Quay ra với Lục Thiên, anh tức tốc đi ra xe, trên tay cầm điện thoại gọi điện cho trợ lí đặt cho anh một vé máy bay đến thành phố C sớm nhất trong hôm nay. Anh phóng xe nhanh chóng chạy về biệt thự sắp xếp quần áo để chuẩn bị đi “đánh ghen” ???? Sau khi sắp xếp xong, anh liền đi ra sân bay, nhận được vé máy bay từ trợ lí anh không khỏi nhếch môi cười. Giang Tiểu Văn lần này em chết chắc! _____________ Vừa đáp máy bay đến thành phố C, anh đã tức tốc chạy về biệt thự ở thành phố C để cất hành lí, nhanh chóng đi tìm Tiểu Văn. Nhưng hình như anh quên mất một điều, anh quên không hỏi chỗ ở của Tiểu Văn và chỗ cô ấy đi xem mắt từ Du Nhiên rồi!! Anh vì không muốn làm phiền Du Nhiên thêm nữa đành sai người đi tìm hiểu và ngồi một cục ở nhà chờ tin tức. Khoảng 5p sau, anh liền nhận được điện thoại của trợ lí. _ Thưa cậu chủ, cô Giang hiện đang ở quán cà phê X trên đường X gặp mặt với cậu chủ nhà họ Tống. _ Được. Lục Thiên mau chóng lấy xe đi đến địa điểm đó. _____________ Lúc này, tại quán cà phê X Giang Tiểu Văn bước vào trong quán liền đi đến chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ. _ Xin hỏi, anh có phải là anh Tống không? Người đàn ông đang nhàn nhã uống cà phê liền ngẩng đầu lên, lịch sự đứng lên đưa tay ra: _ Đúng vậy! Cô đây chắc là cô Giang đúng không? Tiểu Văn khéo léo gật đầu mỉm cười bắt tay lại cho phải phép, trực tiếp ngồi xuống đối diện anh ta. Tống Dương nhìn dáng vẻ hoà nhã của Tiểu Văn mà gật đầu hài lòng, lên tiếng hỏi han. _ Tôi nghe mẹ cô nói, cô Giang đây đang là một phóng viên nhỏ ở thành phố A đúng không? Nhưng tôi có một thắc mắc muốn hỏi tại sao cô không làm việc trong công ty của gia đình mà lại bươn chải ở ngoài như vậy? _ Do tôi muốn tự lập, tự chủ tài chính thôi. Tôi không muốn mang tiếng là dựa hơi bố mẹ đâu! Nhìn cách trả lời của Tiểu Văn mà khiến cho Tống Dương kia khá ngạc nhiên, không lòng vòng vào luôn chủ đề chính. _ Nói thật, tôi khá là cổ hủ. Tôi không muốn vợ mình vất vả bươn chải bên ngoài một chút nào, hiện tại tôi đang là giám đốc tại một công ty thực phẩm nên có thể nói là có tiềm năng phát triển, cho nên nếu chúng ta hợp nhau, mai này lấy nhau về tôi chỉ muốn cô ở nhà làm công việc nội trợ và chăm con thôi. Cô thấy thế nào? Nghe lời “giãi bày tâm tư” của Tống Dương mà Tiểu Văn không khỏi nhíu mày, công việc chính của cô là đi săn tin để viết thành báo, lại bắt cô ở nhà chăm con rồi nội trợ cho gia đình anh ta, vậy có phải quá hời rồi không? _ Vậy e rằng chúng ta không cùng chung chí hướng rồi! Cô mỉm cười nhẹ nhàng đáp lễ anh ta, cho dù buổi xem mắt này không thành công nhưng xem ra anh chàng Tống Dương này cũng không tỏ thái độ là bao, vẫn điềm nhiên như không. Việc quan trọng là cô nên giải thích với mẹ mình như thế nào đây! Ngay lúc chuẩn bị kết thúc buổi xem mắt, bỗng dưng từ đâu xuất hiện một bóng hình cao lớn chạy hồng hộc vào nhào tới chỗ cô mà thở. _ Giang Tiểu Văn Lục Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn nụ cười giả lả của cô dành cho tên đàn ông kia mà không khỏi ngứa mắt, sao lúc nói chuyện với anh cô không cười như thế chứ. Lục Thiên không nhanh không chậm trực tiếp vác cô lên vai tiến về phía cửa quên không để lại một câu cho tên kia. _ Xin lỗi anh Tống, tôi đến đón vợ sắp cưới của tôi về. Ra đến ngoài quán, vì vẫn bị vác trên vai nên Tiểu Văn cứ lo oai oái khiến người đi đường xung quanh phải chú ý theo. Lục Thiên không nói không rằng nhét cô vào trong xe khoá trái cửa, đi sang bên kia ngồi vào phóng một mạch về biệt thự. Trên xe, Lục Thiên không nói gì cho cam, cứ im lặng nhưng biểu cảm của anh lại giống như sắp giết người đến nơi vậy. Tiểu Văn cũng chẳng muốn đôi co với anh cho mệt người đành ngồi im mà nhìn ra cửa sổ, khiến bầu không khí trong xe đã yên lặng lại còn tĩnh mịch, bí bách, khó chịu. Về đến biệt thự Lục Thiên mở cửa xe lại cúi người một mạch vác Tiểu Văn lên vai hướng về phòng ngủ. Đến khi vào đến phòng ngủ anh mới yên tâm ném cô lên giường, đi ra khoá trái cửa lại. Tiểu Văn nổi đoá bị anh vác về đây mà không nói không rằng gì, điên tiết quát: _ Anh bị điên sao? Tự dưng ở đâu xuất hiện đem tôi về đây? Lục Thiên ngoài mặt thì nhếch mép trước lời chửi bới của Tiểu Văn nhưng trong lòng lại khó chịu không thôi. Anh bước đến áp sát cô xuống giường, dùng hai tay chặn đứng để khuôn mặt cô và anh đối diện trực tiếp với nhau. _ Anh đang bị điên đây, chỉ cần nhìn thấy em vui cười cùng người đàn ông khác đi xem mắt anh liền hận không thể bóp chết em. _ Việc này cũng đâu có liên quan đến anh, tôi đi xem mắt với ai là quyền của tôi, anh đâu có quyền can thiệp. _ Anh không có quyền can thiệp? Nhưng thân thể này của em đã thuộc về anh vả lại hôm đó anh nhớ anh không có dùng biện pháp không biết chừng giờ trong bụng em đang có con của anh cũng nên, sao anh lại có thể trơ mắt nhìn em vác “cốt nhục” của anh đi tìm người đàn ông khác làm bố được chứ! Không đời nào! _ Cái gì? Con cái gì ở đây chứ? Anh đừng ăn nói linh tinh! Nghe cô cố chối tội mà anh không khỏi khó chịu… _ Dù thế nào thì anh cũng không cho phép em đi lấy người đàn ông khác! Mơ cũng đừng mơ! _ Anh đang cố tỏ vẻ thương hại tôi đấy à? Nếu mà như vậy để anh gượng ép mình phải chịu trách nhiệm thì cảm ơn Lục tổng, tôi đây không cần cái lòng thương hại bố thí này đâu. Thương hại? Cô đang hiểu lầm anh sao? Anh chưa từng nói… chưa từng nghĩ sẽ rủ lòng thương hại đến cô mà. _ Anh đừng cố tỏ vẻ nữa, dù gì anh cũng đâu có yêu tôi, sao phải gượng ép bản thân của mình đến vậy chứ, chỉ là làm tình một đêm mà cũng làm anh bối rối như vậy à? Nghe Tiểu Văn nói mà bàn tay anh lại càng siết chặt lấy eo cô hơn. _ Ai nói anh không yêu em? Em nghe từ ai nói? Ngay từ khi gặp em trong đám cưới của Du Nhiên anh vốn dĩ đã say nắng em ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi em có biết không hả? Chỉ là anh ngại nói ra mà thôi.. anh sợ em sẽ từ chối anh… Tiểu Văn cả kinh nghe lời anh vừa thốt ra, cứ tưởng mình đang mơ nên cô vẫn vùng vẫy muốn thoát ra khỏi gọng kìm anh đang tạo ra. Lục Thiên thấy Tiểu Văn có vẻ như không tin mình, liền ép chặt cô một lần nữa không cho cô cơ hội thoát, trực tiếp áp môi xuống cuồng dã mà càn quét khoang miệng thơm tho của cô. Tiểu Văn mở to mắt cảm nhận lưỡi anh hết lần này đến lần khác cuốn lấy lưỡi cô mà cắn mút không thôi, cô cố gắng chống cự đẩy thân thể anh ra nhưng anh lại lần nữa chế trụ tay cô lên đỉnh đầu mà tiếp tục làm càn. Lục Thiên không chút lưu tình mà cắn mút lấy môi cô điên cuồng, cho đến khi cảm nhận được cô hít thở gấp gáp mới lưu luyến buông cô ra. Cả người Tiểu Văn mềm nhũn bị Lục Thiên gắt gao ôm lấy, anh lại cúi người ngậm lấy môi cô mà mút nhẹ khiến cô một lần nữa run rẩy cả người. _ Tiểu Văn, bây giờ em đã tin anh chưa? Nếu em chưa tin thì anh tiếp tục hôn đến khi nào em tin thì thôi đấy nhé! _ A.. đừng.. tôi tin tôi tin. _ Vậy em có yêu anh không? Tiểu Văn đỏ lựng mặt định quay sang chỗ khác nhưng Lục Thiên vẫn nhanh hơn quay mặt cô lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa: “Tiểu Văn, em có yêu anh không?”. Tiểu Văn lúc này nói “Có” lí nhí trong cổ họng khiến Lục Thiên khó chịu. Bất quá cô liền hét lớn:”CÓ, EM CŨNG YÊU ANH, YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN”. Lục Thiên hài lòng mỉm cười, tiếp tục giở giọng nham nhở. _ Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau làm việc chính. _ Việc… việc chính gì chứ? _ Trừng phạt em vì đã trốn tránh anh trong suốt thời gian qua lại còn cố tình phủi sạch quan hệ đi tìm người đàn ông khác… Lục Thiên không muốn cô biện minh thêm gì nữa liền cúi xuống cắn mút môi cô đến xưng đỏ, trực tiếp cởi toàn bộ quần áo của hai người vứt xuống nền nhà. Cô xấu hổ nhắm mắt nhưng anh nào có cho, nỉ non bên cạnh.. _ Em cứ nhìn thoải mái, anh là của em. _ Lần trước là do anh say nên khiến em chịu uất ức lần này anh hoàn toàn tỉnh táo, sẽ không làm em thất vọng… _ Anh… lưu manh… Lục Thiên thấy biểu cảm đáng yêu của Tiểu Văn không kiềm được mà lại hôn xuống, bàn tay không rảnh rỗi nắn bóp khuôn ngực đầy đặn của thiếu nữ mới lớn. Tiếp đó anh lần mò xuống phía dưới mơn trớn vùng tam giác nhạy cảm của cô khiến cô phát ra những âm thanh ái muội.. _ Ưm…ưm…đừng mà Tiếng rên của cô như kích thích thính giác của anh khiến anh không thể chịu đựng được nữa vả lại phía dưới cũng đã ướt nhẹp từ lâu, anh thẳng người tiến sâu vào bên trong… Tiểu Văn không chịu được sự kích thích ngâm nga mê người.. _ A~ … anh nhẹ chút. Ha.. cô nói là việc của cô, anh làm lại là việc của anh, anh không quan tâm nâng chân cô để lên vai mình thúc mạnh một đường đi vào, thân dưới vừa mạnh mẽ, miệng phía trên vừa nỉ non bên tai cô: _ Tiểu Văn, anh yêu em. _ A~… Lục Thiên,… em cũng yêu anh! Sau một hồi hoan ái, không biết hai người đã trải qua bao lâu, đi qua hết bao nhiêu tư thế từ truyền thống đến đặc biệt, chỉ thấy rằng khi cuộc hoan ái dần kết thúc, hai hơi thở hòa trộn vào với nhau thở dốc đem những tinh hoa của mình đến với đối phương một cách chân thành nhất. _____________ Du Nhiên không hiểu sao, vài ngày trước Lục Thiên nói đi công tác, vài ngày sau đã nói sẽ mang về cho cô bất ngờ lớn, hóa ra bất ngờ mà anh nói đó chính là giới thiệu chị dâu cho cô nhưng người chị dâu này lại quá quen thuộc với cô nên cô không khỏi vui mừng. Nhìn thấy anh trai đã tìm được ý chung nhân của đời mình mà cô cũng cảm thấy hạnh phúc không kém. Một ngày nọ, Tiểu Văn đến công ty Lục thị gặp Lục Thiên, vào đến phòng cô không nói không rằng đưa ra trước mặt anh một cái que thử thai hai vạch đỏ chót cùng phiếu siêu âm làm Lục Thiên đỡ không kịp, bất ngờ đứng lên đến gần Tiểu Văn bế sốc cô lên quay cô mòng mòng. Ngay ngày hôm sau, anh liền đưa cô về thành phố C để ra mắt bố mẹ của Tiểu Văn và trực tiếp xin cưới cô. Quả thật, Lục Thiên cao tay hơn Doãn Đình Nghiêm rất nhiều, trong thời gian ngắn vậy mà cuỗm được cả trâu lẫn nghé về nhà!!!.