Tôi ghét anh ... đồ du côn
Chương 18 : Chap 18
Chap 18: Mẹ ơi…mẹ hại con rùi
Part 1:
Tôi về phòng đóng sập cửa lại, trùm chăn gặm nhấm nỗi đau khổ, thế mà ở dưới nhà thỉnh thoảng lại rộ lên những tràng cười vui vẻ, có thèm để ý đến một bà già ngồi xó nhà như tôi đâu, huhu tôi thành người thừa mất rồi.
Tôi cứ nằm như thế cho đến khi mẹ gọi xuống để chào cô Yên, tôi chép miệng rồi thủng thỉnh đi xuống nhà và lễ phép chào tạm biệt cô Yên cùng ông thầy khỉ vàng đáng ghét.
Khi chiếc taxi chở hai mẹ con họ khuất bóng, tôi định quay người bước vào nhà thì nghe tiếng mẹ gọi:
- Nhiên, ra mẹ hỏi
Tôi quay người ngước đôi mắt dò hỏi lên mẹ giận dỗi nói:
- Có chuyện gì không ạ, nếu là chuyện ban nãy thì con không muốn nghe đâu.
- Con thấy thằng Thiên thế nào?_ mẹ tôi nhìn tôi hồ hởi hỏi
- Thế nào là thế nào cơ, mẹ nói gì con không hiểu_ tôi giả vờ ngô nghê nói
- Cái con này cứ giả vờ, mẹ thấy nó cũng thích con cả buổi nó cứ nhìn con cười suốt, thế con thấy thằng Thiên có đẹp trai không?
- Đẹp ạ
- Giỏi giang không?
- Giỏi ạ
- Có chí lớn không?
- Lớn ạ
- Nhà có giàu không?
- Giàu ạ
- Thế con có thích nó không?_ Mẹ tôi hồi hộp hỏi
- Không ạ_ tôi đáp gọn lỏn, mẹ tôi như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt trong trời mùa đông giận dữ nói:
- Như thế còn chê thì thế nào mới vừa ý đây
- Ơ hay mẹ nói buồn cười thế, đâu cứ đẹp trai, nhà giàu, giỏi giang có chí là bắt buộc phải thích chứ.
- Người toàn diện như thế các cô gái khác đều thích sao mình cô là không thích, rồi cô cứ học theo ông bố bảo thủ cố chấp của cô đi thể nào rồi cũng ế chồng.
- Mẹ này, giả dụ con có thích thầy Thiên đi chăng nữa thì bố con cũng không chấp nhận đâu, mẹ cũng biết là trong nhà này không có ai dám trái lệnh bố bao giờ mà.
- Hừ một chàng rể như thằng Thiên thì bố cô có chê đằng trời.
- Hihi thế thì mẹ không biết rồi bố con ghét nhất là những thằng tóc xanh tóc vàng đấy.
- Ô hay, cái con này tóc của thằng Thiên là màu tóc tự nhiên mà có phải nhuộm đâu
- Chẳng phải mẹ vẫn chê bố con là bảo thủ còn gì, vì thế bố con sẽ không chấp nhận bất cứ lí do gì cho mái tóc màu lông khỉ của thầy Thiên đâu.
- Hừ mẹ quyết rồi, không thích rồi dần dần gần nhau sẽ trở lên thích thôi, mẹ đã nói với thằng Thiên rồi, mai nó sẽ sang đón con đi chơi.
- Được thôi, thầy ấy cứ đến rồi một mình thầy ấy đi chứ con không đi đâu, cả tuần mới có ngày nghỉ mẹ phải cho con ngủ chứ.
- Không đi thật chứ?
- Vâng_ tôi gật đầu chắc nịch
- Tốt thôi, nếu không đi mẹ sẽ công bố bức ảnh thời sơ khai nguyên thủy không một mảnh lá trên người của con cho mọi người biết đảm bảo con sẽ nổi tiếng hơn bây giờ đấy_ mẹ tôi nói rồi thủng thỉnh đi vào phòng.
- Mẹ …mẹ_ Tôi hốt hoảng gọi với theo nhưng mẹ tôi ko thèm đoái hoài vội đóng sập cửa lại
Trời ơi là trời, sao ai cũng ép tôi vào bức đường cùng thế??????
Nỗ lực năn nỉ ỉ ôi của tôi đối với mẹ trở lên vô vọng, tôi lê tấm thân tàn về phòng, đau đớn chỉ hận không hét lên được, cuối cùng trong cơn đau khổ vật vã tôi....ngủ lúc nào không hay. zzzzzz
Chap 18: (tiếp)
Part 2:
Sáng hôm sau khi con chim đang ríu rít trên cành cây tôi đã nghe tiếng mẹ gọi nhưng kệ giấc ngủ vàng của tôi mà, tôi dùng chiến thuật lì không thèm ư hử gì cả, thấy không có động tĩnh gì tôi yên tâm vùi mặt vào chăn ngủ tiếp.
Bỗng tôi thấy khó chịu, nhột nhột gai gai trên mặt, liền mở mắt ra ngay lập tức đập vào mắt tôi là một màu vàng như lông khỉ cùng nụ cười nhăn nhở đáng ghét
- Em còn chưa chịu dậy à? Con gái mà ngủ ngày là xấu lắm đấy_ Con khỉ vàng lên tiếng
Tôi giật mình suýt nữa thì hét lên, nhưng ngay lập tức tôi vội lấy lại bình tĩnh xoay người vào trong dùng cái giọng ngái ngủ càu nhàu:
- Khiếp quá cái con khỉ vàng trong cơn ác mộng hôm qua còn theo mình đến tận bây giờ _ Hừ dù ai nói ngả nói nghiêng tôi vẫn quyết sống chết bảo vệ giấc ngủ vàng của mình
- Em không dậy cũng không sao, tôi không ép, tôi chỉ chuyển lời hộ mẹ em thôi, cô bảo nếu em không dậy cũng không cần gọi nữa, xuống nhà cô sẽ cho tôi xem một thứ rất hay, thôi tôi xuống đây, tò mò quá…
Nghe thấy vậy, tôi hoảng kinh vội bật dậy như cái lò xo mặt tỉnh rụi. Ông thầy khỉ vàng nhìn điệu bộ của tôi cười tươi nói:
- Công nhận hiệu nghiệm thật.
Tôi căm tức ngước mắt lên nhìn ông thầy rồi cố nhành ra một nụ cười nhăn nhở nói:
- Thầy lấy cho em chiếc thoại với
- Để làm gì cơ?_ ông thầy khỉ vàng ngây ngô hỏi
- Chậc... để gọi điện cho cảnh sát
- Sao lại gọi điện cho cảnh sát?_ ông thầy trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên hỏi.
- Thì để cảnh sát đến bắt thầy đi vì cái tội xâm phạm phòng cá nhân bất hợp pháp chứ sao nữa_ tôi giận dữ nói
Ông thầy khẽ nhún vai nói:
- Ôi dào tôi có muốn vào phòng em đâu, tại cô Hoa (mẹ tôi) ủy thác đấy chứ.
- Không muốn nhưng vẫn vào, vào rồi thì thành ra muốn, muốn rồi thì cứ ở lại, ở lại thì không chịu ra, thế rốt cục có ra ngoài cho em thay đồ không?_ tôi quát
- OK..Ok làm gì mà nóng thế, tôi ra ngay đây, đừng ngủ nữa đấy nhé._ nói rồi ông thầy khỉ vàng nhanh chân bước ra ngoài.
Tôi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo một cách chậm chạp rồi mới đi xuống. Ngay khi tôi vừa lê bước xuống nhà, mẹ tôi đã nhìn tôi cười tươi tắn rồi ngay lập tức nụ cười trên khuôn mặt bà nhanh chóng tắt lịm, bà lôi tôi vào trong phòng nhíu mày nói:
- Đi chơi mà ăn mặc cái kiểu gì kia, thấy lâu không xuống nên mẹ tưởng con chăm chút kĩ lắm chứ, ai dè, trông không khác gì đứa đi bụi, sao lại mặc quần bò bạc phếch với áo phông thế này, lên nhà lấy cái váy trắng tháng trước mẹ mua cho con mặc vào, nhanh.
- Không con không mặc đâu, đi chơi thì phải thoải mái chứ, mặc váy vướng víu lắm.
- Không mặc chứ gì, mẹ sẽ tung bức ảnh hồi nhỏ của con đấy.
- Mỗi bức chỉ được uy hiếp một lần thôi chứ._ tôi ấm ức nói
- Ai bảo mẹ chỉ có một bức, yên tâm mẹ có mấy cái lận, thôi không lằng nhằng đi thay nhanh lên.
Tôi ngậm ngùi vác xác lên phòng thay áo. Chiếc váy trắng cộc tay dài đến đầu gối ôm lấy người khiến tôi khó chịu. Lúc tôi đi xuống, mẹ và ông thầy khỉ vàng cùng tròn mắt nhìn tôi. Mẹ tôi tấm tắc khen:
- Đấy thế có phải đẹp không
Còn ông thầy khỉ vàng thì nhìn tôi ngẩn ngơ, thấy thế tôi quay sang hỏi nhỏ:
- Thầy ơi trên trời có mấy ông sao?
- Ơ đây là ban ngày mà?_ ông thầy khỉ vàng ngây ngô hỏi lại
- Vâng, trên trời thì không có nhưng em thấy trong mắt thầy có hai ông đấy
Biết tôi nói móc ông thầy khỉ vàng đỏ cả mặt lúng túng gãi đầu. Mẹ tôi ở bên cạnh đột ngột lên tiếng:
- Thôi hai đứa đi đi, à trưa nay mẹ không nấu cơm con đâu đừng về nhà ăn trưa, Thiên bao nó một bữa nhé.
- Vâng ạ_ ông thầy khỉ vàng đáp kèm theo một nụ cười tươi
- À Nhiên đưa túi sách cho mẹ, tạm thời hôm nay con sẽ không cần dùng đến tiền_ rồi không chờ tôi đưa, mẹ tôi đã giằng lấy cái túi sách móc hết tiền trong đó rồi đưa trả túi cho tôi, xong thủng thỉnh đi vào trong
Tôi nhìn theo bóng mẹ mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa . Ôi người đẩy tôi xuống vực thẳm không ai khác chính là bà mẹ yêu quý của tôi
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
30 chương
23 chương
28 chương
192 chương
78 chương
50 chương
98 chương