Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy
Chương 50
Chương 50
Đã 10 giờ rồi, thế mà chẳng thấy tăm hơi Khương Cẩm Thánh đâu cả, tin nhắn thường ngày anh gửi cũng không có. Cảm thấy hơi bất an rồi. Lúc ngồi nói chuyện uống rượu với đám bạn cũng chỉ cần nghe thấy “ding doong” là lại nghĩ anh gửi tin đến, lần nào cũng vậy, điện thoại ai đó mà reo lên thì tôi lại lập tức lôi điện thoại mình ra kiểm tra, nhưng chẳng phải. Ngón tay gãy rồi chắc. Hứ.
Ai ya ya, uống xong vài ly là đầu bắt đầu choáng váng, xem ra hơi say rồi, chắc hôm nay phải ngủ lại nhà Chính Hỷ thôi.
“Hư, Tuấn Hỷ, bốn chúng ta quay trở về hồi đó thì hay quá. Dân Hữu và cậu nếu có thể bắt đầu lại từ đầu thì tốt biết mấy. Lúc đó chúng ta thật hạnh phúc. Tại sao cứ phải làm ầm ĩ lên rồi đòi chia tay?”
Chính Hỷ say rồi bắt đầu nói nhảm. Tôi cười gượng gạo. Thục Uyển nở nụ cười thông cảm rồi kéo Chính Hỷ vào lòng, nhẹ nhàng ôm cô bạn. Nghe Chính Hỷ nói, Dân Hữu cũng cười, hình như nghĩ đến điều gì đó thì phải.
“Sắp 11 giờ rồi nhỉ?”
“Ừ. Thời gian trôi nhanh thật. Kim Dân Hữu sau này nhớ đến đây chơi thường xuyên nhé.”
“Thằng nhóc này, đừng thúc giục tớ hoài, cậu cũng đến thăm tớ chứ. Biết chưa?”
“Ha ha ha, biết rồi.”
Lúc này, điện thoại sau cả một tối ngóng đợi cuối cùng cũng réo vang. Xin mày đó, làm ơn là anh ấy nha. Huh u. T_T Phác Tuấn Hỷ bỉ ổi. Nhưng lại là Phác Tuấn Anh gọi. ****!!!
“Gì vậy?”
[Bà là đồ ngu! Bà điên rồi hả bà?]
Hở! Đồ điên này đang nói nhảm gì thế! Mới gọi điện chưa gì đã mở miệng ra chửi người ta! A!!
“Ngươi làm trò gì thế hả? Mới gọi điện đã kiếm chuyện cãi nhau?”
[Có phải giờ bà đang ở chung với tên Kim Dân Hữu không hả]
Oái, tên này đoán hay quá vậy. -_- Nhất định phải cương quyết bảo không phải mới được.
“Không phải, ngươi nói linh tinh gì vậy?”
Có đánh chết cũng không được nói đang ở chung với Dân Hữu. Chỉ cần tôi nói thì tên Phác Tuấn Anh nhất định sẽ kể cho Cẩm Thánh nghe.
[Muốn chết hả? Tôi đã nghe điện thoại mách tội rồi.]
“Điện thoại gì chứ?”
[Bà không biết bạn tôi làm thêm ở gần trạm xe hả? Bà ngốc à?]
“Cái gì, alo, sóng không tốt, nghe không rõ, không rõ.”
Không thể để hắn hù dọa được. Lấy cớ sóng không tốt rồi cúp máy đi là xong… Nhưng sau đó mấy giây tôi nghe thấy Tuấn Anh nói lý do, mà khiến tôi cảm thấy mình thật đáng căm ghét đến cỡ nào. Tôi thật đáng chết mà!
[Bà thật không có lương tâm. Bà có phải bạn gái anh ấy thật không hả, sau này đừng có nói với người khác bà là chị tôi nữa! Nếu không tôi giết bà!! Hôm nay là sinh nhật của anh Cẩm Thánh, bà là đồ con gái hư đốn, nghe rõ chưa hả, ôi tức chết đi được, không nói nổi nữa.]
Cách!
Trong tích tắc hình như xung quanh đều ngừng lại. Có khi nào tôi nghe nhầm không. Tôi cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn, chạy ra ngoài gọi điện lại cho Tuấn Anh. Không thể, chắc tên này muốn hù dọa tôi nên nói nhảm vậy thôi. Chắc chắn thế… chắc chắn…
[Gọi lại làm gì?]
“Thật hả? Là thật sao?”
[Điên à, cái gì là thật với giả?]
“Hôm nay là sinh nhật Cẩm Thánh thật hả?”
[Nếu không thì sao, tôi đâu có rảnh đi gọi điện thoại cho bà làm gì. Hừ!]
“Bây giờ Cẩm Thánh đang ở đâu?”
[Sao tôi biết được?]
“Phác Tuấn Anh, giờ ta đâu có tâm trạng giỡn, Cẩm Thánh đang ở đâu?”
[Sao lại hét lên với tôi? Bệnh thần kinh!!]
“Anh ấy ở đâu? Nói ta biết! Mau lên!!”
[Nếu biết anh ấy ở đâu thì bà có về không? Đã muộn thế này rồi, từ Incheon về Suwon xa thế bà về nổi không?]
“Ta về! Chắc chắn! Nhất định sẽ về! Mau nói ta biết anh ấy đang ở đâu?”
Từng thầm cầu khấn nhiều lần… thành tâm cầu nguyện … sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh nữa… nhưng… tại sao chứ???
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
21 chương
13 chương
105 chương
6 chương
46 chương