Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 37 : uy hiếp

“Ha ha, không ngờ phải không? Cô và Trương Sơn Thành làm gì ở trong nhà vậy?”, giọng nói của Lôi Đắc Mã từ ngoài truyền vào. Tôi kinh ngạc, sao lại là ông ta chứ? Ông ta tới đây làm gì? “Anh có việc gì không?”, Lý Ngọc Liên hỏi ngược lại. “Không có gì”, Lỗi Đắc Mã nói: “Vừa hay tôi đi ngang qua, nghe thấy trong nhà có tiếng kỳ lạ nên định hỏi cô và Trương Sơn Thành đang làm gì trong đó”. “Chúng tôi làm gì thì có liên quan gì tới anh? Không có việc gì thì anh mau đi đi, tôi còn có việc đấy”, Lý Ngọc Liên vừa nói vừa định đóng cửa lại. “He he, cô thì có việc gì chứ? Làm chuyện đó với Trương Sơn Thành à?”, Lôi Đắc Mã cười dị thường nói. “Ý của anh là gì?”, Lý Ngọc Liên tức giận nói. “Tôi nghe thấy cả rồi, còn ghi âm nữa, có cần tôi phát cho cô nghe không?” Tôi nghĩ mình không thể tiếp tục trốn trong nhà được nữa bèn dứt khóat đi ra, vừa tới bên ngoài tôi đã nhìn thấy Lôi Đắc Mã cầm điện thoại đung đưa trước mặt Lý Ngọc Liên. Lý Ngọc Liên giận tím mặt, há miệng trợn mắt lên. “Ông đừng có làm loạn một cách vô lý như thế, tôi chỉ đang mát xa giúp chị Lý Ngọc Liên thôi”, tôi nói thẳng. “Mát xa?”, Lôi Đắc Mã nhìn tôi: “Tôi còn tưởng thằng nhóc nhà cậu trốn trong đó không dám ra cơ đấy? Cậu tới nghe xem, đây là tiếng gì.” Ngay sau đó, một âm thanh rên rỉ phát ra từ điện thoại của Lôi Đắc Mã, đó đúng là âm thanh vừa nãy của tôi và Lý Ngọc Liên. Nhưng do ghi âm ở xa nên rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì sẽ không thể nghe rõ được. “Anh có ý gì?”, Lý Ngọc Liên vênh mặt hỏi. “Ha ha, có ý gì đâu. Hai người ở trong làm trò gì thì hai người tự biết. Lẽ nào còn cần tôi nói ra sao?”, Lôi Đắc Mã cười nham hiểm. “Anh muốn gì?”, Lý Ngọc Liên hỏi ngược lại. “Chẳng muốn gì”, Lôi Đắc Mã lập tức nhìn Lý Ngọc Liên, ánh mắt lộ vẻ nham hiểm: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cô cho tôi ngủ cùng thì chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như không biết gì. Nếu không, tôi sẽ cho cả cái làng này biết Lý Ngọc Liên cô vụng trộm với đàn ông, hơn nữa người đàn ông này lại là thầy khai quang của thôn chúng ta, Trương Sơn Thành!” “Anh!” “Ông!” Tôi và Lý Ngọc Liên đều bừng bừng tức giận. “Mẹ kiếp, ông đúng là đồ vô liêm sỉ!”, tôi chửi rửa. “Đừng chửi tôi nữa, hai chúng ta cùng một giuộc với nhau mà”, Lôi Đắc Mã cười như không cười nói. Lý Ngọc Liên gằn từng chữ: “Lôi Đắc Mã, tôi nói cho anh biết, thứ nhất, tôi và Sơn Thành không làm bất kỳ chuyện gì, cậu ấy chỉ đang mát xa giúp tôi; thứ hai, tôi sẽ không ngủ với anh, cái bộ dạng xấu xí của anh, tôi vừa nhìn đã buồn nôn. Tôi rất khâm phục Lý Phương khi chị ta có thể sống cùng anh đấy!” “Con đàn bà thối tha!”, Lôi Đắc Mã vung tay định tát Lý Ngọc Liên. Tôi chộp lấy tay Lôi Đắc Mã, lạnh giọng nói: “Không được đánh phụ nữ!” “Buông tay ra!”, Lôi Đắc Mã trừng mắt với tôi, hung hăng nói: “Chọc giận tao à, tao đánh luôn cả mày!” Tôi túm chặt tay của Lôi Đắc Mã, kéo mạnh ông ta qua một bên, ghì giọng: “Nếu ông dám nói linh tinh với người khác, tôi sẽ nói ra việc ông nhìn trộm Vương Đào Hoa tắm!” “Mày nói đi, tao chẳng sợ”, Lôi Đắc Mã khinh thường. “Ông không sợ Hàn Quân trở về thôn đập ông sao?”, tôi hỏi. “Hàn Quân? Ha ha, tao đếch sợ! Nó nuôi bồ nhí ở ngoài, ruồng bỏ Vương Đào Hoa từ lâu rồi”, Lôi Đắc Mã giựt mạnh tay lại, đẩy tôi ra, đi tới trước mặt Lý Ngọc Liên và nói: “Nếu cô không muốn để người khác biết chuyện hay ho hai người làm vừa rồi thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, ngủ cùng tôi”. “Anh đừng có mơ!”, Lý Ngọc Liên quay đi, lạnh giọng nói: “Cút!” “Được, vậy các người cứ đợi mà xem!”, Lôi Đắc Mã hung hăng trợn mắt nhìn tôi và Lý Ngọc Liên rồi quay người bỏ đi. Khi Lôi Đắc Mã đã đi xa, tôi bèn hỏi Lý Ngọc Liên: “Bây giờ phải làm sao đây?” “Mặc kệ hắn ta!’, Lý Ngọc Liên chửi rủa: “Tên đê tiện đó từng nhìn trộm tôi đi vệ sinh, tôi còn chưa tố cáo hắn đấy!” Tôi nói: “Lôi Đắc Mã sẽ lấy chuyện này ra uy hiếp chị, chị đừng nghe ông ta, nếu không, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, chị đừng bị dắt mũi”. “Tôi biết rồi”, Lý Ngọc Liên nói. Tôi suy nghĩ rồi lại nói: “Chuyện ngày hôm nay, dù người khác có hỏi thế nào, chúng ta đều phải kiên quyết nói là tôi mát xa cho chị, để tránh người khác hiểu lầm, tôi chỉ mát xa lưng cho chị thôi”. “Ừ, được”, Lý Ngọc Liên gật đầu. Trải qua chuyện vừa rồi nên tôi và Lý Ngọc Liên chẳng còn tâm trạng để tiếp tục. Sau khi nói thêm vài lời với Lý Ngọc Liên, tôi bèn ra về. Trên đường đi, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi: “Tên Lôi Đắc Mã đó là một mối họa, cần phải loại trừ”. “Loại trừ thế nào?”, tôi hỏi. “Giết chết hắn, khiến hắn biến mất khỏi thế giới này”, tiên nữ Thanh Thủy nói. Tôi sửng sốt, cô tiên nữ Thanh Thủy này cũng ngầu quá ạ, động tí thì bắt tôi hút âm khí của phụ nữ, giờ lại bắt tôi giết người không thương xót. Đây nào phải tiên nữ, rõ ràng là quỷ dạ xoa! “Thôi đừng giết hắn, giết người là phạm tội đấy”, tôi nói. “Kẻ này mà nói ra chuyện tối nay của ngươi thì sau này danh tiếng của ngươi trong thôn sẽ bị rớt thê thảm. Không những không còn ai tới chỗ ngươi chữa bệnh mà đến ngay cả phụ nữ cũng không có ai muốn gần ngươi, ngươi cũng đừng mong hút được âm khí nữa. Nếu vậy, ngươi sẽ không thể học được thuật lấy âm bổ dương, càng không thể hiểu được việc ngửi hương thơm đoán ra các kiểu phụ nữ. Vậy thì ngươi chỉ có thể làm trâu làm ngựa trong cái thôn này thôi, sống một đời lặng lẽ, rồi cuối cùng chết một cách tịch mịch”, tiên nữ Thanh Thủy phân tích lợi hại trong chuyện này cho tôi. Đúng là Lôi Đắc Mã đáng ghét nhưng tội của ông ta không tới mức phải chết, tôi cũng không thể vì chuyện đó mà tự ý giết ông ta được. “Thực ra chỉ cần thủ tiêu chứng cứ là sẽ không sao cả. Với nhân phẩm của Lôi Đắc Mã, hắn tung tin vịt trong thôn, e rằng cũng chẳng có mấy người tin”, tôi nói. “Thủ tiêu chứng cứ như thế nào?”, tiên nữ Thanh Thủy hỏi ngược lại. “Lấy điện thoại của Lôi Đắc Mã tới đây”. “Cũng phải, bây giờ ta sẽ dạy ngươi kỹ thuật ăn trộm”, tiên nữ Thanh Thủy nói. Tôi giật mình: “Kỹ thuật ăn trộm? Học thế nào?” Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi lập tức đi về, nằm lên giường”. Sau khi về tới nhà, tôi nằm lên giường như lời tiên nữ Thanh Thủy. Tiên nữ Thanh Thủy giải thích: “Bây giờ ta đang bế quan trong cơ thể của ngươi, không thể hiện thân, vì vậy chỉ có thể xâm nhập vào trong ý thức, dạy ngươi một bài vè, ngươi nhắm mắt lại, nhẩm đọc bài vè của ta, sau đó ngươi sẽ bước vào thế giới ý thức của mình”. Tôi làm theo những gì nghe thấy, sau khi đọc bài vè của tiên nữ Thanh Thủy, mắt tôi bỗng sáng rực, rồi sau đó, tôi xuất hiện trong một căn phòng đá đóng kín rộng rãi. Đối diện là một cô gái xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, tóc dài như thác đổ, váy xanh bay bay, đó chính là tiên nữ Thanh Thủy. “Trương Sơn Thành, nếu ngươi còn nhìn ta với vẻ háo sắc như vậy thì ngươi có tin ta sẽ đâm mù mắt ngươi không?”, Tiên nữ Thanh Thủy trợn tròn đôi mắt trong suốt của mình, không giận mà uy. “Tin tin tin!...”, bị tiên nữ Thanh Thủy hù dọa nên tôi lập tức di chuyển ánh mắt. Cũng không thể trách tôi được, tiên nữ Thanh Thủy luôn ở trong cơ thể của tôi, tôi được nhìn thấy cô ấy có một lần, hơn nữa lại còn rất vội vàng. Hôm nay được nhìn thấy cô ấy một lần nữa, vẫn thoát tục như vậy, đôi mắt sắc lạnh, da trắng như tuyết, ai cũng muốn ngắm lâu một chút, chẳng phải sao? “Ngươi phải nghe kỹ những lời tiếp theo đây, ta chỉ nói một lần thôi”, tiên nữ Thanh Thủy nói. Ngón tay thon dài nghiêm túc chỉ về phía tôi. Tôi vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng”. “Ăn trộm, quan trọng là tốc độ, khi đối phương không để ý thì tốc độ càng phải nhanh”, tiên nữ Thanh Thủy nói, rồi đột nhiên đi về phía tôi.