Kết thúc bữa ăn, Lâm Ánh Tuyết vẫn một mực bám theo cậu chủ Doãn với mục đích tiếp cận cho bằng được. Doãn Đình Nghiêm không quan tâm đến Lâm Ánh Tuyết, chỉ cần biết cô gái nhỏ đi bên cạnh mình ra sao là được rồi. - Tổng giám đốc Doãn, rất cảm ơn hôm nay anh đã nể mặt… … - Mệt rồi sao? Lát nữa anh còn một cuộc họp, nếu em thấy chán thì ra ngoài đi dạo đi. - Được đó, vậy anh bận đi không cần lo lắng cho em đâu! Lúc này, Du Nhiên mới thực sự cảm thấy thoải mái khi đã thoát ra khỏi vòng tay của Doãn Đình Nghiêm. Nhìn thấy Du Nhiên tung tăng, vui vẻ như vậy, Đình Nghiêm chỉ biết lắc đầu thở dài trước sự trẻ con của cô. Lâm Ánh Tuyết đứng một bên nhìn đến chướng tai gai mắt mọi hành động của Du Nhiên đối với Doãn Đình Nghiêm. Du Nhiên tự do tự tại đi thăm quan nhà hàng này, con mèo nhỏ này cảm thấy thực sự như được giải thoát bởi áp lực từ hai con người Doãn Đình Nghiêm và Lâm Ánh Tuyết đem đến cho cô không hề nhỏ, tránh xa được hai người đó quả là quá tuyệt cho cô rồi. Lúc này, sự xuất hiện của Lâm Ánh Tuyết lại khiến cô bất lực, không biết cô ả muốn gây sự gì với cô nữa đây. - Cô Lục, tôi có chuyện muốn nói với cô. Không biết bây giờ cô Lục có tiện không? - Cô Lâm, cô có chuyện gì cứ nói thẳng. - Không lòng vòng với cô làm gì. Tôi là thích Doãn Đình Nghiêm, cô nhường anh ta cho tôi rồi cô muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói, tôi nhất định sẽ thoả mãn cô. - Cô Lâm, cậu chủ Doãn nhiều tiền hơn cô lắm đó. Nếu tôi muốn tiền tại sao tôi phải nghe lời cô chi bằng cứ bám lấy anh ấy có phải hơn không! - Cô đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đối mặt với lời đe doạ của Lâm Ánh Tuyết, Du Nhiên rất bình tĩnh đáp trả mặc cho cô ta nổi giận lôi đình ở trước mặt: - Cô Lâm này, nếu cô thích Doãn Đình Nghiêm thì hãy tự dùng bản lĩnh của mình giành lấy đi. Cô ra oai trước mặt tôi thì có tác dụng gì! - Cô… so về dáng mặt, gia thế, cô hơn tôi ở điểm nào? Doãn Đình Nghiêm chỉ chơi đùa với cô thôi. Đợi đến khi chơi chán rồi cô sẽ bị anh ta vứt đi rác rưởi mà thôi. Haizz… sao cô ta có thể dai như đỉa vậy nhỉ. Du Nhiên quả thực không muốn phí lời với cô ta một chút nào. - Cô Lâm, những lời cô vừa nói chi bằng đi nói trực tiếp với Doãn Đình Nghiêm đi để anh ta nhận ra rồi rời bỏ tôi. Thứ lỗi, tôi không thể tiếp tục tiếp lời với cô được. - Cô đứng lại cho tôi, nếu cô không đồng ý thì đừng trách sao tôi quá đáng, không khách sáo với cô! Aisss… thật là tức điên lên mà. Nghe lời đe doạ của cô ta mà Du Nhiên cảm thấy thật nực cười. - Cô Lâm, nếu cô còn tiếp tục cản đường tôi thì tôi sẽ nói lại với Doãn Đình Nghiêm những gì cô nói với tôi khi nãy, đến lúc đó… tôi cũng không chắc anh ấy sẽ làm gì cô đâu. Du Nhiên vẫn tiếp tục bước về phía trước, Lâm Hinh Nhi nghe cô nhắc đến Doãn Đình Nghiêm thì liền tránh đường nhưng lúc sau, lòng đố kị ghen ghét Du Nhiên đã tiếp thêm cho cô ta “năng lượng” dẫn đến hành động cô ta một tay đẩy Du Nhiên xuống hồ sâu. Mặc cho Du Nhiên có kêu cứu biết bao nhiêu lần thì Lâm Ánh Tuyết vẫn đứng đó buông lời nguyền rủa cô: “Đi chết đi! Đồ đàn bà đê tiện”. Du Nhiên cố gắng vùng vẫy để ngoi lên mặt hồ nhưng đáng tiếc cô lại không biết bơi và sức lực của con người cũng có giới hạn nên khi cô cảm thấy mình sắp buông bỏ thế giới này thì đã có một bàn tay đưa ra kéo lấy tay cô, chính là Doãn Đình Nghiêm, anh đưa cô lên mặt hồ ra sức gọi tên và cố gắng hô hấp nhân tạo. Dù cho có là một tia hi vọng nhỏ nhoi thì Doãn Đình Nghiêm cũng ra sức vuốt ve muốn cô tỉnh lại ngay lúc này, ngay khi nhìn thấy biểu hiện tỉnh lại của cô, anh ngay lập tức ôm chặt cô vào lòng, không cho phép cô kháng cự. - Du Nhiên, em làm tôi sợ chết khiếp… tôi còn tưởng mình đã suýt đánh mất em rồi. Tôi không cho phép em rời xa tôi, biết chưa? - ôi đôi mắt chất chứ bao nhiêu thâm tình làm sao =)) - Doãn Đình Nghiêm! Tôi biết anh lo lắng cho tôi nhưng anh có thể buông tôi ra được không… tôi sắp bị anh siết đến ngạt thở rồi. Lúc này, Lâm Ánh Tuyết giả lả tiến đến gần tỏ vẻ hỏi thăm: - Tổng giám đốc Doãn, cô Lục không sao chứ? - Cô Lâm, có phải cô nên giải thích một chút không? - đáp lại lời hỏi han có phần giả trân của Lâm Hinh Nhi, Doãn Đình Nghiêm nhìn cô ta bằng ánh mặt hình viên đạn. - Tổng giám đốc Doãn, tôi… tôi không cố ý. Tôi thực sự không cố ý đâu. Lần này cô ta nguy to rồi. Ngẫm lại lời cha dặn không được đắc tội với Doãn Đình Nghiêm, bây giờ không biết phải làm sao đây! Trước khi đi, Doãn Đình Nghiêm không quên để lại lời nhắc: - Cô Lâm, cô tự lo liệu đi..