Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy
Chương 53
Chương 53
Y Giang Yến còn hiểu anh ấy hơn cả tôi, thậm chí cô ta còn biết những chuyện mà tôi không biết, dù Cẩm Thánh không nói thì cô ta vẫn rõ được.
Đó là sự quan tâm rất lớn. Không, muốn hiểu người mình yêu hơn, muốn biết tất cả về đối phương cũng là chuyện đương nhiên. Vậy nên Y Giang Yến đã sớm biết được mọi thứ.
“Cẩm Thánh, em có thể gọi điện cho anh không?”
Cẩm Thánh không nói gì cả. Lần đầu thấy biểu hiện như vậy của Y Giang Yến, trước kia luôn cho rằng cô ta mạnh mẽ, lạnh lùng, vậy mà có lúc lại để lộ ra mặt mềm yếu bất lực trước một người nào đó.
“Cũng tốt, cố gắng đừng nói gì là hơn, vậy em có thể gọi điện, nếu anh không cần em gọi thì em cũng chẳng có can đảm, nên anh dứt khoát không nói gì, vậy em đi đây.”
Khi quay lưng đi, đôi vai Y Giang Yến hình như đang run rẩy. Cẩm Thánh lặng lẽ nhìn bóng cô ta đi xa dần, chầm chậm rút một điếu thuốc ra ngậm trên môi.
11 giờ 58 phút.
“Cẩm… Cẩm Thánh…”
Cẩm Thánh quay đầu lại, thấy tôi đang đứng sau lưng, có lẽ hơi bất ngờ.
“Em đang làm gì thế?”
“Em vừa từ Incheon về.”
“Thì ra thế, tự nhiên đứng sau lưng làm anh giật mình. ^^;;”
Đừng cười, đồ ngốc. Đừng cười ngốc nghếch với em thế. Nụ cười của anh càng khiến em thấy đau lòng hổ thẹn hơn. Cứ nổi giận với em là được… Tại sao lại cười như tên ngốc với em thế hả…
“Xin lỗi. Cẩm Thánh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Vừa nói xong câu chúc mừng thì nước mắt tôi cũng tí tách rơi xuống. Nước mắt không thể gạt sạch đang xóa nhòa tầm nhìn, khiến tôi chẳng thể nhìn rõ gương mặt anh. Tôi sợ tôi hư hỏng sẽ khiến anh đau khổ.
“Xin lỗi… xin lỗi…”
“Em sao vậy, có chuyện gì xảy ra hả?”
“Thực lòng rất xin lỗi anh.”
“Em thế này là vì không cùng anh mừng sinh nhật nên xin lỗi à. Được rồi, được rồi mà, anh cùng bọn nó vui chơi rồi. Trước đó anh cũng đâu nói cho em biết .”
Quả nhiên như tôi nghĩ, tên này vẫn luôn an ủi tôi.
“Tuấn Hỷ, đừng khóc nữa.”
“Em thực đối xử với anh không tốt, xin lỗi anh.”
“Đâu có.”
“Em đúng là một đứa con gái hư, ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.”
“Em không phải con gái hư, sao có thể nói mình thế được?”
“Không phải, em thật rất hư đốn. Xin lỗi. Cẩm Thánh, thực lòng xin lỗi anh.”
Trước kia em nói dối anh để đi xem film với Dân Hữu. Lần này hủy bỏ cuộc hẹn với anh để đi gặp một người cũng là Dân Hữu. Cẩm Thánh bước lại gần kéo vai tôi lại rồi ôm tôi vào lòng.
“Lúc nhìn em như thế này, anh luôn có dự cảm rằng sẽ có ngày nào đó em rời xa anh và biến mất, nên anh thường cảm thấy bất an lắm.”
“Cẩm Thánh…”
“Đừng tự sỉ vả mình nữa, chẳng ai trách gì em đâu, chẳng phải anh đã nói không sao rồi mà.”
“Nếu có người nào đó yêu anh hơn em thì tốt rồi.”
“Dù có người đó thật thì anh cũng không cần. Người đó không phải em, chẳng có ý nghĩa gì với anh cả.”
“Cẩm Thánh, em chẳng cho anh được gì, cũng chẳng làm được gì vì anh.”
“Anh chẳng cần gì hết. Đừng lo, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. Tặng người ta nhiều quà hoàn toàn không nói lên được điều gì, đó chẳng phải là tất cả trong tình yêu. Em đừng hiểu lầm đó là tình yêu.”
“Xin lỗi.”
“Tuấn Hỷ, nếu yêu sâu sắc và tình yêu trở nên vĩ đại, em nghĩ nó sẽ thế nào?”
Cẩm Thánh đã hiểu rõ tôi. Không biết anh đã làm thế nào để khiến con tim tôi rung động, an ủi tôi đừng lo lắng và giúp tôi giữ chặt con tim đang còn e ngại phân vân.
“Tình yêu với người ấy trở nên sâu sắc rồi, thì cho dù người xung quanh có chỉ trích người kia hư hỏng, sỉ nhục người đó, em cũng có thể hiểu được người đó. Đau khổ buồn bã vì người đó chắc cảm thấy rất ghét người ta, nhưng chỉ cần nhìn thấy người đó là có thể hiểu được người ta chẳng qua cũng chỉ vì có việc bất đắc dĩ mới thế thôi, sẽ không trách móc gì người ta cả.”
“Hu hu…. hu…”
“Anh có thể hiểu em.”
Giờ tôi còn có thể nói được gì? Trên đời này có lời bộc bạch nào đáng giá hơn lời nói có thể hiểu được tôi của Cẩm Thánh không chứ? Cám ơn anh… thực lòng cám ơn anh… nhưng tình yêu em dành cho anh càng nhìn càng thấy ít ỏi, nên em càng cảm thấy em không có tư cách gì hưởng thụ tình yêu của anh cả, quá nặng, tình yêu của anh quá nặng!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
129 chương
28 chương
100 chương
170 chương
49 chương
92 chương