Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 72 : Bảo Bảo bị thương

Quan tâm của hắn là sự dư thừa, trong lòng cô cũng giống như sắc mặt cứ u ám lạnh lẽo hiện giờ, hoàn toàn không cần hắn quan tâm, nhưng hắn vẫn nhịn không được lại muốn đến gần cô! Hắn không biết đây là sự coi thường hay sao? "Giúp tôi giấu giếm?" Ngu Vô Song nghe vậy, đôi mắt phượng màu nâu phản phất chút u ám, dừng lại một chút, sau đó cô ngẩng đầu lên, híp híp đôi mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn: "Anh nói lời này là có ý gì?" "Có ý gì không phải em đã hiểu sao?" Lâm Vinh Gia mím môi môi mỏng, sắc mặt tái xanh nhìn cô chằm chằm, đương nhiên là thấy uất ức không ít: "Có lúc anh thật sự không hiểu, em lấy ở đâu ra sức quyến rũ lớn như vậy, quyến rũ từng người từng người đàn ông?" Người đàn ông với giọng cay nghiệt bén nhọn, không còn nói năng phong độ. Chu Mịch Phong ở bên cạnh khẽ cau mày, anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng thở dài, xem ra đây là tên đàn ông bị thương tích đầy mình vì tình yêu. Cũng không hề sai! Người phụ nữ này có một loại ma lực khiến người đàn ông bên cạnh đưa mắt nhìn cô. "Người xấu!" Trong khi mọi người đứng ở cạnh đó vẫn chưa có ai lên tiếng thì Bảo Bảo không nhịn được. Lúc hắn vừa nói xong, bé lập tức nhào tới, dùng đôi tay nhỏ bé giữ lấy bắp chân trước của hắn, rồi hung hăng cắn một cái thật là khiếp người: "Tôi không cho phép ông nói mẹ tôi như vậy, người này chính là người xấu, mau đi đi, nếu không ba tôi về thì lập tức đánh ông tới tấp cho mà xem!" Không ai sẽ nghĩ tới Bảo Bảo sẽ có hành động quá khích như vậy, hàm răng của bé bén nhọn, cắn một cái làm Lâm Vinh Gia nhất thời rên lên một tiếng, gần như là theo bản năng, hắn liền đá Bảo Bảo một cái văng ra ngoài. Mới bốn tuổi, con nít làm sao chịu đựng được một cú đá của người đàn ông trưởng thành? Lúc này, Bảo Bảo liền ngã xuống đường đá, đầu nhỏ nặng nề đập vào tảng đá. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hoàn toàn không cho người khác cơ hội suy nghĩ. Lúc Ngu Vô Song bắt đầu có phản ứng, thì Bảo Bảo đã nằm trên mặt đất mà ôm đầu, máu chảy không ngừng. . . Cô nhất thời kinh sợ, không chút suy nghĩ liền đi tới ôm Bảo Bảo vào trong ngực, trên trán bé máu tươi chảy khá nhiều khiến hai mắt cô thấy đau nhói. Ngu Vô Song kinh hoàng , luống cuống nhìn cảnh máu tươi đang chảy ra, trái tim cô gần như bị ngưng đập, hô hấp cũng muốn ngưng lại: "Bảo Bảo , con làm sao vậy? Đừng hù dọa mẹ, chúng ta đi bệnh viện, chúng ta lập tức đi bệnh viện." Đứa bé mới bốn tuổi, da thịt mềm mại, trong ngày thường đừng nói đến việc đập vào đầu, ngay cả nói một lời nói nặng thôi cô cũng không làm được thì làm sao có thể để chuyện này xảy ra như vậy. Không chỉ Ngu Vô Song hoảng hốt, ngay cả hai người đàn ông như Lý Xương và Chu Mịch Phong cũng hoảng hốt như vậy, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ. Cuối cùng vẫn là Lý Xương phản ứng đầu tiên, anh ta vội vàng nhìn người bên cạnh nói: "Mau điện thoại cho Tống Ngạn, bảo anh ấy tới đây ngay, nói Bảo Bảo bị va đập ở đầu." Bảo Bảo mới bốn tuổi nhưng ở trong nhà này tuyệt đối có địa vị, mặc dù bé không phải là máu mủ ruột thịt của Hoắc Cố Chi nhưng trên danh nghĩa lại là ba của bé, lại thêm bé là con của bạn chiến đấu, bọn họ từng ngày từng ngày nhìn bé lớn lên, phần tình cảm thì không cần nói cũng biết. Bảo Bảo nhắm chặt hai mắt nằm ở trong ngực cô, Ngu Vô Song chỉ cảm thấy máu đỏ tươi càng ngày càng nhiều, kích thích hai mắt của cô gần tê dại đi. Cô chợt ngước mắt, nhìn chăm chú vào tên đầu sỏ gây nên chuyện, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt tràn đầy ánh nhìn căm hận: "Lâm Vinh Gia! Tốt nhất anh nên cầu nguyện Bảo Bảo nhà tôi không có việc gì, nếu không mối thù này tôi cũng muốn liều chết với anh một trận!" Cô là người từng trải qua sống chết, biết quá rõ loại cảm giác đó rồi. Còn Bảo Bảo mới bốn tuổi, bé mới bốn tuổi thì biết cái gì? Tại sao những người ở đây lại có lòng dạ ác độc như vậy? Điều cơ bản nhất của con người là lương tâm cũng bị mất đi? Lâm Vinh Gia hoảng hồn, nhìn Bảo Bảo nằm trong ngực Ngu Vô Song hôn mê bất tỉnh, trên khuôn mặt anh tuấn của anh ta tràn đầy nỗi khiếp sợ : "Anh không dùng bao nhiều sức . . . Anh thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy." Người đàn ông này ở trên thương trường nổi tiếng mạnh mẽ, quyết đoán sát phạt , nhưng nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một người đàn ông to xác ba mươi tuổi mà thôi. Đối với đối thủ cạnh tranh hắn có thể dùng những thủ đoạn cứng rắn, nhưng đối với đứa bé mới bốn tuổi, hành động vừa rồi chỉ là vô ý. Đối mặt với ánh mắt thù hận lên án của Ngu Vô Song, hắn thật sự hoảng hồn, mặt trắng bệch, bắt đầu nghiêm túc giải thích: "Uyển Như, em phải tin anh, anh không phải cố ý." Hành động mới vừa rồi, đó chỉ là theo bản năng, người đang bị đánh động đau đớn ở chân, có hành động như vậy không phải bình thường sao? Nhưng Ngu Vô Song không nghe anh ta giải thích cái gì, tay cô đầy máu tươi cũng đã khiến tâm trạng của cô cũng nhiễm thành màu đỏ, giọng cô trong trẻo lạnh lùng tỏ ra ý muốn đốt trời thiêu đất : "Lâm Vinh Gia, anh cút đi cho tôi! Anh cút đi, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà giết chết anh luôn đấy." Tuy đứa bé này không phải là con ruột của cô, nhưng đã sống ở bên nhau bốn năm, tình cảm đã sớm thân thiết nồng đậm, không phải ai cũng có thể hiểu được . Cô luôn cho rằng cô sẽ luôn bảo vệ bé vô điều kiện, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không nghĩ đến bé vì muốn bảo vệ cô mà bị thương. Ngu Vô Song như vậy khiến Lâm Vinh Gia cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi, nhưng hắn biết nếu lúc này hắn không giải thích rõ ràng, cô thật sự sẽ oán hận hắn cả đời. Nhưng lời giải thích trong miệng còn chưa nói ra, hắn liền bị một người bên cạnh đẩy ra, sau đó là một trận gió thổi qua. "Đưa Bảo Bảo cho tôi." Hoắc Cố Chi vẫn còn ở trên xe thì thấy trước cửa biệt thự xảy ra một màn này, không chút suy nghĩ liền mở cửa xe lao xuống, anh nhíu chặt đôi mày rậm. Từ trước đến giờ đây là lần đầu anh lộ ra một chút hoảng hốt: "Lão Lý, gọi điện thoại thông báo Tống Ngạn! Sau đó, đi lấy túi cứu thương cho tôi, tôi sẽ băng bó vết thương cho Bảo Bảo trước!" Hoắc Cố Chi là quân nhân trời sinh, nhiều năm sống cuộc sống quân nhân làm anh khi gặp chuyện gì cũng tỉnh táo suy nghĩ trước, nhưng hôm nay, thấy Bảo Bảo bị thương, anh có vẻ hốt hoảng và khẩn trương. Đứa bé này là máu mủ ruột thịt của Sơ Dịch, anh và Sơ Dịch là đồng đội tốt nhiều năm, giúp anh ta (LD) chăm sóc đứa bé là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng chuyện xảy ra bây giờ làm anh hoàn toàn lúng túng, anh không dám tưởng tượng, nếu Bảo Bảo xảy ra chuyện, anh còn mặt mũi nào mà đi bái tế người bạn già vào Thanh Minh hàng năm nữa. Hoắc Cố Chi ôm Bảo Bảo bị thương vào trong, mà Ngu Vô Song ở lại, đối mặt với Lâm Vinh Gia đang muốn mở miệng giải thích, cô mặt lạnh, thẳng thắn khoát tay cắt đứt: "Lâm Vinh Gia, tôi xin anh, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, được không? Chúng ta căn bản là người của hai thế giới, sự xuất hiện của anh chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Anh tốt nhất nên cảm thấy may mắn khi con tôi không có việc gì, nếu không thì tôi sẽ cho anh biết hậu quả." Chưa từng người phụ nữ nào dám dùng giọng này để nói chuyện với hắn, nhưng lần này Lâm Vinh Gia hoàn toàn không tức giận, biết mình vừa làm sai, hắn mím môi mỏng, trên khuôn mặt anh tuấn mà sương lạnh lộ ra ý hối tiếc: "Uyển Như, thật xin lỗi! Anh thật sự không cố ý, đó chỉ là một đứa bé, sao anh có thể nảy sinh ác ý với nó?" Từ nhỏ, hắn nhận được nền giáo dục tốt nhất, ở trên thương trường, hắn có thể dùng thủ đoạn ác liệt để đối phó kẻ địch, nhưng đối với đứa bé thì dứt khoát không được. Nhưng Ngu Vô Song lúc này căn bản không nghe cái gì hết, trong lòng cô sốt ruộc, trên mặt đương nhiên không lộ ra sắc mặt tốt: "Không có ác ý mà làm con tôi bị thương đến đầu chảy máu, nếu anh có ác ý thật, có phải sẽ giết tôi luôn không?" Đối với "người bạn cũ" này, cô không muốn nhìn thấy hắn dù chỉ một lần, nếu người đàn ông này không nhiều lần tới quấy rầy cô, cô căn bản không muốn có bất cứ quan hệ nào với hắn. Ba chữ con tôi (我儿子) được cô lặp đi lặp lại nhiều lần, cho dù Lâm Vinh Gia đã điều tra rõ ràng, nhưng cũng không khỏi hoài nghi, hắn thật lòng quan tâm người phụ nữ này, nên mới phải quan tâm tỉ mỉ như vậy. "Con trai của em? Giản Uyển Như, đừng nói đùa nữa được không? Em vừa mới lớn, đứa nhỏ đó đã bốn năm tuổi, nói như vậy, nó là con của em và Mạnh THiếu Văn?" Cô rời đi mới năm năm, đảo mắt liền có đứa bé bốn năm tuổi, ai biết nó có phải là con riêng của Hoắc Cố Chi hay không? Chỉ có người phụ nữ ngu ngốc này mới biết. Càng nghĩ Lâm Vinh Gia càng cảm thấy có khả năng, đáy mắt hắn thoáng qua tia tối tăm, bật thốt lên: "Uyển Như, có lẽ em đã bị Hoắc Cố Chi lừa, em nhìn hắn quan tâm đứa bé kia như vậy, nói không chừng nó là con riêng của hắn!" Anh năm nay đã 38 rồi, có một đứa con riêng cũng không quá đáng. "Đàn ông khốn nạn!" Ngu Vô Song nghe vậy, tức giận mà mắng thẳng: "Lâm Vinh Gia, anh có thể cút được rồi! Chuyện của tôi không cần anh lo, Bảo Bảo là của ai thì tôi biết rõ hơn anh." Cô cực kỳ hận những người tự cho mình là đúng, cô và Hoắc Cố Chi là người một nhà, cô biết rõ tính tình người đàn ông kia nhất, căn bản không bị hai câu ba lời của người khác chia rẽ. Bất kỳ người đàn ông nào bị chửi cút cũng không có sắc mặt tốt, Lâm Vinh Gia cũng không ngoại lệ. Lông mày hắn nhíu chặt, sắc mặt vừa phức tạp vừa âm trầm nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, trong mắt thoáng qua tia có ngàn vạn lời muốn nói. Nhưng Ngu Vô Song không đem sự tức giận của hắn để vào mắt, cô âm thầm trừng mắt, một tia nhẫn nại cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất: "Lâm Vinh Gia, anh có thể cút, sau này đừng xuất hiện trước mặt của tôi, nếu không tôi sợ mình sẽ nhịn không được mà muốn mắng anh hai câu." Sau khi dứt lời sau, cô liền xoay người đi lên cầu thang, nhưng bị Lâm Vinh Gia nhanh tay ngăn lại, hắn bước nhanh về phía trước rồi dùng một tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, trên chân mày khóe mắt đều là sự lạnh lùng: "Người nào cũng có ranh giới nhẫn nại cuối cùng, em đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước." Nghiêng thân thể, Ngu Vô Song đứng trên bậc thang hai bậc, trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt trong sáng tràn đầy sự chê cười sắc bén: "Lâm Vinh Gia, giống nhau thôi, lời này tôi cũng muốn nói với anh. Người nào cũng có ranh giới nhẫn nại cuối cùng, vậy sao anh cứ dây dưa mãi, không chịu buông tha tôi? Anh làm vậy làm tôi rất chán ghét, hơn nữa con tôi bị thương nặng như vậy, giữa chúng ta chỉ có ân oán, không có chút tình cảm nào!" Lời nói lạnh lùng tuyệt tình như vậy, cô nói một lần hai lần thì hắn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng nếu là nhiều lần, thật làm người ta rất đả kích. Lâm Vinh Gia vốn không phải là người đàn ông vì yêu mà sống chết dây dưa, chẳng qua khi gặp cô thì mình mất kiểm soát một chút. Lúc hắn đang tức giận bừng bừng, Ngu Vô Song đã đẩy tay hắn ra, sau đó không quay đầu lại mà bước nhanh lên lầu. Trên tay cô còn dính máu tươi của Bảo Bảo, đụng tới khi áo hắn nhuộm đỏ, nhưng Lâm Vinh Gia dường như không có cảm giác. Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của, đáy mắt thoáng qua tia tĩnh mịch quỷ dị. Tấm lưng người phụ nữ nhỏ yếu và xinh đẹp, nhưng lúc này lại làm cho trái tim Lâm Vinh Gia băng giá, lần đầu tiên hắn biết mình và cô rất khác nhau. Cô chán ghét hắn, bài xích hắn, không phải người phụ nữ bình thường thích đùa, lấy đó làm tán tỉnh. Nghĩ như vậy làm lòng hắn đột nhiên trống rỗng, có một loại mong muốn dội nước lên đầu để tỉnh táo. . . Quan tâm của hắn là sự dư thừa, trong lòng cô cũng giống như sắc mặt cứ u ám lạnh lẽo hiện giờ, hoàn toàn không cần hắn quan tâm, nhưng hắn vẫn nhịn không được lại muốn đến gần cô! Hắn không biết đây là sự coi thường hay sao? "Giúp tôi giấu giếm?" Ngu Vô Song nghe vậy, đôi mắt phượng màu nâu phản phất chút u ám, dừng lại một chút, sau đó cô ngẩng đầu lên, híp híp đôi mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn: "Anh nói lời này là có ý gì?" "Có ý gì không phải em đã hiểu sao?" Lâm Vinh Gia mím môi môi mỏng, sắc mặt tái xanh nhìn cô chằm chằm, đương nhiên là thấy uất ức không ít: "Có lúc anh thật sự không hiểu, em lấy ở đâu ra sức quyến rũ lớn như vậy, quyến rũ từng người từng người đàn ông?" Người đàn ông với giọng cay nghiệt bén nhọn, không còn nói năng phong độ. Chu Mịch Phong ở bên cạnh khẽ cau mày, anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng thở dài, xem ra đây là tên đàn ông bị thương tích đầy mình vì tình yêu. Cũng không hề sai! Người phụ nữ này có một loại ma lực khiến người đàn ông bên cạnh đưa mắt nhìn cô. "Người xấu!" Trong khi mọi người đứng ở cạnh đó vẫn chưa có ai lên tiếng thì Bảo Bảo không nhịn được. Lúc hắn vừa nói xong, bé lập tức nhào tới, dùng đôi tay nhỏ bé giữ lấy bắp chân trước của hắn, rồi hung hăng cắn một cái thật là khiếp người: "Tôi không cho phép ông nói mẹ tôi như vậy, người này chính là người xấu, mau đi đi, nếu không ba tôi về thì lập tức đánh ông tới tấp cho mà xem!" Không ai sẽ nghĩ tới Bảo Bảo sẽ có hành động quá khích như vậy, hàm răng của bé bén nhọn, cắn một cái làm Lâm Vinh Gia nhất thời rên lên một tiếng, gần như là theo bản năng, hắn liền đá Bảo Bảo một cái văng ra ngoài. Mới bốn tuổi, con nít làm sao chịu đựng được một cú đá của người đàn ông trưởng thành? Lúc này, Bảo Bảo liền ngã xuống đường đá, đầu nhỏ nặng nề đập vào tảng đá. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hoàn toàn không cho người khác cơ hội suy nghĩ. Lúc Ngu Vô Song bắt đầu có phản ứng, thì Bảo Bảo đã nằm trên mặt đất mà ôm đầu, máu chảy không ngừng. . . Cô nhất thời kinh sợ, không chút suy nghĩ liền đi tới ôm Bảo Bảo vào trong ngực, trên trán bé máu tươi chảy khá nhiều khiến hai mắt cô thấy đau nhói. Ngu Vô Song kinh hoàng , luống cuống nhìn cảnh máu tươi đang chảy ra, trái tim cô gần như bị ngưng đập, hô hấp cũng muốn ngưng lại: "Bảo Bảo , con làm sao vậy? Đừng hù dọa mẹ, chúng ta đi bệnh viện, chúng ta lập tức đi bệnh viện." Đứa bé mới bốn tuổi, da thịt mềm mại, trong ngày thường đừng nói đến việc đập vào đầu, ngay cả nói một lời nói nặng thôi cô cũng không làm được thì làm sao có thể để chuyện này xảy ra như vậy. Không chỉ Ngu Vô Song hoảng hốt, ngay cả hai người đàn ông như Lý Xương và Chu Mịch Phong cũng hoảng hốt như vậy, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ. Cuối cùng vẫn là Lý Xương phản ứng đầu tiên, anh ta vội vàng nhìn người bên cạnh nói: "Mau điện thoại cho Tống Ngạn, bảo anh ấy tới đây ngay, nói Bảo Bảo bị va đập ở đầu." Bảo Bảo mới bốn tuổi nhưng ở trong nhà này tuyệt đối có địa vị, mặc dù bé không phải là máu mủ ruột thịt của Hoắc Cố Chi nhưng trên danh nghĩa lại là ba của bé, lại thêm bé là con của bạn chiến đấu, bọn họ từng ngày từng ngày nhìn bé lớn lên, phần tình cảm thì không cần nói cũng biết. Bảo Bảo nhắm chặt hai mắt nằm ở trong ngực cô, Ngu Vô Song chỉ cảm thấy máu đỏ tươi càng ngày càng nhiều, kích thích hai mắt của cô gần tê dại đi. Cô chợt ngước mắt, nhìn chăm chú vào tên đầu sỏ gây nên chuyện, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt tràn đầy ánh nhìn căm hận: "Lâm Vinh Gia! Tốt nhất anh nên cầu nguyện Bảo Bảo nhà tôi không có việc gì, nếu không mối thù này tôi cũng muốn liều chết với anh một trận!" Cô là người từng trải qua sống chết, biết quá rõ loại cảm giác đó rồi. Còn Bảo Bảo mới bốn tuổi, bé mới bốn tuổi thì biết cái gì? Tại sao những người ở đây lại có lòng dạ ác độc như vậy? Điều cơ bản nhất của con người là lương tâm cũng bị mất đi? Lâm Vinh Gia hoảng hồn, nhìn Bảo Bảo nằm trong ngực Ngu Vô Song hôn mê bất tỉnh, trên khuôn mặt anh tuấn của anh ta tràn đầy nỗi khiếp sợ : "Anh không dùng bao nhiều sức . . . Anh thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy." Người đàn ông này ở trên thương trường nổi tiếng mạnh mẽ, quyết đoán sát phạt , nhưng nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một người đàn ông to xác ba mươi tuổi mà thôi. Đối với đối thủ cạnh tranh hắn có thể dùng những thủ đoạn cứng rắn, nhưng đối với đứa bé mới bốn tuổi, hành động vừa rồi chỉ là vô ý. Đối mặt với ánh mắt thù hận lên án của Ngu Vô Song, hắn thật sự hoảng hồn, mặt trắng bệch, bắt đầu nghiêm túc giải thích: "Uyển Như, em phải tin anh, anh không phải cố ý." Hành động mới vừa rồi, đó chỉ là theo bản năng, người đang bị đánh động đau đớn ở chân, có hành động như vậy không phải bình thường sao? Nhưng Ngu Vô Song không nghe anh ta giải thích cái gì, tay cô đầy máu tươi cũng đã khiến tâm trạng của cô cũng nhiễm thành màu đỏ, giọng cô trong trẻo lạnh lùng tỏ ra ý muốn đốt trời thiêu đất : "Lâm Vinh Gia, anh cút đi cho tôi! Anh cút đi, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà giết chết anh luôn đấy." Tuy đứa bé này không phải là con ruột của cô, nhưng đã sống ở bên nhau bốn năm, tình cảm đã sớm thân thiết nồng đậm, không phải ai cũng có thể hiểu được . Cô luôn cho rằng cô sẽ luôn bảo vệ bé vô điều kiện, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không nghĩ đến bé vì muốn bảo vệ cô mà bị thương. Ngu Vô Song như vậy khiến Lâm Vinh Gia cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi, nhưng hắn biết nếu lúc này hắn không giải thích rõ ràng, cô thật sự sẽ oán hận hắn cả đời. Nhưng lời giải thích trong miệng còn chưa nói ra, hắn liền bị một người bên cạnh đẩy ra, sau đó là một trận gió thổi qua. "Đưa Bảo Bảo cho tôi." Hoắc Cố Chi vẫn còn ở trên xe thì thấy trước cửa biệt thự xảy ra một màn này, không chút suy nghĩ liền mở cửa xe lao xuống, anh nhíu chặt đôi mày rậm. Từ trước đến giờ đây là lần đầu anh lộ ra một chút hoảng hốt: "Lão Lý, gọi điện thoại thông báo Tống Ngạn! Sau đó, đi lấy túi cứu thương cho tôi, tôi sẽ băng bó vết thương cho Bảo Bảo trước!" Hoắc Cố Chi là quân nhân trời sinh, nhiều năm sống cuộc sống quân nhân làm anh khi gặp chuyện gì cũng tỉnh táo suy nghĩ trước, nhưng hôm nay, thấy Bảo Bảo bị thương, anh có vẻ hốt hoảng và khẩn trương. Đứa bé này là máu mủ ruột thịt của Sơ Dịch, anh và Sơ Dịch là đồng đội tốt nhiều năm, giúp anh ta (LD) chăm sóc đứa bé là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng chuyện xảy ra bây giờ làm anh hoàn toàn lúng túng, anh không dám tưởng tượng, nếu Bảo Bảo xảy ra chuyện, anh còn mặt mũi nào mà đi bái tế người bạn già vào Thanh Minh hàng năm nữa. Hoắc Cố Chi ôm Bảo Bảo bị thương vào trong, mà Ngu Vô Song ở lại, đối mặt với Lâm Vinh Gia đang muốn mở miệng giải thích, cô mặt lạnh, thẳng thắn khoát tay cắt đứt: "Lâm Vinh Gia, tôi xin anh, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, được không? Chúng ta căn bản là người của hai thế giới, sự xuất hiện của anh chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Anh tốt nhất nên cảm thấy may mắn khi con tôi không có việc gì, nếu không thì tôi sẽ cho anh biết hậu quả." Chưa từng người phụ nữ nào dám dùng giọng này để nói chuyện với hắn, nhưng lần này Lâm Vinh Gia hoàn toàn không tức giận, biết mình vừa làm sai, hắn mím môi mỏng, trên khuôn mặt anh tuấn mà sương lạnh lộ ra ý hối tiếc: "Uyển Như, thật xin lỗi! Anh thật sự không cố ý, đó chỉ là một đứa bé, sao anh có thể nảy sinh ác ý với nó?" Từ nhỏ, hắn nhận được nền giáo dục tốt nhất, ở trên thương trường, hắn có thể dùng thủ đoạn ác liệt để đối phó kẻ địch, nhưng đối với đứa bé thì dứt khoát không được. Nhưng Ngu Vô Song lúc này căn bản không nghe cái gì hết, trong lòng cô sốt ruộc, trên mặt đương nhiên không lộ ra sắc mặt tốt: "Không có ác ý mà làm con tôi bị thương đến đầu chảy máu, nếu anh có ác ý thật, có phải sẽ giết tôi luôn không?" Đối với "người bạn cũ" này, cô không muốn nhìn thấy hắn dù chỉ một lần, nếu người đàn ông này không nhiều lần tới quấy rầy cô, cô căn bản không muốn có bất cứ quan hệ nào với hắn. Ba chữ con tôi (我儿子) được cô lặp đi lặp lại nhiều lần, cho dù Lâm Vinh Gia đã điều tra rõ ràng, nhưng cũng không khỏi hoài nghi, hắn thật lòng quan tâm người phụ nữ này, nên mới phải quan tâm tỉ mỉ như vậy. "Con trai của em? Giản Uyển Như, đừng nói đùa nữa được không? Em vừa mới lớn, đứa nhỏ đó đã bốn năm tuổi, nói như vậy, nó là con của em và Mạnh THiếu Văn?" Cô rời đi mới năm năm, đảo mắt liền có đứa bé bốn năm tuổi, ai biết nó có phải là con riêng của Hoắc Cố Chi hay không? Chỉ có người phụ nữ ngu ngốc này mới biết. Càng nghĩ Lâm Vinh Gia càng cảm thấy có khả năng, đáy mắt hắn thoáng qua tia tối tăm, bật thốt lên: "Uyển Như, có lẽ em đã bị Hoắc Cố Chi lừa, em nhìn hắn quan tâm đứa bé kia như vậy, nói không chừng nó là con riêng của hắn!" Anh năm nay đã 38 rồi, có một đứa con riêng cũng không quá đáng. "Đàn ông khốn nạn!" Ngu Vô Song nghe vậy, tức giận mà mắng thẳng: "Lâm Vinh Gia, anh có thể cút được rồi! Chuyện của tôi không cần anh lo, Bảo Bảo là của ai thì tôi biết rõ hơn anh." Cô cực kỳ hận những người tự cho mình là đúng, cô và Hoắc Cố Chi là người một nhà, cô biết rõ tính tình người đàn ông kia nhất, căn bản không bị hai câu ba lời của người khác chia rẽ. Bất kỳ người đàn ông nào bị chửi cút cũng không có sắc mặt tốt, Lâm Vinh Gia cũng không ngoại lệ. Lông mày hắn nhíu chặt, sắc mặt vừa phức tạp vừa âm trầm nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, trong mắt thoáng qua tia có ngàn vạn lời muốn nói. Nhưng Ngu Vô Song không đem sự tức giận của hắn để vào mắt, cô âm thầm trừng mắt, một tia nhẫn nại cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất: "Lâm Vinh Gia, anh có thể cút, sau này đừng xuất hiện trước mặt của tôi, nếu không tôi sợ mình sẽ nhịn không được mà muốn mắng anh hai câu." Sau khi dứt lời sau, cô liền xoay người đi lên cầu thang, nhưng bị Lâm Vinh Gia nhanh tay ngăn lại, hắn bước nhanh về phía trước rồi dùng một tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, trên chân mày khóe mắt đều là sự lạnh lùng: "Người nào cũng có ranh giới nhẫn nại cuối cùng, em đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước." Nghiêng thân thể, Ngu Vô Song đứng trên bậc thang hai bậc, trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt trong sáng tràn đầy sự chê cười sắc bén: "Lâm Vinh Gia, giống nhau thôi, lời này tôi cũng muốn nói với anh. Người nào cũng có ranh giới nhẫn nại cuối cùng, vậy sao anh cứ dây dưa mãi, không chịu buông tha tôi? Anh làm vậy làm tôi rất chán ghét, hơn nữa con tôi bị thương nặng như vậy, giữa chúng ta chỉ có ân oán, không có chút tình cảm nào!" Lời nói lạnh lùng tuyệt tình như vậy, cô nói một lần hai lần thì hắn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng nếu là nhiều lần, thật làm người ta rất đả kích. Lâm Vinh Gia vốn không phải là người đàn ông vì yêu mà sống chết dây dưa, chẳng qua khi gặp cô thì mình mất kiểm soát một chút. Lúc hắn đang tức giận bừng bừng, Ngu Vô Song đã đẩy tay hắn ra, sau đó không quay đầu lại mà bước nhanh lên lầu. Trên tay cô còn dính máu tươi của Bảo Bảo, đụng tới khi áo hắn nhuộm đỏ, nhưng Lâm Vinh Gia dường như không có cảm giác. Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của, đáy mắt thoáng qua tia tĩnh mịch quỷ dị. Tấm lưng người phụ nữ nhỏ yếu và xinh đẹp, nhưng lúc này lại làm cho trái tim Lâm Vinh Gia băng giá, lần đầu tiên hắn biết mình và cô rất khác nhau. Cô chán ghét hắn, bài xích hắn, không phải người phụ nữ bình thường thích đùa, lấy đó làm tán tỉnh. Nghĩ như vậy làm lòng hắn đột nhiên trống rỗng, có một loại mong muốn dội nước lên đầu để tỉnh táo. . .