Edit: Cháo
Cơm nước xong nhà họ Hoắc ngồi thêm một lúc rồi chuẩn bị về nhà.
Quý Thời Dương cũng muốn về nhưng lại bị Trương Linh giữ lại.
Quý Thời Dương khóc không ra nước mắt mong ngóng nhìn Hoắc An cầu giúp đỡ, Hoắc An vừa định mở miệng đã bị Trương Linh chặn lại: “Tiểu An này, tối nay cháu không có hẹn gì với Tiểu Dương đúng không, cô có mấy lời muốn nói với Tiểu Dương.
”
Trương Linh vẫn chưa biết chuyện hai người đang ở chung với nhau.
Đã nói thế rồi Hoắc An cũng không biết nói thế nào nữa, chỉ đành đi về.
Nhà họ Hoắc đi rồi, để lại mấy người nhà bọn họ.
Quý Kiến Hoa đốt điếu thuốc, cau mày: “Bản lĩnh quá con nhỉ.
”
Trương Linh kêu lên một tiếng: “Thằng bé đang mang thai, ông còn hút thuốc ngay trước mặt nó, ông muốn hại chết cháu ngoại mình hả?”
Quý Kiến Hoa nhìn Quý Thời Dương rồi lại nhìn con gái lớn và con trai nhỏ một cái, lặng lẽ dập thuốc.
Chuyện con cái trong nhà Trương Linh phụ trách nhiều hơn, vì vậy bà bảo Quý Kiến Hoa tránh mặt để tự mình ‘tra hỏi’ thằng con ngỗ nghịch nhà mình.
Bà không hiểu nổi, từ nhỏ đến lớn tuy thằng hai không có gì nổi trội, nhưng cũng coi như thành thật ngoan ngoãn không để bà phiền lòng bao giờ, mà sao đến chuyện hôn nhân đại sự lại cho bà một đòn nghiêm trọng vậy chứ.
Nếu đối tượng không phải là Hoắc An, nhà bọn họ xem như đã biết nhau từ lâu, thì không biết chừng bà đã đánh gãy chân Quý Thời Dương rồi.
Vẻ mặt Trương Linh vô cùng dữ tợn, làm chị cả Quý Thanh Thanh và cậu út Quý Lãng không nhịn được lùi lại tìm lý do để về phòng.
Vừa đúng ý Trương Linh.
Quý Thời Dương được chứng kiến sự lợi hại của Trương Linh rồi, bà từng cãi nhau rất hăng với Quý Kiến Hoa.
Cậu cẩn thận nhìn bà một cái, dò xét hỏi: “Mẹ ơi?”
Trương Linh ôm tay, nhìn cậu chăm chăm: “Bắt đầu từ lúc nào?”
“Lúc nào gì ạ?”
“Mẹ hỏi con bắt đầu với Hoắc An từ lúc nào?” Trương Linh giơ ngón tay ra muốn dí vào cậu, cậu sợ đến nỗi rụt người lại.
“Tháng Ba năm ngoái ạ.
” Cậu nói nhỏ.
Trương Linh thu tay lại, “Lên giường với cậu ta lúc nào?”
Quý Thời Dương nghe vậy mặt đỏ lên, “Mẹ à!”
“Trả lời!”
“Tháng Ba năm ngoái ạ.
”
Trương Linh nghe được câu trả lời tức giận gầm lên như sấm, bà cố gắng khắc chế tự nói với bản thân không được nổi giận với cậu.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, “Giỏi quá con ạ, ai cho mi lá gan đó.
Nếu hôm nay nhà họ Hoắc không đến cửa thì mi định lúc nào nói cho mẹ biết hả?”
Quý Thời Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Con còn chưa định kết hôn đâu.
”
Trương Linh dí ngón tay lên trán cậu: “Còn chưa định kết hôn? Mi định chờ sinh đứa bé ra rồi để hàng xóm biết hết rồi mới nói cho mẹ hả!”
Quý Thời Dương rụt cổ lại không dám nói gì nữa, bị mưa nước miếng dìm cho một tiếng Trương Linh mới chịu bỏ qua cho cậu.
.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
157 chương
35 chương
61 chương
123 chương
23 chương
168 chương