Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 56 : Âm mưu

Ánh đèn lắc lư qua lại trước mắt. Lưu San bối rối, cô ta cố nửa ngày vẫn không bò dậy được, toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dán trên mặt đất lạnh lẽo thở hổn hển. Không biết qua bao lâu, Lưu San mới miễn cưỡng nhận ra mình đang ở trong một kho hàng vắng vẻ, bên cạnh chất đống container, phía trên phủ vải bạt, một con gián bò từ trên xuống. Cô ta định hét lên, cố sức cựa quậy. Con gián không có hứng thú với Lưu San, rất mau đã biến mất trong khe hở của vải bạt. Lưu San vẫn hoảng hốt, cảnh trước khi hôn mê lại như diễn ra ngay trước mắt. Cô ta không ngu, sau khi phân tích sự việc, không hề do dự mà tập trung nghi ngờ lên người tên gầy kia. Tên gầy cố ý dùng tiếng Nga để thử cô ta. Lưu San nghe không hiểu nên không trả lời. Tên gầy lập tức nắm lấy thóp, chỉ ra cho Lý Phỉ rằng “Lưu San chắc chắn phải biết tiếng Nga”, còn nói ra điểm quan trọng “các anh em đã điều tra rõ”. – Chẳng lẽ Lý Phỉ đã có vây cánh? Thế giới Bị Từ Bỏ trong nguyên tác toàn là quái vật, không khác gì mấy tiểu thuyết tận thế bình thường, quái vật ăn người, người cũng ăn người. Nhân vật chính Johnson Brown trong một khoảng thời gian rất dài phải che giấu dị năng của mình, lẩn trốn. Những gã đàn ông có sức mạnh, ngang ngược tàn bạo, cầm vũ khí đi cướp bóc đồ ăn. Người muốn tự bảo vệ mình phải liên hợp với nhau, chống lại mấy kẻ mất nhân tính kia. Thế giới Bị Từ Bỏ là tuyệt cảnh tàn khốc. Ở đây không có pháp luật, không có đường sống, người chết đói không ít. Khi đối mặt với sự tấn công của quái vật, họ có kêu gọi thế nào cũng không tìm được sự giúp đỡ. Cho nên trong nguyên tác mới gọi là “Thế giới Bị Từ Bỏ”. Tên sách nguyên tác là “Outcast”, tên dịch là “Kẻ bị từ bỏ”. Outcast là tên một đám người dị năng giãy dụa cầu được sống, gọi chính mình. Outcast còn có nghĩa khác, là kẻ bị đuổi khỏi nhà. Đây là một đám người đáng thương, không có nhà để về, bị người ở thế giới bình thường bài xích. Rất nhiều người bị sụp đổ tinh thần, rất nhiều người khi trở về thế giới thực không che giấu dị năng rồi bị chính phủ các nước bắt đi, còn càng nhiều người hơn nữa không thể sống sót mà rời khỏi Thế giới Bị Từ Bỏ. Mở đầu bộ truyện anh hùng này, rất u ám, ngập tràn giết chóc máu me. Nó không phải là một câu chuyện cổ tích. Giống như một bộ truyện nổi tiếng trên toàn thế giới của nước Anh, mọi người chỉ hướng đến thế giới ngập tràn phép thuật kia, mà hoàn toàn xem nhẹ những miêu tả về sự hiểm nguy của chiến tranh. “Kẻ bị từ bỏ” đầy đủ các loại dị năng không tưởng, phong cách vẫn là nhóm nhân vật chính đối đầu với thế lực tà ác, mang theo sự dũng của anh hùng nước Mỹ. Nạn nhân của bạo lực học đường, lớn lên trở thành vị cứu tinh của thế giới mộng ảo, thu hoạch được tình yêu, tình thân, tình bạn. Nhân vật chính Johnson Brown có vô số fan hâm mộ trên toàn thế giới. Chiến thắng của những người bình thường, người bình thường trên toàn thế giới sống sót! Khi fan của John reo hò, họ cũng đang hoan hô cho chính mình. Từ nhân vật chính, họ đạt được rất nhiều thứ. Trên phương diện tinh thần, vui vẻ sung sướng là tốt rồi. Nhưng sau đó, khi nhiệt liệt thảo luận về nội dung tiểu thuyết, họ cũng không tránh khỏi bỏ qua những gian nan đau khổ của nhân vật chính. Lưu San chính là một trong số đó. “Làm thế nào để vượt qua ba ngày đầu ở Thế giới Bị Từ Bỏ”, “Top 10 những dị năng có giá trị nhất”. Những bài viết như thế này nhiều không đếm suể, cái nào cũng là chủ đề hot trên Internet. Có khi tác giả viết xong rồi chẳng thèm quan tâm nữa, chỉ có người đọc như vớ được vật báu, vì mấy thứ trong đấy mà cãi nhau đến mức chết đi sống lại. Bài viết kỹ thuật ngày càng nhiều, độ nguy hiểm của Thế giới Bị Từ Bỏ cũng hạ thấp dần trong mắt họ. Cuối cùng, có người tổng kết, sửa sang lại thành “Sổ tay sinh tồn ở Thế giới Bị Từ Bỏ”. Khi Lưu San xuyên đến đây, cô ta rất hoảng hốt. Thế giới Bị Từ Bỏ nhanh chóng xuất hiện, khiến cô ta không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây gì nữa, chỉ đành dựa vào mấy điểm quan trọng trong trí nhớ mà hành động. Cô ta gặp may, hai lần vào Thế giới Bị Từ Bỏ mà không gặp phải quái vật, chỉ ngồi chờ về thế giới thực, ngay cả quá trình nếm thử dị năng cũng rất thuận lợi. Ai mà ngờ được, chuyện ngoài ý muốn lại đột nhiên xảy ra, ngay khi cô ta tưởng kế hoạch của mình hoàn hảo không khuyết điểm, tiền đồ rộng mở trước mắt… Lưu San ngẩn ngơ nhìn bốn phía, thử dùng dị năng. “A!” Cô ta hít một hơi khí lạnh. Đầu đau như búa bổ khiến cô ta không thể tập trung được tinh thần, chắc là di chứng của thuốc gây mê cô ta ngửi phải trước đó. Dị năng chỉ làm tro bụi trên mặt đất quét qua một bên, ngay cả miếng vải bạt cũng không thổi bay được. Lưu San vừa tức vừa hối hận, hối hận sao trước đây mình lại chọn dị năng phụ trợ, giờ có liều mạng đến cá chết rách lưới cũng chẳng làm được gì. Trong khó hàng có tiếng dép lê loẹt xoẹt. Tên gầy đút hai tay vào túi, lắc lư đi tới chỗ này. “Anh tên là Triệu Văn?” Ánh mắt Lưu San đỏ lên, chịu đựng đau đầu, nhìn chằm chằm tên gầy đầy căm hận. Cái tên này là do Lý Phỉ nói. Lý Phỉ nói anh gặp được một vài kẻ xuyên sách, còn cố ý nhắc tới “dưới sự giúp đỡ của Triệu Văn”. Giờ Lý Phỉ chẳng phải đang nhờ sự giúp đỡ của tên gầy, mà chọc thủng ý đồ tiếp cận anh của mấy kẻ xuyên sách sao? Lưu San giãy dụa, muốn đứng lên, lại nhìn thấy tên gầy đến gần, mà sợ hãi ngửa ra sau trên mặt đất, dịch lùi. Thấy nụ cười mỉa mai trên mặt tên gầy, Lưu San giật mình. Cô ta không tin Lý Phỉ to gan như thế, bắt cóc cô ta rồi tùy tiện vứt ở đây không thèm quan tâm. Dù cô ta không phải là nguyên chủ, nhưng người nhà “Lưu San” đâu có biết. Con gái của một nhân vật có thực quyền, cháu gái của một lão thủ trưởng đột nhiên mất tích, ảnh hưởng sau đó có thể nghĩ tới. Đúng, Lý Phỉ không dám làm gì cô ta! Khiến cô ta hôn mê rồi bắt cóc là có mục đích khác! Ví dụ như là ép hỏi tất cả những điều cô ta biết, về Thế giới Bị Từ Bỏ và kẻ xuyên sách. Hoặc Lý Phỉ muốn thả dây dài, câu cá lớn. Lưu San giả bộ như choáng váng đầu, nhanh chóng quan sát bốn phía xung quanh. Trong kho hàng toàn là container. Mấy cái bóng đèn cũ không chiếu ra xa được, hầu như chỗ nào cũng chìm trong bóng tối, không nhìn ra được ở đâu có người. Chỉ chỗ tên gầy là có một cánh cửa, khép hờ. Có ánh đèn xe chiếu vào kho hàng. “Cô Lưu, gan cô đúng là không nhỏ!”. Tên gầy cười ác ý, cái ống tuýp trên mặt đất lẳng lặng bay lên, “Nhưng, so với người có ý định giết chết anh Lý, khiến anh ấy không thể thức tỉnh dị năng, cô còn kém xa lắm!” Lưu San hét lên the thé: “Anh cứ thử động vào tôi xem? Chẳng lẽ mấy người không sợ bị cảnh sát truy bắt?” Tên gây cười nhạo, ống tuýp cũng bay lên bay xuống. Hắn khua tay, khinh miệt nói: “Cô chắc là chưa biết, cái loại người giống như cô, linh hồn dễ bị chịu ảnh hưởng nhất. Vì các người vốn không phải là người của thế giới này… Khi Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, kẻ xuyên sách ở điểm trùng lặp nhất định sẽ phải chịu ảnh hưởng.” Con ngươi Lưu San co rút lại. Tên gầy, thật ra là tổ viên Hồng Long, vừa nói ra phỏng đoán mà cơ quan bí mật quốc gia nghiên cứu ra được từ rất nhiều “người biết chuyện”, vừa cười dữ tợn: “Cho nên các người sẽ không được thế giới này bảo vệ. Nhất định trở thành người dị năng, sẽ bị thế giới này bài xích! Lưu San thật nếu là người dị năng, với gia thế như vậy, sao kẻ xuyên sách lại không biết cô ấy. Cô Lưu, mau tỉnh lại từ giấc mơ của cô đi. Chúng tôi sẽ vạch trần sự thật cô chiếm cứ cơ thể của Lưu San.” “Nực cười, ai sẽ tin chứ?” Lưu San tức giận hét. “Người bình thường thì sẽ không tin, nhưng còn bố mẹ của cô thì sao? Cô có thể học xong tiếng Nga trong vài ngày được không?” “…” Sắc mặt Lưu San thay đổi liên tục. Dù có ngu, cô ta cũng biết mình sẽ thất bại, thân phận ở thế giới này đầy rẫy nguy hiểm. Cô ta hoảng hốt kêu to: “Lý Phỉ! Anh đi ra đây! Tôi biết rất nhiều chuyện, tôi có thể nói hết cho anh! Anh thả tôi về đi. Tôi sẽ làm việc cho anh, tìm hiểu tin tức của quốc gia, được không?” Cô ta nói mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khóc đến run bần bật: “Tôi chỉ muốn sống tiếp, tôi cũng không muốn xuyên đến đây đâu.” “Nói dối!” Tên gầy bật thốt. Sau đó hắn như muốn che giấu cái gì mà vội sửa lời: “Kẻ xuyên sách chúng tôi gặp được trước đây đã thừa nhận. Cô có nói dối cũng vô ích! Nếu cô vẫn cứ cứng miệng giống gã, thì chờ nếm thử mùi vị cái chết thật sự đi! Lưu San nhìn vào sâu bên trong, cách không xa, có cái gì đó đang hơi lay động. Tinh thần cô ta rung lên, quả nhiên trong kho hàng có người khác! Cơn đau đầu đỡ đi một chút, Lưu San đột nhiên sử dụng dị năng chặn lại ống tuýp. Cùng lúc đấy, một cơn gió mang theo mùi cây cỏ thổi đến, tên gầy lùi một bước theo bản năng. Vải bạt ở trên container gần đấy bay phần phật, hơn mười con gián ở dưới vội chạy ra. Loại côn trùng này, dù có không sợ, thì khi chúng xuất hiện với số lượng lớn cũng khiến da đầu người ta tê dại. Lưu San đá một cú lên đùi tên gầy. Hắn hét to một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất. “Triệu Văn! Anh không cần giả vờ nữa!” Mắt Lưu San đỏ lên, ngay cả con gián cũng không sợ nữa. Cô điên cuồng làm vật bay lên ném về phía tên gầy, tức giật hét: “Trong nguyên tác không có tên tôi, chẳng lẽ có cái tên Triệu Văn của anh chắc? Lừa Lý Phỉ, tiếp cận Lý Phỉ rồi lại đối phó với những người xuyên sách khác. Anh tính toán tốt thật đấy! Tôi sẽ vạch trần anh trước mặt Lý Phỉ!” Tên gầy dùng dị năng tránh né những đồ vậy bay tới, cười nhạt: “Nói hưu nói vượn.” “Anh đã để lộ dấu vết. Đồ ngu!” Lưu San châm chọc, “Không ai có thể ép hỏi người xuyên việt đến bằng cách nào. Quy tắc thời không sẽ bảo vệ chúng tôi! Trừ khi chúng tôi tự nguyện nói ra. Anh còn nói lung tung với Lý Phỉ, nói rằng có thể đưa chúng tôi trở về? Nực cười, trừ khi anh có thể quấy nhiễu thời không!” Dị năng của Lưu San không có thuộc tính tấn công, nên cô ta chỉ có thể làm vật thể bay lên. Thấy tên gầy đã tránh thoát, cô ta cuống quít chạy vào góc kho hàng. Bóng mờ theo khoảng cách thu hẹp càng trở nên rõ ràng, trong bóng tối quả nhiên có một người đang đứng. Hai chân thon dài thẳng tắp, thân hình cao gầy, khuôn mặt tuấn tú tao nhã… Lưu San thất vọng. Người này là “Lâm Hiểu”, không phải Lý Phỉ. Khi Lưu San nhìn đến chiếc máy ghi âm màu đen trong tay “Lâm Hiểu”, ánh mắt cô ta phát sáng. Cô ta vội dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chăm chú người kia, sau đó cuống quít trốn sau “Lâm Hiểu”. Tên gầy Triệu Văn đuổi theo, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy “Lâm Hiểu”. Hắn đen mặt, gằn từng từ: “Jody, cậu định đối nghịch với tôi à?” Jody? Lưu San không hiểu gì cả, trợ lý của Lý Phỉ không phải tên là Lâm Hiểu à? Chẳng lẽ là tên tiếng Anh? “Lý Phỉ giao cô ta cho anh, không phải để anh giết người.” Giản Hoa nói lạnh nhạt. Tim Lưu San nhảy dựng. Sau đó cô ta nhìn thấy “Lâm Hiểu” tung tung máy ghi âm trong tay, rồi ném cho tên gầy: “Anh nợ tôi một lần. Lần sau nói chuyện cẩn thận, nếu Lý Phỉ ở trong này, thì anh toi rồi!” Tên gầy mở miệng cười to: “Thế nào đây, cậu còn định đe dọa tôi? Không sợ tôi cắn ngược lại cậu à?” Trái tim Lưu San nặng nề chim xuống, hóa ra “Lâm Hiểu” cũng là người xuyên việt! “Cậu hãm hại trợ lý Lâm, mới đạt được chức vị hiện giờ. Jody, đừng quên người giúp cậu là ai! Chúng ta là những con kiến chung một đường!” Tên gầy vứt máy ghi âm xuống đất, dẫm mạnh. Lưu San hoảng loạn lùi ra sau, đến một góc trống. Lúc này Giản Hoa đã xoay người lại. Người đàn ông trầm lặng lạnh lùng này, hôm nay khiến cho cô ta thấy vô cùng sợ hãi. “Anh, anh không phải là Lâm Hiểu?” “Lâm Hiểu thật đã cùng Lý Phỉ tham dự tiệc sinh nhật của một ngôi sao rồi.” Tên gầy sờ cằm, không có ý tốt nói: “Cô Lưu, cô xem đấy. Vốn chúng ta có thể giải quyết sự tình một cách êm thấm. Nhưng cô cứ tự cho mình là thông minh, đã biết chuyện không nên biết rồi, lại còn muốn nói ra! Giờ chúng tôi không muốn giết người diệt khẩu cũng không được.” Mặt Lưu San trắng bệch, không nói gì, quay đầu liền chạy ngay. Một lưỡi dao băng vững vàng dừng trước mắt cô ta. Tên gầy là người dị năng thuộc tính băng, khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Thật không công bằng. Vậy mà lại là một trong số ít người dị năng cấp C! Cùng là người xuyên việt, sao đối phương lại có tiềm lực đến thế? Lưu San thật sự hoảng sợ. Cô ta biết Lý Phỉ không dám giết mình thật, suy cho cùng lúc cô ta vào nhà hàng, chắc chắn có camera quay lại. Nhưng kẻ xuyên sách sẽ không thèm kiêng nể gì. Họ cũng như cô ta, rất sợ Lý Phỉ. So với sự nguy hiểm khi bại lộ thân phận, hôm nay họ chắn chắc sẽ giết cô ta, rồi dùng dị năng hủy xác cô ta. Cô ta liều mạng dùng dị năng, giúp chính mình trốn đến chỗ cửa nhà kho, nhưng lúc nào cũng bị chặn lại. Trong lúc tuyệt vọng – “Ba!” Trong nhà kho sáng trưng, tất cả đèn đều vụt sáng. Ba người đang đuổi giết và chạy trốn đều rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía công tắc ở cửa kho hàng. Họ thấy rõ Lý Phỉ đang đứng đó, vẻ mặt dữ tợn, nham hiểm, trong mắt hiện lên nét giận dữ. “…” Tên gầy là người đầu tiên kịp phản ứng, hắn kích động nói: “Anh Lý, con nhỏ này muốn chạy!” Cơn tức như bật ra khỏi lồng ngực Lưu San, giọng cô ta the thé ghê người: “Dean, họ nói với em, thật ra họ đang lừa anh…” “Tôi nghe thấy hết rồi!” Lý Phỉ dứt khoát ngắt lời Lưu San. Khí thế quanh thân anh như một con mãnh thú sắp sửa xông ra nuốt chửng người. Hai chân Lưu San nhũn ra, run cầm cập. Lý Phỉ quét mắt nhìn kho hàng một vòng, giọng nói lạnh đến mức như đóng băng: “Các người cho rằng tôi không ở đây hả? Các người cho rằng tôi không đặt máy nghe lén trong kho hàng này sao?” Giản Hoa lui lại vài bước. Tên gầy định nhân lúc chói mắt mà chạy trốn, lắp bắp ngụy biện: “Không, anh Lý. Sự tình không phải như thế, thật ra bọn em…” Lý Phỉ không có hứng nghe hắn ngụy biện, một ngọn lửa hung hãn hiện ra, lực nổ mạnh mẽ đẩy “Jody” và “Triệu Văn” ra xa. Ngọn lửa biến mất, hai người ngã vào một góc trống trong kho hàng, không nhúc nhích. “Họ chết rồi?” Lưu San run cầm cập, hỏi. “Không. Người dám lừa tôi, làm gì chỉ có chết dễ dàng như vậy?” Lý Phỉ nghiền ngẫm, cúi đầu nhìn cô ta. Lưu San run càng mạnh hơn. Cô ta ý thức được rằng, vì sống sót “Jody” và “Triệu Văn” chắc chắn sẽ không hề do dự nói ra tất cả những tin tức trong nguyên tác, đó cũng là thứ cô ta vốn định dùng làm lợi thế. Không, cô ta còn hi vọng! Thân thể này có gia thế hơn người, giá trị rất lớn! Có ích hơn hai người kia nhiều! “Lý Phỉ, em không có ý xấu. Em chỉ muốn sống tiếp. Vì anh rất mạnh, em muốn nhanh chóng trở thành thuộc hạ của anh, nên mới nhất thời hồ đồ. Anh muốn biết cái gì, em sẽ nói hết cho anh… Em không hề có uy hiếp gì đối với anh, em là người dị năng phụ trợ, giờ chỉ có cấp D, không thể chiến đấu! Em còn có quan hệ của gia đình cơ thể này!” Lưu San cố gắng nói, ánh mắt vừa mong chờ vừa đáng thương nhìn về phía Lý Phỉ. Lý Phỉ nhìn cô ta vài phút, cô ta suýt thì nhũn người trên mặt đất. Lý Phỉ rốt cuộc nói nhẹ bẫng: “Ra đi, tôi muốn nghe một chút xem, cô có thể nói cho tôi biết cái gì.” “Bọn họ?” Lưu San không yên lòng, quay đầu. “Nội tạng bị thương nặng. Đừng nói là chạy, giờ đứng lên cũng khó.” Giọng nói của Lý Phỉ bình tĩnh không chút gợn sóng, “Sẽ có người đến xử lý họ, xem tâm trạng của tôi.” Lưu San ngậm miệng, không dám nói thêm một chữ. Đèn tắt đi, ô tô khởi động, tiếng động xa dần. Hai người “hôn mê bất tỉnh” trong kho hàng bò dậy. Giản Hoa phủi bụi trên quần áo, như trầm tư mà quay đầu hỏi cái người gầy gầy tên chắc chắn không phải là Triệu Văn: “Tiềm năng diễn người xấu của anh cao đấy. Kỹ thuật diễn xuất và ứng biến tại chỗ cũng không tệ. Anh không giống người ngoài nghề, trước khi vào Hồng Long, anh làm gì thế?” Tên gầy quay đầu, nhìn Giản Hoa là hắn lại nhớ đến khuôn mặt đau khổ của đồng đội, khi báo cáo tiền hóa đơn lúc đại tá Lô đi ra. Vẻ mặt hắn rất phức tạp, trả lời: “Phòng chống ma túy… làm nằm vùng bốn năm.”