Đúng như lời của Doãn Đình Nghiêm, nửa tiếng sau, thợ trang điểm đưa Du Nhiên ra với một tạo hình khác hẳn với lúc nãy. - Tổng giám đốc Doãn, anh có hài lòng với tạo hình này không? Cô Lục đã có nét sẵn rồi chỉ cần tút tát lại một chút đều khiến tất cả mọi người đều mê mẩn đó ạ! Du Nhiên đứng trước mặt Doãn Đình Nghiêm với một vẻ ngượng ngùng. Trên người cô hiện đang mặc một chiếc váy trắng trễ vai xẻ tà lộ ra đôi vai trần mảnh khảnh, đôi chân dài miên man vô cùng gợi cảm. Đi cùng với đó là chiếc giày cao gót 10 phân lại càng làm cho cô thêm phần quyến rũ trước Doãn Đình Nghiêm. Đình Nghiêm không nói nửa lời tiến đến gần Du Nhiên, một tay kéo sát cô lại gần, móc trong túi ra một hộp trang sức đắt tiền. Trực tiếp đeo lên cổ cô. Du Nhiên hết sức ngạc nhiên, cố giãy ra khỏi vòng tay ôm cứng ngắc eo mình của Doãn Đình Nghiêm nhưng thay vì buông lỏng thì cậu chủ nhà họ Doãn lại càng ra sức ôm chặt hơn… - Tổng giám đốc Doãn, sợi dây chuyền này quý giá quá, thật sự tôi không thể nhận… - Đứng im.. - Đình Nghiêm nạt cô. - Sợi dây chuyền này là tôi đặc biệt mua cho cô. Nếu cô không thích thì cứ vứt đi. Mắt nhìn của tôi không tồi, sợi dây chuyền này rất phù hợp với cô. Du Nhiên ngượng ngùng né sang một bên để tránh tiếp xúc quá thân mật với anh nhưng anh nào có cho, ôm chặt cứng cô trong lòng, cô thiết nghĩ người đàn ông bá đạo này luôn làm cho cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Dù sao thì cô cũng sẽ tìm cơ hội để trả lại anh ta sợi dây chuyền này. Anh không quan tâm cô đang nghĩ gì, anh liền buông lời dụ dỗ như muốn khẳng định chủ quyền. - Hôm nay cô rất đẹp, cô là của riêng tôi, tôi thật sự không muốn người đàn ông nào khác nhìn thấy dáng vẻ của cô như thế này. Doãn Đình Nghiêm là ai? Đương nhiên lời nói của anh sẽ đi đôi với hành động, anh bắt đầu mơn trớn vành tai đỏ au vì ngượng của cô, rồi hôn xuống một tiếng “chụt” rõ kêu… Du Nhiên kinh hãi trước sự lưu manh giả danh tri thức này của anh. Sau đó, chiếc xe dừng trước cổng nhà họ Ôn, tiến vào trong từ từ. Lúc này cô mới biết anh tân trang cho cô như vậy là để đi dự tiệc cùng anh. - Anh cho tôi ăn diện như vậy là để cho tôi cùng tham gia bữa tiệc này cùng anh ư? Sao anh không thông báo trước cho tôi một tiếng chứ! - Đúng vậy. Người phụ nữ của tôi tất nhiên phải tham gia tiệc cùng tôi rồi. Hôm nay là sinh nhật của con gái Phó Bộ trưởng Tài Nguyên - Ôn Nghiên, tí nữa cô phải lanh lợi chút đấy biết chưa! - Tôi là người phụ nữ của anh khi nào chứ! Anh đừng có nói bừa! Đứng giữa đại sảnh, cô bất chợt phát hiện ra ở bữa tiệc này có một số người hình như họ cũng có mặt tại buổi đính hôn của cô và Doãn Đình Nghiêm. Cô chột dạ nếu bây giờ đến chào hỏi họ, Doãn Đình Nghiêm chắc chắn sẽ biết cô là người vợ chưa cưới mà anh ghét cay ghét đắng. Hiện tại cô không biết phải làm sao!! Đứng trên lầu cao nhìn xuống dưới sảnh, ánh mắt của Ôn Nghiên xuất hiện tia đố kị, ghen ghét với Du Nhiên vì cô được sánh vai với Doãn Đình Nghiêm. - Lục Du Nhiên kia theo đến đây thật kìa! Đúng là lại phụ nữ không biết xấu hổ - Cô Ôn, hay chúng ta chuẩn bị vài điều “bất ngờ” cho cô ta đi! Chắc sẽ thú vị lắm đây! - Đương nhiên, tối nay tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu. Bấy giờ, đi bên cạnh Doãn Đình Nghiêm, Du Nhiên chỉ biết cúi đầu, tay run rẩy bám lấy anh làm điểm tựa nếu không cô sẽ ngất ra đây mất. Đình Nghiêm phát hiện ra sự bất thường của cô, quan tâm hỏi han cô nhưng nào có để ý, hiện tại cô đang rất lo sợ những người kia sẽ phát hiện ra cô. Cô nói khẽ với anh: - Tôi cảm thấy hơi khó chịu, tôi không muốn ở đây nữa. Tôi có thể về trước được không? - Được. Tôi đưa cô đến bệnh viện. Hai người chưa kịp đi khỏi thì sau lưng có tiếng nói của những vị khách có mặt trong buổi lễ đính hôn của anh. Cô chột dạ trở nên run rẩy nhiều hơn. - Cậu chủ Doãn, không ngờ hôm nay anh cũng đến. Lần trước buổi lễ đính hôn mà anh lại ở nước ngoài không về, chúng ta không gặp được nhau. - Hôn lễ ngày 28 tháng sau, cậu chủ Doãn phải dành chút thời gian ra đấy, chúng tôi muốn nhìn anh kết hôn. - Được. Đứng bên cạnh mà Du Nhiên như chẳng thể nghe lọt tai những lời họ nói, giờ đây cô chỉ biết cúi gằm mặt trốn tránh thôi. Cô cầu mong ông trời phù hộ, lạy tám phương trời mười phương đất chỉ cần họ không nhận ra cô thì cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một trong số họ đã nhận ra Du Nhiên, bây giờ cô có muốn trốn cũng không có trốn được nữa. - Vị này là… Cậu chủ Doãn, cô gái này chẳng phải là… - Hửm? - Cô ấy chẳng phải là vợ chưa cưới của… Trong lúc nguy cấp ấy, chính giọng nói của Ôn Nghiên lại như vị cứu tinh của Du Nhiên. Ôn Nghiên không thèm để Du Nhiên vào mắt, cố tình chen ngang cô và Doãn Đình Nghiêm. - Anh Đình Nghiêm, anh đến rồi à. Em đợi anh lâu lắm rồi đấy. Anh đến tham gia tiệc sinh nhật của em, em thật sự rất vui! Đáp lại sự nhiệt tình của Ôn Nghiên, Doãn Đình Nghiêm lại thể hiện bộ mặt lạnh nhạt, khách sáo đẩy cánh tay đang bấu víu của Ôn Nghiên ra khỏi người mình, gửi lời chúc mừng:”Cô Ôn, sinh nhật vui vẻ!”. - Anh Đình Nghiêm khách sáo với em như vậy để làm gì? Gọi em là Nghiên Nghiên là được rồi! Bố em ở bên kia, chúng ta đi chào bố một tiếng đi! Đối với lời đề nghị của Ôn Nghiên, Doãn Đình Nghiêm không quan tâm, kéo sát vai Du Nhiên vào người mình, lạnh nhạt từ chối: “Không cần! Bạn gái của tôi hiện tại không được khoẻ nên hôm nay chúng tôi xin phép không làm phiền nữa!”. Ôn Nghiên khá bất ngờ trước sự lạnh nhạt của Doãn Đình Nghiêm, liền gặng hỏi người phụ nữa đi bên cạnh anh là ai, khi nhận được câu trả lời của Doãn Đình Nghiêm là “vợ chưa cưới” thì cả cô ta lẫn Du Nhiên đều đứng hình. Du Nhiên cứ ngỡ anh đã nhận ra thân phận của mình, luống cuống nhìn anh. - Lanh lợi chút, đừng để lộ tẩy. - Ồ.. ồ.. tôi biết rồi. Cứ ngỡ Doãn Đình Nghiêm lấy Du Nhiên ra làm bia đỡ đạn đã thành công, nhưng nào ngờ Ôn Nghiên một chút cũng không tin, cố chấp với khẳng định của mình rằng Doãn Đình Nghiêm không hề thích Du Nhiên, làm sao mà có thể dẫn cô đến bữa tiệc này được. Nhưng có vẻ như Doãn Đình Nghiêm vẫn phải hành động thay lời nói thì cô ta mới tin rồi. Doãn Đình Nghiêm thở dài, xoay người Du Nhiên đối diện với mình, đưa tay áp lên má cô, nâng cằm cô lên chuẩn xác nhắm trúng môi cô mà hôn xuống… “Ưm”… đến khi Du Nhiên nhận ra chính mình đang ở thế bị động liền muốn phản kháng nhưng Doãn Đình Nghiêm đâu dễ buông tha cô mà ngược lại còn siết chặt cô hơn khiến cho nụ hôn của hai người lại càng sâu. Lúc này, Ôn Nghiên mới nhận ra dường như mình đang là người thừa ở đây vậy. Nhưng cô ta đâu có cam lòng, rưng rưng nước mắt trưics khi đi còn cố nói: - Anh Đình Nghiêm, em thích anh như vậy. Em sẽ không từ bỏ đâu. (P/s: Em không từ bỏ thì anh cũng có để ý đâu mà…hihi) Giờ đây Du Nhiên mới tỉnh táo, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp phòng bị, đột nhiên Doãn Đình Nghiêm lại được ăn đậu hũ miễn phí của cô như vậy thật không cam lòng mà..