Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy
Chương 51
Chương 51
Chạy ra khỏi quán rượu như con điên, vùng thoát ra khỏi Dân Hữu cố níu kéo tôi lại, bất chấp mọi thứ và lần đầu tiên tôi nói với Dân Hữu những lời thật lòng:
“Trước kia tớ có thích cậu nhưng giờ thì không phải. Người quan trọng nhất với tớ hiện nay không phải cậu, mà là Khương Cẩm Thánh. Đừng cản tớ. Không, cho dù cậu có cản trở tớ cũng sẽ về. Khương Cẩm Thánh đang đợi tớ. Người tớ yêu đang đợi tớ. Tớ phải về đây. Gặp lại ở trường sau nhé.”
Sau đó leo lên xe taxi về. Cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng mặc, phải về bên anh trước 12 giờ tối nay, tôi chỉ nghĩ được như thế.
“Tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu nữa. Trước đó còn uống rượu chung ở đường Anh Thông nhưng chia tay ai về nhà nấy rồi. Anh Cẩm Thánh có vẻ rất mong chờ. Hình như chuẩn bị hôm sinh nhật sẽ mở party riêng với bà thôi. Bà đúng là đồ khốn!”
Phải, tôi đúng là đồ khốn như Phác Tuấn Anh mắng, hư đốn thật! Làm bạn gái sao có thể thế được? Đúng là khốn mà! Cho dù Dân Hữu nói sao, tôi cũng không nên hủy bỏ cuộc hẹn với Cẩm Thánh mới đúng, cuộc hẹn này dù thế nào tôi cũng phải bù đắp lại cho anh. Phải như thế mới được!
“Sắp đến thứ bảy rồi ha!”
“Hôm đó chỉ muốn ở bên em, xa cái đám lóc chóc kia, chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Không được, chỉ muốn ở riêng bên em.”
“Anh đợi em về.”
Anh đã nói thế đó… và tôi đã đáp lại bằng những lời tổn thương anh.
“Lần sau hẹn cũng được mà. Ngoài hôm đó ra thì chẳng phải ngày nào cũng gặp nhau sao? Không chừng em chơi với đám bạn rất khuya mới về, đợi hay không thì tùy anh, em đi đây.”
Làm sao đây, làm sao đây. TOT Khóc nức nở, và lên xe taxi.
“Chú ơi, đến đường Anh Thông! Nhanh lên giùm, nhanh lên!”
Hối hận rồi, hối hận thật rồi! Nếu hôm đó nhẫn nại lắng nghe anh nói hết thì đâu đến nỗi xảy ra chuyện thế này… Chắc anh đau lòng lắm? Tại sao tôi chỉ làm những việc thế này với Khương Cẩm Thánh chứ? Tại sao tôi lại chỉ có thể làm một cô bạn gái tệ hại thế này? Tại sao tôi… tại sao tôi chỉ nghĩ đến mình mà không lo nghĩ cho anh? Không phải, tôi cũng yêu anh… cũng rất yêu anh, nhưng tại sao không làm tốt được? Đau lòng quá! Tôi hư quá… hư quá…
“Này, thứ 7 em phải đi Incheon thật sao?”
“Đương nhiên rồi! Phải đi!”
“Này, hôm đó anh…”
“Được rồi được rồi, em mặc kệ em mặc kệ, chủ nhật gặp nhau bộ không được à? Sao cứ lảm nhảm mãi thế?”
“…Biết rồi!”
Chính tôi đã chặn ngang khi anh muốn nói về ngày sinh nhật, nếu hôm đó nhẫn nại nghe anh nói hết, hôm nay sẽ không để anh mừng sinh nhật một mình thế này… Sắp điên mất thôi, chắc anh phải đau lòng lắm? Trên xe tôi cứ sỉ vả mình, chảy những giọt nước mắt hối hận. Tôi khóc thổn thức, xin lỗi anh, Cẩm Thánh, xin lỗi… Xin lỗi, em sai rồi. Xin lỗi… xin lỗi…
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
21 chương
13 chương
105 chương
6 chương
46 chương