Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 146 : Không còn câu nệ

- Giờ ngươi phải bình tĩnh...! Không được để cảm xúc nhất thời lấn át đi lý trí trong ngươi...! Ông bác già vỗ nhẹ lên vai tôi rồi lên nhẹ nhàng nhắc nhở, tôi quay lại nhìn ổng với đôi mắt đầy phẫn nộ: - Đến bây giờ ông vẫn còn nói câu đấy được nữa à? Đấy là con gái ông đấy chứ không phải là người xa lạ gì đâu? À mà tôi cũng không biết H có phải là con ruột ông nữa không? Lúc H bị lão Toàn đánh trọng thương thì ông cũng không ra mặt! Rồi đến bây giờ cô ấy không biết sống chết ra sao thì ông cũng bảo tôi phải bình tĩnh...! Tôi công nhận phục cái sự bình tĩnh của ông rồi đấy...! Ông bác già mặt đỏ như gấc tức giận nhìn tôi, rồi ông ấy lắc đầu quay mặt bước ra khỏi cánh cửa. Tôi dựa lưng vào tường rồi thở dài lãnh đạm, lúc này thực sự không biết mình nên làm gì nữa... Người của cục tâm linh âm thầm bước ra cổng sau rồi lên chiếc ô tô đã đợi sẵn từ trước, việc còn lại tôi bàn giao lại cho bên Hồ Sơ Cuối để họ thay đổi hồ sơ rồi lãnh công lao. Những vụ việc linh dị như thế này không thể công khai trước bàn dân thiên hạ được và chúng tôi càng không thể lộ diện tránh những sai sót có thể gây ảnh hưởng đến nhà nước. Tôi bước lên ô tô rồi ngồi xuống cuối dãy ngay cạnh ông bác già, chúng tôi im lặng hồi lâu không ai nói với ai câu gì. Trái tim tôi cảm thấy day dứt... Đáng lẽ mình không nên nói ra những lời vô tình như vậy... Nhưng lúc này tôi lại không đủ can đảm để nói ra mỗi lời xin lỗi ổng... - Con nói đúng...! Thầy.. không phải là một người cha tốt...! Ông bác già thở dài rồi lên tiếng phá tan sự im lặng, tôi ngạc nhiên nhìn về phía ổng không nói nên lời, người như ông bác già mà biết nhận lỗi sai về mình sao...? Rồi tôi khẽ mỉm cười lắc đầu trả lời lại: - Không phải lỗi của thầy...! Mọi việc từ trước đến giờ đều là do con...! Nếu con suy nghĩ trước khi làm việc... thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy...! Từ trước đến giờ con luôn cho rằng những hành động của mình đều là vì người khác... nhưng hóa ra những việc con làm đều là theo bản năng của mình...! Ông bác già và tôi nhìn về phía nhau rồi cười lớn một cách sảng khoái, những người trên xe quay mặt lại ngó về phía chúng tôi như không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ biết rằng lúc này, mối quan hệ của tôi và ông bác già đã không còn câu nệ đề phòng trước sau... đơn giản chỉ còn lại là tình thầy trò... *********************************** Tối hôm đấy, tôi cố gắng chợp mắt để chuẩn bị tinh thần trước khi giải cứu nàng, lúc ở trên xe tôi đã xin được ông bác già về ngày sinh tháng đẻ của H nên việc tìm ra nàng không còn là vấn đề quá khó khăn. Ngoài ra chúng tôi còn tranh luận về việc liệu trong cục tâm linh miền bắc có ai là nội gián nữa hay không? Tại sao tất cả những có liên quan đều bị bắt cóc? Ngay cả thần thông quảng đại như ông bác già cũng bị bắt cóc một cách dễ dàng? Và việc tôi nghi ngờ nhất là tại sao tên dưa chuột lại biết chúng tôi sẽ đến cứu người mà giăng bẫy úp sọt trước? Chưa kể vật mà tên dưa chuột muốn tôi lấy ra trao đổi là cái gì, lúc này đầu tôi thật sự đang cực kì hỗn loạn. Đang dựa lưng trăn trở thì bỗng nhiên một cơn gió lãnh lẽo ùa vào cùng một giọng nói the thé như gần như xa...: - Chào tiên sinh...! Ngài còn nhận ra chúng tôi chứ...? Lời kết: Lần này chỉ muốn quảng cáo... cho truyện của ryan nguyễn...! Anh em có hâm mộ thì hãy đăng ký rồi kéo view cho audio ủng hộ nhóm sáng tác nào...! View truyện càng cao thì nhóm sáng tác càng có động lực ra truyện sớm và hay hơn...! Còn chờ gì nữa mà không mau click vào: https://www.youtube.com/watch?v=vrD6XMZzdQE Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!