Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 147 : Chiếc rương gỗ

Hình dáng hai chiếc bóng dần dần hiện ra rõ hơn trước mặt tôi, tôi từ từ ngồi dậy rồi nhìn thẳng về phía họ: - Bạch Khuyển, Hắc Miêu...! Chắc chắn mấy vị không rảnh rỗi đến mức đến để test trí nhớ của tôi đấy chứ...? - Lần trước đưa tiên sinh về dương gian, tôi quên mất không truyền lại cho tiên sinh khẩu chú...! Nên hôm nay tiện đường qua đây làm nốt công việc dang dở... nhân thể chúc mừng tiên sinh vừa tiêu diệt bọn quỷ nhập tràng, thêm nhiều âm phúc...! Tôi ngạc nhiên trước những lời mà hắc miêu vừa nói: - Tại sao mấy vị lại biết truyện đấy? - Thiện ác nhân gian dù có che đậy khéo léo ra sao...! Có thoát khỏi luật pháp nhân gian như thế nào...! Cũng không bao giờ qua được nhân quả báo ứng...! Âm tào địa phủ là nơi phân định thiện ác của con người lúc còn ở dương thế, thì mấy việc tốt của tiên sinh làm sao qua mắt chúng tôi...! Hắc miêu khẽ díp đôi mắt mỉm cười trả lời, rồi y tiến đến gần sát tai tôi lẩm nhẩm khẩu chú một cách nhỏ nhẹ. Tôi nhắm mắt gật gù cố gắng tập trung đưa khẩu chú vào trong bộ não của mình, còn việc nhớ được hay không là do hên xui sắp đặt. Sau khi truyền khẩu chú xong, Bạch Khuyển và Hắc Miêu từ biệt tôi để quay về âm giới báo cáo. Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi liền lên tiếng hỏi: - Mấy vị khoan đi đã...! Tôi có điều muốn hỏi...! - Việc của dương gian, chúng tôi không tiện xen vào...! Tiên sinh hãy nhớ... gieo nhân nào thì gặt quả nấy...! Đừng... quên...! Hình bóng hai vị tiểu sứ giả lại dần dần biến mất trong làn khói lạnh, lúc này chỉ còn mình tôi trầm tư suy nghĩ về những điều sắp xảy ra. Tôi cố gắng nhắm mắt nhớ lại quãng thời gian ở Cao Bằng, suy nghĩ xem mình từng lấy được vật gì trong cổ mộ...! Lúc đầu là tiến sâu vào đại sảnh, rồi đối mặt với bọn cương thi... rồi... Chiếc rương gỗ. Đôi mắt tôi đột nhiên mở to ra như đã thông suốt điều gì đó, chắc chắn rồi " Chiếc rương gỗ " là thứ mà tên dưa chuột muốn trao đổi. Tôi vội vàng túm lấy chiếc balo rồi mở nó ra, kể từ khi tôi ẩn cư tu luyện thì chiếc balo này như bạn đồng hành cùng tôi. Hỏi tại sao mà gã dưa chuột dù đã bắt cóc tất cả mọi người ở cục tâm linh nhưng vẫn chưa đạt được mục đích cuối cùng, đúng là người tính không bằng trời tính mà. Cầm lấy chiếc rương gỗ, tôi cố gắng mày mò tìm cách mở nó ra nhưng hình như chiếc rương đã bị khóa chặt lại không tài nào phá nó ra được. Rốt cuộc tại sao gã dưa chuột lại muốn chiếc rương gỗ này đến vậy? Mục đích của hắn là gì...? Phải chăng...? Lời kết: Mọi người tư vấn cho tôi cách tỏ tình nào chắc chắn 100% thành công...! Có gấu phát tặng ngay 10 chap không nói nhiều! Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!