Chương 28: Cho dù tên hắc nhân sư kia có cao to đến đâu thì cũng không thể nâng bổng tôi khỏi mặt đất. Tôi bị tên kia mang đi mà cảm nhận được từng mảnh đá va đập vào chân mình. Đau quá! Tôi đưa cả hai tay ra nắm chặt vào bờm hắn, mượn lực nâng cả người lên khỏi mặt đất bám chặt vào đầu tên kia. Tôi có thể tưởng tượng giờ tôi đang giống con gấu túi bám trên đầu một con sư tử cỡ nào. Tuy bị tôi lộn xộn nhưng tên này vẫn cứ lao về phía trước như bay. Ta không để mi bắt đi dễ dàng như vậy đâu. Tôi buông cả hai tay ra, lấy hai ngón trỏ, chọc mạnh vào hai mắt tên kia. Đang trên đà chạy nhanh mà bị chọc phát mạnh vào mắt, tên kia không biết vấp phải cái gì mà ngã xuống, lăn một vòng, đập lưng vào một thân cây cổ thụ. Tôi nghe thấy hắn gào to một tiếng rồi bất tỉnh nhân sự. Do lớp lông bờm đen dày của hắn mà tôi được bảo vệ khỏi va chạm mạnh. Thấy hắn bất tỉnh nhân sự mà tôi nhanh nhẹn đứng dậy chuẩn bị chuồn thẳng. Nhưng tôi còn chả biết đây là nơi nào, nên chạy về hướng nào? Vừa nãy tên đó lăn một vòng làm tôi mất hết phương hướng. Bây giờ nếu chạy bừa thì phần trăm tăng thêm rắc rối là rất cao. Đột nhiên thấy tay mình dính dính nhớp nhớp. Trời ơi. Máu! Tôi bị thương? Nhưng có chạm vào chỗ nào cũng không thấy đau, ở đầu gối tuy có bị xước chút ít nhưng không chảy nhiều máu như thế này. Nhìn lại tên hắc nhân sư, hắn bị thương nên mới bất tỉnh như vậy, chứ bình thường một thú nhân sư to khỏe làm sao có thể bị ngất nếu chỉ vì đập vào một thân cây. Máu chảy lênh láng từ mạn trái phần bụng, nhuốm ướt cả một mảng lông bờm đen sì của hắn. Đang phân vân giữa cứu hắn và cho hắn một nhát chầu trời thì nghe thấy tiếng hắn rên rỉ như một con sư tử con ngoan ngoãn. Thôi được rồi. Cứu hắn. Nếu hắn cứ giữ cái hình dạng sư tử thế này thì quả thật có lợi cho hắn quá đi.