*Biệt thự riêng của Doãn Đình Nghiêm. Du Nhiên vẫn còn đang rất mông lung, suy tính nhiều thứ khi biết Lý Na là người hãm hại cô, cho dù cô không thể làm gì được chị ta nhưng tâm trạng cô cũng không thể khá hơn chút nào. Doãn Đình Nghiêm bưng đĩa hoa quả đến trước mặt cô, cắt ngang dòng suy nghĩ ấy. Cô muốn hỏi anh tại sao lại đưa cô về nhà anh mà không phải về nhà cô, anh liền viện cớ chưa ăn tối giữ cô ở lại. _ Bây giờ vẫn còn sớm, ban nãy anh chưa ăn cơm tối đã đến tìm em, em ăn tối cùng anh, ăn xong anh sẽ đưa em về! _ Cái tên giò heo nhà anh, tôi không tin lời anh nói đâu! _ Du Nhiên, em sợ gì? Anh cũng đâu có ăn em. _ Anh im miệng ngay đi! Đừng nói nữa! Giằng co nhau một hồi, Du Nhiên ra sức đẩy khuôn mặt Doãn Đình Nghiêm đang dí sát vào mặt mình ra khỏi khoảng cách an toàn thì bỗng nhiên đèn điện vụt tắt, cô vốn rất sợ bóng tối liền quay ngoắt sang ôm chặt lấy người anh không buông. _ Đừng sợ, chỉ là mất điện thôi mà. _ Ở đây không phải căn hộ cao cấp sao? Sao lại mất điện được chứ? Có phải bị đứt cầu chì rồi không? _ Em nhìn xem bên ngoài đều tối đen như mực, có lẽ là cả khu này đều bị mất điện rồi, để anh đi lên lầu tìm đèn pin. Chính vì chứng sợ bóng tối nên Du Nhiên cực kì sợ hãi, cô không muốn ở đây một mình chút nào, cô nhất quyết lại gần anh đòi đi theo anh cho bằng được. Anh đành lòng nắm tay cô đi cùng… Doãn Đình Nghiêm đã cố kiềm lòng mình rồi nhưng bàn tay thanh mảnh của cô cứ ôm cứng ngắc lấy em anh làm anh cứ rạo rực nãy giờ. Anh không muốn chịu đựng thêm nữa xoay người lại ép cô vào tường nói lời ẩn ý: _ Du Nhiên, em ôm anh thoải mái như vậy, nếu có thể giống như hôm qua… _ Anh xấu xa thật, không được nói chuyện tối qua nữa. Du Nhiên cứ nghĩ về chuyện tối qua thì mặt cô lại bất giác đỏ ửng lên, cô cố cúi gằm mặt xuống để anh không thể nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này nhưng anh càng nhìn càng thấy đáng yêu, chính vì thế mà đưa tay nâng cằm cô lên đối mặt với mình… Ô la la… đèn sáng trở lại..???? Tình cảnh ngại ngùng này được xoá tan nhờ cuộc gọi đến của ba Doãn, Du Nhiên chần chừ không muốn bắt máy của ông trước mặt Doãn Đình Nghiêm nên đã chạy ra ngoài để thoải mái hơn. _ Alo, bố, sao vậy ạ? _ Bố phải đi Mỹ một chuyến để tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn, chắc cũng khoảng một tuần đấy. Bố định đợi con về rồi nói nhưng mãi không thấy con về nên gọi báo cho con biết một tiếng. Mấy ngày bố không có ở đây, có chuyện gì thì cứ gọi chú Vương, nếu chú Vương không giải quyết được thì con gọi cho bố, bố chống lưng cho con. _ Vâng ạ! Con biết rồi bố… Tiện thể cho con gửi lời chúc sinh nhật đến bác ấy nhé, con sẽ chăm sóc tốt cho mình ạ. Nói chuyện xong với bố Doãn, Du Nhiên chợt nhận ra đã quá muộn, đi vào trong dè dặt đề nghị Doãn Đình Nghiêm đưa về, lựa lời nói là nhà còn nhiều việc. Doãn Đình Nghiêm luôn luôn là người nhân cơ hội nên lúc nào cũng cố ý tiếp cận để có thể được tiếp xúc thân mặt với Du Nhiên mà điều này thì Du Nhiên đã quá quen rồi nên cũng không muốn nhiều lời. Dừng trước cổng nhà tiểu Văn, trước khi xuống xe, Doãn Đình Nghiêm không quên “đòi hỏi” quyền lợi của mình… Du Nhiên bất đắc dĩ chỉ đành hôn lên má anh một cái coi như là hoàn thành nhiệm vụ nhưng con cáo già Doãn Đình Nghiêm còn quá đáng hơn nữa đòi hỏi cô phải tặng thêm một nụ hôn lên môi. Và tất nhiên là Du Nhiên không đồng ý rồi.. đâu có dễ như vậy chứ… _ Tránh ra! Mơ đi! Đàn ông đều là đồ giò heo! Trong lòng cô thầm mắng anh đúng là đồ cơ hội, được voi đòi Hai Bà Trưng, người gì đâu xấu xa vậy chứ! _ Đợi một chút! Em quên lấ điện thoại này! Cầm được điện thoại trên tay, nhưng cô cứ cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô cứ nghĩ rằng mình sơ xuất làm lộ sơ hở gì bị anh phát hiện hoá ra chỉ là cô không đeo sợi dây chuyền anh tặng mà thôi. _ Dây chuyền anh tặng em đâu? Sao không đeo? _ À.. ờ.. dây chuyền quá quý giá, tôi sợ làm mất nên để ở nhà rồi, tôi… _ Mất thì mua cái khác, hay là mua vài sợi để đấy? Em thấy thế nào? Cô thầm nghĩ rằng không lẽ anh ta dư tiền, cố tình khoe giàu trước mặt mình để lấy lòng ư.. chính vì cảm thấy quá bất tiện nên cô một mực từ chối. _ Lần sau nhớ đeo đấy. Sợi dây chuyền đó là do anh đặt làm riêng cho em đấy! _ Tôi biết rồi. Cảm ơn anh! Du Nhiên cảm thấy bản thân mình không biết còn chịu đựng được bao lâu nữa đây, kiểu chung sống như vậy thật bất tiện, sống dưới hai thân phận khác nhau thật là làm khó cô quá đi. Nằm trên giường nhìn sợi dây chuyền sáng lấp lánh như vậy, cô thấy vẫn nên trả lại cho Doãn Đình Nghiêm thì hơn, món quà quý giá này cô không thể nhận được căn bản cô không muốn nợ anh thêm bất kì thứ gì nữa. Quăng cái suy nghĩ đó ra sau đầu, điều quan trọng bây giờ cô cần đó là đánh một giấc ngủ thật ngon. *Sáng sớm tại toà soạn XX Chưa ổn định bước vô văn phòng, Du Nhiên đã nghe thấy tiếng hét the thé mang sự tức giận của Lý Na. Cô đã làm gì Lý Na đâu chứ? _ Lục Du Nhiên, có phải bây giờ cô rất đắc ý hay không? Cô đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu! Tôi nhất định sẽ quay lại tính sổ với cô. _ Cô Lục, tổng giám đốc Lý cho gọi cô đến phòng làm việc. Du Nhiên khá bất ngờ khi mới sáng sớm đã bị chủ quản gọi mặt thẳng tên. *Phòng làm việc tổng giám đốc Lý _ Tổng giám đốc Lý, anh gọi tôi có chuyện gì sao? Du Nhiên một bụng hồi hộp, lo lắng khi bước vào phòng. _ Lục Du Nhiên, qua thời gian thử việc lần này, công ty quyết định… Chưa kịp để ông ta nói xong, cô liền một mạch xông thẳng cắt ngang, cứ tưởng rằng cô làm việc không tốt nên công ty muốn sa thải hoá ra… _ Tổng giám đốc Lý, tôi rất thích công việc này, mong anh có thể xem xét cho tôi… _ Thích công việc này thì làm cho tốt vào nhé! Sau này cô sẽ phụ trách làm chủ biên, tôi rất đánh giá cao năng lực của cô đấy. Tổng giám đốc Lý ra sức vẫy tay ý muốn cô bình tĩnh lại, vừa cười vừa thông báo. _ Tôi? Làm chủ biên? Vậy còn Lý Na… Cô sửng sốt. Ngay lập tức cô đề cập đến Lý Na… có lẽ cô biết lí do tại sao sáng nay cô ta nổi nóng vô cớ rồi… _ Lý Na bị sa thải rồi, tính cách của cô ta không phù hợp với chức vụ này. Ồ tất nhiên một thực tập sinh nhỏ bé như Du Nhiên đang yên đang làm bỗng chốc một phát lên mây được chính thức làm chủ biên thì sao cô có thể bình tĩnh được chứ. _ Tôi cảm thấy mình đến công ty chưa được bao lâu, rất khó có thể đảm nhận công việc của chủ biên, tôi nghĩ anh vẫn nên xem xét lại… _ Tôi không cần cô cảm thấy, tôi thấy là được rồi. Công việc chủ yếu của cô là phỏng vấn đặc quyền tổng giám đốc Doãn, không cần bận tâm đến những vấn đề khác, đã có người khác làm rồi. _ Tổng giám đốc Lý, anh… _ Cứ quyết định vậy đi, người trẻ tuổi luôn phải dũng cảm đón nhận thử thách, đưa ra cách giải quyết nhiều hơn khó khăn. Ra khỏi phòng giám đốc Lý, cô đinh ninh nghĩ về những gì anh ta vừa nói, haizz… còn ai khác vào đây ngoài Doãn Đình Nghiêm làm chứ. Tiểu Văn mon men hỏi thăm cô: _ Du Nhiên, cậu đến gặp tổng giám đốc Lý rồi sao? Có phải đã được lên làm chính thức không? _ Không phải chuyện này. Cô bất giác thở dài. _ Tớ biết rồi, cậu đừng ỉu xìu nữa, đường nào cũng về La Mã, cậu có thể tìm được công việc khác tốt hơn mà. _ Lý Na bị sa thải rồi, tổng giám đốc Lý cho tớ lên làm chủ biên. _ Đây là chuyện tốt mà! Sao trông cậu như sắp khóc đến nơi vậy? _ Tớ đến công ty chưa lâu, cứ thế lên làm chủ biên.. có lẽ mọi người sẽ nghĩ tớ có cơ chống lưng đằng sau.. thật khó nói mà… _ Đừng để ý đến việc này nữa. Có điều cậu và tổng giám đốc Doãn tiến triển đến đâu rồi! Tiểu Văn chuyển chủ đề nhanh quá làm cô chưa kịp tiêu hoá đành kiếm lí do chuồn đi. _ Tớ có việc đi trước nhé! _ Du Nhiên! Du Nhiên!….