Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1647 : Minh Trùng tộc (2)

Thời gian gần như đình trệ, Lý Bạch đưa tay, Thanh Liên Trường Ca cấp tốc đâm xuyên thân thể thần bí người, khí vụ màu tím phiêu tán, con mắt của Sư Ngụy chậm rãi trợn to. Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Ở trong mắt đám người Cổ Hi Bạch, phảng phất như trong nháy mắt, Lý Bạch liền đến sau lưng người thần bí, một kiếm đâm xuyên Người thần bí bỗng nhiên tiêu tán, như là khói bụi, không có thực thể. Sư Ngụy vô ý thức thối lui, Lý Bạch vừa ra tay liền để hắn hiểu được mình không phải là đối thủ của Lý Bạch, nếu cách gần, trong chớp mắt, Lý Bạch liền có thể chém giết hắn. - A? Thần thông của gia hỏa này có chút quen thuộc. Quách Gia kinh nghi một tiếng, Quản Trọng cũng nhíu chặt lông mày, lâm vào suy tư. Người thần bí lần nữa hiện thân, đi vào đỉnh đầu của Lý Bạch, quay người một tay chặt bổ về phía Lý Bạch, liệt diễm màu tím trong nháy mắt quấn tay cánh tay của hắn, ẩn chứa uy lực vô tận, đáng tiếc tốc độ của Lý Bạch càng nhanh, dễ như trở bàn tay tránh qua công kích của hắn. - Hừ! Ánh mắt của Lý Bạch lạnh lùng, một kiếm đánh xuống, nhanh đến cực hạn, trực tiếp trảm người thần bí thành hai nửa, máu tươi vẩy ra, lần này, người thần bí không kịp thi triển thần thông xê dịch. Nhưng mà, thế công của Lý Bạch còn chưa kết thúc, vô số kiếm khí từ trong cơ thể hắn bạo phát, giảo hai nửa thân thể của người thần bí thành thịt nát, tính cả toàn bộ Đại Đế cung cũng vì đó vỡ nát. Đám người Sư Ngụy, Cổ Hi Bạch nhao nhao thối lui, nhưng vẫn bị kiếm khí giảo thương, đều là thiếu tay gãy chân, máu me khắp người Bụi đất cuồn cuộn lấy Đại Đế cung làm trung tâm, quét sạch về phía bốn phương tám hướng, như sương mù bàng bạc, che khuất bầu trời - Ti... đó là cái gì? - Kiếm khí thật khủng khiếp, chẳng lẽ là Đọa Thiên Kiếm Đế đột kích? - Không có khả năng, Đọa Thiên Kiếm Đế đang chiến đấu, nào có ở không mà đến tập kích chúng ta? - Lại có người dám nháo sự ở Lục Đế nội thành! - Quá mạnh, nếu ta tới gần, nhất định thịt nát xương tan a. Trên không Lục Đế thành lơ lửng các tu sĩ hoảng sợ nghị luận, tu sĩ cách gần đó đã thấy thân ảnh đám người Tần Quân, nhưng không dám tới gần Lý Bạch phát ra uy áp đủ để cho bọn hắn nhìn mà phát khiếp. Hưu... Một đạo Nguyên thần từ trong bụi đất cuồn cuộn bay ra, chính là người thần bí mà Sư Ngụy mời tới, giờ phút này hắn bại lộ bộ mặt thật, đây là lão giả, gầy trơ cả xương, dáng người thấp bé, đầu đầy tóc khô, bên ngoài thân hiện lên màu tím, con mắt cực lớn, vô cùng quỷ dị. - Đó là Minh Trùng tộc? Quách Gia nhíu mày nói, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục nói: - Trách không được cảm thấy thần thông của hắn nhìn quen mắt. - Minh Trùng tộc là cái gì? Tôn Ngộ Không hiếu kỳ hỏi, không chỉ hắn, Thần Ma còn lại cũng chưa từng nghe qua chủng tộc này. Quản Trọng trả lời: - Đó là một chủng tộc mạnh mẽ đến từ chỗ sâu của Cổ Thánh Đế Đạo, từng quét sạch qua Cổ Thánh Đế Đạo, huyết tẩy mấy chục Đại Đạo Vị Diện, nhưng bị một Thánh Tôn đánh lui, từ nay về sau, Minh Trùng tộc trở thành công địch của Cổ Thánh Đế Đạo, trăm tỷ năm qua, Cổ Thánh Đế Đạo đã rất ít có thể nhìn thấy bóng dáng của Minh Trùng tộc. Huyết tẩy mấy chục Đại Đạo Vị Diện? Mọi người nghe mà tê cả da đầu, cái kia cần thực lực cỡ nào? Tần Quân hiếu kỳ nói: - Thánh Tôn? Là ai? - Không có người biết tên của hắn, đều gọi hắn là Thánh Tôn, vô cùng thần bí, sau khi đánh lui Minh Trùng tộc, hắn liền tiến về chỗ sâu trong Cổ Thánh Đế Đạo, không còn có trở về qua. Quản Trọng lắc đầu. Cùng lúc đó, cường giả Minh Trùng tộc quay đầu nhìn về phía Lý Bạch, lạnh giọng nói: - Ngươi chờ đó cho ta, ngươi hủy nhục thân của ta, thù này không đội trời chung! - Muốn chạy trốn? Lý Bạch cười trào phúng nói, lúc này hóa thành Thanh Liên Trường Ca, xé rách bụi đất cuồn cuộn, xẹt qua trời cao, dưới tình huống tất cả mọi người không kịp phản ứng… trừ Triệu Vân, một kiếm đâm xuyên nguyên thần của cường giả Minh Trùng tộc, kiếm khí giảo thành vô số ánh sáng. Hồn phi phách tán!