Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng
Chương 1670 : Đế Tộc Kiếm (1)
- Ngâm...
Cơ Hạo Dạ huy chưởng, Liệt Diễm hóa thành Hỏa Long, rít gào mà ra, ngang qua mấy ức dặm, ven đường thiêu chết vô số sinh linh Tăng Thị đế tộc.
Huyền Đương độc đấu tên Vô Cực Đại Chúa Tể Lang Đầu Nhân Thân kia, Tôn Ngộ Không cùng Thổ Hành Tôn đối chiến một vị Vô Cực Đại Chúa Tể khác, còn có Hoàng Phong Đại Vương, cũng đơn đấu một Vô Cực Đại Chúa Tể.
Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Tăng Thị đế tộc độc đấu đại quân của Thiên Thống Đại Đế cùng Huyền Đương Nhân tộc, lại không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
Ngàn vạn binh lính, không có chỗ nào mà không phải Thánh Nhân cảnh cùng với tồn tại trở lên, lại thêm vô số năm chinh chiến chém giết, lẫn nhau cực kỳ ăn ý.
- Tử Long, kết thúc chiến đấu!
Trong Đại Đế cung, Tần Quân mặt không thay đổi nói.
An nguy của Thiên Đế Thạch Điện đã nhiễu loạn tâm cảnh của hắn, phía ngoài ồn ào để tâm tình của hắn càng thêm bực bội.
- Tuân mệnh!
Triệu Vân ôm quyền nói, đang khi nói chuyện, nâng tay phải lên, hơi chiêu một cái.
Oanh! Oanh! Oanh...
Giữa không trung, sinh linh của Tăng Thị đế tộc liên tiếp bạo thể mà chết, ngay cả nguyên thần cũng không có may mắn thoát khỏi.
- Cái này là...
Vô Cực Đại Chúa Tể Lang Đầu Nhân Thân hoảng sợ nói, còn chưa có nói xong, hắn cũng đi theo bạo thể mà chết, hồn phi phách tán.
Hình ảnh vô cùng hùng vĩ, Huyền Đương Nhân tộc cùng binh lính của Thiên Thống Đại Đế đều bị văng đến toàn thân đẫm máu.
Cơ Hạo Dạ, Huyền Đương, Hoàng Phong Đại Vương, Tôn Ngộ Không, Thổ Hành Tôn, Cổ Hi trắng… đều dừng lại, kinh ngạc nhìn một màn này, lưng bốc lên hơi lạnh, hoàn toàn không rõ đến cùng xảy ra chuyện gì.
- Chẳng lẽ là Tử Long xuất thủ?
Tôn Ngộ Không kinh ngạc hỏi, hắn mới mở miệng, đám người liền liên tưởng đến hình ảnh Triệu Vân diệt Thủy chi đại quân của Minh Trùng tộc, hai tay vung lên, ức vạn địch nhân đều nổ tung ở trước mắt bọn hắn, để bọn hắn rõ mồn một trước mắt.
Không đến mười tức, ngàn vạn sinh linh của Tăng Thị đế tộc, tất cả đều chết bất đắc kỳ tử, không có một vị có thể tế ra nguyên thần chạy trốn.
Một màn này cũng để Thiên Thống đại quân, Nhân tộc đại quân dọa sợ, ngay cả các tu sĩ trong Lục Đế thành cũng trợn mắt hốc mồm.
- Xảy ra chuyện gì?
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn kinh ngạc nói, mỗi một sinh linh của Tăng Thị đế tộc đều để hắn kiêng kị, số lượng ngàn vạn, hắn không thể tưởng tượng đến cùng là tồn tại như thế nào có thể làm cho đại quân khủng bố như thế phai mờ.
Tiết Nhân Quý, Tinh Vệ, Sư Đà Vương càng hóa đá, mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động.
Trước cửa chính của Đại Đế cung, Lý Bạch hít sâu một hơi, xua tan kiếm khí uốn lượn ở chung quanh Lục Đế thành, ai thán nói:
- Ta khi nào có thể thành Đạo?
Mới qua bao lâu, hắn liền bắt đầu khát vọng lực lượng mạnh hơn.
Nguyên lai tưởng rằng hắn có thể ngang dọc Cổ Thánh Đế Đạo, đáng tiếc sau khi Triệu Vân mạnh lên, hắn đột nhiên cảm giác được mình vẫn yếu như vậy.
Ngày sau Bệ Hạ khẳng định sẽ còn tạo ra tồn tại lợi hại hơn Triệu Vân.
- Thành Đạo… ai!
Lý Bạch lắc đầu cười khổ, ánh mắt ngóng nhìn sâu trong tinh không, quan vọng Đế Giang cùng Tằng Cuồng Đế chiến đấu.
- Đế Tộc Kiếm! Chịu chết đi!
Hai tay Tằng Cuồng Đế thẳng tắp, chấp tay hành lễ, trước đầu ngón tay lơ lửng một thanh trường kiếm lượn lờ lấy ức vạn lôi đình, dài đến mấy trăm triệu trượng, kiếm quang chiếu rọi thời không hắc ám.
Một kiếm này, uy thế ngập trời, phảng phất như có thể mở ra Hỗn Độn, phá diệt Thiên Đạo.
Không do dự, Tằng Cuồng Đế trực tiếp điều khiển Đế Tộc Kiếm đánh tới.
Kiếm này cũng là một kiện Đạo Binh, ẩn chứa Đại Đạo lực, uy chấn vũ trụ.
Đối mặt Đế Tộc Kiếm, Đế Giang không hốt hoảng chút nào, Đạo Binh lại như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
79 chương
30 chương