Chương 57 Chuyện đau buồn nhất trên đời là biết được bản thân mình đã không còn khả năng làm gì cho người mình yêu nữa. Yêu rất sâu đậm, rất sâu sắc… đã từng cố gắng vì người đó, nhưng lại lực bất tòng tâm, đó là chuyện đau khổ nhất trên đời.  Nhưng anh có biết không? Anh thật sự biết chứ? Bỏ rơi anh như thế… nói ra lời chia tay… Tôi đang giấu mình sau từng lớp ngụy trang, những lời lạnh lùng vô tình, tất cả những nét mặt hờ hững bây giờ đều là do tôi cố tình tạo nên, liệu anh có biết không? Chắc là không. Trái tim bị dằn vặt từng chút từng chút một, anh có chết cũng không biết được đâu.  Hôm nay tôi phải rời xa anh, làm tổn thương anh bằng chính tay mình. Dùng cách tàn nhẫn nhất thế giới để khiến anh đau khổ.  “Em cứ không nghe máy, làm anh tưởng xảy ra chuyện gì rồi chứ. Hỏi nhóc Tuấn Anh, nó cũng không nói rõ…”  “Không có chuyện gì.”  “Ồ, thế à…”  Tâm trạng trong khoảnh khắc quyết tâm nói ra lời chia tay… những người chưa từng trải qua những chuyện này sẽ không thể nào hiểu được. Rốt cuộc là cảm giác thế nào… đó là cảm giác một người cam tâm tình nguyện bị thiêu rụi hoàn toàn…  “Em quyết định làm lại từ đầu với Dân Hữu rồi.”  Đã nói đến nước này thì… chắc là ghét tôi lắm, Kim Dân Hữu cậu vẫn giúp được tôi. Có cậu thêm vào lý do để khiến anh ấy căm ghét tôi, tôi nên cám ơn cậu mới phải nhỉ? Hu…  Khi nói câu này tôi chẳng chần chừ một giây nào. Cẩm Thánh bị giật mình bởi câu nói của tôi.  Cẩm Thánh… thực ra em đang dối anh đó… đang lừa anh đó. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ làm lại từ đầu với cậu ta. Thật mà! Nước mắt bắt đầu lưng tròng rồi. Quả thực phải nhẫn nhịn rất khổ sở. Không được khóc ở đây… không được khóc trước mặt anh. Quả thực không được… không được… không được. Không được nói… không được… ngốc ơi, em sẽ không bao giờ còn yêu người khác được, không, không thể yêu người khác được nữa.  “Em đang nói gì vậy hả? Gì chứ? Nói lại xem!”  “Xem ra anh vẫn chưa nghe rõ, em và Dân Hữu bắt đầu lại rồi. Nên chúng ta…”  “Ha --- cái gì? Giờ em đang nói thật lòng với anh đó à?”  “Ừ, thật lòng. Tính cách em vốn không phải loại thích nói lòng vòng, chẳng phải anh cũng biết rồi sao.”  “Anh biết, anh biết em sẽ không làm chuyện đó… Hơn nữa anh cũng biết, sao em có thể nói ra một cách hờ hững như thế? Anh chẳng là gì với em ư? Hai chúng ta chỉ có thể đến thế thôi à?”  “Vậy anh mong là đến đâu chứ?”  Đừng tìm người như em nữa. Cẩm Thánh, tuyệt đối không nên tìm loại người hư hỏng như em. Rõ ràng tôi không khóc… nhưng trái tim thì không hiểu vì sao cứ rỏ nước mắt không ngừng, như mưa. Chắc đây là thứ gọi là “bão lòng” đây mà…  “Nên bắt đầu lại với Dân Hữu rồi?”  “Ừ.”  Không, không bao giờ có chuyện đó. Chuyện em rời xa anh rồi lại quay về bên Dân Hữu… Tuyệt đối không thể có. Cho dù như thế, em vẫn phải đau lòng chọn rời xa anh. Có lẽ là em ích kỷ…  “Trong lòng em, anh chẳng qua chỉ là kẻ thứ hai thôi à? Biết lâu rồi… đã sớm đoán được chuyện đó nhưng không ngờ lại đoán đúng, cứ hy vọng là mình đoán sai biết mấy…”  “Em thật sự không thể quên được Dân Hữu. Rời xa Dân Hữu em không thể sống nổi. Lần nào gặp anh cũng nhớ đến Dân Hữu. Vốn nghĩ rằng cậu ấy đã quên em, không ngờ lại muốn em làm lại từ đầu. Bây giờ anh nghe rõ rồi chứ?”  Ngốc ơi, bây giờ đã nghe rõ rồi… vậy thì, bây giờ anh bắt đầu nói ghét em hận em rồi. Anh phải làm thế, hiểu chứ? Nhất định phải thế… như vậy em mới không thấy dằn vặt. Ngốc ạ, chúng ta đều đau lòng, phải làm sao đây? Cho dù… cho dù như thế em vẫn sẽ nhớ đến anh. Cười rạng rỡ như một đứa trẻ, chắc chắn sẽ nhớ; gương mặt anh khi nhận món quà nho nhỏ mà như ôm cả thế giới vào lòng, em cũng sẽ nhớ mãi; đứng trước cửa nhà em lo lắng cho em, em cũng sẽ ghi nhớ; dáng điệu anh xấu hổ đến không biết làm sao, em cũng sẽ không quên được; vẻ mặt hài lòng hạnh phúc của anh khi giới thiệu em là bạn gái trước mặt bạn bè, vẻ mặt khi nói chuyện… giọng nói của anh… ngữ điệu của anh… em sẽ nhớ mãi mãi.  “Em đi đây, tạm biệt.”  Cẩm Thánh, phải ăn cơm đúng giờ giữ gìn sức khỏe đó. Cứ ăn mì gói như bây giờ sẽ hại người lắm. Nếu ngày nào đó bị bệnh … a… phải rồi, còn có Y Giang Yến mà, ha… tôi cũng thật là…  “Anh chỉ hỏi em một câu.”  “Gì cơ?”  “Em đã từng thích anh chứ?”  Không thể trả lời, “từng thích anh chứ” là câu quỷ gì chứ, sao lại không thích được? Nhưng…  “Bây giờ hỏi chuyện đó thì còn có tác dụng gì? Em thấy không cần phải trả lời, anh không thấy thế là buồn cười à?”  Hãy căm ghét con người nhẫn tâm như em đi. Nhưng chuyện khiến tôi càng đau lòng hơn là khi đã quay người bỏ đi, tôi đã hiểu ra một điều. Anh có biết là gì không? Em lúc đó mới hiểu ra em thật sự rất yêu rất yêu anh, giờ mới hiểu ra như một con ngốc, nếu biết sớm hơn thì đã tốt biết bao… Khi hiểu ra đã quá muộn rồi…  “Mẹ nó! Em đừng nói dối nữa! Phác Tuấn Hỷ!! Đừng có nói dối anh!”  “Nói thật lòng đó!”  Cách!  Chạy ra khỏi nhà anh ấy, bất chấp mọi thứ, chạy như điên cuồng… cho đến khi chạy đến nơi anh không thể nhìn thấy tôi, không thể nhịn nổi nữa mà khóc òa lên.  Thực ra tôi cũng muốn đối xử tốt với anh, dù một lần cũng được, cho dù là lần cuối cũng được, nói ra lời thật lòng khiến anh mãi mãi không quên được tôi. Rất yêu anh, nhưng chẳng cho anh được gì… nên vì anh, phải chia tay… Nhưng không thể vì nói ra những điều này lại làm anh tổn thương hơn nữa. Chắc rất căm ghét tôi nhỉ, không chừng đã thấy sợ hãi lùi bước trước sự lãnh đạm vô tình của tôi rồi.  Cũng được, có thể khiến anh ghét em hận em. Hận em sẽ tốt hơn nhiều so với nhớ em… Vì ghét mà trách mắng em sẽ khiến trái tim nhẹ nhõm hơn, nhưng nhớ nhung chỉ khiến rơi nước mắt… Nếu như nhớ em quá, anh chỉ nhớ những chuyện vui, như thế sẽ khiến anh càng đau lòng hơn. Hãy chỉ nhớ đến em lần cuối gặp mặt đi, sau đó ghét em hận em, không, nguyền rủa em cũng được, nguyền rủa em sẽ nhận phải sự đau đớn như anh cũng được. Em tình nguyện… tình nguyện nhận chịu những sự đau khổ anh đã từng trải qua…