Chương 54 Tôi muốn hôm nay về nhà một mình nên ngăn Cẩm Thánh không cho anh đưa về. Nhưng rất bất ngờ, có một người đang đứng đợi tôi trước cửa nhà.  “Cậu đi đâu thế?”  Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta. Sao có thể, không phải, tại sao lại đứng đây chờ tôi?  “Lâu quá không gặp rồi.”  Y Giang Yến, tại sao lại đợi tôi… Muốn nói gì chăng?  “Chuyện hồi đó, xin lỗi nhé. Tôi cũng rất hối hận, không bao giờ lập lại nữa, xin lỗi.”  Y Giang Yến đang xin lỗi tôi lúc này không giống Y Giang Yến tôi biết trước đây. Và những lời cô ta nói có vẻ như đã suy nghĩ rất nhiều, khổ sở rất lâu mới quyết định nói ra, và tuy rằng có vẻ ngạo mạn vô lễ, nhưng tôi cảm thấy đây mới chính là Y Giang Yến thật sự.  “Hôm nay là sinh nhật Cẩm Thánh nên tôi mới đến nhà anh ấy đợi rất lâu, mãi rồi mới thấy anh ấy trở về. Nhưng Cẩm Thánh vốn nên mừng sinh nhật rất vui vẻ thì sắc mặt lại rất khó coi… xem dáng điệu rất hụt hẫng. Nên tôi đã quay người đi ngược lại hướng Cẩm Thánh về, sau đó gọi điện cho Dân Hữu. Tôi chỉ tiện miệng hỏi thăm về cậu thôi, có phải… có phải Tuấn Hỷ giờ đang ở cạnh cậu không. Tôi đã hy vọng biết bao cậu ấy sẽ nói không, nhưng cậu ấy đã thừa nhận. Lúc đó tôi đã hiểu ra, vì sao Cẩm Thánh lại hụt hẫng thất vọng đến thế. Nếu là tôi… nếu đổi lại tôi là cậu, tôi sẽ không bao giờ làm thế. Không, sẽ không để chuyện đó xảy ra. Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nếu đã có được trái tim Cẩm Thánh thì không thể làm vậy chứ! Cho dù là một lần, cậu đã bao giờ nghĩ cho Cẩm Thánh, cố gắng để hiểu anh ấy hơn chưa? Có quý trọng Cẩm Thánh hơn chính mình không? Tôi rất hiểu loại người như cậu. Loại người ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình như mẹ tôi, tôi quá hiểu rồi! Cậu cũng thế! Chẳng có gì khác biệt!  Lời của Y Giang Yến khiến tôi câm lặng, nói đúng quá, nên tôi chẳng thể phản ứng lại nhận xét của cô ta về mình.  “Cậu có biết không, Cẩm Thánh đã chuẩn bị bánh kem đợi cậu để cùng cậu mừng sinh nhật, tại sao cậu lại làm anh ấy tổn thương?”  Chóng mặt quá. Mọi thứ trước mắt tôi bắt đầu dao động. Dù trước mặt cô ta tôi không muốn khóc nhưng mọi thứ trước mắt cứ lay động không ngừng.  “Tại sao trong mắt cậu lại có bóng hình người khác ngoài Cẩm Thánh ra hả? Tại sao không quý trọng Cẩm Thánh hơn?! Tại sao?!”  Tôi cũng muốn tự hỏi mình, nhưng lúc nào cũng bị những suy nghĩ ích kỷ khống chế… tôi muốn hỏi chính bản thân tôi…  “Cậu nên dứt khoát trở về bên Dân Hữu đi. Không, cậu quay lại đi. Tôi cầu xin cậu đấy. Cậu trở về bên cậu ấy đi.”  Y Giang Yến bước đến quỳ xuống trước mặt tôi.  “Tuấn Hỷ, cậu quay về đi, được không, cho dù Cẩm Thánh chỉ coi tôi là bạn, tôi cũng nguyện làm tất cả vì anh ấy. Tôi tự tin rằng tôi sẽ không làm tổn thương anh ấy như cậu. Chẳng phải bên cậu còn có Dân Hữu à? Tôi thì chỉ có Cẩm Thánh thôi. Xa anh ấy đi. Tôi xin cậu!”  “Giang Yến… cậu đứng dậy đi, đừng như thế. Đứng dậy đi!”  Tôi có lỗi với mọi người xung quanh. Nhìn Y Giang Yến như vậy, giờ tôi mới hiểu rõ tôi và cô ấy khác nhau thế nào, tình yêu cần sự quan tâm và nhiệt tình, Giang Yến cô ấy có lòng quan tâm chăm sóc đối phương. Nhưng tôi lại thiếu những điều ấy khi ở bên Cẩm Thánh. Trong khoảnh khắc nhận rõ điều đó, tôi cũng biết mình chẳng còn tư cách nào ở lại bên anh nữa.  “Tôi cũng muốn yêu Cẩm Thánh như cậu yêu anh ấy.”  “Là ý gì?”  “Nhưng hình như lực bất tòng tâm… phải… như lời cậu nói, tôi rất ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Cậu nhận xét rất đúng.”  “Tuấn Hỷ…”  “Không nên làm thế, nhưng tôi… Tôi xa Cẩm Thánh rồi, liệu anh ấy có đau lòng không?”  “Tôi sẽ ở bên anh ấy, lúc nào cũng ở bên an ủi, như trước kia… cậu không cần lo lắng!”  Không cần lo… không cần lo… Câu nói đó chích thẳng vào trái tim tôi. Cũng tốt, tôi sẽ không phải lo…  “Xa anh ấy đi, đừng làm anh ấy đau lòng nữa. Cậu chẳng hiểu gì anh ấy. Không hiểu được tấm lòng anh ấy.”  Cũng phải, tôi chẳng hiểu gì anh ấy, thậm chí cả chuyện anh ấy thích gì, ghét gì, tại sao lại đau lòng. Chỉ thế… những gì tôi biết chỉ là ba chữ tên anh ấy. Quả thực chẳng có gì cả.  Y Giang Yến, tôi thua rồi, trả lại cậu… trả Khương Cẩm Thánh lại cho cậu. Xem ra bắt đầu đã là sai lầm. Tôi đã không còn tự tin. Phải, thực ra như thế cũng tốt. Nhưng phải rời xa anh, tôi đau lòng quá, đúng là người ích kỷ mà.  Vào phòng rồi, nhìn thấy đĩa CD trước kia anh tặng tôi. Khi nghe lại bài “Tình yêu cuối cùng”, tôi khóc cho đến khi mười bài hát đã chạy hết. Xin lỗi, em phải để anh đi. Vì đã tìm ra được người yêu anh hơn em, cô ấy sẽ không khiến anh đau lòng. Em không tự tin nữa rồi, không tự tin rằng em yêu anh hơn cô ấy, sau đó không bao giờ làm chuyện gì khiến anh khổ sở nữa. Giang Yến nói cô ấy có lòng tin, em hâm mộ lắm, vì em cũng muốn nói được như thế. Em cũng muốn yêu anh như cô ấy yêu anh… Xem ra em không đủ tốt. Cẩm Thánh… xin lỗi… chỉ có thể làm một cô bạn gái kém cỏi thực có lỗi với anh.