Lúc Quý Thời Dương chạy thoát khỏi nhà đã là chín giờ tối. Đèn đường lờ mờ chiếu rọi con đường phía trước, trên đường chỉ lác đác vài bóng người. Tiết trời vào đông gió thổi hiu hiu khiến cậu không khỏi hắt hơi một cái. “Nào, quàng khăn vào. ” Tiếng Hoắc An đột nhiên vang lên phía sau Quý Thời Dương, cậu hết hồn xoay người lại. “Sao anh lại ở đây?” Quý Thời Dương vừa bất ngờ lại vừa ngạc nhiên mừng rỡ. Hoắc An vừa quấn khăn quanh cổ cậu, vừa nói: “Đón em về nhà. ” Quấn khăn xong, anh dắt tay Quý Thời Dương đi về phía trước, “Xe đỗ ngay kia thôi. ” Túi xách của cậu nằm trong bàn tay lạnh lẽo của Hoắc An, nhưng lại khiến cậu cảm thấy an lòng. Quý Thời Dương không vùng vẫy, mặc kệ để anh dắt đi. Hai người sóng vai đi bên nhau, lúc Quý Thời Dương lén nhìn anh, cậu bỗng cảm thấy thật ra kết hôn với người này cũng tốt lắm mà. Vào trong xe, khởi động máy. Đèn đường hai bên nhanh chóng lướt qua. Đèn đỏ. .