Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1576 : Đại Tần đệ nhất kiếm (1)

- Lần này sau khi đột phá, trẫm sẽ không bế quan nữa, toàn tâm củng cố Đại Tần thiên đình, các ngươi cũng riêng phần mình về Cổ Thánh Đế Đạo, vì trẫm bố cục. Tần Quân nhìn đám người Quách Gia, Hoắc Khứ Bệnh cười nói, hôm nay hắn đã có sức tự vệ, không cần nhiều cường giả Vô Cực cảnh bảo hộ như vậy. Mọi người gật đầu, Cơ Hạo Dạ hiếu kỳ hỏi: - Hiện tại Bệ Hạ là Đại Đạo Chí Tôn cảnh Thập Nhị Trọng Thiên hay Đại Đạo Đế Tôn cảnh nhất trọng Thiên? Làm sao cảm giác khí tức của ngài ở giữa hai bên? Hoắc Khứ Bệnh, Cơ Càn Khôn, Quách Gia, Quản Trọng, Bách Lý Thủ Ước đều tò mò nhìn Tần Quân. Tần Quân hơi nhướng mày, như thế xem ra Đại Đạo Chí Tôn cảnh Thập Tam Trọng Thiên cũng không phải là cảnh giới tu luyện chính thống, chẳng lẽ như Hỗn Độn Chí Thánh, xem như hắn sáng tạo? - Thủ đoạn nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến. Tần Quân khoát tay nói, bảo trì thần bí đối với thượng vị giả mà nói, là cần thiết. Mọi người nghe xong, càng thêm kính sợ Tần Quân, Thiên Đế đúng là Thiên Đế, cho dù trùng tu, vẫn như cũ để bọn hắn nhìn không thấu. Cơ Hạo Dạ hưng phấn nói: - Sư tôn, nếu như ngài giáng lâm Cổ Thánh Đế Đạo, chúng ta nhất định phải làm một đại yến oanh động. Sư tôn của hắn, lúc rời đi chúng sinh tề bái, lúc trở về cũng phải chư thiên Thánh Tổ nghênh đón. Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày nói: - Như vậy không tốt đâu, trước khi chúng ta đủ mạnh, không thể hành sự lỗ mãng. - Ta nói chính là đợi Đại Tần thiên đình tiến vào Cổ Thánh Đế Đạo, cũng chính là lúc chúng ta đều mang thế lực nhập vào Đại Tần thiên đình. Cơ Hạo Dạ mắt trợn trắng nói, hắn lại không ngốc, hiện tại tổ chức đại yến, tuyệt đối là tìm phiền toái cho mình. Tần Quân lắc đầu nói: - Những sự tình này ngày sau hãy nói, việc cấp bách là chuẩn bị trước khi tiến về Cổ Thánh Đế Đạo. Sau đó hắn mình kế hoạch đại khái giảng thuật một lần, để mỗi người bọn họ về Cổ Thánh Đế Đạo, một năm sau trở lại. Lấy năng lực của Hoắc Khứ Bệnh, Quách Gia, Cơ Càn Khôn, Cơ Hạo Dạ, Quản Trọng, đặt ở Nội vũ trụ, hoàn toàn là kiếm sắc bén giấu ở trong hộp. Rất nhanh, mọi người lần lượt rời đi. - Đúng rồi, Bệ Hạ, nếu gặp phải Thập Nhị Thánh Tướng, phải cẩn thận một chút. Quách Gia đang muốn ly khai, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhắc nhở. - Bọn hắn có dị tâm? Tần Quân nghi hoặc hỏi, năm đó Thập Nhị Thánh Tướng cơ hồ đại biểu hắn hành tẩu ở thời kỳ Hỗn Độn, hắn đầu nhập vào không ít tư nguyên cùng tâm lực, nếu dám phản bội hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha. - Chẳng lẽ… Quách Gia lắc đầu nói: - Bọn hắn từng muốn quyền khống chế Thiên Đế Thạch Điện, bị Nữ Đế cự tuyệt, lúc ấy còn rước lấy Nguyên Sơ đại đế xuất thủ, mới bức lui bọn hắn. Lời vừa nói ra, ánh mắt của Tần Quân trong nháy mắt băng lãnh xuống, nhiệt độ trong điện càng kịch liệt hạ xuống. Thiên Đế Thạch Điện là hắn lưu cho Hi Linh, nhóm Thánh tướng cũng dám nhúng chàm, quả nhiên là chán sống. - Trẫm đã biết. Tần Quân gật đầu nói, Quách Gia quay người rời đi, biến mất ở trong điện. Đại điện trong nháy mắt yên lặng lại. Tần Quân ngồi ở trên Chí Tôn Cửu Long Ỷ, bắt đầu trầm tư. Hai ngày sau, Tần Quân mang theo Lý Bạch đi vào một hư vô vũ trụ, vũ trụ này chính là hắn lâm thời sáng tạo, trong này chỉ có một đại lục liên miên mấy ức dặm, không có thực vật, hoang vu đìu hiu. Đương... Tần Quân lật tay lấy ra một Cổ Đồng Cự Đỉnh cao tới ba trượng, trong đỉnh dung nham phun trào, nhiệt khí bàng bạc. Lý Bạch thấy trừng to mắt, đứng ở bên cạnh Cự Đỉnh, nhiệt độ cao để mặt mũi hắn cảm giác đau nhức, nếu rơi vào trong đó, nhất định trong nháy mắt thịt nát xương tan. - Nếu như ngươi muốn trở thành Kiếm Khách mạnh nhất, cái này là cơ duyên, chế tạo bản thân ngươi thành một Thần kiếm, một thanh Thần Kiếm có thể không ngừng trưởng thành. Tần Quân mê hoặc nói, đỉnh này và dược tài ẩn chứa hao tốn hắn gần sáu trăm triệu giá trị danh khí. Có thể rèn đúc sinh linh thành Thần Binh vô thượng, đối với Kiếm Khách mà nói, tuyệt đối là thể chất tốt nhất. Nhục thân tức kiếm! Bên trong ẩn chứa dược tài đủ chế tạo Lý Bạch thành thiên phú có thể so với Hỗn Độn sinh linh. Vạn vật có linh, kiếm cũng có thể có linh. Lý Bạch nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: