Tiếng nước đó rất lớn, giống như là có người đang bơi trong hồ.
Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà nuốt nước miếng, cô bỗng cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy ngược từ chân lên trên, vào cái giờ này thì sao lại có người đi bơi được cơ chứ.
Chắc là cô nghe nhầm rồi.
Cô rối rắm đứng tại chỗ mấy giây, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía cầu thang, nhưng mới bước được vài bước, cô lại nghe thấy tiếng nước.
Hơn nữa lần này tiếng nước còn lớn hơn lần trước, khiến cô không cách nào bỏ qua.
Bùi Oanh Oanh đã nghe qua mấy lời đại loại như lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhưng khi chuyện kỳ lạ xuất hiện trước mắt mình, cô vẫn không tài nào kiềm chế được nỗi tò mò.
Cô nhìn về phía bể bơi bên kia.
Thật sự có người đang bơi lội vào giờ này sao?
Bùi Oanh Oanh bưng cốc nước đi về hướng đó.
Cô bước rón rén từng bước một, vừa đi vừa căng thẳng sợ sệt, thầm hy vọng khi mình đi tới bể bơi sẽ không nhìn thấy gì hết.
Cô đi ra sau nhà.
Đi thêm mấy bước nữa.
Bùi Oanh Oanh nhìn ra bể bơi, nhưng trong bể bơi không có người nào, mặt nước phẳng lặng như tờ, không có lấy dù chỉ một gợn sóng.
Cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, quay người lại chuẩn bị về phòng, đã thế còn nhàn nhã uống một ngụm nước vì không còn sợ hãi nữa.
Nhưng ngụm nước kia vừa mới trôi qua cổ họng tiến vào thực quản thì lần thứ ba Bùi Oanh Oanh nghe thấy tiếng nước, lần này cô đứng rất gần bể bơi, cho nên nghe càng thêm rõ ràng.
Cả người cô cứng đờ.
Giờ này không hề có gió.
Cho dù có gió thì cũng không thể khiến bể bơi phát ra tiếng động lớn như vậy được.
Bùi Oanh Oanh lại quay người sang, cô chần chừ bước thêm mấy bước, khi còn cách bể bơi chỉ khoảng năm mươi centimet, hình như cô đã nhìn thấy thứ gì đó trồi lên từ đáy nước.
Bùi Oanh Oanh ngẩn người, đưa tay dụi dụi mắt, nhưng vì muốn nhìn rõ hơn nên cô vẫn tiếp tục bước thêm nửa bước, rướn cổ ra nhìn vào trong bể bơi.
Vừa nhìn xong, nửa cái mạng của cô cũng bay luôn rồi.
Bùi Oanh Oanh bịt kín miệng, cô sợ đến tái mét cả mặt, không tự chủ được mà lui về sau mấy bước, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Cô vừa mới nhìn thấy gì?
Một cái đuôi rắn màu trắng trồi lên khỏi mặt nước?
Ngay cả cái cốc trong tay cô cũng không cầm vững nữa, bàn tay run rẩy không ngừng.
Cái đuôi rắn kia còn to hơn cả người cô.
Bùi Oanh Oanh chỉ nhìn thấy trong một tích tắc, sau đó cái đuôi rắn kia liền biến mất trong làn nước.
Là ảo giác sao?
Nhưng chính mắt cô đã nhìn thấy cơ mà.
Bùi Oanh Oanh không dám nghĩ tiếp, xoay người muốn chạy về phòng, còn chưa chạy được hai bước thì bỗng cảm giác được có thứ gì đó quấn lấy eo cô, một giây tiếp theo, Bùi Oanh Oanh rơi tõm vào trong bể bơi.
Cốc nước trong tay cô rơi xuống vỡ tan tành.
Nước lạnh lập tức vây lấy Bùi Oanh Oanh.
Cô vùng vẫy muốn ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng có thứ gì đó cứ quấn chặt lấy eo cô, kéo cô xuống tận đáy nước.
Bùi Oanh Oanh sợ đến phát khóc, cô muốn gỡ thứ quấn ngang hông mình ra nhưng không tài nào sờ được, đồng thời cũng cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp.
Là chiếc đuôi rắn cô vừa thấy khi nãy sao?
Chẳng lẽ trong hồ bơi này có một con rắn đang ẩn nấp?
Bùi Oanh Oanh không biết bơi, lần rơi xuống biển trước đây đã tạo thành bóng ma tâm lý trong cô, cộng thêm lần này nữa đã khiến nỗi sợ hãi của cô dâng cao đến cực điểm, thậm chí cô cũng không hiểu tại sao cô lại rơi vào trong nước, càng không biết rõ thứ gì đã kéo cô.
Cô oà khóc, tay chân vùng vẫy hết sức, cô muốn kêu cứu, nhưng chỉ cần há miệng ra là nước đã tràn vào cổ họng.
Có ai đến cứu cô không?
Cô không muốn chết.
Cô còn có rất nhiều điều muốn làm.
“Khụ khụ.”
Bùi Oanh Oanh bỗng nổi lên mặt nước, bởi vì sặc nước nên cô ho khan đến thắt ruột thắt gan, chẳng qua lúc này cô vẫn còn cảm giác được thứ kia đang quấn vào eo mình.
Cô run lẩy bẩy, hai mắt đẫm lệ, muốn bò lên bờ.
Thế nhưng thứ kia lại từ từ xiết chặt, giống như đang trêu cợt cô vậy, tựa như thật sự có một chiếc đuôi rắn vô hình đang nhẹ nhàng vỗ vỗ vào eo cô.
Hành động ngả ngớn mà suồng sã.
Bùi Oanh Oanh sợ cứng cả người, hồ nước này sâu khoảng hơn ba mét, nhưng hiện tại cô lại nổi lên mặt nước, đối với một người hoàn toàn không biết bơi như cô thì chỉ có thể nói là kỳ tích, cho nên quả thật trong nước này có thứ gì đó.
Thứ kia lôi cô vào trong nước, trêu chọc đùa bỡn cô.
“Cứu.” Bùi Oanh Oanh nhỏ giọng thút thít, cô sợ đến nỗi không gọi to được mà chỉ có thể yếu ớt gọi: “Chị ơi… hu hu hu, cứu em.”
Thứ xấu xa đang quấn quanh eo cô bỗng hơi khựng lại, sau đó ngay lập tức kéo Bùi Oanh Oanh xuống đáy nước.
Lần này Bùi Oanh Oanh chỉ có thể nín thở, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không còn nữa.
Đột nhiên, cô đụng phải bậc thang.
Bùi Oanh Oanh vội vã túm lấy tay vịn bậc thang, dùng hết sức lực toàn thân mà trèo lên.
Mà khi chân cô vừa chạm vào bậc thang, dường như thứ quấn ở eo cô cũng buông lỏng ra.
Bùi Oanh Oanh không kịp suy nghĩ mà nhanh chóng trèo lên, ngay cả thời gian để nghỉ ngơi cũng không có, cô trực tiếp lao thẳng vào trong nhà.
Cả người cô ướt sũng, lưu lại trên thảm một chuỗi dấu chân ướt nhẹp.
Bùi Oanh Oanh chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, cô vọt vào phòng mình, đóng ngay cửa phòng lại.
Khi đóng cửa phòng, tay cô vẫn còn run bần bật, không tài nào khống chế nổi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Oanh Oanh đã sớm trở nên tái nhợt, mái tóc cô ướt đẫm, từng giọt nước chảy dọc theo gò má xuống dưới cổ.
Không biết qua bao lâu, cô mới ngồi phịch xuống đất, trái tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực, giống như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Cô sợ hãi ôm chặt chân mình, ánh mắt kinh hoàng bất an.
Rốt cuộc căn nhà này cất giấu bí mật gì?
Có ma?
Hay là yêu quái?
Thoạt nhìn căn phòng này có phong cách quá mức cổ xưa, liệu có phải đã có người chết thảm ở đây không?
Trong đầu Bùi Oanh Oanh thoáng hiện lên vô số hình ảnh kinh khủng, vì sợ hãi nên sắc mặt cô càng trắng hơn.
Dì Tuệ bảo sau mười hai giờ đêm cô không được ra khỏi phòng, chính là vì biết khi đêm xuống nơi này cực kỳ tà môn sao?
Bây giờ trong đầu cô ngổn ngang trăm mối, bao nhiêu suy nghĩ lung tung chồng chất lên nhau, nhưng suy cho cùng cũng chỉ càng khiến cô sợ hơn.
Bùi Oanh Oanh gục đầu vào đầu gối, cơ thể vẫn khẽ run rẩy.
Mà cùng lúc đó, mí mắt cô cũng càng ngày càng nặng, nặng đến nỗi cô không tài nào mở ra được.
***
Bùi Oanh Oanh mở choàng mắt ra, cô ngây ngốc nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, rồi lại nghiêng đầu nhìn sang con gấu bông trắng ở bên gối.
Cô đang nằm trên giường.
Cô chớp mắt, vén chăn lên nhìn xuống thân mình, cô đang mặc bộ đồ ngủ mà cô mặc tối hôm qua, nó hoàn toàn khô ráo.
Bùi Oanh Oanh càng bối rối.
Cô lại xuống giường đi đến cạnh bàn học, cốc nước để ngay ngắn trên bàn, bên trong còn non nửa cốc nước.
Cô sờ thử, nước đã lạnh, giống như là rót từ rất lâu rồi.
Tất cả mọi chuyện đêm qua đều là mơ sao?
Cô ngơ ngác sờ eo mình, rõ ràng là quá chân thật.
Cảnh trong mơ sẽ chân thật đến thế ư?
Nhưng nếu như không phải là mơ, thì hẳn là cốc nước của cô đã vỡ rồi, và đồ ngủ của cô cũng bị ướt.
Chuông điện thoại trong phòng bỗng reo vang, kéo Bùi Oanh Oanh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô nhấc điện thoại.
“Nhị tiểu thư đã thức dậy chưa? Xuống ăn sáng đi, hôm nay có món bánh tiêu cô thích đó.” Giọng dì Tuệ vang lên ở đầu dây bên kia.
“Cám ơn dì Tuệ, cháu xuống ngay đây.” Trước khi cúp điện thoại, Bùi Oanh Oanh chợt hỏi dì Tuệ một vấn đề: “Dì Tuệ, tại sao dì lại nói với cháu rằng sau 12 giờ đêm thì không được ra khỏi phòng?”
“À, bởi vì sau 12 giờ đêm Đại tiểu thư rất ghét nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, hơn nữa đôi khi Đại tiểu thư bị mất ngủ, đi tới đi lui trong sân mà lại không thích nhìn thấy những người khác, cho nên ngay cả những người ở xa như chúng tôi cũng không được phép ra khỏi phòng sau 12 giờ đêm.”
Chỉ vì lý do này?
“Nhị tiểu thư, có chuyện gì sao?” Dì Tuệ hơi nghi ngờ.
“À, không có gì.” Bùi Oanh Oanh vội vàng nói: “Cháu đi rửa mặt đây.”
Cô cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như mọi chuyện xảy ra đêm hôm qua chỉ là mơ thì thật không có gì tốt bằng.
Cô lắc đầu, cố gắng gạt cảnh kinh khủng kia ra khỏi trí nhớ.
Chẳng qua khi đi ngang hồ bơi, Bùi Oanh Oanh vẫn còn sợ hãi nhìn nhiều thêm mấy lần.
***
Đến phòng ăn ở nhà chính, Bùi Oanh Oanh phát hiện hôm nay chỉ có một mình cô ăn sáng, bèn tò mò hỏi thăm về Quý Đường.
Dù sao tối qua Quý Đường cũng về nhà cùng cô.
Dì Tuệ đặt cốc sữa bò xuống cạnh Bùi Oanh Oanh: “Đêm qua Đại tiểu thư bị cảm nên đang nghỉ ngơi trong phòng.”
“Chị bị bệnh sao?” Bùi Oanh Oanh kinh ngạc: “Bệnh có nặng không vậy? Có cần mời bác sỹ Thôi đến khám không?”
Dì Tuệ mỉm cười với Bùi Oanh Oanh, cất giọng bất đắc dĩ: “Đại tiểu thư ghét nhất là bị tiêm và uống thuốc, cảm cúm bình thường càng không muốn thấy bác sỹ.
Nhị tiểu thư mau ăn thôi, đừng để đồ ăn bị nguội.”
Nói xong bà đi ra khỏi phòng.
Bùi Oanh Oanh cắn một miếng bánh tiêu, rối rắm hồi lâu, quyết định lát nữa sẽ tới thăm Quý Đường.
***
Đây là lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh đi đến phòng Quý Đường.
Phòng Quý Đường không giống với phòng cô cho lắm, cửa cũng không giống chút nào.
Cửa phòng Bùi Oanh Oanh là cửa kéo, mà cửa phòng Quý Đường là loại cửa có thể khoá lại.
Cô giơ tay lên gõ cửa: “Chị ơi?”
Gõ xong, Bùi Oanh Oanh cố ý đợi một lát, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Cô ngây người, gõ lại lần nữa.
Lần này thì cô nghe được một giọng nói.
“Ai?” Giọng Quý Đường rất khàn, nghe có vẻ kỳ quái, Bùi Oanh Oanh chưa từng nghe thấy giọng cô ấy như vậy bao giờ.
Bùi Oanh Oanh chớp mắt, nghĩ thầm không biết tự nhiên mình đi đến hỏi thăm Quý Đường thế này có quá đường đột hay không, cô hơi hốt hoảng sờ tai, dè dặt nói: “Chị, là em.”
Một lần nữa bên trong rơi vào yên tĩnh, không biết qua bao lâu, Bùi Oanh Oanh mới nghe Quý Đường nói.
“Vào đi.”
Bùi Oanh Oanh xoay nắm cửa.
Cửa vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn, bởi vì phòng của Quý Đường không hề giống như trong tưởng tượng của cô.
Phong cách ăn mặc ngày thường của Quý Đường đều rực rỡ mỹ lệ, nhưng phòng riêng của cô ấy lại chỉ thuần hai màu đen trắng cực kỳ đơn giản, lạnh lẽo đến cực điểm.
Trong phòng không có bất cứ vật dụng dư thừa nào khác, chỉ có một cái giường lớn, ngay cả tủ đầu giường cũng không có.
Quý Đường đang ngồi dựa trên giường, hình như cô ấy bị bệnh thật nên gương mặt phiếm hồng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh Oanh đang đứng ở cửa.
Đối diện với ánh mắt của Quý Đường, không hiểu sao Bùi Oanh Oanh lại thấy e ngại, cô cứ chần chừ đứng ở cửa, bắt đầu thấy hối hận trước xúc động của bản thân, dường như cô không nên tới đây thì phải.
Nhưng Quý Đường bị bệnh, em gái như cô đây vẫn nên đi qua thăm hỏi mới đúng chứ.
Bùi Oanh Oanh xoắn xuýt nắm tay lại, thật lâu sau, cô mới bước vào phòng, vừa vào vừa nói: “Chị, em nghe dì Tuệ nói chị bị bệnh.”
“Đóng cửa vào, lại đây.”
Quý Đường lạnh nhạt phân phó.
Bùi Oanh Oanh làm theo, chỉ là càng tiến lại gần thì nỗi bất an trong lòng càng lớn, loại bất an này đến từ đâu? Đại khái là vì hôm nay Quý Đường hơi khác so với bình thường.
Dù cô ấy vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng lại nhìn Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt lạnh như băng, không hề có chút độ ấm, tựa như cô ấy là một động vật máu lạnh vậy.
Trái lại, sắc môi cô ấy lại quá đỏ, giống như một vệt rượu vang đỏ sậm đổ trên vải.
“Chị.” Bùi Oanh Oanh đi đến mép giường, cô căng thẳng nhìn đối phương: “Có phải bây giờ chị rất không thoải mái không? Hay là đi khám…”
Hai từ “bác sỹ” còn chưa kịp nói ra miệng thì Quý Đường đã vững vàng bắt được cánh tay cô, chưa đầy ba giây sau, Bùi Oanh Oanh chợt bị đè xuống giường, Quý Đường chống hai tay, rũ mắt nhìn cô từ trên cao.
Bùi Oanh Oanh hoàn toàn ngây ngẩn, bờ môi cô run khẽ, mãi sau mới run run rẩy rẩy nặn ra một nụ cười đáng thương: “Chị, chị sao vậy?”
Nhìn Quý Đường thật là đáng sợ.
Con ngươi cô ấy đen nhánh, nhưng tròng trắng lại ửng đỏ, mơ hồ toát ra sự tương phản quỷ dị.
Gương mặt mỹ lệ kia cách Bùi Oanh Oanh rất gần, mà lúc này cô chỉ thấy sợ hãi.
Bùi Oanh Oanh nghiêng mặt sang bên, muốn từ dưới người Quý Đường chui ra, nhưng cô vừa cửa động thì eo đã bị bóp.
Quý Đường dùng sức rất mạnh, Bùi Oanh Oanh cảm thấy xương mình như muốn vỡ nát.
Bùi Oanh Oanh hít vào một hơi, đau chảy cả nước mắt.
Cô càng thêm luống cuống, nức nở cầu xin Quý Đường: “Chị, em… em sai rồi, em sẽ đi ngay.”
Quý Đường bỗng cúi đầu xuống, mái tóc dài của cô ấy phủ xuống cần cổ Bùi Oanh Oanh.
Hôm nay Bùi Oanh Oanh mặc một chiếc váy màu xanh sẫm dài đến bắp chân, đều nói xanh sẫm tôn da, lại vì trời lạnh nên Bùi Oanh Oanh còn đi tất trắng đến bắp đùi.
Quý Đường đảo mắt, bàn tay dò xét đi vào.
Mắt Bùi Oanh Oanh thoắt cái trợn tròn, cô bất chấp mọi thứ, mạnh mẽ đấu tranh, nhưng sức lực của Quý Đường quá lớn, cô gần như không có cơ hội phản kháng.
Khi làn hơi lạnh chạm đến da thịt trên đùi cô, cứ thế da gà nổi lên.
Cả người Bùi Oanh Oanh cong lại như cây cung, cô sợ hãi nhìn Quý Đường, khoé mắt vẫn còn vương một giọt nước mắt.
Vì bị hành động của Quý Đường hù doạ, cô quên luôn cả khóc.
Quân lính chậm rãi du ngoạn trên con đường màu trắng, ráng chiều liền bao phủ.
Cả thành phố khôi phục về dáng vẻ nguyên thuỷ nhất.
Cởi ra trang sức xanh sẫm, thành phố này có đường cong uyển chuyển, tràn ngập hương thơm thiếu nữ.
Mùi hương này giống như mùi nước hoa ở cửa hàng, cũng giống như hương vị của chiếc bánh.
Quý Đường cúi đầu ngửi.
Môi đỏ nhếch lên.
Quân lính trao cho thành phố này một nụ hôn nóng bỏng, vẻ mặt thành kính mà si mê.
Bùi Oanh Oanh nhỏ tiếng nức nở, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất trong tiếng mưa.
Mưa phùn triền miên rả rích, từng giọt từng giọt rơi xuống thân thể.
Mưa gột rửa thành phố, mà quân lính vẫn tiếp tục diễu hành.
Quân lính không hề biết mệt mỏi, to gan lớn mật tìm hiểu thành phố này, lưu lại dấu ấn của mình ở những nơi đã đi qua.
Sau cơn mưa, thành phố liền nở hoa.
Từng đoá thật mỹ lệ, nở rộ đua sắc.
“Cốc cốc ——.”
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Quý Đường ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm thoáng hiện lên vẻ không vui.
Tiếng dì Tuệ vang lên ở bên ngoài: “Đại tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi.”
Bùi Oanh Oanh nhân cơ hội này bò vội ra khỏi người Quý Đường, cô tuỳ tiện vớ lấy chiếc váy xanh sẫm đã hơi nhàu nhĩ choàng lên người, nước mắt rơi lã chã.
Quý Đường lẳng lặng mỉm cười, cô ấy đổi thành tư thế nằm nghiêng trên giường, một chân dài cong lên, xem Bùi Oanh Oanh cuống cuồng mặc váy rồi lảo đảo chạy khỏi tầm mắt mình.
Dì Tuệ nhìn Bùi Oanh Oanh vọt ra khỏi phòng Quý Đường thì không khỏi thở dài, bà đi vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại, ánh mắt tỏ rõ sự không đồng tình.
“Thiếu gia, lần này ngài thật sự quá xúc động.”
Quý Đường liếm môi, nhẹ giọng nói: “Cả hai lần đều do cô ta tự mình đưa đến.
Ta đã bỏ qua cho cô ta một lần rồi, là do chính cô ta ngu xuẩn.”
“Thiếu gia, cô ấy chỉ là một cô gái loài người.” Dì Tuệ nói: “Vất vả lắm chúng ta mới tìm được một người thích hợp, ngài không thể huỷ hoại cô ấy.”
Quý Đường chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, đáy mắt tối tăm mà khủng bố: “Khi ta quay về, nhất định ta phải giết chết ả đàn bà kia.”
***
Vừa về phòng, Bùi Oanh Oanh vội trốn vào trong nhà tắm, cô ngâm mình trong bồn tắm, chiếc váy xanh đậm nằm chỏng chơ trên đất, giống như một con mèo nhỏ mất đi sinh mệnh.
Cô run lập cập, từ hàm răng đến toàn thân, không chỗ nào không run rẩy.
Tại sao Quý Đường lại làm vậy với cô?
Nước mắt Bùi Oanh Oanh chảy như mưa, không kìm lại được.
Cô nếm được vị máu tanh.
Mùi vị đó tràn ngập khoang miệng cô, khó chịu khiến cô muốn ói.
Bỗng nhiên, cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, vì cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giọng Quý Đường vọng vào.
“Oanh Oanh, em có trong đó không?”
Bùi Oanh Oanh ôm lấy chân mình, không dám lên tiếng.
Cô ngụp vào trong nước, giống như ngọc trai trốn trong vỏ trai.
Người ngoài cửa yên lặng một hồi rồi lại nói tiếp: “Tôi muốn xin lỗi em vì chuyện vừa rồi, Oanh Oanh, không phải tôi cố ý, tôi bị bệnh.”
Gạt người!
Quý Đường là đồ bịp bợm.
Bùi Oanh Oanh nghĩ thầm.
Người bị bệnh cũng không làm ra hành động ức hiếp người khác.
Cô chui ra khỏi nước, tức giận rống to: “Chị đi đi!”
Sau khi tiếng rống kia phát ra, Bùi Oanh Oanh cũng ngẩn người, cô không dám tin mà chớp chớp mắt, có vẻ như Quý Đường ngoài cửa cũng sửng sốt, sau đó bóng người cô ấy biến mất.
Quý Đường đi thật.
Mấy ngày sau, Bùi Oanh Oanh đơn phương chiến tranh lạnh với Quý Đường.
Một phần là do sau khi đi khỏi phòng cô, mấy ngày liền Quý Đường không về biệt thự.
Vì chuyện hôm đó bị dì Tuệ bắt gặp, Bùi Oanh Oanh xấu hổ không chịu nổi nên không muốn tìm dì Tuệ hỏi hành tung của Quý Đường, mà dì Tuệ cũng không chủ động nói cho Bùi Oanh Oanh biết Quý Đường đi đâu.
Đôi khi cãi vã rất thú vị, bởi vì bao giờ khía cạnh lý trí của một bên cũng sẽ thay đổi.
Bùi Oanh Oanh vốn là người bị hại, cô nổi giận với Quý Đường, nhưng sau khi cô phát hoả xong, Quý Đường liền biến mất.
Sau mấy ngày tức giận, Bùi Oanh Oanh bắt đầu cảm thấy bất an.
Đừng nói vì cô nổi giận nên Quý Đường mới không về nhà đấy nhé?
Suy đoán này cứ quanh quẩn trong đầu Bùi Oanh Oanh, cô gắng sức xem nhẹ nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ ngợi.
***
Sau bốn ngày nghỉ ở nhà, Bùi Oanh Oanh đến trường.
Do công ty của Mason đã đứng ra thông báo nên những công kích trên mạng về Bùi Oanh Oanh đã dần dần lắng xuống, còn Mason thì sắp có chuyến lưu diễn toàn thế giới nên đã sớm rời khỏi thành phố A.
Chắc là scandal hoang đường này đã đi đến hồi kết.
Ngày hôm đó khi trở lại trường học, Bùi Oanh Oanh vẫn còn phải tiếp nhận không ít ánh mắt, cô đeo balo, không đếm xỉa gì đến những ánh mắt kia, im lặng cúi đầu đi vào lớp.
Lớp học vẫn như ngày thường, chẳng qua khi có người nhìn thấy Bùi Oanh Oanh thì vẻ mặt trở nên căng cứng.
Tống Đan đang học thuộc bài thơ cổ, liếc thấy Bùi Oanh Oanh thì ngừng lại: “Oanh Oanh, cậu đã khoẻ rồi ư?” Giọng cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Bùi Oanh Oanh tuỳ ý đáp một tiếng rồi ngồi xuống.
Tống Đan nhìn cô: “Cô Nhan nói cậu bị cảm nặng nên phải nghỉ học vài ngày, mình nhớ cậu muốn chết.
Cậu bỏ lỡ không ít bài vở rồi, để lát nữa mình cho cậu mượn chép nhé.”
Bùi Oanh Oanh gật đầu, mỉm cười với Tống Đan: “Cám ơn cậu, Tống Đan.”
Tống Đan xua tay: “Không có gì, chuyện nhỏ mà.”
Cuộc sống của Bùi Oanh Oanh dần trở lại bình yên, nhưng khiến cô chú ý chính là Quý Đường vẫn không về nhà.
Thời gian từ từ bước sang tháng 11, trời càng ngày càng lạnh, Bùi Oanh Oanh càng phải mặc thêm nhiều đồ, việc thức dậy mỗi sáng cũng càng thêm đau khổ.
Hơn nữa Bùi Oanh Oanh sắp phải bước vào kỳ thi toàn thành phố lần một.
Cuộc thi này vô cùng quan trọng, vì nó liên quan đến việc được nhận học bổng.
Bùi Oanh Oanh không thể không dồn hết thời gian vào giải đề, đề thi trên bàn cô chất càng ngày càng cao, ngay cả dì Tuệ cũng nhìn không nổi.
“Oanh Oanh, ngày nào cũng làm bài tập như thế, cẩn thận lại quá sức.”
“Dì Tuệ.” Bùi Oanh Oanh gian nan ngẩng đầu lên từ biển đề thi: “Đây là đề thi chung, cháu muốn thi thật tốt.”
Cô không hề muốn tranh học bổng của người khác, mà chỉ muốn thử xem năng lực của mình đến đâu thôi.
“Thế thì càng không cần gắng sức quá như vậy.
Lại nói, Đại tiểu thư sắp về nước rồi.
Mấy ngày trước cô ấy còn hỏi tôi có biết cô thích gì không.”
Bùi Oanh Oanh bỗng nghe được tung tích của Quý Đường từ miệng dì Tuệ, cô hơi sửng sốt, sau đó một lần nữa cúi đầu xuống, ngón tay ma sát cây bút trong tay, làm như vô tình hỏi: “Chị ra nước ngoài sao? Đi nước nào vậy?”
“Phần Lan, cô ấy chuẩn bị về rồi, đến lúc đó cô có thể hỏi cô ấy xem Phần Lan có đẹp không.” Dì Tuệ cười nói: “Còn nữa, hàng năm Đại tiểu thư đều đến Nhật Bản ngâm suối nước nóng, những năm trước cô ấy toàn đi một mình, năm nay cô sẽ đi cùng cô ấy chứ?”
Bùi Oanh Oanh gạch một đường lên bài thi: “Không được, cháu phải đi học.”
***
Nhưng đúng hai ngày thi, Bùi Oanh Oanh lại bị cảm.
Từ đầu đến cuối cô hoa mắt chóng mặt, lúc làm bài thi cuối cùng, cô gần như không nhìn rõ mặt chữ.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Bùi Oanh Oanh đợi các thầy cô giám thị thu hết bài thi rồi mới đi ra ngoài.
Hôm nay thời tiết rất lạnh, cô rúc mặt vào trong áo, đầu óc quay cuồng, giống như vừa mới chơi trò túm mũi xoay tròn xong vậy.
(Bê: Cái trò này là trò khom người xuống, một tay bịt mũi xong cứ thế xoay vòng tại chỗ ý.)
Khi cô lên được xe, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn.
“Chú Đỗ, chú đưa cháu đến bệnh viện đi.” Bùi Oanh Oanh yếu ớt nói.
“Được.”
Vốn dĩ ngày hôm qua dì Tuệ đã mời Thôi Nghiêm đến nhà, nhưng hôm nay Thôi Nghiêm còn có một cuộc phẫu thuật lớn, nghe nói là cuộc phẫu thuật rất phức tạp, phải mổ trên mười tiếng đồng hồ.
Bùi Oanh Oanh nghĩ mình còn phải đi thi, bèn dứt khoát đợi hôm nay thi xong mới đến thẳng bệnh viện.
Tài xế Đỗ đưa Bùi Oanh Oanh đi viện, lúc ông ấy đi lấy số, Bùi Oanh Oanh ngồi ở ngoài hành lang.
Cô cúi thấp đầu, cả người bị thiêu nóng đến mơ màng, bước đi chẳng khác nào giẫm trên bông vải.
“Nhị tiểu thư, lấy được số rồi, bây giờ chúng ta đi gặp bác sỹ.” Tài xế Đỗ trở lại rất nhanh.
Khám bệnh cho Bùi Oanh Oanh là một bác sỹ trung niên, gần đây trời lạnh nên phòng khám đầy ắp người.
Ông ấy đo nhiệt độ cho Bùi Oanh Oanh rồi kê thuốc: “Đóng tiền trước, xong ra quầy mua thuốc, sau đó đến phòng chờ truyền nước.
Dọc đường có biển chỉ dẫn, tự đi đi.”
Nói xong những lời này, bác sỹ liền gọi bệnh nhân tiếp theo vào.
Đợi lúc Bùi Oanh Oanh được truyền nước thì đã là nửa tiếng sau.
Phòng chờ có rất nhiều người, ầm ĩ đến lộn xộn, có cả trẻ con chạy tới chạy lui.
Bùi Oanh Oanh ngồi trên ghế, cứ thế lim dim ngủ mất, khi cô tỉnh lại thì ngoài trời đã tối.
Mà cô lại đang nằm trên giường.
Đây là phòng bệnh đơn, không giống với phòng chờ kia, nơi này rất an tĩnh.
Trong phòng chỉ có một mình cô, tài xế Đỗ không có ở đây.
Hả? Thấy cô ngủ nên đưa cô vào phòng bệnh sao?
Bùi Oanh Oanh nhìn bình nước biển, đã truyền xong rồi.
Cô đang nghĩ có nên gọi người hay không thì cửa chợt mở ra.
Quý Đường dẫn y tá đi vào, một tháng không gặp nhưng cô ấy cũng không có gì thay đổi.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác len dài màu hạnh (*), bên trong là chiếc váy hoa sen cổ chữ V, khăng quàng cổ màu vàng, mái tóc dài xoã trên bờ vai.
Thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp gọn gàng.
(*) Bê: Màu quả hạnh nhân ấy, ảnh đây cho mọi người đỡ phải tưởng tượng.
Vừa trông thấy Quý Đường, Bùi Oanh Oanh liền quay mặt đi.
Quý Đường chậm rãi đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, xem y tá đổi chai truyền cho Bùi Oanh Oanh.
“Còn một chai này nữa, truyền xong là có thể về nhà.” Y tá nói với Bùi Oanh Oanh.
“Cám ơn.” Bùi Oanh Oanh đáp.
Y tá vừa rời đi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Bùi Oanh Oanh rụt vào trong chăn, giấu đi hơn nửa gương mặt mình, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn long lanh như nước.
Bùi Oanh Oanh không nói, Quý Đường cũng không nói gì, tựa như hai người đang ngầm tranh đấu xem ai kiên trì hơn vậy.
Cuối cùng thứ đánh vỡ sự yên lặng là tiếng chuông điện thoại của Quý Đường.
“A lô.” Quý Đường nghe điện thoại.
Bùi Oanh Oanh không kìm được mà giật giật lỗ tai.
“Biết rồi, hôm nay tôi rất bận, không cần gọi điện nữa.” Thời gian Quý Đường nghe điện thoại chưa đến mười giây.
Bùi Oanh Oanh cắn môi, muốn chuyển sự chú ý của mình ra khỏi người Quý Đường, nhưng ngay một giây sau, Quý Đường mở miệng nói chuyện với cô.
“Em vẫn còn giận tôi?” Quý Đường nhẹ giọng nói: “Tôi cứ cho rằng qua một tháng thì em đã nghĩ thông suốt rồi.”
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, quay đầu lại trợn mắt với Quý Đường, cô cứ tưởng đối phương đến xin lỗi mình, nào ngờ Quý Đường không hề xin lỗi, còn nói cứ như thể là lỗi của cô vậy.
“Rõ ràng là chị sai!” Bùi Oanh Oanh rất tức giận.
Ánh mắt Quý Đường khẽ động, sau đó nhếch môi cười.
Cô ấy cúi xuống nhìn Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh thấy cô ấy lại gần thì lại rúc vào trong chăn.
“Tôi còn tưởng em sẽ không chịu nói chuyện với tôi, hoá ra Oanh Oanh vẫn còn bằng lòng nói chuyện với chị gái.
Tôi có quà cho em, muốn biết là cái gì không?”
Giọng Bùi Oanh Oanh từ trong chăn truyền ra: “Không muốn.”
Quý Đường ngồi thẳng người, tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật là đáng tiếc, đây là lần đầu tiên đoàn ca kịch《Quý bà Hồ Điệp》đến biểu diễn ở thành phố A, nếu Oanh Oanh không muốn xem, thế thì đành nhường vé ngồi hàng đầu tiên cho người khác vậy.”
Bùi Oanh Oanh vội vã chui ra khỏi chăn, mắt cô trợn tròn đầy ngạc nhiên, mừng rỡ nói: “Chị bảo《Quý bà Hồ Điệp》đến thành phố A biểu diễn? Có thật không?”
Trước đây cô chỉ xem qua mạng, chưa từng được xem trực tiếp, cô cực kỳ muốn xem.
Khoé miệng Quý Đường hiện lên ý cười, cố vờ như tiếc nuối nói: “Thật, nhưng không phải Oanh Oanh không muốn quà của tôi sao?”
Bùi Oanh Oanh cứng họng, bối rối nhìn Quý Đường, cô thật sự rất muốn xem buổi ca kịch kia, nhưng bảo cô cứ thế mà tha thứ cho Quý Đường thì cô lại không tình nguyện cho lắm.
Thấy vẻ do dự của Bùi Oanh Oanh, nụ cười bên miệng Quý Đường càng sâu, giống như một người thả câu đang chờ cá cắn câu.
Rối rắm hồi lâu, Bùi Oanh Oanh vẫn nghiêng đầu, cố lạnh giọng nói: “Chị nhường vé cho người khác đi, em không cần.”
Trả lời cô là tiếng cửa mở.
Quý Đường đã rời đi.
Bùi Oanh Oanh sững sờ, cảm thấy mắt cay cay.
Cô chỉ muốn để Quý Đường nghiêm túc nói xin lỗi mình mà thôi, dẫu sao thì đối với cô, chuyện kia không phải là chuyện nhỏ.
So với những lần trước thì lần này Quý Đường trêu chọc cô nghiêm trọng hơn rất nhiều.
***
Mất khoảng hơn một tiếng mới truyền xong chai nước thứ hai, y tá đến rút kim cho Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh xỏ giày, sửa sang lại đầu tóc rồi ra khỏi phòng, nhưng lại trông thấy người mà cô cho rằng đã rời đi.
Quý Đường ngồi ở ngoài hành lang, thấy Bùi Oanh Oanh liền đứng dậy: “Chúng ta về nhà thôi.”
Bùi Oanh Oanh mím môi, Quý Đường nhìn thấy bèn trực tiếp nắm tay Bùi Oanh Oanh dắt đi, ôn tồn nói: “Em muốn giận tôi thì về nhà giận tiếp có được không?”
Y tá ở bên cạnh nhìn thấy, cũng cười nói với Bùi Oanh Oanh: “Đúng rồi, em gái nhỏ, chị em đợi ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, em về nhà với chị gái trước đi.”
Bùi Oanh Oanh bỗng cảm thấy ngượng ngùng, không còn cách nào đành theo Quý Đường về, chẳng qua vừa đi khỏi tầm mắt y tá, cô lập tức dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Quý Đường.
Quý Đường híp mắt, không nói gì.
***
Hai người về đến nhà là 10 giờ đêm, dì Tuệ đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.
Do đang bệnh nên Bùi Oanh Oanh không có khẩu vị, chỉ uống chút cháo.
Khi cô ăn cháo, Quý Đường lại cứ ngồi bên cạnh.
Quý Đường không ăn gì mà chỉ nhìn Bùi Oanh Oanh ăn.
Chờ khi Bùi Oanh Oanh ăn xong, cô ấy mới hỏi: “Thi xong được nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày.” Bùi Oanh Oanh đứng lên: “Em muốn về phòng.”
Quý Đường nhìn cô, bình tĩnh gật đầu: “Về phòng đi, tối nay nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Bùi Oanh Oanh không đáp lại mà xoay người đi thẳng.
Bùi Oanh Oanh quyết định chiến tranh lạnh với Quý Đường, một tháng qua Quý Đường không ở nhà nên không thể tính là chiến tranh lạnh được, bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Cô phải dùng hành động thực tế để cho Quý Đường biết cô tức giận, rất rất tức giận.
Thế nhưng ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh ngốc luôn.
Vì cô vừa tỉnh dậy thì đã phát hiện mình đang ở trên máy bay.
Cô mờ mịt chui ra khỏi chăn, nhìn những đám mây qua ô cửa kính.
Tia nắng vàng xuyên qua tầng mây vừa dày vừa nặng.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn xuống người mình, thậm chí cô vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ tối hôm qua.
Cô nhìn sang bên, ngồi bên trái cô là Quý Đường, có một lối đi ngăn cách hai người bọn họ, hình như đây là một chiếc máy bay tư nhân.
Quý Đường đang bưng cà phê, cúi đầu nhìn máy tính bảng trước mặt, đầu ngón tay cô ấy lướt rất nhanh trên màn hình, chắc là đang đọc tin kinh tế tài chính.
Tựa hồ phát giác ra Bùi Oanh Oanh đã ngủ dậy, cô ấy ấn vào một cái nút, liền có một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi nhanh tới.
“Xin chào Quý tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?”
“Đưa con bé đi rửa mặt.” Quý Đường nói.
Nữ tiếp viên hàng không quay sang, chuyển tầm mắt lên người Bùi Oanh Oanh còn đang ngái ngủ.
“Xin chào, mời đi với tôi.”
Lúc rửa mặt Bùi Oanh Oanh đã biết chiếc máy bay này muốn đến Nhật Bản.
Trước đó dì Tuệ có nói năm nào Quý Đường cũng sang Nhật Bản ngâm suối nước nóng, đây là đang đi ngâm suối nước nóng sao?
Rửa mặt xong cô về chỗ ngồi, nữ tiếp viên hàng không liền mang bữa sáng lên cho cô.
Bùi Oanh Oanh vừa ăn sáng vừa không thể tưởng tượng nổi mình đã ngủ say đến vậy, thuốc cảm luôn có tác dụng phụ là gây buồn ngủ, nhưng cũng không đến mức cô bị mang lên máy bay mà cũng không tỉnh lại chứ?
Ăn sáng xong, rốt cuộc Bùi Oanh Oanh không kìm được nữa mà nhìn Quý Đường, mở miệng: “Chúng ta đang đến Nhật Bản sao?”
Cuối cùng Quý Đường cũng dời mắt khỏi máy tính bảng, cô ấy nhìn Bùi Oanh Oanh: “Đúng, cơ thể em suy nhược nên tôi đưa em sang Nhật Bản ngâm suối nước nóng, trùng hợp là tôi cũng có một vụ làm ăn cần đến Nhật.”
Vụ làm ăn?
Bùi Oanh Oanh bỗng nhận ra đến tận bây giờ mình vẫn chưa biết Quý Đường làm nghề gì.
“Chị, chị làm nghề gì vậy?” Bùi Oanh Oanh chột dạ hỏi.
Trong mắt Quý Đường thoáng qua vẻ kinh ngạc, dường như đang kinh ngạc vì Bùi Oanh Oanh ở cùng lâu như vậy mà còn chưa biết nghề nghiệp của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn trả lời câu hỏi này: “Tôi làm mỗi thứ một chút, châu báu, tranh cổ, đồ cổ, chỉ cần là đồ lâu năm thì tôi đều thích.
Lần này có người ở Nhật Bản công khai đấu giá một bức hoạ của bậc thầy Mayamoto, tôi muốn thu nó về tay.”
Bùi Oanh Oanh chợt nghĩ đến mấy bức tranh cổ treo ở hành lang trong nhà, chẳng lẽ đó thật sự là bản gốc?
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Quý Đường dẫn Bùi Oanh Oanh ngồi xe đi đến một khách sạn đã đặt trước ở Osaka, Nhật Bản.
Mà khiến cho Bùi Oanh Oanh bất ngờ chính là, cô lại gặp Mason ở khách sạn cô ở.
Trời lạnh thế này mà Mason vẫn giữ vững phong cách idol của mình, anh ta mặc một cái quần jean rách, chân trần xỏ đôi geta (**), trong khi nửa thân trên mặc áo len trắng.
(**) Bê: Geta là loại guốc gỗ truyền thống của Nhật Bản.
Osaka lạnh hơn thành phố A một chút, Bùi Oanh Oanh nhìn Mason thì cứ có cảm giác như anh ta sắp bị gió thổi bay đến nơi.
“Hai người đã tới rồi.” Mason thấy Quý Đường và Bùi Oanh Oanh thì mắt sáng lên, bước nhanh tới, lúc bước đi, đôi geta còn phát ra tiếng “lộc cộc lộc cộc”, nghe qua hết sức mất mặt.
Bùi Oanh Oanh không khỏi lùi về sau một bước.
Mason trông thấy hành động của Bùi Oanh Oanh thì sửng sốt, có vẻ như không hiểu tại sao Bùi Oanh Oanh phải trốn mình.
Quý Đường lại là người mở miệng trước: “Về phòng trước đã.”
“À, được.”
Nghe Quý Đường và Mason trò chuyện, Bùi Oanh Oanh biết được Mason đã đến Osaka trước bọn họ nửa ngày, anh ta đến vào sáng sớm hôm nay, vừa kết thúc xong buổi lưu diễn là bay ngay tới đây.
Vì công ty đã cho anh ta nghỉ mấy ngày.
Bùi Oanh Oanh được phân cho căn phòng ở bên trái, còn Mason ở bên tay phải phòng của Quý Đường.
Vào phòng, Bùi Oanh Oanh đi tắm trước, quần áo của cô được nhét trong một valy nhỏ, hình như là dì Tuệ đã sắp xếp giúp cô.
Cô nhìn vào gương, nâng tay vỗ lên mặt mình, xem ra chiến tranh lạnh với Quý Đường cũng chẳng có gì thú vị, vì căn bản Quý Đường đâu có quan tâm tới thái độ của cô.
Ánh mắt Bùi Oanh Oanh dần ảm đạm, nói chung hiện tại ở trước mặt Quý Đường, cô không được coi là một người độc lập, cho nên Quý Đường cũng không tôn trọng cô.
***
Tắm xong, tóc Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp khô thì cửa bị gõ.
Ngoài cửa vang lên tiếng Mason.
“Bùi Oanh Oanh, cô có ở đó không?”
Động tác lau tóc của Bùi Oanh Oanh ngừng lại, ném trả hai chữ: “Không có.”
Mason ngoài cửa im lặng hai giây, sau đó giống như một con vịt om sòm: “Bùi Oanh Oanh, cô đừng lạnh lùng thế chứ, tôi mang quà cho cô đây, là thứ tốt, tuyệt đối là thứ tốt.
Coi như bù đắp cho lời xin lỗi của tôi lần trước.”
Nói xong, anh ta đợi chốc lát, phát hiện bên trong không có âm thanh gì thì lại nói tiếp: “Em vợ ơi, mở cửa ra đi, sao em có thể nỡ để anh rể trẻ đẹp của mình đứng ngoài cửa thế này? Anh là một người anh rể nghìn năm có một đấy nhá.”
Bùi Oanh Oanh đứng trong phòng, nghe những lời này mà mặt lúc xanh lúc đỏ, cô tức giận đi đến gần cửa, nhưng vẫn không hề mở ra mà chỉ nói với bên ngoài: “Mason, anh lại phát điên đúng không, để tôi quay lại cái cảnh anh lên cơn rồi đăng lên mạng nhé.”
Mason ngừng nói, nhưng anh ta chẳng yên tĩnh được bao lâu: “Tôi thật sự chỉ tặng quà cho cô thôi mà, cô không muốn mở cửa cũng không sao, tôi sẽ đặt ở ngoài cửa.
Tí nữa cô nhớ ra cầm vào đấy.” Nói xong, rốt cuộc bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại.
Bùi Oanh Oanh nghe ngóng động tĩnh bên ngoài rồi mới mở cửa ra.
Đúng như lời Mason nói, anh ta đặt quà ở dưới đất, nhưng món quà lại chính là album nhạc của anh ta, đã thế còn cố tình ký tên lên.
Bùi Oanh Oanh nhặt tập album, nảy ra một ý.
Cô cầm album đi đến trước cửa phòng Quý Đường, nhẹ nhàng đặt xuống đất rồi đi về phòng mình.
Cô rất mong đợi phản ứng của Quý Đường khi trông thấy album của Mason ở trước cửa.
***
Sấy tóc xong, cửa phòng Bùi Oanh Oanh lại bị gõ lần nữa, lần này là Quý Đường.
“Oanh Oanh, xong chưa? Chúng ta phải đi thôi.”
“Vâng, em đến đây!” Bùi Oanh Oanh đáp lại rồi đi ra ngoài, biểu tình của Quý Đường ở ngoài cửa vẫn như thường, Bùi Oanh Oanh liếc trộm về phía cửa phòng Quý Đường, tập album kia đã không còn ở đó.
Hở?
Quý Đường có nhìn thấy hay không đây?
Đúng lúc này Mason cũng ra khỏi phòng, anh ta đã thay quần áo, từ đồ bụi bặm chuyển sang âu phục.
Ba người đi đến một nhà hàng nổi tiếng ở Osaka ăn cơm, Mason đã sớm đặt chỗ.
Đến nhà hàng, Quý Đường xuống xe trước, khi cô ấy vừa xuống xe thì Mason ngồi trên ghế phụ lái quay đầu lại trợn mắt với Bùi Oanh Oanh: “Cô thật quá đáng, lại nhét quà của tôi vào cửa phòng Quý Đường.”
Nói xong, anh ta mở cửa đi xuống.
Bùi Oanh Oanh hơi tiếc khi Quý Đường không nhìn thấy món quà kia.
Vào phòng ăn, còn chưa gọi đồ mà Mason đã nói muốn đi vệ sinh.
Anh ta vừa rời đi xong thì Quý Đường vốn đang xem thực đơn ngẩng đầu lên, cô ấy quét mắt nhìn Bùi Oanh Oanh ở bên cạnh mình, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Lần sau không nên tuỳ tiện vứt rác lung tung nữa, loại thói quen này không tốt.”
Hả?
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
32 chương
1423 chương
83 chương
6 chương
422 chương
137 chương