Tôi Ở Thú Nhân Tộc
Chương 2
Chương 9:
Sáng hôm sau tôi lại dậy sớm để đi săn mẻ thịt nữa.
Tôi nhờ Vanes cho tôi cưỡi đi săn tiếp, lần này không chỉ có Vanes mà là cả bầy thú nhân đi cùng nhau.
Dường như họ cũng biết chuyện hôm qua tôi săn được con hươu nên cũng không ngăn cản tôi đi săn tiếp hôm nay.
Tôi được vài thú nhân mở miệng khen ngợi, vài thú nhân thì cho tôi cái nhìn ác ý khinh bỉ vì có vẻ không tin tôi đã săn được mồi; còn bạch sư kia mặt vẫn lạnh lùng như không quen biết.
Cả đám thú nhân đi săn khá đông mà họ không thể cùng đi đến một chỗ rồi tranh giành con mồi được.Họ rất quy củ, chia nhau ra thành từng nhóm đi săn ở mỗi nơi khác nhau.
Tôi đi cùng Vanes và bạch sư.
Thấy lạ là đến giờ tôi vẫn chưa biết tên anh ta, tôi chỉ biết anh ta là tộc trưởng vì mọi người gọi anh ta như thế.
‘Tộc trưởng’ là người đầu đàn, đương nhiên là thú nhân mạnh nhất trong đám thú nhân làng này, được ăn một bữa với anh ta mà tôi cũng thấy khá vinh dự.
Chúng tôi đi đến một khoảng đất rộng mà ở đó có cả một đàn tê giác.
Hai người họ lén lút, nhẹ nhàng tiến đến gần con mồi, còn tôi thì vẫn đứng ở bìa rừng ngơ ngác.
Tê giác, mũi tên tôi không thể xuyên qua được chúng, phải tìm con mồi khác thôi.
Tôi đi men theo bìa rừng và hi vọng có thể tìm được một con nai hay lợn rừng gì đó.
Trong rừng cây cối mọc um tùm, những cây dại ở đây phải cao đến hông tôi.
Tôi thật sự ghét cái cảm giác bị vô số lá cây quẹt quẹt vào người, nhỡ đâu có con bọ nào quẹt luôn vào tôi. Cứ nghĩ đến chuyện trong cây có bọ là tôi lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Tôi sợ nhất là bọ, sợ nhất là khi chúng lúc nhúc theo đàn.
“Rắc”
Tuy đã rất cảnh giác xung quanh, nhưng tôi lại không chút cảnh giác phía dưới chân.
Tôi hoảng hốt nhìn xuống phía dưới.
Không có gì khác thường, chỉ là tôi dẫm phải cái gì đó dễ gẫy. Chắc vậy.
Tôi nhấc bàn chân đó lên.
Lần lượt từng con bọ chui ra từ cái lỗ dưới chân tôi.
‘AAAAAAA’
Tôi vừa hét, vừa chạy giật lùi.
Thật đáng sợ! Đó, chính là thứ tôi sợ hãi nhất, đàn bọ lúc nhúc.
Từ cái lỗi đó chui ra rất nhiều, rất nhiều bọ. Cả đàn bọ lúc nhúc dưới mặt đất.
Chúng sắp đuổi kịp tôi, sắp bò hết lên chân tôi rồi. AAAA!
Cảm giác như đang cận kề cái chết đau đớn nhất.
Tôi vừa chạy vừa gọi Vanes.
Tôi ngoái lại nhìn những con bọ đang đuổi theo tôi ngay sát phía sau mà thấy thật kinh hoàng.Chỉ có dẫm vào một cái lỗ bé tí thôi mà đến từng này bọ thoát ra ngoài.
Quả này tôi chết chắc.
Vừa lúc quay đầu lại thì cả người tôi đập vào một khối êm ái.
Là bạch sư!
Tôi không cần biết anh ta chức cao vọng trọng thế nào, hai tay thoăn thoắt bám vào bờm anh ta rồi trèo lên lưng, cảm giác như từ lúc đâm vào anh ta đến lúc an vị trên lưng thế này chỉ vỏn vẹn hai giây.
Hình như hành động lỗ mãng này của tôi cũng làm anh ta hơi sốc, vì thấy anh ta đứng ngây ra một, hai giây xong ngay lập tức quay đầu lao đi.
Tôi may mắn thoát chết.
Thở phào nhẹ nhõm xong trong đầu nghĩ đến chuyện cảm ơn anh ta.
Thấy bây giờ anh ta có vẻ đang tức giận vì bị tôi cưỡi thế này nên tôi cũng không dám mở lời cảm ơn. Để tối nay nướng thịt cho anh ta vậy!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
32 chương
115 chương
70 chương
1 chương
27 chương