỏi như thế nào đây? “-Anh với tôi bây giờ là quan hệ thế nào?” Không chắc chắn anh ta sẽ trả lời : - Cô đang trả ơn tôi. Hay là : “ Anh có ý gì với tôi không?” Nghe thật giống như một lời tỏ tình. Tỏ tình trước ư?! Trống ngực tôi đập thình thịch. Chuyện này thật không đơn giản như tôi nghĩ lúc trước, đối với một người chưa bao giờ có bạn trai thì chuyện này đối với tôi khá mới mẻ. Trong đầu tôi xuất hiện mấy thứ suy nghĩ linh tinh mà lũ bạn ở thế giới kia của tôi thường hay có trước lúc tỏ tình với đứa con trai nào đó. Ví dụ như: -Nhỡ đâu anh ấy từ chối? Còn tệ hơn nữa: - Nhỡ đâu anh ta cười khẩy cho rằng mình đang mơ mộng hão huyền! Nếu điều đó xảy ra thì thật nhục nhã. Tôi cố tự nhắc nhở rằng bản thân không phải dạng con gái nhu nhược yếu đuối ngoài kia, lấy lại dũng khí bản thân để làm rõ chuyện này. Môi mấp máy vừa định lên tiếng để hỏi thì bỗng nhiên có một tiếng tù và kéo dài. Tôi giật mình nhìn về phía phát ra tiếng, đầu làng có người đang thổi. Người dân cũng giật mình hoảng hốt, các thú nhân tụ tập nhau lại một chỗ và các giống cái nhanh chóng dọn gọn lại đống đồ đang ăn dở và chạy vào nhà. -Đang có nguy hiểm. Cô về nhà đi! À, không, cô nên đến nhà Levil đi. Có 2 người an toàn hơn. – Anh ta quay sang nói với tôi với giọng rất nghiêm túc, chứng tỏ tình huống này khá nguy hiểm. -Có chuyện gì vậy?-Tôi tò mò hỏi. -Chắc hẳn thú nhân tộc khác sang đánh chiếm lãnh địa của tộc tôi. Thường thì sẽ có lực lượng canh gác quanh khu vực làng nhưng có tiếng tù thì chắc hẳn một phần của bên chúng đã có thể xông vào khu vực làng. Nói xong anh ta nhanh chóng đưa tôi đến nhà Levil, bảo Levil khóa chặt cửa rồi mới bắt đầu đi về phía các thú nhân khác chỉ đạo. Chuyện này không hề đơn giản, xâm chiếm lãnh thổ, giống như chiến tranh ở thể giới kia vậy. Quanh làng là bìa rừng rộng như vậy, thú nhân lại không đủ đông để có thể rà soát từng nơi một ở trong rừng, chính mình cẩn thận vẫn là hơn. Tôi quay sang nói với Levil: -Anh đợi tôi một chút, tôi quay về nhà lấy mấy thứ đồ. Anh ta đồng ý nhưng cũng cẩn thận nhắc nhở tôi nên quay trở lại sớm. Tôi phải về nhà lấy cung tên, nhỡ đâu chúng vào được trong làng thì tôi cần vũ khí để tự vệ. Trong làng bây giờ vắng tanh, giống cái đã trốn hết trong nhà còn Thú nhân thì chắc hẳn đã đi lùng quanh bìa rừng chỉ để lại 1,2 người đi canh gác quanh làng. Tâm trạng tôi khá là khẩn trường bởi không khí căng thẳng bao trùm cả ngôi làng này. Tôi chạy nhanh vào nhà lấy cây súng cao su và cung tên, và quay thẳng về nhà Levil. ‘Xoạt’ Tim tôi bỗng giật thót lên, bước chân của tôi khựng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. ‘Xoạt,xoạt’ Tiếng động ngày càng rõ, tôi giương cung lên hướng lùm cây gây ra tiếng động. Tim tôi đập càng mạnh như chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trời đang rất tối mà chỉ có ánh lửa bập bùng gần đó nên tầm nhìn của tôi khá hạn chế, điều này càng làm tôi căng thẳng. Tôi vẫn cẩn trọng quan sát kĩ, mũi tên trong tay luôn sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào. ‘Xoạt’ Tiếng động phát ra từ hướng khác. Tôi khẩn trương hướng cung về hướng đó nhưng chỉ thấy có cái gì đó đánh mạnh vào sau gáy tôi và sau đó là một màn đen bao trùm.