Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng
Chương 2234 : Dòng sông lịch sử (1)
- Hiện tại trẫm mới là trẫm chân chính!
Tần Quân nhìn qua Thời Không Tuyến, mặt lộ vẻ suy tư.
Trước khi xuyên qua đến cuối cùng của thế giới, hắn tương đương với phân hồn, nhưng sau khi Vận Mệnh Chi Luân bạo tạc, nhục thân hủy diệt, phân hồn trở lại trong cơ thể bản tôn ở cuối cùng của thế giới, khi đó bản tôn không có ý thức, phân hồn chủ đạo thân thể, ngược lại biến thành chủ hồn, biến thành hắn hiện tại.
Chỉ là, trong cuối cùng của thế giới không có Vận Mệnh Chi Luân, hắn là làm sao xuyên việt Nguyên Kỷ Nguyên?
Thật tình không biết, lúc hắn ở trong Thời Không Tuyến của Nguyên Kỷ Nguyên bạo tạc, một tàn phiến của Vận Mệnh Chi Luân còn bảo lưu lại.
Bởi vì Tần Quân biến mất, Thời Không độc lập sụp đổ, tàn phiến của Vận Mệnh Chi Luân cũng rơi vào Chúng Thần khởi nguyên.
Phân thân Thiên Đế của Tần Quân bỗng nhiên lách mình, bắt lấy tàn phiến của Vận Mệnh Chi Luân ở trên không trung.
- Phía trên này có khí tức của bản tôn, chẳng lẽ…
Thiên Đế nhíu mày lẩm bẩm, chợt lại biến mất, trở về chỗ cũ.
Đến tận đây, Tổ thần của Nguyên Kỷ Nguyên sơ kỳ biến mất, cũng không có gây nên sóng gió quá lớn, bởi vì các tộc san sát, vũ trụ không ngừng khuếch trương, Chúng Thần khởi nguyên đã là truyền thuyết, là cấm địa.
Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng cũng bắt đầu bế quan, truy đuổi Tần Quân, không để ý tới thế sự.
Theo chủng tộc càng ngày càng nhiều, mâu thuẫn cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng bạo phát chiến tranh.
Nguyên Kỷ Nguyên lần thứ nhất chiến tranh!
Hai ngàn vị Sáng Tạo Thần, ngoại trừ mấy vị, cơ hồ đều tham dự, giết chóc trải rộng vũ trụ.
Cho đến Sáng Tạo Thần vẫn lạc, mới kinh động hai vị Sáng Tạo Thần Phụ.
Bất Hủ, Vĩnh Hằng tức giận, lấy thực lực bá đạo tuyệt luân trấn áp hết thảy, khiến cho chiến tranh tạm thời kết thúc, nhưng về sau, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng mâu thuẫn, khiến cho chiến tranh bộc phát lần nữa.
Thẳng đến về sau, Sáng Tạo Thần liên tiếp vẫn lạc, chỉ còn lại có mấy Sáng Tạo Thần còn sống, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng ý thức được sai lầm, tất cả đều bế quan nghĩ lại.
Vô số năm sau, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng gặp nhau ở trên đỉnh núi Chúng Thần khởi nguyên.
- Cha đến cùng ở đâu?
Bất Hủ thở dài nói, sắc mặt u ám, không có hăng hái như trước kia.
Vĩnh Hằng thở dài, thăm thẳm nói:
- Nếu cha trở về, khẳng định sẽ rất giận.
Lúc trước chỉ có một phiến thiên địa, bọn hắn hòa thuận như thế nào, hiện nay…
Đúng lúc này, Thiên Đế bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng bọn hắn, mở miệng nói:
- Muốn tìm được bản tôn, trẫm có một biện pháp.
Lời vừa nói ra, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng quay đầu nhìn về phía hắn.
- Thật?
- Mau nói!
Hai thần gấp giọng hỏi, ánh mắt Thiên Đế thâm thúy, tràn ngập thâm ý nói:
- Bản tôn nói qua, hắn muốn đi trước khi Nguyên Kỷ Nguyên bắt đầu, nói cách khác xuyên qua thời gian, nếu các ngươi đủ mạnh, lấy Thần lực vô thượng, thay đổi Càn Khôn, để thời gian hãm nhập trong luân hồi.
- Còn nhớ rõ trước kia Thiên Đế từng giảng cố sự cho các ngươi sao?
Nghe vậy, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng như có điều suy nghĩ, Thiên Đế mỉm cười, biến mất tại nguyên chỗ.
Cái nhạc đệm này hoàn toàn thay đổi sự phát triển của Nguyên Kỷ Nguyên.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Thiên Nguyên sống sót tu vi cường đại, mang theo Thiên Nguyên đế tộc khai sáng Nguyên Vị Diện.
Rất lâu sau, Nguyên Vị Diện thứ nhất sinh ra, Thiên Nguyên đế tộc di chuyển cả tộc, rời đi vị diện tối cao.
Đây cũng là lịch sử đầu tiên của Nguyên Vị Diện, có huy hoàng, cũng có bi kịch.
Ở trong dòng sông lịch sử trôi qua vô tình, Thiên Đế bị phủ bụi, ngoại trừ vị diện tối cao, Nguyên Vị Diện cũng không có lưu truyền truyền thuyết của hắn.
Thiên Nguyên vì kỷ niệm thời đại ban sơ, ở Thiên Nguyên đế tộc lập xuống Tổ Nguyên thần tượng, để cho hậu nhân chiêm ngưỡng.
…
Oanh…
Lưu Trầm Hương máu me khắp người bị đánh bay, hai tay vỡ nát gãy xương, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập cừu hận.
Bàn Cổ, Lục Áp đạo nhân, La Sĩ Tín, Côn Bằng cũng ở trong đại chiến, Nguyên Chủ thứ bảy không có xuất thủ, có hai vị Thánh tướng cùng cường giả của bàng chi Thiên Nguyên đế tộc, nàng không có xuất thủ, bởi vì không cần thiết.
Nàng chỉ cau mày, vì sao Thiên Đế đột nhiên biến mất không thấy gì nữa?
- Đáng giận...
Truyện khác cùng thể loại
1190 chương
394 chương
11 chương
501 chương
85 chương
41 chương