Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy
Chương 56
Chương 56
Trước cửa nhà anh.
Trước mặt anh, tôi nhất định không được khóc, tuyệt đối, nếu tôi khóc anh sẽ biết ngay sự thật, và do đó người bị tổn thương nhiều hơn sẽ lại là anh. Sao tay tôi không nhấn nổi chuông cửa thế này… Tôi phải làm thế… phải nhấn chuông anh mới ra mà. ****, tay tôi… Tay tôi từ chối không chịu làm việc đó, mấy lần đã đưa lên nhưng lại chẳng có can đảm nhấn chuông. Đấu tranh hơn mấy trăm lần… cuối cùng… đã nhấn tiếng chuông báo hiệu chia tay. Cẩm Thánh… đây là lần cuối chúng mình gặp nhau…
Ding doong---
“Ai đó?”
“Em… em đây.”
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Nghe tôi nói xong, tiếng chân gấp gáp chạy ra.
Cạch!
Từ khe cửa mới hé mở một nửa có thể thấy anh đang luống cuống vội vã. Thấy được sự vui mừng trong mắt anh, nhưng tại sao lại tiều tụy thế… Bệnh rồi sao?
“Vào đi, bên ngoài lạnh lắm hả? Anh lấy nước cho em nhé?”
Giọng nói không kềm được sự vui sướng. Tôi có thể nói chia tay với anh không? Phác Tuấn Hỷ, mày có nhẫn tâm được không? Thật có thể nói ra được chứ? Nếu lỡ anh hỏi mày có bao giờ thích anh chưa, mày phải làm sao? Nói những lời tàn nhẫn để khiến anh tổn thương ư? Nói ra những lời hèn hạ kiểu như vì yêu anh nên phải để anh đi sao? Không, không thể nói thế được, dù anh có hỏi cũng không thể trả lời như vậy, phải lạnh nhạt, lạnh nhạt vô tình… để anh có thể ghét tôi cả đời, hận tôi cả đời, phải gắng được thế để anh mau chóng quên tôi đi. Đó mới là vì anh thật sự…
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
21 chương
13 chương
105 chương
6 chương
46 chương