Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 50 : Bữa cơm

Trợ lý Lâm lùi một bước, giọt mồ hôi lăn trên trán xuống. Cậu ta nhìn vẻ mặt như đang đăm chiêu suy nghĩ và ánh mắt dần dần thay đổi của Giản Hoa, lại nhìn Lý Phỉ tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh như băng liếc về phía này. Trợ lý Lâm rốt cuộc nhận ra rằng mình đã gây rắc rối! Im lặng kêu than trong lòng, trợ lý Lâm lùi một bước, lưng dán lên vách tường, cẩn thận dè dặt giơ tay, cố gắng lấy công chuộc tội, hòa giải với ảnh đế: “Tôi chỉ đùa thôi. Anh Lý, Joe hai người đừng có giận!” “Nhiệt độ giảm đột ngột, cậu bị cảm, nên sớm về phòng nghỉ ngơi đi!” Lý Phỉ dùng giọng điệu ôn hòa đề nghị, còn nhấn nút thang máy hộ cho trợ lý của mình, “Đoàn phim đã có xe rồi, cậu định ở đây à?” Tay trợ lý Lâm cứng đơ, lấy chìa khóa xe ra. Lý Phỉ hài lòng nhận. Vì đi ăn bữa cơm này mà anh đã xóa bỏ tạo hình trong phim, sức quyến rũ của nụ cười tăng gấp bội. Trợ lý Lâm hoảng hốt hai giây, cửa thang máy đã khép lại. Cậu ta ủ rũ ôm đầu. Khi đi ra thang máy, đúng lúc gặp trợ lý của Nhậm Thành. “Tiểu Lâm, cậu đi đâu thế. Đạo diễn Lỗ đang giục kìa!” “Ờ, thế thì anh nhanh chân lên đi!” Trợ lý Lâm ỉu xìu. “Cậu sao thế?” Đối phương mờ mịt. Nói đi nhanh mà sao trợ lý Lâm vẫn còn trông như định lê chân về phòng nằm thẳng cẳng thế? Trợ lý Lâm tỏ vẻ mệt mỏi khó chịu, uể oải mất sức nói: “Tôi bị cảm, đau đầu. Bữa tối nay không đi được.”/ “Vậy cậu mau uống thuốc, rồi đi nghỉ đi!”Biên tập: Di Trợ lý của ảnh đế Nhậm vội chạy xuống tầng. Đi được nửa đường hắn mới nhớ, đoàn phim này ở chỗ khách sạn trừ xe buýt thì chuẩn bị tổng cộng năm chiếc xe. Ngoài một chiếc do đạo diễn chuyên dùng, còn lại là xe đi hằng ngày của hai ảnh đế và một ảnh hậu. Bữa tối này có nhiều người, xe chuẩn bị cho họ chắc chắn sẽ phải dùng đến. Lý Phỉ không mang trợ lý theo, thì ai sẽ lái xe? Hắn đi xuống tầng, nói chuyện này cho Nhậm Thành. Ảnh đế Nhậm thuận miệng nói: “Chờ tý nữa cậu mời Lý Phỉ đến đây. Tôi nghĩ cách gọi đạo diễn Lỗ đi cùng xe.” Chỗ nào có người thì sẽ có phân biệt, dựa theo độ gần xa, khác biệt lợi ích thì còn phải chia nhỏ hơn nữa. Có khi ngay cả ăn một bữa cơm, ngồi một chiếc xe cũng không ngoại lệ. Suy cho cùng thì chẳng ai muốn đi cùng đứa mình ghét, có thể lựa chọn thì phải cố sức mà tranh thủ. Kết quả là, kế hoạch tuy rất tốt nhưng không thực hiện được. Mọi người mặc quần áo gọn gàng thấy Lý Phỉ ở bãi đỗ xe của khách sạn, mà chưa kịp lên đón. Khi thấy diễn viên đóng thế của ảnh đế cầm chia khóa xe ngồi vào ghế lại, vẻ mặt họ đều có vẻ là lạ.daovadao Di Cuối cùng người lên xe Lý Phỉ là tiểu Thiên Vương và người đại diện của cậu ta. “Chào anh Lý!” Tiểu Thiên Vương thấy mình không cần đi cùng nam số ba, nữ chính, nữ phụ, thả lỏng ngay lập tức. Về chuyện giữa Lý Phỉ và diễn viên đóng thế nhà anh, cậu ta không hỏi chữ nào. Người đại diện lẳng lặng dùng ánh mắt đánh giá Giản Hoa. Trong đoàn phim “Trúc đen” tin tám nhảm về Giản Hoa rất nhiều. Vốn anh ta cũng chẳng quan tâm, nhưng giờ trong trường hợp giao tiếp cần đi cùng trợ lý, Lý Phỉ lại mang Giản Hoa theo, muốn người ta không suy diễn cũng khó! Thật ra, Lý Phỉ ngồi ở ghế sau, cực kỳ muốn đổi chỗ ghế lái phụ với người đại diện của tiểu Thiên Vương. Nhưng hôm nay, anh đưa Giản Hoa theo đã khiến mình bị người ta để ý… Xe đạo diễn Lỗ đi trước dẫn đường, xe Lý Phỉ theo sát phía sau. Không khí trên xe lúc đầu hơi ngại ngùng, tiểu Thiên Vương rất chán nản. Cậu ta và Lý Phỉ ở trong đoàn phim cũng coi như ổn ổn. Vị ảnh đế này rất dễ nói chuyện, chỉ cần đề tài không vượt quá giới hạn, thì sẽ không có lúc nào tẻ nhạt. Nhưng hôm nay hình như anh không hứng thú lắm, nói chỉ câu được câu mất. Tâm trạng không tốt à? Cảm xúc chán nản rõ ràng như thế, Giản Hoa tất nhiên đã phát hiện. Cậu liếc nhìn kính chiếu hậu, tiếp tục lái xe. Lý Phỉ dùng ngón tay vuốt nhẹ lên trán. Sau khi tìm cớ đuổi trợ lý Lâm đi, họ cũng không nói chuyện gì. Lý Phỉ không giải thích, Giản Hoa cũng chẳng hỏi. Nhìn bộ dạng bình tình nắm tay lái, không hề chịu ảnh hưởng của Giản Hoa, Lý Phỉ buồn bực. Trợ lý Lâm hất con bài chưa lật lên quá nhanh! Cảm tình thì đầy đủ, tình yêu thì chưa đến, Lý Phỉ giờ kẹt ở giai đoạn này. Chính anh còn không rõ, có muốn đi con đường này với Giản Hoa đến khi tối trời (cuối đời) không. Nên anh dù có giải thích được, cũng không nói ra nổi câu hứa hẹn gì. Lời tỏ tình không hề có hứa hẹn, đối với Giản Hoa không tốt đẹp tý nào! – tôi thích cảm giác thoải mái khi ở cạnh cậu, chúng ta thử xem sao? Lời này nói với người khác thì không vấn đề gì, nhưng theo hiểu biết của anh đối với Giản Hoa, và vị trí của anh trong lòng Giản Hoa… Kỹ thuật diễn xuất hơn người là điểm trừ, có mồm mép là điểm trừ. Sức quyến rũ khí chất mặt mũi xuất sắc tính từ dưới lên, thân phận là ngôi sao như mặt trời ban trưa cũng gây cản trở! Lúc này, vòng sáng của ảnh đế còn không bằng anh zai nhà bên bình thường sến sẩm. Nghệ sĩ ngay cả trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng phải diễn để giữ hình tượng, làm sao để khiến đội tượng mình thích tin mình thật lòng đây? Thời gian sử dụng của “Thật lòng” trong giới giải trí hết rất mau, một năm không dài, ba tháng không ngắn. Lý Phỉ cũng muốn đóng dấu thời hạn vĩnh viễn lắm, nhưng hạn sử dụng còn chưa qua xét duyệt của chính anh đâu! Sao mà anh dám mạnh miệng được? Tiểu Thiên Vương không hiểu chuyện gì xảy ra, sau khi khách sáo vài cầu, nhìn người đại diện cầu xin giúp đỡ. Người đại diện làm hết phận sự, tìm đề tài: “Phó đạo diễn La trước khi lên xe nói bữa cơm này mời cả Tổng cục Điện ảnh, toàn là người có máu mặt. Họ chịu nể mặt đến dự tiệc là nhà đầu tư đã tốn không ít nhân tình!” Giản Hoa không để ý việc tám chuyện. Cửa sổ thủy tinh phản chiếu khuôn mặt cậu, không có đường cong mềm mại, không có khí chất hơn người, ngay cả kỹ thuật diễn xuất trời cho cũng không có. Lý Phỉ thích gì ở mình nhỉ? Cùng kiếm ăn trong giới, lại cách biệt một trời. Cứ như việc tám chuyện này, Giản Hoa dù có muốn chen một câu cũng chen không lọt, vì mấy cái tên mà người đại diện của tiểu Thiên Vương nói, là lần đầu tiên cậu nghe thấy trong đời. – giao điểm lớn nhất giữa cậu và Lý Phỉ, là Thế giới Bị Từ Bỏ? Giản Hoa hững hờ dời ánh nhìn, mở radio, tiếng nói trong radio bỗng vang lên dọa người ta bật dậy. “Nhiệt độ giảm mười độ, gió giật cấp sáu, không loại trừ khả năng tuần này có tuyết rơi…” Ba người bị bắt nghe dự báo thời tiết, nhân tiện đổi đề tài. Đêm nay Bắc đô có gió lớn, lại gặp tắc đường nên họ đi mất hơn hai tiếng, cuối cùng lúc sáu giờ mới đến nhà hàng cao cấp chuyên dành cho hội viên. Trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ điển, người phục vụ mặc sườn xám, tay nâng đĩa sứ trắng nõn như ngọc đựng đồ ăn khai vị. Đạo diễn Lỗ đến muộn, mang người đi cùng đến ghế lô, giải thích. Nói là ghế lô nhưng thật ra là một phòng, ở giữa có một tấm bình phong rất tinh tế trổ đèn Lưu Ly ngăn cách. Trong phòng chia thành hai bàn, người trẻ tuổi tụ lại một bàn, người lớn tuổi thì không cần nói nữa, đều là chủ khách hôm nay. Lý Phỉ cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình. Thú hỏa diễm trong lòng ngẩn đầu, xốc mí mắt lên rồi lại thấy không thú vị mà nằm sấp xuống ngủ tiếp. Nói mấy lời giao tiếp, ân cần hỏi thăm theo hình thức xong rồi mọi người mới ổn định chỗ ngồi. Lý Phỉ có thể ngồi ở bàn chính còn tiểu Thiên Vương phải đến chỗ mấy người trẻ tuổi kia. Người phục vụ bưng đồ ăn lên xong, nghe giới thiệu, Lý Phỉ mới biết bàn người trẻ tuổi kia là con cháu của mấy ông to bà lớn  Tổng cục Điện ảnh bên này. Nói theo kiểu khách khí thì là hôm nay đến xem ngôi sao. – có người dị năng ở bên trong, dường như đã thức tỉnh. Lý Phỉ không tỏ vẻ gì, nhìn theo ánh mắt mọi người, thấy ánh mắt không chút che giấu sự hưng phấn của cô gái. Cô gái còn chủ động vẫy tay với Lý Phỉ, bày ra vẻ mặt fan cuồng tiêu chuẩn. “Người biết chuyện” đúng là đâu đâu cũng có. Lý Phỉ hạ mắt, thấy tơ mềm trong suốt từ từ kéo dài đến bên chân mình. Nụ cười trên môi anh càng tươi hơn. Cô gái kia tưởng Lý Phỉ nhận ra mình, hưng phấn, vui sướng trong mắt càng đậm hơn, vội vàng muốn lại đây xin chữ ký. Đám tơ bật lên, đối với người thường, nấm không thèm để ý nhưng người dị năng thì khác! Đây là lương thực dự trữ nhà chủ nhân, không được để người khác cướp mất! “Au!” Cô gái bị một sức mạnh vô hình túm lấy. Cô quay đầu, thấy vạt áo bị mắc vào khóa kim loại trang trí trên đầu gối quần của tiểu Thiên Vương. Tiểu Thiên Vương hoảng lên, vội thò tay gỡ giúp, sờ phải đám tơ còn tưởng là chỉ áo. “Được rồi, ngồi xuống đi! Ký tên chụp ảnh cái gì, ăn cơm xong rồi nói.” Người lên tiếng là người có quyền đứng thứ hai trong Tổng cục Điện ảnh. Tóc đã hoa râm, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, uống một chén rượu đế mà mắt không nhíu tý nào. Lúc không nói lời nào trông ông bình dị gần gũi, nhưng vừa mở miệng thì dù ông có cười tươi thế nào cũng có người không kiềm được muốn rụt cổ. Lý Phỉ rất ngạc nhiên, nghe đồn trong giới, vị phó cục trưởng này ít khi đi ăn ngoài, nối tiếng là khó mời, cũng nối tiếng là không thích nói chuyện tình cảm gì đó. Năm ngoái, có một nghệ sĩ do chịu nhiều áp lực, nên cố tình lái xe đâm đổ một loạt thùng rác ở đoạn đường không có camera. Có người qua đường về muộn vì hoảng loạn tránh né nên ngã gãy chân. Sự việc bị một người trên tầng nhà gần đó dùng di động quay lại. Tập đoàn Quang Thế dùng tiền đè tin tức, trên mạng bàn luận đến khí thế ngất trời. Khi fan còn đang mù mờ, thì vị phó cục trưởng này đã dứt khoát vung bút, cấm phát hành toàn bộ các tác phẩm liên quan đến nghệ sĩ kia. Nửa tháng sau, vị nghệ sĩ kia bị  công tố viên khởi tố tội thực hiện hành động nguy hiểm gây nguy hại đến cộng đồng. Chuyện này vừa xong, giới giải trí ai dám không biết vị phó cục trưởng này nữa! Trong biên bản thẩm vấn có một nội dung là “Thân là người của công chúng mà lại gây ảnh hưởng xấu”. Thực tế, Tập đoàn Quang Thế đã nhanh tay đập tiền xóa video, dẫn dắt đề tài khác trên mạng. Thân phận là nghệ sĩ nổi tiếng của người lái xe gây chuyện lại không bị công khai, chỉ có cảnh sát biết rõ tình hình, thế mà phó cục trưởng Tổng cục Điện ảnh lại vung bút như thần được. Khiến cho nhiều người trong giới giải trí cho rằng, giải trí Tinh Thiên đã bắt được dây của vị phó cục trưởng này, đào một cái hố rõ to cho tập đoàn Quang Thế. Thực tế là, hôm nay là lần đầu tiên Lý Phỉ gặp người này. Trước khi ngồi xuống, nghe  đạo diễn Lỗ giới thiệu anh còn cảm thấy giật mình. “Cháu gái một người bạn cũ của tôi. Nghe nói mọi người đến Bắc đô quay phim, ồn ào đòi gặp thần tượng. Đúng là không phải, nhân lúc mọi người tụ họp.” “Đâu có sao đâu. Cục trưởng Lô khách khí quá.” Giám chế vội kính một chén rượu. Trong phòng ăn tiếng cười nói vang lên không ngừng, mọi người đều cổ vũ phát triển không khí. Lý Phỉ nghe một lúc, nhận ra người phó cục trưởng nói là cô gái kia. Anh nhíu mày, bữa cơm này là để “người dị năng chạm mặt nhau” à? Bữa cơm bình thường thì ăn xong là tan rồi, chẳng lẽ còn chờ sau khi quen biết còn có chuyện tiếp theo? Lý Phỉ hơi buồn cười, lại thấy bộ dạng bình tĩnh tự tin của cô gái kia như một con Khổng tước kiêu ngạo, ừm… Mặt ngoài thì đẹp đẽ chói mắt, sau lưng không biết thế nào. Anh cũng đâu phải nghệ sĩ nhỏ đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp, vội tìm một ngọn núi để dựa vào, tranh cướp tài nguyên. Con gái một người bạn cũ của phó cục trưởng Tổng cục Điện ảnh, quan hệ này đúng là đủ quanh co! Uống hết ba chầu rượu, phó cục trưởng cười tủm tỉm nói với Lý Phỉ mấy lời xã hội hài hòa, cộng đồng phát triển theo thói quen lãnh đạo, cuối cùng nói một câu: “…Mấy người trẻ tuổi như cậu, phải không chịu thua kém, báo đáp quốc gia.” Tất cả mọi người đều hiểu thành ra nước ngoài đoạt giải thưởng, chỉ có Lý Phỉ thấy lời này như có ý khác. “Haiz, người già rồi, không uống được cả chai như hồi trước nữa!” Phó cục trưởng cười, đứng lên, từ chối sự giúp đỡ của người phục vụ, lúc đi đến cạnh Lý Phỉ, suýt thì trật chân. Lý Phỉ đỡ lấy theo bản năng, kết quả, bị ông giữ chặt không buông, miệng còn tự giễu, “Phải nhận là mình già rồi, nhìn tôi xem! Đúng lúc, cậu trai này đỡ tôi ra ngoài một lúc cho tỉnh rượu đi!” Cô gái ở bàn bên kia đứng lên: “Ông Lô để cháu đi cùng ngài.” “Nói linh tinh gì thế. Một cô gái như cháu vào phòng vệ sinh nào?” Cô gái xấu hổ đứng tại chỗ, đi cũng không được, ngồi cũng không xong. Người ngồi ở hai bàn nở nụ cười mang ý tốt. Trong lòng nam số ba nghi ngờ, tư thế này chẳng lẽ là vị thiên kim tiểu thư này ở nhà ồn nào không phải Lý Phỉ thì không gả. Nếu không sao vị phó cục trưởng này lại phải ra mặt, còn một bộ tìm cơ hội nói chuyện riêng với Lý Phỉ. Mọi người đều nhìn ra được, nhưng ai cũng không dám nói, giả ngu. Lý Phỉ đành phải đỡ cục trưởng Lô ra ngoài. Người già uống say đến lắc lư, ánh mắt còn tỉnh táo hơn cả Lý Phỉ. Ông không đi đến phòng vệ sinh ở cuối tầng nhà, mà đưa Lý Phỉ vào một căng phòng khác cùng tầng. Lý Phỉ không phải là không có ý kiến, mà là do anh thấy hai người đứng ngoài phòng trông quen mắt! Lúc trước trong quán ăn Hoài Dương ở Hoài thành, là tổ viên Hồng Long do Trương Diệu Kim đưa đến… Mới gặp qua một lần, nhưng dù là ai khi biết được tin dữ rằng, thế giới này là một quyển sách, thì cũng sẽ khắc sâu mặt mũi những người ở chỗ đấy vào lúc ấy. Trong phòng không có ai cả, cục trưởng Lô đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi nghe thiếu tá Trương nhắc đến cậu. Lý Phỉ, cơ quan bí mật quốc gia Hồng Long mong nhận được sự giúp đỡ của cậu.” “Tôi đã từ chối vào Hồng Long rồi, tôi không biết…” Lý Phỉ nghĩ nhanh xuyên qua các manh mối từ bữa cơm này, cô gái người dị năng, người biết chuyện. Anh có một suy đoán không hay ho lắm, chỉ đành nhíu mày hỏi, “Ông là ai?” “Tổng phụ trách Hồng Long, Lô Kiến. Trương Diệu Kim là cấp dưới trực tiếp của tôi.” Phó cục trưởng Tổng cục Điện ảnh là tổng phụ trách của cơ quan bí mất quốc gia Hồng Long. Dù là Lý Phỉ cũng bị tin tức này đập cho choáng váng. “Cô gái kia là ai?” “Cháu gái một vị cấp trên. Nửa tháng trước, cô ta bỗng thay đổi tính tình. Cậu hiểu ý tôi chứ?” “…” Quả nhiên.